Chương 152: Ngoại truyện 1: Ngọc Dương Thanh Nghi
- Trang Chủ
- Cá Cược Tình Yêu - Mễ Nghiên Châu (full)
- Chương 152: Ngoại truyện 1: Ngọc Dương Thanh Nghi
Hôm nay Thanh Nghi rất vinh dự được mời tới lễ tiệc để chúc mừng sự hợp tác của hai công ty lớn. Nói thật ra thì Thanh Nghi cũng không phải quen biết lắm với hai công ty này, sở dĩ cô được mời là qua miệng của Lạc Ân Nghiên.
Thanh Nghi cũng rất hào hứng để tới chung vui cùng với gia đình của bạn mình. Cô mặc trên người váy dạ hội màu đỏ quyến rũ, ở sau lưng cũng rất táo bạo mà hở ra một mảng lưng trắng mịn. Du học bên nước ngoài cũng được mấy năm nên thói quen ăn mặc của Thanh Nghi cũng hơi thoải mái một chút.
Vừa tới trung tâm nơi tổ chức buổi tiệc Thanh Nghi đưa thiệp mời cho bảo vệ sau đó được nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, cô được đưa cho một ly rượu và một dĩa trái cây nhỏ để nhâm nhi trước. Ở bên trong nơi tổ chức khá rộng, hiện tại cũng chưa mấy đông đúc lắm.
Thanh Nghi được nhân viên sắp xếp ở một chỗ ngồi không phải trung tâm lắm, ngồi ở đây cũng sẽ không bị ai chú ý nhiều. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù tính cách cô rất cởi mở nhưng nếu một mình đi vào những nơi như vậy thì cũng có chút ngại đi.
Cô vừa ăn vừa ngồi trông ngóng đợi Lạc Ân Nghiên. Ở trong một góc tối, ánh mắt sáng hoắc của một người con trai nhìn cô không rời, trên người cậu mặt một bộ đồ vets lịch sự, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt vào tấm lưng trắng không tì vết của người con gái. Lâu lâu còn làm bộ dạng như lưu mạnh mà liếm môi vài cái, đôi mắt như máy quét, không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào trên người cô.
Hai tay đút túi quần ung dung, điệu cười ngả ngớn cùng ánh mắt đầy suy tính, cho dù ai có nhìn sâu cở nào cũng không nghĩ ra được cậu đang muốn gì.
Nhìn một lúc lâu người con trai mới luyến tiếc rời ánh mắt đi chỗ khác, tay cầm ly rượu vừa lắc vừa nhâm nhi.
Sảnh tiệc lúc này cũng bắt đầu đông đúc hơn, người người ra vào như kiến đi theo đàn. Thanh Nghi sau khi ăn xong một dĩa trái cây thì bắt đầu đưa ánh mắt đi tìm Lạc Ân Nghiên. Nhìn qua nhìn lại một lúc thì cũng vừa hay đã bắt gặp Lạc Ân Nghiên, cô ấy còn đang nói chuyện với một chàng trai mà Thanh Nghi không quen biết.
Lúc này Lạc Ân Nghiên cũng đang lướt ánh mắt xung quanh rồi nhìn tới cô. Thanh Nghi cười cui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy rồi nói lớn.
“Ân Nghiên! Mình ở đây”
Sau khi thấy cô thì Lạc Ân Nghiên đã liền lập tức đi qua.
Ở phía bên kia người con trai đều chứng kiến hết mọi việc từ nãy tới giờ, đôi mày rậm nhếch lên rồi tặc lưỡi.
“Chậc, làm sao đây? Trùng hợp như vậy sao?” Cậu tự nói với bản thân rồi cũng không nán lại lâu mà đứng dậy đi thẳng về chỗ người bạn trí cốt của mình.
Một lúc sau thì buổi tiệc mới chính thức diễn ra, hai cổ đông lớn nhất của công ty giải trí mới đã cùng nhau lên phát biểu. Nguyên Ngọc Dương đứng cạnh Âu Thành Triệu im lặng lắng nghe lời bày tỏ bên trên, lâu lâu cũng không quên nhìn qua bên phải tìm kiếm gì đó.
Bỗng lúc này Nguyên Ngọc Dương dùng củ chỏ đẩy Âu Thành Triệu một cái.
“Này!”
“?” Âu Thành Triệu nhướn mày không trả lời.
Nguyên Ngọc Dương cũng rất hiểu ý mà nói tiếp.
