Chương 144: Ước hẹn của cả hai
Nhà hàng bố trí khung cảnh xung quanh theo phong cách Noel như bình thường nên Lạc Ân Nghiên cũng không nhận ra sự khác lạ của nó. Đơn giản là có thêm vài cái bong bóng bay nhẹ nhàng phấp phới ở trên nền gạch.
Nhà hàng cũng mở thêm nhạc chill nhẹ nhàng theo Noel, nói tóm lại khung cảnh này mà dành cho những cặp đôi hẹn hò vào đêm này quả thật là không còn gì có thể chê được.
Âu Thành Triệu từ đầu đến cuối đều ăn rất ít, chủ yếu là cậu im lặng bồi cho cô ăn. Lạc Ân Nghiên cũng có nói với cậu nhưng bản tính cố chấp đã ăn sâu vào trong máu người thanh niên này nên dù cô có nói trên trời dưới đất thì cũng vậy mà thôi.
Hai người chậm rãi thưởng thức buổi tối thật lãng mạn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ là cảnh đường phố đông đúc qua lại giữa đêm đông lạnh giá. Sau khi ăn xong đột nhiên Âu Thành Triệu lại đứng bật dậy, dịu dàng nói với cô.
“Em đi vệ sinh một chút, chị ngồi đây nhé!”
Lạc Ân Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu sau đó yên lặng ngồi ngắm cảnh vật chờ cậu, tay lâu lâu lại với lấy cái điện thoại, màn hình nhấp nháy hết tắt rồi lại mở. Ngồi hơn 5 phút không thấy Âu Thành Triệu quay lại cô mới bắt đầu thấy ngờ ngợ, cầm điện thoại lên nhìn giờ một chút mới quyết định đứng lên đi tìm.
Khi cô vừa cầm điện thoại đứng dậy thì bất ngờ tất cả những bóng đèn trong nhà hàng đều đồng loạt tắt ngủm. Đối diện với bóng tối Lạc Ân Nghiên không tài nào có thể nhìn thấy đường, cô theo bản năng đưa tay ra mò mẫm đường đi, vừa mò vừa lẩm bẩm.
“Gì vậy chứ, cúp điện vào lúc này sao?”
Rõ là nhà hàng lớn như vậy nhưng khi cúp điện thì không khác gì mình bị bịt mắt cả, một chút ánh sáng cũng không thể nào thấy nổi, hoàn toàn chìm trong bóng tối lạ lẫm.
Dần dần Lạc Ân Nghiên bắt đầu cảm thấy hoang mang, từ nãy tới giờ cũng đã thêm hơn 2 phút rồi mà Âu Thành Triệu chưa quay lại, bây giờ lại còn không thấy đường thế này cô không biết kiếm cậu ở đâu. Cảm xúc từ hoảng loạng trở nên lo lắng cho cậu, bỗng dưng một bài hát gì đó vang lên, đèn cũng được bật lên, nhưng thay vào đó màu đèn lại được thay đổi bằng màu hồng nhạt tình yêu.
Cô theo phản xạ nhìn theo từng cái bóng đèn thay nhau bật lên, không phát hiện có một thanh niên đang ôm một bó hoa hồng đứng phía trước đang dùng ánh mặt vô cùng dịu dàng mà nhìn mình.
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới chậm rãi quay lại, khung cảnh trước mặt làm cô có chút sững người. Hai mắt to tròn trợn lên ngạc nhiên, môi run rẩy, miệng lắp bắp không nói nên lời. Âu Thành Triệu mỉm cười, chậm rãi từng bước ôm hoa hồng đến gần cô.
Bản nhạc tình yêu vẫn vang lên đều đặn trong lúc này. Bây giờ cô mới biết món quà hôm nay Âu Thành Triệu muốn dành tặng cho mình là cái gì, cô vẫn ngẩn ngơ nhìn cậu đầy bất ngờ, đến khi Âu Thành Triệu đưa bó hoa khổng lồ ra cô cũng không hề nhận ra.
Âu Thành Triệu nhìn thái độ này của cô thì không khỏi buồn cười, cảm xúc của cô đúng làm nằm trong dự đoán của cậu. Quả thật đã bất ngờ đến mức ngơ ngác không tỉnh nổi rồi, cậu nâng lên nụ cười hạnh phúc, từ tốn nói.
