Chương 11 - Chương 11
Đêm ở Sydney không lạnh lắm, thời tiết ở đây chỉ có tầm 16 độ, còn khá mát mẻ.
Nhưng mặc dù nơi này là ở giữa trung tâm, nhưng cảnh trước mắt Thi Hàm lại
rất vắng lặng, không giống như những gì Thi Hàm tưởng tượng. Chỉ có ánh
đèn từ những toà cao ốc trước mắt là đẹp đẽ.
Trong lúc Thi Hàm đang nghĩ có nên gọi taxi trước, thì một chiếc Bently màu đen đỗ trước mặt.
Người bên trong không nhìn thấy rõ, Thi Hàm cúi xuống, cửa kính trước mặt mới được mở.
Nhìn thấy Hàn Chính Tự cô kinh ngạc: “Sếp Hàn, anh có xe à?”
Hàn Chính Tự chỉ nói: “Lên xe rồi nói chuyện.”
Thi Hàm mở cửa ra, bước lên xe rồi thắt dây an toàn.
Xe lăn bánh di chuyển.
Ngồi trên xe Hàn Chính Tự mới nói: “Tôi để xe riêng ở đây để dễ tiện di chuyển.”
“À.” Thi Hàm kéo dài giọng, trong lòng có chút ngưỡng mộ.
Làm người giàu đúng là thích thật.
Trong mắt Thi Hàm cũng long lanh hơn một chút, cô nhìn ra đường phố bên ngoài ngắm cảnh, nhưng mà cảnh sắc bây giờ rất tĩnh lặng. Chẳng còn một quán
ăn hay cà phê nào cả, ngay cả nhiều toà nhà lớn cũng tắt đèn. Trong đầu
chợt nghĩ không biết tại sao con người ở đây lại nghỉ sớm như thế, Hàn
Chính Tự đưa cô tới nơi nào?
Lúc đứng trước một sòng bài casino
lớn, Thi Hàm mới biết. Ở đây tất cả cửa tiệm đều đóng cửa trước 9h, chỉ
có casino là mở cửa, xuyên đêm, từ 7h tối cho tới 7h sáng.
Bên trong dĩ nhiên có đầy đủ resorts, sòng bài, khách sạn, nhà hàng và quầy bar tiếp rượu.
Thi Hàm ngước đầu đọc biển chữ: Crown Tower, cả một toà nhà chọc trời cao
tới mức không nhìn thấy đỉnh, đây là lần đầu tiên Thi Hàm được tới nơi
sang trọng như vậy.
Cô bẽn lẽn theo chân Hàn Chính Tự, đến quầy lễ tân xuất trình giầy tờ.
Hàn Chính Tự liếc cô, Thi Hàm mới ngớ ra lục trong túi xách, cũng may là cô mang theo hộ chiếu.
Sau đó cả hai đi tới nhà hàng bên trong cánh phải, bên cạnh một quầy bar và sóng bài được vây bên trong cùng được che chắn lại có an ninh đứng
ngoài không thể thấy được.
Thi Hàm ngơ ngác liếc quanh một lúc, chẳng mấy đã đi vào nhà hàng, có một nhân viên dẫn vào chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ kéo ghế cho cô, Thi Hàm ngại ngùng nói cảm ơn họ.
Hàn Chính Tự thì ung dung kéo ghế ngồi xuống, sau đó lật mở menu trên bàn.
Thi Hàm cũng đọc, bên trong chủ yếu toàn là đồ ăn tây và rượu.
Hàn Chính Tự gọi một phần beefsteak (bò bít tết) kèm salad, không gọi thêm gì.
Thi Hàm hơi bối rối nên chọn giống như thế, cô nói; “The same as him.” (Giống như anh ấy.)
Vừa nói xong liếc thấy Hàn Chính Tự để ý mình, mới nghĩ không biết mình có quê quá không nhỉ.
Nhân viên hỏi cô: “Would you like the beef rare, medium or well done?” (Bạn muốn thịt còn tái, chín vừa, hay chín hoàn toàn?)
