Chương 57
Phó Gia Hiên vừa kinh ngạc vừa lấy làm kỳ lạ, bình thường Cố Văn Quân dậy rất sớm, hơn nữa gần đây vì chuyện ngôi vị Thái tử, cho nên hắn càng bận rộn hơn. Có thể nói, y rất hiếm khi nhìn thấy hắn vào buổi sáng thế này.
Phó Gia Hiên đoán, có lẽ do hôm qua quá mức mệt mỏi, cho nên hôm nay hắn mới ngủ dậy muộn như vậy.
Nghĩ thế, Phó Gia Hiên đành để cho hắn ôm, đã thế còn tự nhiên tìm một chỗ thoải mái trong ngực hắn mà vùi đầu ngủ tiếp.
Cố Văn Quân lúc này cũng đã tỉnh rồi, cảm nhận được người trong ngực dụi dụi đầu vào ngực mình ngủ tiếp, hắn liền hơi nhếch môi. Hắn lúc này hơi cúi đầu, đôi môi như có như không chạm nhẹ lên trán Phó Gia Hiên.
…
Sau khi cả hai dùng xong bữa sáng, Cố Văn Quân liền không thể nán lại lâu thêm nữa, vừa buông đũa liền đã lập tức rời đi.
Phó Gia Hiên thong thả ăn xong bữa sáng, lại uống thêm một thang thuốc bổ, lúc này y mới thu xếp một chút, chuẩn bị xuất cung về thăm nhà một chuyến.
Lại nói, Phó Gia Hiên theo Cố Văn Quân làm Thư đồng, cái gì cần học cũng đều đã học xong rồi, nhưng cả Cố Văn Quân lẫn Cố Văn Thành đều không muốn cho y rời cung.
Mắt thấy không thể tiếp tục dùng thân phận Thư đồng để giữ chân y lại, cho nên Cố Văn Thành liền nghĩ ra một đối sách khác. Đó chính là ban cho y chức vị Tổng quản của Thái Hòa cung.
Nói là “Tổng quản”, nghĩa trên mặt chữ, chính là Phó Gia Hiên có thể quản lí bao quát hết tất cả trong phạm vi Thái Hòa cung. Nói trắng ra chính là, ở Thái Hòa cung, ngoại trừ Cố Văn Quân ra thì Phó Gia Hiên là lớn nhất.
Thánh chỉ đã ban, hơn nữa đãi ngộ cho chức vị Tổng quản này còn rất tốt, trước đó y cũng đã hứa sẽ ở lại bầu bạn với Cố Văn Quân đến năm mình hai mươi tuổi, cho nên Phó Gia Hiên hoàn toàn không có lí do nào để từ chối cả.
Hơn nữa y còn tiện thể xin Cố Văn Thành thêm một cái lệnh bài thông hành, có lệnh bài trong tay, ra vào cửa cung đối với y liền chẳng khác nào đi chợ. Muốn đi lúc nào thì đi, chỉ cần về trước giờ cấm cung là được.
Phó Gia Hiên lúc này một thân lam y nhạt màu, vóc dáng thon dài, khí chất như trích tiên rời khỏi Hoàng cung. Y cũng không đi thẳng về Phó gia, mà trước tiên rẽ sang Phúc Hòa lâu một chút.
Sinh ý của Phúc Hòa lâu mười mấy năm nay vẫn duy trì ổn định. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị một ít người quấy phá, thậm chí còn có nơi học lỏm các món ăn của quán để bày bán tràn lan bên ngoài.
Nhưng suy cho cùng, làm ăn buôn bán thì không thể tránh khỏi mấy chuyện này, quan trọng là Phúc Hòa lâu vẫn có thể đứng vững, mọi trắc trở đều có thể thuận lợi vượt qua.
Hơn nữa Phúc Hòa lâu nổi danh bậc nhất với món ăn chiêu bài của quán, không gì khác chính là món lẩu cay mà Phó Gia Hiên đã gửi công thức về nhà từ mười hai năm trước.
Đúng như Phó Gia Hiên dự đoán, nhờ món lẩu cay này mà Phúc Hòa lâu thu về một lượng khách hàng khủng. Ai đã từng ăn qua đều nhớ mãi không quên hương vị của nồi lẩu cay kia, cũng vì vậy mà khách đến ngày một đông đúc.
Hiện tại Phúc Hòa lâu đã dựa trên công thức mà Phó Gia Hiên đưa, điều chỉnh lại lượng hương liệu và gia vị sao cho phù hợp nhất.
Không chỉ thế, dưới sự gợi ý của Phó Gia Hiên, bọn họ còn bổ sung thêm các loại lẩu khác để lấp đầy thực đơn.
Sinh ý của Phúc Hòa lâu cũng nhờ vậy mà tốt lên, hiện tại quán lúc nào cũng kín chỗ, có những lúc còn phải đặt chỗ trước tận nửa tháng.
Phó Gia Hiên thấy vậy liền bàn bạc lại với Nhan Tuyết Hà, gợi ý muốn mở thêm “chi nhánh” cho Phúc Hòa lâu.