“Ân Nghiên! Em đã dành hai ngày để chuẩn bị món quà to lớn này cho chị, hôm nay là một ngày khá đặt biệt với chị cũng đặc biệt với em. Là ngày mà chị chính thức hoàn thành xong ước nguyện của mình, cũng là ngày mà em muốn chọn ra để bày to tình yêu với chị”
Dừng một chút cậu từ từ đưa bó hoa ra.
“Đây là hoa hồng được chính em lấy từ Bulgaria, là một nơi được mệnh danh là đất nước của hoa hồng. Đây là đoá hoa mà chính tay em đã hái để dành tặng cho chị, mặc dù nó không nhiều nhưng chủ yếu là em muốn chị hiểu được tình yêu mãnh liệt của em”
Tổng cộng số hoa hồng được gói gọn trong đoá hoa này có thể đếm được lên hàng trăm bông hoa. Đối với cậu đây chỉ là một số lượng nhỏ nhoi thôi, nhưng đối với những cô gái thì đây là một đoá hoa mà ai ai cũng mong ước được tặng một lần.
Lạc Ân Nghiên lắng nghe những lời nói trân thành của Âu Thành Triệu, cô vui đến mức từ nãy tới giờ khoé miệng đều không có buông xuống. Cô nhận lấy bông hoa, từ tốn đưa lên ngửi lấy hương thơm đặt biệt của chúng. Rõ là hoa hồng lại có chút khác biệt với các loại hoa hồng bình thường, mùi hương cũng khiến người ta say mê mà lưu luyến.
“Cảm ơn cậu! Âu Thành Triệu”
Vừa dứt lời thì hành động tiếp theo của cậu làm khiến cô càng bất ngờ hơn. Cô cứ nghĩ Âu Thành Triệu tặng hoa cho mình đến đây là xong rồi chứ, không ngờ…………
Âu Thành Triệu một chân quỳ xuống, là tư thế mà những người đàn ông cầu hôn hay thực hiện nó. Cậu đưa tay vào túi rút ra một hộp nhẫn nhỏ, không phải chỉ có một hộp mà tận hai hộp nhẫn giống nhau. Lạc Ân Nghiên nghĩ mỗi một hộp nhẫn là một cái nhẫn nhưng không phải.
Cô chăm chú theo dõi từng cử chỉ, hành động của Âu Thành Triệu. Cậu mở hộp nhẫn ra, bên trong là một cặp nhẫn dành cho cặp đôi, chi tiết thiết kế rất nổi bật và sắc sảo, chiếc của nữ được đính thêm một hột kim cương không to nhưng cũng không hề nhỏ nhìn thôi đã biết rất đắc tiền, chiếc của nam thì lại rất giản dị, chỉ đơn giản có một kí hiệu nhỏ được khắc lên giữa chiếc nhẫn ấy.
Nhìn qua cũng rất dễ dàng nhận ra đó là tên viết tắt của cô. Lạc Ân Nghiên không ngờ đêm nay Âu Thành Triệu lại cầu hôn với mình, cậu đem cô đi đến hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Lấy hai chiếc nhẫn ra Âu Thành Triệu ngẩn đầu đưa lên trước mặt mình nói.
“Ân Nghiên! Chị có thể………..Gả cho em không? Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi, là ngày mà chính thức em có được chị và được gọi chị một tiếng “Vợ” hợp pháp. Chị có thể làm cô dâu của em được không? Em thật sự rất yêu chị……….”
Vừa nói cậu vừa dùng ánh mắt đầy tình yêu nhìn về phía cô. Có thể thấy cậu hiện tại cũng rất căn thẳng đi, hốc mắt đã có chút đỏ lên, tưởng chừng có thể rơi nước mắt lúc nào không hay.
Lạc Ân Nghiên nhìn lại cậu bằng cái nhìn cũng vô cùng yêu thương. Cô rất hạnh phúc, cũng rất hồi hộp với những việc hôm nay cậu đã làm cho mình. Không cần chần chừ hay suy nghĩ nhiều, Lạc Ân Nghiên lập tức gật đầu, bộ dạng còn giống như là đã sắp khóc rồi, là cảm động đến mức khóc.
“Âu Thành Triệu! Tôi đồng ý!”
Cô vừa dứt lời Âu Thành Triệu đã như phi tên mà đứng thẳng dậy, hai mắt bây giờ như viên ngọc phát sáng cả hào quang. Hai người lúc này đều hạnh phúc đến nổi mắt ai cũng rưng rưng đỏ au, Âu Thành Triệu cầm lấy tay cô, run rẩy chậm chạp đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô.
Sau đó thì cầm chiếc nhẫn của mình đưa cho cô rồi nói.