“Cậu biết cô gái kia không?” Vừa nói Nguyên Ngọc Dương vừa hếch mặt về hướng hai người con gái đang nói chuyện vui vẻ.
Âu Thành Triệu nhìn theo rồi bĩu môi.
“Có vẻ là bạn thân”
“Ồ”
“Cậu tính làm gì?” Âu Thành Triệu hứng thú hỏi.
“Làm gì là làm gì? Chỉ là nhìn có chút thú vị”
Nguyên Ngọc Dương vừa dứt lời thì đã nghe tiếng cười khẩy của thanh niên bên cạnh. Âu Thành Triệu không hỏi tiếp nữa, chỉ là sau khi kết thúc lời phát biểu thì cậu đã biến mất không thấy tăm hơi. Nguyên Ngọc Dương đứng một mình ở đó, ánh mắt lần nữa nhìn qua.
Lúc này cậu lại thấy hai cô gái khi nãy cũng đã tách nhau ra từ khi nào. Hiện tại chỉ còn mỗi Thanh Nghi ngồi bơ vơ ở đó, chậm rãi nhấm nháp rượu. Như vớ được cơ hội tốt Nguyên Ngọc Dương nhếch môi cười nhạt, không chần chừ mà trực tiếp đi lại chỗ cô gái đang ngồi.
Dáng vẻ Thanh Nghi uống rượu khá bất cần đời, mái tóc xoã xuống che đi khuôn mặt nhỏ. Nguyên Ngọc Dương nhìn qua cũng không tài nào thấy rõ khuôn mắt ấy đang chứa đựng cảm xúc gì, cậu thong thả đi qua, trong đầu hiện lên muôn vàn cách tiếp cận.
Thanh Nghi đang hơi mơ màng thì bỗng dưng một luồn gió nhẹ phất qua, cô theo bản năng ngước lên nhìn. Đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp như tạc tượng, mái tóc đen được vuốt lên khá gọn gàng, nhìn qua cách ăn mặt cũng không phải thuộc dạng cô thích.
Cô thích những chàng trai trẻ non tơ hơn là những người trưởng thành. Lúc về nước cô cũng hốt được một em khá hút mắt, nhưng thật buồn tên đó lại là tra nam lăng nhăng.
Trước hành động bất ngờ của Nguyên Ngọc Dương cô có hơi nhíu mày.
“Gì vậy?” Giọng nói không chút cảm xúc vang lên.
Nguyên Ngọc Dương nhướn mày không trả lời, chỉ im lặng ngắm nhìn khuôn mặt sắc bén quyến rũ của cô.
Gần 1 phút sau cậu mới lên tiếng.
“Chào cô!”
“Chào!” Thanh Nghi theo phép lịch sự chào lại.
“Tôi thấy cô ngồi một mình có vẻ hơi buồn”
Nghe cậu nói xong cô hơi bĩu môi nhướn mày rồi nhún vai một cái, không hề khách khí mà phản bác lại.
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang buồn vậy? Tôi đang rất vui vẻ và không có một chút nào buồn cả”
Vừa chào hỏi một câu mà đã phản bác gay gắt như vậy cậu không những không tức giận mà còn cảm thấy khá hứng thú với thái độ này. Cậu cười cười không nói, thản nhiên nhìn từ đầu tới cuối của cô lần nữa.
Mặc dù bị nhìn đến ngượng như vậy nhưng Thanh Nghi vẫn rất thong dong, cô hoàn toàn không để ý mà chỉ ngồi bắt chéo chân thưởng thức rượu. Vì Thanh Nghi mặc váy xẻ tà nên khi cô bắt chéo chân thì cả đôi chân dài trắng nõn đều lộ hết ra.
Nguyên Ngọc Dương có hơi sững người khi thấy khung cảnh quyến rũ này, cậu cố gắng tránh ánh mắt lơ đãng của mình, tay thuận tiện cũng nâng lên ly rượu uống một ngụm xong mới nói tiếp.
“Tôi có thể xin phép được làm quen với quý cô đây không?” Cậu ngả ngớn, nửa đùa nửa thật nói.
“Được! Tôi không phải người hẹp hòi hay chảnh choẹ”
Dứt lời cậu cũng hùa theo gật đầu tỏ ý coi như hiểu.
“Cô tên gì?”
“Thanh Nghi” Câu nói không hề có một chút cảm xúc nào.
