Chương 8: Nếu không có sự so sánh?
_________________
“Anh muốn chúng ta sống chui sống lủi như thế này bao giờ nữa?” Việt Thường gắt giọng, cô ấy tựa vào bức tường bằng kính khoanh hai tay, dáng vẻ rất khó chịu. Đối diện với cô là một người đàn ông cao ráo, anh ta quay lưng về phía này, nhưng từ hành động hoảng của anh ta thì đây dường như là một cuộc tình bí mật không muốn ai biết đến.
“Cho anh một chút thời gian!”
Việt Thường nghe được tiếng khẩn cầu, nhưng cô ấy im lặng.
“Vậy em thì sao? Anh biết mà, nếu chuyện này lộ ra không chỉ sự nghiệp của em tiêu tùng đâu mà cả anh nữa!”
“Em yên tâm, anh sẽ sớm giải quyết chuyện này!”
“Yên tâm là bao lâu nữa?”
Cuộc nói chuyện đi vào bế tắc, Việt Thường tức giận rời khỏi, trước khi đi còn không quên tát người đàn ông một cú điếng người. Người đàn ông tức giận nhưng cũng chỉ biết trút giận lên bức tường của khách sạn.
Vậy là kỳ nghỉ tại bãi biển của thành phố A đã kết thúc, ngồi trên khoang bay mà Hà Điệp cùng Chi Nguyên không hề nói câu nào. Ban đầu mong chờ bao nhiêu nhưng thực tế lại thất vọng bấy nhiêu, điều này khiến cho Hà Điệp không kìm nổi nỗi chua xót nảy lên trong lòng. Vành mắt cô có chút lên men, nhưng mà vì bé củ cải vẫn đang nằm gọn trong vòng tay nên cô cố nén nước mắt lại.
Có thể cô quá yếu đuối và đa nghi vì đã nghi ngờ chồng mình khi không có chứng cứ gì cả. Nhưng hành động bỏ qua cô và con của anh khiến cô không thể nào mà ngừng suy nghĩ về nó, mặc dù cô biết anh là muốn cứu người.
Xuyên qua những đám mây, chuẩn bị đáp xuống sân bay thành phố S.
Bầu trời xám xịt của thành phố đón họ bằng những cơn mưa dài không ngớt.
“Để anh bế con cho, ôm con nãy giờ chắc em cũng mệt rồi!”
Chi Nguyên dang tay ôm lấy bé củ cải, Hà Điệp cũng không phản đối. Cô không muốn mâu thuẫn giữa bản thân và chồng lại ảnh hưởng đến bé con. Đứa bé xứng đáng có được một cuộc sống đầy đủ với tình yêu thương của ba mẹ.
Dắt lấy vali hành lý từ chồng mình, nhìn gương mặt hốc hác của anh ấy, Hà Điệp nín thinh cúi đầu đi phía sau hai cha con.
Bỗng nhiên khửyu tay của cô bị đụng mạnh một cái, cô chao đảo cả người sau đó đâm vào phía sau lưng Chi Nguyên. Anh ấy vội vàng quay lại đỡ lấy cô, cau mày nhìn về phía người vừa đụng phải vợ mình.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và chiếc kính râm gần như che được cả nửa khuôn mặt kia vẫn vô cùng quen thuộc với Hà Điệp.
“Việt Thường?”
“Tôi có chút vội vàng, cô Hà không sao chứ? Tôi không phải cố ý đâu nên cô tha thứ cho tôi nhé, tôi đi trước đây!”
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, đáy mắt của Hà Điệp bừng lên lửa giận. Những tích tụ trầm uất bao lâu nay tựa như những chiếc bóng bay bị chọc phá xì hơi bay tứ tung khắp nơi.
Nhưng một bàn tay đã nhanh chóng ghì chặt lấy cánh tay của cô, Hà Điệp ngơ ngẩn nhìn chồng mình, chỉ thấy vẻ mặt của anh vô cùng khó xử, khó nén lại vẻ cầu xin trong mắt anh. Cơn giận bỗng nhiên biến mất vô tung, thay vào đó là sự uất ức nảy lên từ sâu tận đáy lòng.
Cô giằng cánh tay đã đau đớn của mình ra khỏi bàn tay của anh, bàn tay ấy không còn ấm áp và bao bọc cô như những ngày đầu tiên mới gặp nữa. Cô cảm thấy thật xa lạ và thất vọng.