“Chị đeo nhẫn cho em được không?”
Lạc Ân Nghiên mỉm cười gật đầu, cô tiếp nhận chiếc nhẫn từ tay cậu rồi cũng đeo vào ngón áp út của người con trai. Bây giờ cả hai đều có chiếc nhẫn liên quan tới đối phương, khác một chỗ trên nhẫn của cô được khắc tên cậu nhưng lại khắc bên trong mặt nhẫn, còn chiếc của Âu Thành Triệu lại khắc hẳn ra bên ngoài.
Cậu muốn mọi người biết từ bây giờ mình đã chính thức có vợ. Và cho họ biết vợ của cậu là một người tuyệt vời như thế nào. Không dừng lại ở đó cậu lấy tiếp một hộp nhung khác. Đây mới chính là thứ mà từ nãy tới giờ Lạc Ân Nghiên đang thắc mắc, cô không biết đây là cái gì.
Chẳng lẽ cậu lại mua hai hộp nhẫn luôn sao?
Mặc dù thắc mắc nhưng Lạc Ân Nghiên không hề lên tiếng hỏi, đến khi cái vật trong cái hộp nhỏ đó dần lộ diện cô mới thật sự sững sờ. Cả người như bị rút đi sinh khí, hai môi hé mở mắt chữ O mồm chữ A không tin vào mắt mình.
Âu Thành Triệu lấy ra hai sợi dây chuyền, mà đặt biệt ở đây mặt dây chuyền lại là hai chiếc nhẫn rất quen thuộc. Cô khó hiểu ngước lên nhìn Âu Thành Triệu, cậu cũng không ngần ngại mà nhìn lại.
“Chị có nhớ đây là cái gì không?”
“Tại sao? Cậu……….” Lạc Ân Nghiên lắp bắp.
“Thật ra ngày hôm chị tổ chức sinh nhật cho em……….em đã phát hiện một chiếc bị rơi ở dưới nền nhà. Nhìn qua em đã biết đây không phải là nhẫn đơn mà là một cặp, em đã điên cuồng tìm kiếm chiếc còn lại. Cũng may ông trời còn thương em nên đã cho em cơ hội tìm lại được cặp nhẫn ấy, lúc trước không may lại bị giật mất lần nữa. Sau khi em tỉnh lại em đã dùng tất cả mọi cách và sức lực của mình để tìm lại lần nữa, tên cướp đã cướp đi hộp nhẫn ngày đó lại bán cho một tên giàu có. Em lại vô tình gặp tên đó và tình nhân của anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra cặp nhẫn này”
“Không biết có phải duyên số hay không, qua hai lần mất nhẫn rồi tìm lại được em lại càng trân trọng và tin vào duyên phận hơn. Có phải ông trời đã chấp nhận nên duyên cho cả hai đứa rồi không?”
Âu Thành Triệu vừa hỏi cô cũng như hỏi bản thân mình.
Lạc Ân Nghiên lúc này cũng không biết nói gì cho đúng, có khi nếu không thấy cặp nhẫn này cô cũng đã quên bẵng đi lúc nào không hay. Âu Thành Triệu tháo một sợi dây chuyền ra, nó được móc một cái nhẫn to vào, là nhẫn dành cho nam. Sau đó cậu tiến gần cô hơn vòng tay qua cổ Lạc Ân Nghiên mà đeo vào cho cô.
“Bây giờ mỗi người chúng ta giữ một chiếc, chị giữ của em, em giữ của chị. Dù cho bất cứ chuyện gì cũng không được tháo chúng ra, đây là ước hẹn của hai chúng ta. Nếu một ngày một trong cả hai phạm sai lầm lớn không thể tha thứ, lúc đó người còn lại mới được tháo sợ dây này ra. Còn nếu không có chuyện gì thì dù có chết đi chăng nữa, em cũng sẽ không để tên nào lấy được báu vật này. Tên nào dám đụng em sẽ chặt bỏ tay của chúng………”
Từng lời nói của cậu khắc sâu vào trong tâm trí Lạc Ân Nghiên, cô mặc cho cậu đeo sợi dậy vô cho mình. Còn mình thì chỉ biết vùi vào vai cậu mà che dấu cảm xúc sắp khóc tới nơi. Sự thâm tình của cậu quả thật đã khiến cô không còn muốn rời xa cậu nữa, cô không muốn bỏ lỡ những sự tốt đẹp và hạnh phúc này. Không muốn làm cậu thất vọng về bản thân mình và cả cô nữa.