Chương 25
Thi Hàm từng có một khoảng thời gian tệ hại trong cuộc đời, chênh vênh lạc lõng, không có cảm giác điểm tựa, bị mọi thứ tối đen cứ bao đến.
Đêm nào cô cũng khóc, khóc đến gần như tê dại, có cảm giác trơ trọi, thiếu vững trãi và nghị lực.
Có cảm giác cô đơn đền quằn quại bao quanh lấy mình, lúc đấy chỉ còn nhớ về gia đình, nhớ những người thân từng bên cạnh, gọi tên họ, nằm mơ về họ, nhưng tỉnh dạy, nhận ra cũng chẳng còn một ai bên mình.
Sau bao lâu, Thi Hàm mới khóc nức như vậy, cứ như mọi ấm ức tổn thương bao lâu nay bị dồn nén mới có dịp bộc phát. Hàng rào nghị lực cũng không còn, cũng không biết khóc là vì người ấy hay là vì mình.
Thi Hàm nhớ nhà.
Hàn Chính Tự đặt tay xuống nhấc máy lên gọi điện.
Ngôn Diễm trả lời. Cô ấy hỏi anh gọi có việc gì. Hàn Chính Tự nghĩ ngợi, anh chỉ là đang nghĩ tới cô ấy, có lẽ vì cô ấy một phần, nhưng nhiều hơn có lẽ lại vì Thi Hàm.
Tự trong anh thôi thúc như vậy, cũng không biết mình muốn gì, giờ lại không biết trả lời.
Ngôn Diễm cũng khá bất ngờ, không nghĩ là được Hàn Chính Tự chủ động gọi, vừa nhận cuộc gọi đã cảm khái: “Sao hôm nay có mưa đỏ chưa thế?”
(Mưa đỏ nghĩa là hiện tượng hiếm có được.)
Hàn Chính Tự tỉnh giấc, bất giác không còn mơ nữa, những cũng không còn tự nhiên nói chuyện. Anh cố gắng đính chính lại: “Không có, chỉ có mưa phun nãy giờ. Chỗ chị không thấy à?”
Ngôn Diễm càng cười, ngưng một lúc mới hỏi lại: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ngôn Diễm biết, phải có chuyện gì đó thì Hàn Chính Tự mới không dưng đâu lại gọi.
Hàn Chính Tự cũng thấy hơi đường đột, nên chỉ biết chỉnh giọng, giọng khàn đặc phát ra khiến Ngôn Diễm mất nhẫn nại, liên tục giục: “Có chuyện gì thì nói đi chứ?”
Hàn Chính Tự: “Không có gì, hỏi thăm một chút.”
Em bé bên cạnh bắt đầu ọ oẹ, Ngôn Diễm bắt đầu mất nhẫn nại, nóng nảy lên gọi hẳn tên họ: “Này Hàn Chính Tự, cậu rảnh rỗi muốn trêu chọc tôi à, không nói thì tôi tắt máy đấy.”
“Huân Nhất đâu rồi?” Hàn Chính Tự đột nhiên hỏi.
“Tự nhiên hỏi Huân Nhất làm gì? Anh ấy đi làm rồi. Cậu muốn tìm thì tự gọi, hỏi tôi làm gì.”
“Em bé ngoan không?”
Ngôn Diễm đáp nhẹ một câu: “Ngoan.”
Tiếng đứa nhỏ khóc dường như cũng đã ngớt dần, Ngôn Diễm đang mải vỗ về cho con ngủ, không quá chú tâm nhiều. Đột nhiên hỏi con cô rồi lại hỏi chồng, không lẽ cũng rảnh rỗi quá rồi?
“Hàn Chính Tự.” Không thấy Hàn Chính Tự nói gì, Ngôn Diễm mới lên tiếng lại.
Lúc này Hàn Chính Tự lại đột nhiên hỏi: “Thi Hàm là em gái với chị ra làm sao?”
“Thi Hàm.” Ngôn Diễm đang đắp lại chiếc mền lên người con gái đang ngủ, khẽ nhíu mày.
“Thi Hàm làm sao?” Cô ấy hỏi lại.
Hàn Chính Tư tự chuyển sang giọng kể chuyện: “Tôi thấy cô ấy hình như không có chỗ ở, tài chính chắc cũng đang gặp vẫn đề. Ở chỗ kế toán khai cô ấy liên tục ứng tiền tăng ca. Thời gian trước thì ngủ lại ở công ty. Không phải chị là chị em với cô ấy sao? Những chuyện này không lẽ là không biết gì?”
Ngôn Diễm nghe xong tự nổi giận trong điện thoại: “Con bé Giác Ngọc này, rõ ràng là Thi Hàm đang sống cùng mà. Sao lại có chuyện này? Ngủ ở công ty là sao? Những chuyện này có ai nói với tôi đâu? Có chuyện này thật sao?”
