Chương 94
Hạnh phúc bỗng giáng xuống đầu nàng, lúc trước nàng luôn cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại, bây giờ thì không cần suy đoán nữa, nàng đã nghe được lời mình muốn nghe từ miệng hắn.
Là một phu quân, gần như hắn đã cho tất cả thứ nàng xứng đáng có.
Tự do, yên ổn, bao gồm cả cảm xúc.
Những thứ các tiểu cô nương nên có nàng cũng có, thứ không có thì nàng cũng có, nàng không cần hâm mộ ai nữa, nàng đã có lang quân hoàn mỹ nhất trần đời này, có thể ôm ấp nàng ôm vào lồ ng ngực, trò chuyện âu yếm tình cảm với nhau.
Mặc dù hơi muộn, không cho hai người thời gian dịu dàng bên nhau nhưng ngày sau nhớ lại, đời này đã trọn vẹn rồi.
Bùi An tự mình bày tỏ tình cảm, vốn chỉ định hỏi nàng một câu, tình cảm của nàng như thế nào, có phải không phải hắn thì không thể hay không, hay nói chỉ cần là phu quân của nàng, nàng luôn luôn đau lòng, không nỡ.
Vấn đề kia lặp đi lặp lại trong đầu hắn, dường như đã trở thành khúc mắc của hắn, bây giờ nhìn thấy nàng cứ ôm mình như vậy, mũi sụt sịt lại không muốn hỏi nữa.
Cho dù lúc trước có như thế nào, bây giờ nàng nhào vào trong ngực hắn, rơi lệ cũng là vì hắn.
Bùi An chưa bao giờ tin vào thần, vậy mà lần đầu tiên hắn mặc niệm trong trái tim, cầu nguyện rằng thần linh có thể ban phước bình an cho nàng, chờ đợi hắn trở lại.
Canh giờ đã đến, Đồng Nghĩa và Thanh Ngọc tiến vào thấy hai người còn ôm nhau, khó chia khó rời, sau đó im lặng không một tiếng động lui ra ngoài, canh giữ trước cửa.
Đồng Nghĩa cũng phiền muộn, chủ tử để lại hắn lại cho phu nhân, không cho hắn trở về Lâm An, không biết lần này đi khi nào mới có thể gặp lại chủ tử, hắn cũng không nỡ…
Đồ đạc trở về Lâm An đã thu dọn xong, Triệu Viêm và Hình Phong cũng bị Vệ Minh đưa lên xe ngựa, chỉ chờ Bùi An hạ lệnh xuất phát.
Mặt trời chiếu lên cây cột trước cửa người mới đi ra ngoài, Vân Nương đưa y một đường tới cửa, ngược lại cũng không nói gì nữa, yên lặng nhìn xe ngựa chạy về phía trước rồi chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cuối cùng, Bùi An có vén rèm vải lên một chút, thấy bóng dáng Hương phi sắc(1) kia vẫn còn, liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ trước cửa, cũng chỉ liếc mắt một cái, cái gì cũng không nhìn thấy.
(1)Đây là cụm từ tiếng Trung: 香妃色. Trong đó 香妃: Hương phi là phi tần của Càn Long, trên người có mùi thơm đặc biệt. Còn 妃色 là màu đỏ nhạt. Ai biết nghĩa là gì hong ạ?
Buông rèm vải xuống, tim gan xoắn chặt đến phát đau, hắn cắn răng, khuôn mặt lúc trước dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lại càng cô đơn bấy nhiêu.
Hắn không muốn trì hoãn một giây phút nào, vừa ra khỏi cửa thành thì không ngồi xe ngựa nữa, cưỡi ngựa chạy như bay về Lâm An.
Chờ Khương đại nhân chạy về từ trên quan đạo Quả Châu, vừa vặn gặp Bùi An ở cửa thành, lập tức sửng sốt rồi nhanh chóng đuổi theo, vội vàng gọi: “Bùi đại nhân!”
“Bảo vệ Giang Lăng.” Bùi An để lại một câu rồi mang theo Trương Trị, vó ngựa giương cao, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Khương đại nhân ngã xuống khỏi lưng ngựa, đặt mông ngồi trên mặt đất, bận rộn hai ngày nay, vội vã đến thế, vậy mà Trương Trị vẫn bị mang đi.