Thi Hàm không biết chọn sao, Hàn Chính Tự nhìn chăm chú cô, thấy cô không
biết chọn nên tự nói với nhân viên phục vụ: “Medium, please!”
Nhân viên có hỏi thêm đồ uống, Hàn Chính Tự cũng tự chọn một phần milkshake
cho Thi Hàm, còn anh ta uống white wine (rượu vang trắng.)
Thi Hàm không biết Milkshake là gì cho đến khi nhân viên phục vụ mang cho cô một ly sữa kem đá bào, vị rất ngọt.
Lúc Thi Hàm cúi xuống hút thử xem, Hàn Chính Tự liếc mắt thấy mắt cô hiện ý cười lên, trong lòng cũng có chút thấy mới mẻ lạ thường.
Đồ ăn chính được mang lên, miếng beefsteak to quá nửa mặt và khoai tây ngập đĩa đồ ăn, thiếu chút nữa làm choáng ngập Thi Hàm.
Hình như đây là phần ăn dành cho người nước ngoài.
Nhưng quả thật mùi thơm có sự khác lạ, làm hấp dẫn Thi Hàm. Cô ngước lên, mắt long lanh chờ Hàn Chính Tự mở đầu.
Hàn Chính Tự hơi khựng lại, nhìn cô gái có chút xa lạ với đồ ăn tây này,
anh cầm dao nĩa cắt thịt lên, Thi Hàm nhìn theo anh cũng làm theo.
Anh hơi chậm lại, sau đó từ tốn tỏ ăn.
Thi Hàm hơi mắc cỡ, nhưng vì đói bụng nên ăn rất ngon miệng.
Hàn Chính Tự cũng để mặc cô tự nhiên như vậy.
Trong bữa ăn, Hàn Chính Tự rất im lặng. Trên mặt anh vẫn còn chút mệt mỏi,
anh ăn không quá nhanh, không quá chậm. Lâu lâu sẽ dừng lại thưởng thức
rượu vang xong mới tiếp tục.
Thi Hàm cố gắng theo tốc độ ăn của Hàn Chính Tự.
Dường như Hàn Chính Tự cũng không phát hiện ra điều gì, anh từ tốn ăn nên không quá để ý nhiều.
Thi Hàm cũng nhớ lời Ngôn Diễm là không nên nhiều lời, chỉ là trong lúc ăn
dường như quá im lặng, Hàn Chính Tự mới tự mở lời: “Là em gái của Ngôn
Diễm à?”
Là câu nghi vấn, nhưng lại cũng giống như đang dò xét, Hàn Chính Tự có chút không quá tự nhiên khi đặt câu hỏi này.
Thi Hàm khựng lại, ngẩng đầu, đặt dĩa ăn xuống, gật đầu nói: “Dạ.”
Anh liếc mắt nhìn: “Sao tôi không nghe Ngôn Diễm nói có em gái nào?”
Thi Hàm vội lắc tay kể: “Tôi không phải em gái ruột. Chị Ngôn Diễm giúp đỡ
tôi ngoài đời, cũng có tình cảm. Là Ngôn Diễm xin giúp tôi đi làm.”
Lại qua một hồi im lặng, Hàn Chính Tự mới tiếp tục nói: “Vậy là người quen của Ngôn Diễm…?”
Thi Hàm gật đầu.
Chẳng hiểu sao gương mặt Hàn Chính Tự lại thoáng ẩn ý mỉm cười, anh nói rất nhỏ nhẹ: “Cô may mắn thật.”
Cũng không biết đang suy nghĩ tới chuyện gì, Thi Hàm thấy anh đăm chiêu một
lúc, miệng nhếch cười nhẹ, nhưng lại trầm lắng ngay sau đó.
Hàn
Chính Tự đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của Ngôn Diễm ngày hôm kia, không
biết vì lí do gì mà nhắc đi nhắc lại với anh nhiều lần: “Thi Hàm còn
thiếu kinh nghiệm, cậu nể mặt tôi thì đừng giao con bé nhiều việc.”