Hàn Chính Tự xoa dịu để Ngôn Diễm bớt căng thẳng: “Có lẽ bây giờ đã quay lại chỗ ở đó rồi. Chị không cần quá quan trọng. Vấn đề tiền nong hỏi rõ là biết thôi.”
Ngôn Diễm rối rít cảm ơn Hàn Chính Tự, nói cảm ơn anh nói cho cô biết chuyện này, lại còn dặn: “Nếu cậu thấy chuyện gì, hãy gọi cho tôi biết được. Tôi đúng là cũng quên không chú ý được gì. Cảm ơn cậu nhiều!”
Đương lúc Ngôn Diễm định ngắt máy, Hàn Chính Tự lập tức nói: “Thế là có chuyện gì?”
Ngôn Diễm khựng lại, ngưng một lúc mới lên tiếng kể: “Cậu không biết thật ra Thi Hàm rất tội…”
Thi Hàm lúc ấy mới 11 tuổi, Ngôn Diễm đang học đại học năm ba, cô làm gia sư cho một cô gái nhỏ đáng yêu.
Thi Hàm năm ấy cũng từng là con gái của một chủ nhà giàu. Cha của Thi Hàm từng là chủ kinh doanh đầu tư nhà máy đóng tàu nổi tiếng một thời, nhận một trăm phần trăm vốn nước ngoài. Những tưởng làm ăn thịnh vượng, trong vòng vài năm, công ty đột nhiên không ổn định. Doanh nghiệp này mất khả năng chi trả, tiền hàng hoá, tiền dịch vụ, bảo hiểm, tiền lương công nhân, tổ chức tín dụng đều vào danh sạch đen. Khi bị điều tra, cơ quan có trọng trách mới phát hiện, doanh nghiệp có hoàng loạt số tiền nợ khủng. Từ ngân hàng, nhóm chủ nợ là công ty, các nhà thầu phụ, cho đến nhà đầu tư. Số tiền nợ lên tới hàng trăm triệu đô la trong và cả ngoài nước. Trong khi đó tất cả tài sản mà doanh nghiệp được định giá lại chưa tới một nửa.
Tiền nợ đáo hạn không kịp, chủ nợ hoành hành, nhà thầu phụ không thể trả giúp được, hàng loạt công nhân đình công đòi trả lương đúng hạn.
Từng là một ông chủ lừng lẫy, một người chồng tốt, một người cha mẫu mực, cuối cùng lại chọn con đường cuối cùng là nhảy cầu tự tử, bỏ lại đứa con gái duy nhất và người vợ hoá điên vì không thể chịu được thực tại.
Thi Hàm, chỉ là đứa bé còn chưa hiểu chuyện đời, vừa mới đấy trong vòng tay yêu thương của cả cha cả mẹ, giờ chỉ còn có một mình.
Ngôn Diễm thở dài: “Chị vừa hay là người chứng kiến tất cả những biến cố lớn nhất đấy. Thi Hàm được chính phủ nuôi ăn học tới năm 18 tuổi, sau đó phải tự đi làm. Con bé ấy thật ra lén đi làm thêm từ năm 17 tuổi rồi. Chỉ vì mẹ không đủ tiền viện phí nên phải đứa về chỗ người dì dưới quê từng là lên nhà giúp việc. Sau đó con bé nhận gửi tiền sinh hoạt hàng tháng về cho họ. Có lẽ vì thế mới ứng tiền.”
Hàn Chính Tự chẳng thấy nói gì.
Ngôn Diễm nghĩ cô kể lể nhiều quá, định dừng lại, nói lời cuối: “Hàn Chính Tự, hoàn cảnh của cô ấy là như vậy. Tôi không phải kể lể để cậu thương hại, nhưng cũng mong cậu thấy cô ấy nếu như gặp khó khăn thì có thể ra mặt giúp chị.”
Thi Hàm rửa mặt xong quay lại chỗ làm việc thì thấy ai như cũng đang nhìn mình, cô hết cách tỏ ra không có gì.
Không biết có phải vì quầng mắt sưng của cô không, mà Tú Tuệ và Giai Giai lại tranh thủ đến bên cô, an ủi mấy câu: “Không sao đâu, Hàm Hàm, đừng buồn nha. Không được lần này thì để lần sau. Đời còn dài mà, đàn ông cũng có thiếu đâu mà lo.”
Thi Hàm không hiểu gì cả, mấy người này sao biết rõ vậy.
Cho đến khi thấy Phi Phi dọn dẹp chỗ làm việc, cô mới biết được, Phi Phi được chọn thẳng lên phòng chiến lược.
Mấy người rảnh rỗi hay nhiều chuyện, lại ngồi bán tán với nhau: “Phi Phi nhanh thật nha, sếp Hàn vừa về mới đấy đã chớp được cơ hội. Một phát từ phòng tài vụ lên phòng chiến lược, gần với sếp như vậy, đúng là một bước đổi đời được nha.”