Cứ tưởng chừng Thanh Nghi chỉ trả lời đơn giản như thế thôi nhưng không ngờ cô lại mở miệng hỏi lại.
“Còn anh?”
“Nguyên Ngọc Dương”
“Ồ”
Cậu chuyện lần nữa kết thúc trong nhạt nhẽo, cả hai người đều ngồi nhìn nhau với ánh mắt đăm chiêu. Cả hai đều biết ý đồ của đối phương là gì, chỉ là không ai bộc lộ ra ngoài mà thôi.
Ở Đức Thanh Nghi cũng không phải thánh nữ, cô đã từng quen và yêu đương với rất nhiều chàng trai. Phải nói mức độ tình trường và đào hoa Thanh Nghi không hề kém cỏi một chút nào. Cô lại còn rất nhạy bén về việc đoán trạng thái gương mặt và cảm xúc của đối phương, vì thế khi cậu vừa ngồi xuống chỗ này cô liền biết được ý định tiếp theo.
Thanh Nghi nhếch môi cười nhạt rồi bỏ ly rượu trên tay mình xuống, bàn chân nhỏ mang đôi guốc của nhãn hiệu thời trang YSL chậm rãi cạ vào bắp chân qua lớp vải của người con trai. Ánh mắt theo đó mà nhìn xuống dưới.
Mặc dù Nguyên Ngọc Dương không phải gu của cô, nhưng không hiểu sao một cảm giác lạ khiến cô có hứng thú với người đàn ông này. Truyện Sủng
Thôi thì đi theo con tim của mình, coi như phá luật lệ thử cảm giác qua lại với người trưởng thành là như thế nào.
Trước hành động khiêu gợi ấy Nguyên Ngọc Dương lại có chút ngạc nhiên, cậu không từ chối cũng không né tránh, dáng vẻ hoàn toàn hứng thú theo dõi bàn chân nhỏ đang làm càn kia. Càng về sau Thanh Nghi càng gan dạ hơn, lúc này Nguyên Ngọc Dương cảm thấy có chỗ nào không đúng. Không để cô làm tới cậu liền bắt lấy chân nhỏ, đồng thời cũng đứng thẳng dậy.
Bàn tay đang nắm cổ chân dần dần chuyển lên ôm cái eo, ép Thanh Nghi dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai. Nguyên Ngọc Dương nói bằng chất giọng quyến rũ thì thầm vào tai cô.
“Em thật gan!”
Dứt lời cậu kéo cô đứng dậy, Thanh Nghi không khó chịu, hai người sóng vai nhau đi đến một nơi kín đào ít người qua lại. Rõ hơn chính là tầng dành cho khách nghỉ ngơi, ở đó có một khu sân vườn và hồ bơi rất mát mẻ. Nguyên Ngọc Dương ôm cô đến gần góc khuất, ánh mắt mông lung mơ màng nhìn Thanh Nghi say đắm.
Chứng kiến cảnh này cô không kìm được mà nhếch môi cười thành tiếng. Không khách khí nữa mà vòng tay mình qua cái cổ của người con trai. Hai người cứ thế không ngại ngùng mà nhìn thẳng vào nhau, theo tự nhiên khoảng cách dần dần được kéo gần lại, khi hai cánh môi dường như sắp giao hoà với nhau thì……..
Reng reng.
Tiếng điện thoại bất ngờ phát ra từ trong túi của Thanh Nghi, cô giật mình dừng lại hành động của mình, tay theo bản năng đẩy Nguyên Ngọc Dương ra rồi lập tức nghe điện thoại.
Trước hành động này Nguyên Ngọc Dương cũng rất bất mãn đi, đã sắp chuẩn bị chạm môi tới nơi thì bị cuộc điện thoại này làm phiền. Không kiềm được đôi mày sắc bén của cậu nhíu lại, hai tay đút túi quần nhìn chằm chằm Thanh Nghi.
Có vẻ như có việc gì rất quan trọng, lúc nghe điện thoại mặt cô rất lo lắng, đúng như dự đoán của cậu. Sau khi ngắt máy Thanh Nghi không nói lời nào mà đi luôn, để lại một thân đơn côi đứng ở đấy. Nguyên Ngọc Dương há hốc, miệng mở ra như tính nói gì sau đó lại thôi. Cậu tức giận đá vô thân cây gần đó, không nói gì liền quay người đi vào lễ tiệc theo.