Ngước mắt lên, thấy Thi Hàm đang lặng lẽ ăn.
“Ăn có quen không?”
Thi Hàm khựng lại? ngại ngùng đáp: “Cũng không khó ăn.”
Thật ra rất ngon miệng, Thi Hàm đang đói bụng, như này là quá tốt rồi.
Hàn Chính Tự liền nói: “Bây giờ không còn quán ăn nào nữa cả. Nếu không
thích đồ ăn này, mai có thể đến mấy nhà hàng á đông để thử.”
Thi Hàm lại dập khuôn đáp: “Dạ.”
Sau đó Hàn Chính Tự không hỏi nữa, tiếp tục ăn phần ăn của mình.
Thi Hàm cũng không tiếp tục.
Đến lúc rời đi, Hàn Chính Tự đến trước quầy lễ tân, Thi Hàm mới giật mình đứng ra tranh trả tiền.
“Sếp Hàn, em có thẻ. Công ty giao phó em chuyện này.”
Hàn Chính Tự đứng ra không cản.
Người thoải mái, bụng no. Lấy xe đi về, Thi Hàm mới có cảm giác thừa năng lượng.
Có lẽ thịt bò này dư chất quá rồi.
Hàn Chính Tự cũng mất tự nhiên. Một tay anh cầm lái vô lăng, một tay cứ liên tục xoa cổ mình, dường như không cảm thấy dễ chịu.
Cũng không biết có phải do nạp nhiều năng lượng, hay là do rượu vang gây cồn cào, Hàn Chính Tự giống như ngồi không yên một chỗ, cả người toát ra vẻ bất tiện.
Đến lúc dừng đèn đỏ, Hàn Chính Tự cứ ngẩn người ra như mất hồn.
Hai tay chống vào vô lăng, nhưng mắt lại đăm chiêu nhìn xuống điểm tối,
không nhìn về phía trước, đến khi đèn chuyển xanh rồi vẫn không biết gì.
Thi Hàm phải nhắc nhở: “Đèn xanh rồi.”
Hàn Chính Tự mới ngẩng lên, nhấn chân ga.
Ban đêm sương xuống, xe đi khá chậm, trên đường lại vắng vẻ, Thi Hàm cũng thấy hơi lạc lõng, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương tây tuy đẹp đẽ hiện đại, nhưng lại có vẻ yên tĩnh lạ thường, Thi Hàm nhìn mọi thứ xa lạ trước mặt, chợt nhớ tới quê nhà.
Ở đâu vẫn không bằng ở nhà.
Chợt bỗng thấy dòng sông trước mắt, có con tàu rất lớn rực rỡ ánh đèn, phía đối diện lại có toà nhà con sò sáng rất đẹp.
Thi Hàm chợt nhận ra: “Toà nhà con sò.”
Lại nghe thấy tiếng ở đằng sau: “Opera Sydney.”
Thi Hàm ngoảnh lại, Hàn Chính Tự lại hỏi cô: “Muốn qua đó không?”
Thi Hàm thấy mình không thể làm phiền thì vội khua tay cười: “Không cần, không cần… đã muộn lắm rồi.”
Ai ngờ Hàn Chính Tự lại thuận đường rẽ tay lái đi qua đó ngắm cảnh. Anh
nhìn thấy ánh mắt cô nhìn ngó, cũng không muốn về ngủ nên chẳng nghĩ gì
mà rẽ vào.
Dưới nhà hát con sò có rất nhiều quán bar ven sông còn mở cửa, tới đây toàn những người ăn mặc lịch lãm, áo vest đồ tây trang.
Han Chính Tự đỗ xe rồi dẫn cô vào, Thi Hàm mới biết, hoá ra không phải
phương tây chỗ nào cũng vắng vẻ, chỉ là không biết có chỗ như này.
Ngồi xuống một bàn chưa có ai ngồi, Hàn Chính Tự tự nhiên gọi một cốc bia
tươi. Thi Hàm bối rối, cũng chọn một ly cocktail vang nhẹ.