Thư Di cũng phát ngôn: “Bảo sao cứ thấy Thi Hàm buồn buồn làm sao. Nói mới thấy, không phải mắt cô ấy sưng sao? Sếp nói thế nào, chắc là vẫn thích những cô gái nhìn trưởng thành. Thi Hàm còn quá nhỏ, chắc là không đủ kinh nghiệm.”
Uyển Ngưng nhiều chuyện: “Mấy cô đã đi an ủi cô ấy chưa?”. Hãy 𝐭ìm đọc 𝐭rang chính ở + TR UMTRUYỆN.𝖵n +
Tú Tuệ và Giai Nghệ đồng thanh: “Chúng em đi rồi.”
Người mà họ thương hại đang nhắc tới lúc này lại đang cùng Châu Anh lên phòng chú Tống lấy giấy tờ.
Trong lúc đi chỉ có hai người, Châu Anh cũng có hỏi: “Em biết Phi Phi chuyển đi chưa vậy?”
Thi Hàm đi bên cạnh ôm tập tài liệu: “Em biết rồi.”
Châu Anh dừng lại, đột nhiên hỏi: “Thi Hàm, đợt công tác sắp tới em có muốn đi với sếp Hàn không vậy?”
Thi Hàm khựng lại, thoáng qua suy nghĩ mấy giây? mắt đảo qua đảo lại, chợt nhớ ra vài vấn đề trước đấy với sếp Hàn, cô quả quyết đáp lại: “Em không đi được?”
“Nhưng đợt tới là đi tỉnh đấy, cũng không phải xa xôi, đi cũng có mấy ngày thôi. Tiền công tác cũng nhiều hơn tiền tăng ca mỗi ngày. Lần này chị đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không phải là em thì cũng là Giai Nghệ. Giai Nghệ thì không có kinh nghiệm nhiều, nhưng được cái biết lăng nghe. Có điều tính tình còn trẻ con, chị sợ không chịu được áp lực khi đi với sếp Hàn đâu. Phi Phi lại mới chuyển đi rồi, còn mỗi em là thích hợp. Hơn nữa chị cũng muốn tạo điều kiện cho em có thêm thu nhập.”
Nghe vậy Thi Hàm mới khó xử, cô không phải không muốn có thể thu nhập, chỉ là không muốn đi với sếp Hàn. Nhưng thấy Châu Anh ra sức giúp đỡ như vậy, làm cô cũng phân vân.
Thấy Thi Hàm lưỡng lự vậy, Châu Anh lại coi như không có gì cả: “Nếu em không muốn thì không cần phải đáp lại.”
Thấy bóng lưng Châu Anh rời đi, Thi Hàm mới mềm lòng, cô gọi với lại: “Châu Anh… chị nói… đi tỉnh đó là công tác ở chỗ nào vậy?”
“Tô Châu.”
Cùng lúc đó Ngôn Diễm cũng mới nói: “Tô Châu, quê Thi Hàm là ở Tô Châu.”
Hàn Chính Tự trước đó có hỏi cô: “Quê Thi Hàm là ở đâu?”
Trước khi Ngôn Diễm cúp máy, anh đã nhận được cuộc trả lời.
Sau đó thì anh nhận được cuộc gọi từ phòng tài vụ.
Phòng tài vụ lúc này ai đó cũng đang xúm lại bên cạnh Thi Hàm.
Giai Nghệ: “Thi Hàm đừng buồn, cố lên. Ở đây có hai chúng ta cùng tiến bộ. Cậu có gì cứ tâm sự, tôi sẽ giúp đỡ cậu. Tôi cũng vậy, có gì chúng ta cùng tương trợ. Hai chúng ta đi cùng nhau, không ai bỏ ai lại đằng sau.”
Thư Di: “Có gì phải buồn đâu, ai cũng có lúc khổ mà. Trải qua được rồi thì sẽ không sao cả. Quan trọng là bài học nhận ra thôi, lần sau đừng vấp ngã nữa là xong. Nghe chị đi, đàn ông chỉ là nỗi đau khổ, chị em chúng ta tự tìm lấy hạnh phúc của riêng mình.”
Uyển Ngưng: “Tối nay làm bữa liên hoan điii.”
Tất cả đồng thanh: “Quên đàn ông điii.”
Đột nhiên Châu Anh đẩy cửa đi vào, tay vẫy tờ hoá đơn, miệng cười tươi tỉnh.
Thi Hàm còn đang lơ mơ giữa bầu không khí bất ổn, tất cả không hiểu sao rất hào hứng như vậy, bao quanh cô, nói những lời động viên.
Sau đó liền câm nín khi nghe Châu Anh phát biểu: “Thi Hàm, em được chọn rồi. Sếp Hàn chọn em đi công tác lần này rồi.”