Chương 147: Làm sao con dám bỏ cô ấy
Ai nấy cũng treo trên môi nụ cười mừng rỡ, Lạc Ân Nghiên có chút khó hiểu, cô không hiểu sao vừa ngủ dậy lại bị nhìn chằm chằm tới như vậy, còn là ánh mắt kì quái nữa mới ghê. Nhìn qua Âu Thành Triệu, giờ phút này cậu cũng nhìn cô, nhưng ánh mắt lại là dịu dàng, tay còn đặt lên bụng cô một cách nhẹ nhàng, lâu lâu còn xoa vài cái.
Lạc Ân Nghiên thấy vậy bèn cầm lấy tay cậu đẩy ra.
“Anh làm gì đó?”
Xong ngẩn đầu lên nhìn mọi người.
“Mọi người sao lại tập trung hết trong phòng con vậy? Có chuyện gì sao?”
Giai phu nhân lúc này mới vui vẻ đứng dậy, bà tiếng đến ngồi trước mặt Lạc Ân Nghiên, nét mặt không kiềm được hào hứng nói với cô.
“Con còn chưa biết gì sao?”
“Biết gì ạ?”
“Trời ơi con bé này! Trong bụng con đang có một sinh linh bé nhỏ đó” Giai phu nhân nhẹ giọng trách móc, nói là trách móc nhưng trong giọng nói lại hàm chứa có bao nhiêu vui mừng.
Lạc Ân Nghiên ngớ người tại chỗ, cả người cô như bị rút mất linh hồn, toàn thân cứng đờ như đóng băng, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc. Giống như những điều Giai phu nhân vừa nói chỉ là trò đùa, cô vô thức đưa tay lên sờ cái bụng nhỏ còn bằng phẳng của mình.
Thảo nào khi nãy cô có một giấc mơ rất kì lạ, trong giấc mơ cô đang ở trên một cánh đồng rất nhiều hoa, khung cảnh thơ mộng có những con bướm bay lượn lờ, rồi đậu lên những nhuỵ hoa chứa đầy mật ngọt. Lạc Ân Nghiên đã nhìn thấy một bóng dáng mập mờ nhỏ bé, cô không nhận biết được là con gái hay con trai, chỉ nghe thoang thoảng đứa bé ấy quay lại chạy về phía cô rồi ôm chặt lấy chân cô nhẹ giọng kêu.
“Mẹ!”
Lạc Ân Nghiên nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ bình thường thôi, nhưng không ngờ rằng khi tỉnh dậy thì lại nghe tin mình có em bé. Có phải đây chính là thông điệp vũ trụ gửi xuống cho cô hay không?
Mặc dù thông tin này có hơi bất ngờ nhưng Lạc Ân Nghiên hoàn toàn có thể thích ứng kịp, thậm chí là rất vui khi nghe thấy trong bụng có đứa con của mình. Cô đã từng nhiều lần suy nghĩ đến khả năng mình có con, mấy tháng nay cả hai cũng không ít lần ân ái với nhau, số lần cậu sử dụng biện pháp cũng rất ít nên việc mang thai cũng rất dễ xảy ra. Nhưng cô không nghĩ nó lại đến sớm như vậy khiến cô có chút không kiềm được cảm xúc của mình mà mắt đỏ ửng.
Âu Thành Triệu giờ phút này mới lên tiếng, giọng nói trầm ấm pha lẫn dịu dàng và cưng chiều.
“Vợ! Tí nữa anh đưa em đến bệnh viện để khám kĩ hơn, sẵn tiện đi mua chút đồ tẩm bổ cho em và con”
Chỉ là câu nói bình thường Âu Thành Triệu hay nói thôi nhưng hiện tại ở đây lại có cả bốn phụ huynh, lần đầu nghe cậu nói mấy câu sến súa ai cũng không kiềm được mà cười thành tiếng, Lạc Ân Nghiên cũng vậy, coi bộ khi biết tin này cảm xúc của cô cũng không cáu gắt như lúc ở sân bay nữa.
Âu Thành Triệu lần nữa lên tiếng.
“Hai cha mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, dự định qua năm mới đến giữa năm thì cười nhưng bé con lại xuất hiện lúc này nên khả năng sẽ dời. Em muốn cưới sớm hơn hay sau khi bé con ra đời sẽ cưới hửm? Như anh thì anh muốn ngay lập tức rước em về để có thể trực tiếp lo cho hai mẹ con”
Câu nói thể hiện rõ sự trưởng thành và chững chạc đã có của cậu. Âu Thành Triệu lần này rất nghiêm túc, cậu nắm chặt lấy bàn tay cô, ánh mắt vô cùng chân thành mà mong ngóng câu trả lời từ phía Lạc Ân Nghiên.