Hàn
Chính Tự tự nhiên mở điện thoại, hình như gọi điện cho ai đó. Thi Hàm
nghe anh nói bằng tiếng anh: “Where you at?” (Đang ở đâu?)
Không nghe rõ người đó trả lời, chỉ nghe anh nói:
“Đến ngay nhà hát con sò, tôi đang ở chỗ này.”
Không bao lâu sau, một thanh niên á đông, nhưng gương mặt lại phương tây, nói tiếng quảng đông rất hay, anh ta có râu quai nón nhưng lại nam tính chứ không quá già dặn. Vừa gặp Hàn Chính Tự đã hồ hởi chào hỏi, không khí
náo nhiệt hẳn lên: “Hey, bro. Khoẻ không hả? Lâu quá không gặp, nghe nói bây giờ đi tới đi lui à. Nhớ tôi rồi hả? Tôi tưởng cậu chết dí chỗ nào
chỉ biết đi làm thôi chứ. Suýt nữa tôi cũng quên luôn cậu rồi. Sao dạo
này nhìn cậu xuống tinh thần vậy? Không khoẻ à? Sao vậy, nói cho tôi
nghe xem nào?”
Hai người chào hỏi nhiệt tình, Thi Hàm cũng không
dám làm phiền, chỉ có lúc Châu Thanh Di nhìn cô vẫy tay lịch sự chào,
Thi Hàm mới dám gật đầu.
Hàn Chính Tự đang bận tâm sự: “Thấy
không khoẻ, công việc dồn nhiều, bị áp lực. Hơn nữa mấy năm nay chỉ đi
làm suốt mà không làm gì khác, cảm thấy hơi chán. Dạo này cũng hơi mất
tập trung trong công việc.”
“Tôi đã nói rồi ông đừng có mà chỉ biết đi làm. Cuộc sống thì phải biết hưởng thụ. Ai như ông người yêu cũng không có nổi…”
Nói đến đoạn này quay ra nhìn Thi Hàm một cái, lại quay về hỏi: “Who is this beautiful lady?” (Quý cô xinh đẹp này là ai vậy?)
Hàn Chính Tự gạt cái tay anh ta đang vác trên vai anh ra, tự động nói: “She is not my girlfriend.” (Không phải bạn gái.)
Tự nhiên đoạn này lại chuyển sang dùng tiếng anh, Châu Thanh Di nói:
“Listen, bro. You know why. You should have a girlfriend…” Hàn Chính
Tự dường như không muốn nghe lắm, Châu Thanh Di còn kề tai nói nhỏ: “Men can’t go without women. You can not be alone. You haven’t had sex for a long time. That’s so weird. See what happen to your health, your body
and your mind. You’re nealy thirty, can’t ignore it. Go for it…” (Tôi
nói này anh bạn, biết sao không? Đàn ông không thể thiếu phụ nữ. Ông đã
không làm chuyện đó quá lâu rồi. Kì cục lắm. Thấy chuyện gì xảy ra với
sức khoẻ cơ thể và tinh thần của ông. Ông gần ba mươi, không thể ngó lơ
được. Kiếm người êu đi.”
Châu Thanh Di nói quá nhanh, đến khi người phía trước đột nhiên cười thầm hai tiếng, Hàn Chính Tự mới kịp thời nói: “Shut up.”
Châu Thanh Di ngưng lại, nhìn sang Thi Hàm nghẹn một cổ họng trước mặt, liếc mắt nhún vai nhìn về phía Hàn Chính Tự.
Hàn Chính Tự đột nhiên bật cười, nói một câu ngẫu hứng: “Interesting… very interesting.”
Châu Thanh Di thấy thế cũng bật cười lớn theo, ai ngờ Hàn Chính Tự lại thu lại nụ cười.
Tiếp theo anh nói: ” She is not our friend.” (Cô ấy không phải bạn chúng ta.)
Châu Thanh Di cũng dừng cười lại ngay.