Cô chạy lên vài bước tóm lấy cánh tay của Việt Thường khiến cô ta lảo đảo một cái. Nhìn vẻ mặt têu tức và đầy vẻ khiêu khích kia, dù không biết nguyên nhân ở đâu nhưng cô chắc chắn rằng trước kia hai người không hề có chút hiềm khích nào cả.
Chà! Nhưng bây giờ thì có rồi đó!
“Xin lỗi ngay!”
“Cô nói gì cơ?”
Giọng Việt Thường tràn đầy khó tin.
“Tôi nói cô xin lỗi tôi ngay!” Hà Điệp nghe thấy bản thân gằn từng chữ.
“Cô có biết bản thân mình đang nói gì không đấy?”
Vẻ mặt của Việt Thường hài hước tràn đầy tự tin khi nói ra câu này, không khí xung quanh của hai người đọng lại. Tất cả mọi người trong sân bay đều cảm nhận được bầu không khí đầy vi diệu kia, nên có vô số ánh mắt đều tò mò đặt trên người của hai người.
Việt Thường vốn dĩ thích hợp với quang cảnh nhiều người chú ý, nên càng nhiều người chú càng có lợi cho cô. Cô ta tiến lên vài bước, khiến cho Hà Điệp không kìm lòng được mà lùi về phía sau. Chóp mũi của cô còn ngửi thấy được mùi nước hoa sang trọng đầy kiêu hãnh và khiêu khích kia.
“Cô có cáng đáng nổi hậu quả khi khiến tôi xin lỗi ngay trên sảnh sân bay này hay không? Dù cô đúng hay sai thì fan tôi sẽ tràn vào tìm kiếm tên cô, đào gốc gác ba đời của cô lên. Bọn họ sẽ đến công ty cô, buông những lời nhục mạ, khiến cô không thể bước ra khỏi nhà một bước!”
“Cô!”
“Vậy nên, đừng cố chọc giận hay tranh giành với tôi, một lần là quá đủ cho cô. Cô Hà Điệp à.”
Việt Thường vuốt một ngọn tóc sau đó hung hăng xoay người rời đi trước mặt cô, mà cô thì chỉ có thể trơ mắt nhìn. Những ánh đèn, những chiếc điện thoại được nhấp nháy liên tục và tiếng bàn tán xôn xao của những người xung quanh khiến cho Hà Điệp nghi ngờ chính bản thân mình, mình thực sự không thể chọc đến cô ta sao?
“Chúng ta về thôi em, về rồi nói!” Chi Nguyên cố gắng dỗ dành, nhưng mà Hà Điệp trầm lặng. Cô không nói một lời nắm chặt lấy cái vali và nhìn bé củ cải. Có lẽ lần này, cô chỉ có thể nhịn mà thôi.
“Aaaaaaaaa, cứu mạng!”
“Pằng” Tiếng động lớn vang lên trên sảnh sân bay khiến ai ai cũng biến sắc mặt, tất cả mọi người như ong vỡ tổ tán tung bốn phía. Có vô số người chạy qua chạy lại, giẫm đạp lên nhau để ùa ra bên ngoài. Hà Điệp bị đâm cho vài cái loạng choạng lùi ra phía sau, cô muốn vươn tay kéo lấy chồng và bé củ cải nhưng anh ấy cũng theo dòng người bị đẩy ra xa.
Bên tai cô có tiếng súng bắn thêm vài nhát kêu pằng pằng nữa, xen lẫn cùng với tiếng kêu cứu thảm thiết và chính tiếng thở dốc của bản thân cô. Mọi thứ quanh tai và măt cô bị ù đi, biển người như hóa thành tàn ảnh. Mặt cô nghệt ra trông thấy, ngay lúc ngày cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập tiêu thăng của bản thân và thân thể nặng trĩu run bần bật kia.
“Tránh ra, tất cả mau tránh ra, không tao bắn chết nó!”
“Aaaa, anh… anh là ai? Huhu… anh có biết tôi là ai không? Mau thả tôi ra huhu…cứu tôi với!”
“Mau bỏ sung xuống!”
Quen tai quá, tiếng kêu cứu này chẳng phải giọng của người phụ nữ đã khiêu khích cô lúc nãy hay sao?