Cả bốn phụ huynh ngồi đó đều như bù nhìn, không ai dám lên tiếng giữa cuộc nói chuyện đầy mật đường của cặp đôi trẻ. Lê phu nhân cười thầm, không biết con trai bà cảm thấy thế nào khi nói mấy lời sến đến chảy nước như vậy, chứ bà là bà cảm thấy da gà, da vịt đã nổi lên hết rồi.
Lê phu nhân đá mắt ra hiệu với Giai phu nhân, sau đó cả hai liền biết ý mà kéo hai ông chồng đang tập trung hóng hớt ra bên ngoài. Cánh cửa phòng đóng lại thì cũng là lúc bầu không khí im lặng lạ thường, lúc này không có ai Âu Thành Triệu mới thoải mái tiến sát lại ngồi gần cô.
Cậu ôm chặt lấy Lạc Ân Nghiên vào lòng, môi chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô vô cùng yêu thương.
“Vợ à cảm ơn em! Em có biết anh đã mong ngóng bé con biết chừng nào không?”
“Cho nên mới nhân cơ hội lén không phòng tránh phải không?” Lạc Ân Nghiên ngó đầu lên lườm nhẹ.
Âu Thành Triệu thấy vậy thì phì cười, cậu lần nữa đẩy đầu cô vào ngực, còn mình thì gác cằm lên đầu cô nhẹ giọng nói.
“Không lẽ em không muốn hay sao? Bây giờ em đã thành công rồi, anh cũng đã lớn, đã trưởng thành hơn. So với độ tuổi còn hơi non nhưng anh cũng phải cần một danh phận hợp pháp, nếu cứ để thuận theo tự nhiên thì chẳng phải còn lâu mới được cưới em hay sao? Bây giờ bé con xuất hiện, chúng ta đã có sợi dây liên kết, không kẻ nào có thể có cơ hội để ý em nữa. Anh phải cho họ biết em là hoa đã có chủ, chủ này lại còn là cha của con em, xem kể nào gan dạ mà dám cướp vợ và con của anh nữa”
Đến gần câu cuối Âu Thành Triệu hùng hổ tuyên bố, có một người vợ thành công và tài giỏi như Lạc Ân Nghiên là điều mà mọi đàn ông đều mong muốn, đặc biệt là những người thương nhân giàu có. Cậu đã từng nghe rằng “Mây tầng nào, gặp gió tầng đó” huống chi Lạc Ân Nghiên rất hay tham gia vào những công việc, dự án lớn, cơ hội cô gặp gỡ những người đang ông giỏi giang, trưởng thành giống như cô cũng không ít.
Cậu là người còn non trẻ, so với nhưng kẻ có máu kinh doanh trên thương trường rất mưu kế ấy, cậu còn kém rất xa. Vì vậy mà Âu Thành Triệu rất sợ, cậu không dám thả lỏng cô một giây một phút nào, sợ rằng chỉ cần một chút lơ là Lạc Ân Nghiên sẽ lập tức trở thành của người khác. Bản tính chiếm hữu của cậu không cho phép cô như vậy nên từng ngày trôi qua Âu Thành Triệu đều hận không thể nhanh chóng cướp cô về.
Hiện tại cả hai đã có con nên khả năng bị kẻ khác dòm ngó cũng ít đi một phần, nhưng không có nghĩa là không có. Cậu vẫn phải dè chừng, phải giữ cô cho tới khi cả hai làm lễ cưới, lúc đó cậu mới thật sự yên tâm.
Những ngày tháng bị cô bỏ lơ, rồi nhìn thấy khung cảnh Lạc Ân Nghiên thân mật với người khác mà mình không thể kéo cô về được, đã để lại vô số tâm lý ám ảnh cho Âu Thành Triệu. Cậu không muốn phải trải qua những ngày tháng ấy nữa, cậu muốn mình đơn giản có một mái ấm thật hạnh phúc, có con và cô ở bên cạnh mình.
Kẻ nào dám dòm ngó hạnh phúc của cậu, Âu Thành Triệu sẽ lập tức giết không tha.