Rốt cuộc hiện tại, Phúc Hòa lâu thứ hai đang được xây dựng, địa điểm cách Phúc Hòa lâu thứ nhất một con đường, dự kiến sẽ hoàn thành trong tháng này.
Phó Gia Hiên vừa đến nơi, quả thực giống như những lời Nhan Tuyết Hà đã nói, Phúc Hòa lâu đúng là chật kín người, đừng nói bàn trống, ngay cả một cái ghế trống cũng không có.
Tiểu nhị chạy khắp nơi bưng món bày ra bàn, khách vừa đứng dậy rời đi liền đã có khách khác ngồi vào thế chỗ.
Phúc Hòa lâu có hai lầu, mặt bằng cũng khá rộng, chỉ là giờ phút này lại giống như bị người chen đến muốn bung luôn cả vách.
Phó Gia Hiên đứng ở ngay trước cổng, nhìn một màng này, quả thực là muốn tiến chẳng được mà lùi cũng không xong.
Ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay chụp lấy vai Phó Gia Hiên. Y giật mình quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt cong cong ý cười của ca ca nhà mình.
“Đệ xuất cung cũng không báo một tiếng. Sao vậy? Đến tìm mẫu thân?”. Phó Gia Duệ cao hơn Phó Gia Hiên hẳn một cái đầu, hắn từ trên cao nhìn xuống, quả thực không khỏi cảm thán, đệ đệ nhà mình vẫn bé bỏng như ngày nào.
“Đúng vậy. Nhưng mà nhìn tình hình này thì chắc đệ không chen vào nổi rồi”. Phó Gia Hiên thở dài một hơi, tuy rằng có hơi chán chườn, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được vui vẻ khi cửa hàng nhà mình làm ăn thuận lợi như vậy.
“Mẫu thân hiện tại đang ở nhà đấy, về nhà là có thể gặp rồi.
Đệ đúng là vô lương tâm, ngay cả chuyện chung thân đại sự của ca ca mình mà cũng quên được.
Hôm nay là ngày hai bên gặp mặt ngõ lời, nếu như hai bên đều hòa hợp, vậy thì đệ nên chuẩn bị phong bì thật dày đi là vừa”.
Phó Gia Duệ vừa nói vừa nhéo nhéo mũi của Phó Gia Hiên, tuy rằng làm hùng làm hổ, nhưng lực đạo lại chẳng khác nào cưng nựng y.
“Đệ nào có quên đâu chứ? Nếu mà quên thật thì đệ hiện tại cũng đâu có đứng ở đây? Ca ca yên tâm, nể tình từ bé đến lớn huynh đều luôn đối xử tốt với đệ, cho nên phong bì đỏ này dĩ nhiên phải thật dày rồi”.
Phó Gia Hiên vốn dĩ không quên, chỉ là sáng nay phải ở lại bồi Cố Văn Quân, cho nên mới hơi trễ một chút.
“Coi như đệ còn có chút lương tâm”. Phó Gia Duệ lúc này mới tạm tha cho y, hai huynh đệ cùng nhau quay trở về Phó gia.
Lúc này ở Phó Gia, Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên đang chỉnh trang kiểm kê lại lễ vật để đem qua bên kia hỏi cưới nữ nhi nhà người ta.
Đối tượng hôn phối cùng Phó Gia Duệ là nữ nhi của một vị quan Ngũ phẩm, tên là Mộ Thanh Đồng.
Mộ Thanh Đồng năm nay vừa tròn mười tám, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, hơn nữa còn từng học qua sách vở, thêu thùa may vá gì đó cũng rất tinh thông. Ở thời này, phụ nữ như vậy quả thực là rất đáng để lấy về làm vợ.
Lúc Mộ Thanh Đồng vừa tròn mười ba liền đã có không ít nhà tới ngõ lời muốn cưới, nhưng Mộ gia vẫn luôn chần chừ không quyết.
Phó Gia Duệ và Mộ Thanh Đồng có cơ duyên gặp nhau ở Như Ý lâu, nơi mà hắn thường hay tới để đối ẩm thơ văn cùng các vị hảo hữu.
Tính từ lúc cả hai quen biết cho tới lúc đưa ra quyết định tiến tới chuyện chung thân đại sự, thật ra không quá hai tháng.
Phó Gia Duệ ban đầu còn rất bất ngờ, chỉ là phu thê Mộ gia bên kia nói rằng rất thích hắn, tránh để đêm dài lắm mộng cho nên muốn nhanh chóng gả nữ nhi vào Phó gia.
Phó Gia Duệ năm nay cũng đã hai mươi tám, ở cổ đại thời này quả thực là qua tuổi lấy vợ đã lâu.
Mắt thấy cả hai tâm đầu ý hợp, Mộ gia bên kia cũng vừa ý, Mộ Thanh Đồng cũng không có ý kiến, cho nên chuyện hôn sự liền được quyết định nhanh như vậy.