Theo lý thuyết, hôm nay Cố lão tướng quân cũng nên đến địa giới Giang Lăng, nhưng người hắn phái đi tới mấy chục cây số cũng không thấy ai, hôm nay trời chưa sáng hắn cũng tự mình chạy một chuyến, nhưng vẫn không thấy ai.
Cố lão tướng quân không đến, người đã bị mang đi, tất cả đều thành vô ích.
Khương đại nhân bình tĩnh lại một hồi lâu mới đứng dậy, vẻ mặt suy sụp, đang chuẩn bị bước lên ngựa hồi phủ thì thấy trên xe ngựa phía trước đột ngột có hai người bóng người lăn xuống, mặt xám mày tro đứng lên, vội vàng chạy tới rồi vẫy tay gọi hắn: “Khương đại nhân.”
Triệu Viêm, Hình Phong.
Khương đại nhân:…
Người cần ở lại thì không ở lại, người nên đi lại giống như ôn thần, tiễn đi rồi mà cũng không đi.
Sớm muộn gì Giang Lăng này cũng là nơi nguy hiểm, bọn họ không muốn mạng, mình cũng không ngăn được, trước mắt không trông cậy vào ai được, một đống cục diện rối rắm bày ra trước mắt, là chết hay sống, toàn bộ phải nhìn mệnh trời.
Linh cảm của con người luôn luôn đúng, chuyện càng xấu thì càng chính xác.
Sáng sớm hôm sau, mấy con khoái mã lần lượt đến Tri phủ Giang Lăng.
Con khoái mã đầu tiên, truyền đến từ Tương Châu, Minh Dương công chúa giết một hoàng tử Bắc Quốc, hiện tại đã chạy trốn về Nam Quốc.
Con khoái mã thứ hai, hai vạn binh mã của người Bắc đã phá tan biên cảnh Tương Châu.
Con khoái mã thứ ba, ông cụ Cố biết được Tương Châu gặp nạn nên đã tạm thời chuyển hướng đến Tương Châu, để Tri phủ chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào.
Bầu trời đã sụp đổ hoàn toàn.
Mỗi một tin tức đều giống như sét đánh ngang trời, không cho người ta có cơ hội th ở dốc.
Khương đại nhân chỉ có thể dùng hết toàn lực của mình, đánh cược tính mạng, đi bảo vệ tòa thành trì lung lay sắp đổ này, ra roi thúc ngựa phái người thông báo cho Lâm An.
Nhưng lực lượng có hạn, bọn họ lo được mặt này mà không lo được mặt kia, không biết dân chúng biết được tin tức này từ đâu mà bắt đầu hoang mang hoảng loạn, lũ lượt chạy ra khỏi thành, nhìn thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, vào thời khắc mấu chốt, Hình Phong bày kế sách phong tỏa cửa ải, đóng cổng thành, cấm toàn bộ người trong thành ra vào.
Để ngăn người Bắc mật báo, một là không làm gì, còn nếu làm thì phải làm đến cùng, tiên hạ thủ vi cường(2), tróc nã tất cả người Bắc trong thành nhốt vào địa lao trong một đêm.
(2)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Hôm qua Bùi An vừa rời đi, Đồng Nghĩa bèn đưa Vân Nương một chiếc hộp lớn: “Chủ tử nhờ thần đưa cho phu nhân, nói đã hứa với phu nhân sẽ không bao giờ thất hứa.”
Vân Nương nhận lấy, mở ra thì thấy một hộp trân châu, viên nào viên nấy to bằng miệng chén.
Vân Nương quay đầu, hạnh phúc đến mức rơi nước mắt, sau khi khóc đủ rồi nàng đi đến tòa nhà ngoài thành, mặt khác bảo Đồng Nghĩa ra ngoài chế tác mấy lá cờ, mặt trên in chữ “Bùi” rất lớn.
Hôm nay cờ đã sẵn sàng.
Đồng Nghĩa mới lấy về lại nghe được tin tức bèn chạy đến toà nhà ngoại thành, vẻ mặt vội vàng thúc giục nàng: “Thiếu phu nhân, vừa mới nhận được tin tức Minh Dương công chúa xảy ra chuyện, không biết vì sao, giết hoàng tử của Bắc Quốc. Bây giờ Giang Lăng hỗn loạn, bây giờ người Bắc giận dữ đánh vào thành, chúng ta phải lập tức lên đường, đến Quả Châu mau lên.”
