Chương 39: Khu rừng đen
Hắn tạm thời ngừng lại cước bộ để quan sát tình hình xung quanh, phía sau tai lại vang lên tiếng xào xạc của gió cùng một loạt những tiếng bước chân từ xa đang ngày một tiến lại gần hơn với họ.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, chẳng mấy chốc tứ phía chung quanh họ đều đã bị người vây lấy, vũ khí trên tay bọn chúng toàn bộ đều làm bằng bạc hòng chế ngự hắn.
“Ngươi đã hết đường chạy rồi, Andrew Wilson.”
Người vừa nói là Cyril, gã nhìn hắn bằng ánh mắt kiêu ngạo hơn bao giờ hết, bao nhiêu năm chịu sự kiềm hãm của gia tộc Wilson nhắc lại đối với gã chẳng khác gì một sự sỉ nhục.
Hai tay Andrew càng ôm chặt cậu hơn, không để cậu phải lộ mặt ra trước ánh nhìn thô bỉ của đám người mà từ trước đến giờ hắn vẫn luôn xem thường.
“Không ngờ ngươi lại có thể che giấu kĩ đến như vậy, ngay cả ta cũng không thể nhận ra.”
“Một kẻ luôn tự cao tự đại như ngươi thì có thể nhận ra được gì?”
Đối với một kẻ vốn không nhận được sự sủng ái như Cyril, thử hỏi đã có bao giờ hắn đặt gã vào trong mắt chưa hay luôn nhìn gã bằng loại ánh mắt khinh khi, không đáng để nhắc đến.
Nghĩ lại thì từ khi hắn trở thành đại công tước của đế quốc Calantha, ánh mắt hắn đã không còn dư khoảng trống để đặt thêm bất kỳ kẻ nào vào mắt.
Người hắn cần nhìn chỉ có Hứa Gia Văn, cái hắn cần quan tâm cũng chỉ có chuyện liên quan đến Hứa Gia Văn, không một kẻ nào khác có đủ trọng lượng để thay thế được vị trí cậu trong lòng hắn.
Thế nhưng sự lựa chọn sai lầm của hắn lại đang từng bước đẩy cậu tiến vào hiểm cảnh, hệt như trong quá khứ, nó là một chuyện tăm tối mà hắn không bao giờ muốn nhớ đến.
Hắn sợ quá khứ sẽ lại xảy đến trên người cậu thêm một lần nữa, Văn của hắn làm sao có thể chịu nổi việc phải đối diện với cái chết thêm một lần nữa.
Không thể buông cậu xuống, đến cả lúc giao chiến, Andrew vẫn luôn giữ khư khư cậu trong lòng mình, một tay đỡ lấy cậu tay còn lại cầm vũ khí vừa đánh vừa đỡ những đòn tấn công liên tiếp ập đến với mình.
Hỏi có chật vật, có khó khăn hay không? Chắn chắn câu trả lời chính là có.
Hứa Gia Văn cảm thấy bản thân lúc này hệt như một gánh nặng cho hắn, không thể hỗ trợ cũng không thể tự bảo vệ chính bản thân mình trước móng vuốt của những kẻ săn mồi đầy nguy hiểm.
Tuy nhiên Andrew lại chẳng hề than trách, sự mệt mỏi được hắn đè nén lại bằng những hơi thở thật khẽ để cậu không dễ dàng nhận ra.
Khởi nguồn của mọi chuyện đều do hắn, là hắn đưa cậu đến đây trách nhiệm bảo vệ cậu hiển nhiên cũng sẽ thuộc về hắn, đó là điều không thể chối cãi.
Đám người Cyril mang đến, cho dù có là kỵ sĩ mạnh nhất của hoàng gia thì sớm muộn cũng phải bại dưới tay hắn.
Những cái huấn luyện như võ mèo cào chẳng thấm được đâu vào đâu này của họ hoàn toàn kém xa so với thứ cực hình mà hắn từng trải qua trước đây.
Khi ấy trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó chính là vực dậy gia tộc đang suy tàn của mình, bất chấp những buổi huấn luyện ma quỷ do thầy mình tạo ra, không một ngày nào hắn ngừng việc tập luyện, kể cả có bị ông ấy đánh đến thừa sống thiếu chết.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đều đã bại dưới tay Andrew.
“Các ngươi cũng chỉ có như vậy thôi sao?”
Khác xa với sự tưởng tượng của hắn.
Vốn dĩ bị tập kích đến trọng thương trong lâu đài đã khiến hắn mang một tâm lí đề phòng cùng với sự bất an không ngừng trào dâng. Thế nhưng có lẽ bọn người chỉ thực sự mạnh khi dùng cách đánh lén trong bóng tối, ngược lại khi đối diện trực diện với hắn họ hoàn toàn không có khả năng để chống trả.
Nét mặt hắn bày ra vẻ kiêu ngạo khiến người ta phải cảm thấy khó chịu.
Dylan bị thái độ xem thường của hắn khiêu khích, có chút nóng vội tiến về phía trước mấy bước, sử dụng ma thuật để tấn công hắn.
Tuy nhiên y lại không ngờ ở trong khu rừng đen này lại không thể dùng được ma pháp, tất cả những vòng tròn do y vẽ ra đều bị vô hiệu hóa, thậm chí bên trên quyền trượng còn xuất hiện một vài vết nứt khá lớn.
Y kinh ngạc bật thốt: “Cái này, sao lại có thể?”
Nhân lúc Dylan không đề phòng, Andrew di chuyển nhanh đến mức để chỉ để lộ một thân ảnh đen mơ hồ xuất hiện trong khoảng không, hắn tiến đến ngay trước mặt bóp chặt cổ y nâng lên cao. Hai chân y lơ lửng trên không trung, gương mặt đỏ bừng lên vì thiếu khí không ngừng vùng vẫy để có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Thế nhưng ngoài việc quơ tay múa chân ra thì y không thể làm điều gì khác, hết cách, y đành đưa mắt nhìn sang Cyril cầu cứu. Giây phút bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng của gã đang nhìn mình thì y đã biết, gã không hề có ý định muốn cứu mình.
Đang lúc tưởng chừng như đứng giữa ranh giới giữa sự sống cùng cái chết, tay cầm quyền trượng của Dylan run run, cố gắng nâng nó lên đâm thẳng về phía Hứa Gia Văn.
Leng keng…