Âu Thành Triệu vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm về một tiêu điểm với ánh mắt đầy suy tính. Bàn tay để ở vai cô cũng vô thức siết chặt lại, tay còn lại thì đặt lên bụng nhỏ của cô mà xoa xoa, hiện tại cậu vẫn chưa cảm nhận được con nhưng rất nhanh thôi cha và con sẽ được chào hỏi nhau rồi “Triệu” con của cha.
Lúc này Lạc Ân Nghiên đang vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp Âu Thành Triệu đem lại nên không để ý nét mặt toan tính của cậu. Đứa con trong bụng đều là niềm vui của hai người nên ai nấy đều rất vui vẻ mà tiếp đón.
Cả hai người ngồi tâm sự với nhau gần 2 tiếng Âu Thành Triệu mới chịu đứng dậy. Đang trong thời kì thai nghén nên Lạc Ân Nghiên rất kén ăn, Âu Thành Triệu hỏi cô muốn ăn hay thèm ăn cái gì để cậu nấu nhưng cô đều lắc đầu bảo không muốn ăn.
Mà không ăn thì rất ảnh hưởng đến đứa bé nên bất đắc dĩ Âu Thành Triệu nấu đơn giản một nồi cháo bí đỏ cho cô. Cậu xuống bếp khiến ai cũng trừng mắt ngạc nhiên, Lê phu nhân chứng kiến cảnh này còn không tin vào mắt mình. Bây giờ bà mới biết con trai mình lại biết nấu ăn cơ đấy, đi vào bếp Lê Ngọc Nhi đứng bên cạnh hai tay bà khoanh lại nhìn bộ dạng tập trung nấu ăn của con trai mà cảm thán.
“Con biết nấu ăn khi nào vậy? Là người sinh con, nuôi con gần 21 năm mẹ mới biết đấy, còn chưa bao giờ được thưởng thức qua tay nghề của con. Biết nấu thật hay chỉ làm màu vậy? Có thể cho mẹ thử để kiểm duyệt trước không?”
Là một câu nói hết sức bình thường nhưng khi vào tai mình Âu Thành Triệu lại nghe ra như bà có ý mỉa mai vậy. Âu Thành Triệu không để ý, cậu vừa cắt bí đỏ thành miếng vừa lên tiếng.
“Tay nghề của con chỉ dành cho mỗi mình cô ấy thưởng thức thôi, ngoài ra không ai có khả năng nếm được mùi vị của nó cả”
Lê Ngọc Nhi bĩu môi.
“Làm giá nữa, biết được con bé có thích món ăn của con hay không”
“Thích chứ! Cô ấy còn rất thích là đằng khác, con vì cô ấy mà học nấu ăn, làm sao mà cô ấy không thích được cơ chứ”
“Haizzz…….. Được rồi con nấu đi mẹ không làm phiền nữa, tí nữa cha mẹ và cha mẹ Nghiên Nhi sẽ đi ra vùng ngoại ô một chuyến. Ở đó có nhà thờ rất lớn và linh thiên, mẹ đi cầu nguyện xin bình an cho cháu của mẹ, sẵn tiện mua một số đồ bồi bổ cho Ân Nghiên, con ở nhà nhớ để ý chăm sóc con bé, thường xuyên quan tâm nói chuyện nhiều một chút. Cảm xúc phụ nữ mang thai rất nhạy cảm nên đừng làm gì khiến con bé tức giận, sẽ không tốt cho cháu yêu của mẹ”
Âu Thành Triệu từ tốn gật đầu đáp.
“Mẹ yên tâm đi, con không bao giờ để cô ấy tủi thân đâu. Cô ấy là cả thế giới mà con có được, làm sao lại dám làm cô ấy không vui cơ chứ, có được cô ấy là con đã may mắn lắm rồi. Bên ngoài có rất nhiều người hơn con, chỉ cần sơ hở một chút là sẽ mất cô ấy ngay, con không dám mạo hiểm như vậy đâu”
“Biết thì tốt! Coi bộ con không cố chấp và thảm hại như cha con ngày xưa, cũng may là con còn biết điều biết suy nghĩ đó. Chứ như cha con lúc trước thì ngay cả một cơ hội cũng sẽ không có”
Nói xong Lê Ngọc Nhi mới chịu đi ra bên ngoài phòng khách, một mình Âu Thành Triệu đứng trong phòng bếp, trên người còn mang tạp dề màu xám trông vô cùng điển trai. Sau khi rửa xong rổ bí đỏ cậu bắt đầu bắt tay vào nấu cháo cho Lạc Ân Nghiên.