Hắn đã hứa với chủ tử rằng sẽ đưa phu nhân bình an đến Quả Châu.
Vân Nương sửng sốt một hồi, sau đó bình tĩnh lại ngay, vốn là không tránh khỏi, sớm muộn gì ngày này cũng đến.
Vân Nương không đi theo Đồng Nghĩa mà lấy lá cờ trong tay hắn, đi tìm Vương Kinh, không gọi hắn là thúc thúc Vương mà là gọi một tiếng: “Phó tướng Vương.”
Vương Kinh cũng sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại ngay: “Có thuộc hạ.”
“Lập tức triệu tập binh mã.”
Mấy tháng trước, lần đầu tiên nàng nghe nói dưới tay mình có hai ngàn nhân mã, nàng còn từng hoảng sợ không biết nên đối mặt như thế nào.
Hôm nay nàng đứng trước hai ngàn binh mã, thể hiện dũng khí lớn nhất đời mình, cất cao giọng nói với mọi người: “Gia phụ Vương Nhung Thiên được tất cả tướng sĩ yêu mến, cho đến nay, dưới gối ông không có con trai, chỉ có một đứa con gái, ta họ Vương, là hậu nhân duy nhất của Vương Nhung Thiên, tên chỉ có một chữ “Vân”, hôm nay ta tình nguyện đảm nhận tâm nguyện cuối cùng của gia phụ. Từ này về sau, mọi người sẽ là tướng sĩ của Vương Vân ta, ta đồng ý mang tất cả mọi người lên chiến trường giết địch, thảo phạt người Bắc, nhưng ta sẽ lấy thân phân thiếu phu nhân nhà họ Bùi của Lâm An, mọi người có bằng lòng không?”
Trong lòng Vương Kinh chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong bóng dáng nhỏ nhắn ấy, đứng trước mặt đại quân, gầy gò yếu ớt, dễ bị tổn thương bởi một đòn nhưng trong mắt lại không hề có một chút sợ hãi nào.
Hổ phụ vô khuyển tử.
Tướng quân lẫn nhị phu nhân đều là nhân vật kiên cường mạnh mẽ, sao hậu nhân có thể kém cỏi được, một lát sau, Vương Kinh quỳ xuống: “Thuộc hạ thề sống chết đi theo phu nhân.”
Lúc trước tướng quân lấy cái chết bảo vệ hai ngàn hộ bọn họ, nếu không phải nhờ tướng quân, bọn họ đã thành vong hồn trên chiến trường từ lâu, cái mạng sống này cũng là của tướng quân. Tướng quân không có ở đây, hậu nhân của ngài kế thừa, là lẽ đương nhiên.
Dù là tên tuổi gì, có thể làm cho bọn họ trở lại chiến trường, đối với bọn họ mà nói đã là đường về tốt nhất.
Tất cả tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống đất, âm thanh chấn động tai.
“Thuộc hạ thề sống chết đi theo phu nhân.”
“Thuộc hạ thề sống chết đi theo phu nhân…”
Sắc mặt Dương Du trắng bệch, không nghĩ tới nàng muốn lên chiến trường, trước mặt đại quân nàng ấy không tiện bác bỏ nàng, đợi khi đại quân bắt đầu chuẩn bị lên ngựa, nàng ấy giữ chặt Vân Nương rồi vội vàng nói: “Tiểu thư không thể đùa giỡn, chiến trường không phải nơi tiểu thư nên đi, nô tỳ đã hứa với phu nhân, sẽ bảo vệ tiểu thư, nô tỳ lập tức đưa người đi Quả Châu.”
Vân Nương nhìn nàng ấy, trong đôi mắt linh khí kia không còn một tia sáng, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Cô cô, ta trốn không thoát, trên đời này có người ta quan tâm, ta muốn bảo vệ chàng.” Cho dù có tan xương nát thịt.
Cứ cố thủ ở Giang Lăng không phải là cách, tốt nhất là xuất binh trợ giúp Tương Châu.
Sau khi Triệu Viêm nghe nói Minh Dương công chúa giết hoàng tử Bắc Quốc, cũng đứng ngồi không yên, người bên ngoài hận không thể chạy trốn vào trong Giang Lăng, hắn thì ngược lại lôi kéo Hình Phong, hấp tấp đi tìm Tri phủ, muốn chạy về Tương Châu đang chiến hỏa kịch liệt.
Tri phủ nào dám thả người, gấp đến độ dậm chân: “Tiểu quận vương, tổ tông, người đừng gây rối cho ta nữa, người họ Triệu, nếu người có chuyện gì, làm sao ta ăn nói với bệ hạ đây.”
“Chính là vì ta họ Triệu cho nên ta càng không thể mặc kệ.” Đột nhiên Triệu Viêm thu lại sự cà lơ phất phơ ngày thường, vẻ mặt mang theo vài phần bi thương: “Ta không thể làm cho người trong thiên hạ đều lạnh lòng.”
Ra khỏi Lâm An, thế đạo này như thế nào, hắn đã thấy rõ.
Hắn tận mắt nhìn thấy người Bắc vũ nhục công chúa con vợ cả Nam Quốc như thế nào, biết nàng đi, giống như đi vào núi đao biển lửa, thương nhưng mà không giúp gì được, trơ mắt nhìn nàng ngồi lên xe ngựa của người Bắc Quốc.
Hắn cũng tận mắt nhìn thấy người Bắc ức hiếp dân chúng Nam quốc như thế nào, cướp đoạt dân nữ trên đường phố, thậm chí c ường bạo.
Trên con thuyền kia, một người phụ nữ quỳ gối trước mặt hắn và Hình Phong, bị người Bắc độc câm không thể nói được, chỉ giao cho bọn họ một phong thư danh sách, cùng với một tờ giấy được gấp lại cũ kỹ.
Trên tờ giấy có viết: “Thiên địa thần linh phù miếu xã, kinh hoa phụ lão vọng hoà loan.”(3)
(3)Trích trong bài thơ “Bệnh khởi thư hoài” 病起書懷 • Ốm dậy tả nỗi lòng, của Lục Du.
Theo bản dịch của baikebaidu là: Mong trời đất phù hộ cho quốc thái dân an, nhân dân phương bắc ngày đêm mong chờ quân vương đích thân thu phục non sông đã mất.
Còn theo guwenxuexi (Ý chính của câu thơ trên): Mong trời đất phù hộ cho đất nước, để nhân dân thoát khỏi khói lửa chiến tranh, được sống trong cảnh thái bình thịnh trị.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt nàng nhìn mình, hắn không có cách nào ngồi yên mặc kệ được, không chỉ vì hắn mang họ Triệu mà còn vì hắn cũng là con dân Nam Quốc.
Triệu Viêm đang nước mắt lưng tròng, âm thầm đau buồn, đột nhiên trước cửa có tiếng động, Vân Nương mang theo Vương Kinh đi vào, không đợi hắn phản ứng đã mở miệng nói: “Tiểu quận vương, đắc tội rồi.”
Vân Nương nói xong, Vương Kinh bèn tiến lên túm lấy cánh tay Triệu Viêm, không nói hai lời, kéo hắn ra ngoài.
Triệu Viêm hoàn toàn không kịp phản ứng, ngẩn người, sự nghiêm túc chín chắn vừa nãy biến mất tăm, vội vàng quay đầu lại, cầu xin tha thứ: “A, tẩu, tẩu tử, muốn dẫn ta đi đâu vậy, ta nói cho huynh Bùi biết rồi, ta không trở về Lâm An, huynh ấy đồng ý rồi, thật sự, không tin tẩu tử cứ đi hỏi …”
Vân Nương cười, thái độ ôn hòa: “Quận vương yên tâm, không cho ngài trở về Lâm An đâu, chỉ cho ngài tới cửa thành nói mấy câu thôi.”
Một khi Tương Châu thất thủ, Giang Lăng sẽ gặp nguy hiểm.
Hoàng đế trọng văn khinh võ, ông ta không nuôi binh, càng không cho phép người dưới nuôi binh mã riêng, hai ngàn người của Vương Kinh ra khỏi thành, Tri phủ Giang Lăng còn lại một ít binh mã nhưng hoàn toàn không đủ chống lại ngoại địch, không dựa vào binh lính được, chỉ có thể dựa vào dân chúng.
Lúc này, cảm xúc dân chúng đã rối loạn, làm sao để dẫn dắt kích động đây, đi theo bên cạnh Bùi An gặp nhiều rồi, nàng cũng học được một chút, bây giờ đã tới lúc dùng.
Hoàng đế không tới, có một người họ Triệu ở đây, có hắn làm thuốc an thần, trước tiên phải nâng cao thế khí của dân chúng.