Chương 6: Ảo ảnh của mọi sự hạnh phúc
“Nổi trống lên!”
“Aaaaaa!” Hà Điệp bật người dậy, trong phòng không biết đã sáng từ bao giờ. Nhìn quanh phòng cũng chẳng thấy chồng cô đâu cả, ánh nắng sải tiến vào phòng nhảy nhót trên đôi má tái nhợt.Biển và trời hôm nay vốn dĩ rất đẹp, nhưng chẳng hiểu sao giấc mơ hôm qua khiến cô cảm thấy thật hoang đường và không có khả năng.
Nghĩ lại, cô mơ điều gì mà cảm thấy kinh khủng nhỉ? Hà Điệp giật mình, một tay che khuất đôi mắt cố nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua. Nhưng đến khi chồng cô mở cửa và đem bữa sáng đi vào, cô vẫn không nhớ được gì cả.
Đón buổi sáng bằng một nụ hôn nồng thắm, hai vợ chồng “vờn” nhau trong chốc lát rồi mới tiếp tục đi theo lịch trình của hôm nay.
Nhìn hai ba con Cao Chi Nguyên chơi đùa dưới biển, Hà Điệp sắm cho bản thân một ly nước ép cùng với chiếc mũ rộng vành che khuất khuôn mặt. Tuy rằng tắm nắng nhưng nom cô vẫn quan tâm đến hai cha con vui chơi thế nào lắm.
Nhưng đột nhiên bên cạnh cô ngồi xuống một người, cô giật mình ngước lên thì thấy một gương mặt quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn.
“Tôi có thể ngồi cạnh đây được chứ?”
Giọng nói mười điểm, thân hình mười điểm, làn da cũng thật trắng, chắc cũng phải hơn mười điểm đi? Hà Điệp thầm nghĩ, nhưng cô vẫn nhoẻn miệng cười khẽ gật đầu.
Có lẽ đối phương có chuyện gì muốn nói với cô chăng? Hà Điệp thầm nghĩ, biết bao nhiêu phỏng đoán trong đầu nhưng người bên cạnh cũng không giống như trong suy nghĩ của cô mà đáp lời.
“Cô biết tôi đúng không cô Hà?” Việt Thường đeo kính râm, ngồi nằm trên chiếc ghế phơi nắng, giọng điệu dịu nhẹ lại quyến rũ.
“Cô nổi tiếng như vậy sao tôi lại không biết cô được cơ chứ, cô Việt Thường!” Hà Điệp cười xã giao, theo lễ phép mà đáp.
“Người nổi tiếng thì như thế nào chứ? Cũng chỉ là một người bình thường như biết bao người khác. Vẫn phải theo đuổi hạnh phúc và bị từ chối như thường, cô nói đúng không cô Hà Điệp!”Hà Điệp không đáp, cô cảm thấy Việt thường có lẽ đã biết cô từ lâu và muốn ẩn ý cô về vấn đề gì đó. Nhưng cô không có chứng cứ, ánh mắt của cô dừng lại trên người Việt Thường hồi lâu. Nhưng cô ấy cũng không hề làm gì cả, thậm chí là thoải mái cho cô nhìn.
“Đôi khi trực giác của phụ nữ chúng ta luôn rất đúng, cô Hà Điệp nhỉ?”
“Ý cô là gì?”
“Không có gì, chúc cô có một kỳ nghỉ thoải mái và vui vẻ.” Nói xong Việt Thường gỡ mũ sau đó đi xuống biển. Nhìn theo bóng lưng của Việt Thường cô nghĩ mãi, rốt cuộc là bọn họ quen biết nhau bao giờ và ở lúc nào cơ chứ? Một nữ chính cao quý như cô ấy, có biết bao người theo đuổi kia chứ? Chẳng lẽ lại đi vừa ý một người đàn ông đã có gia đình? Chuyện này đâu thể nào? Hà Điệp phủ nhận. Một người ưu tú như vậy, chắc sẽ không làm ra chuyện gì vô liêm sỉ vậy đâu.
Vừa nãy trời vẫn rất đẹp nhưng giờ lại có đám mây giông từ đâu bay đến che khuất cả một nửa vùng biển. Cả khu du lịch một nửa chìm trong bầu không khí áp lực trước khi cơn giông đến nhưng một nửa vẫn còn có ánh nắng xuyên qua những đám mây trắng xinh đẹp. Nơi này như chia thành hai thái cực khiến cho vô vàn người chú ý vì chưa thấy cảnh này bao giờ.
Hà Điệp cũng không mải mê suy nghĩ không đâu, cô nhanh chóng chạy về phía hai cha con đang ở gần bãi biển.
Gió bắt đầu nổi lên thổi quét qua mặt cát khiến cho cát bay tứ tung. Gió lớn khiến cho những ngọn dừa gần đó chao đảo.
Thời tiết của nhiệt đới quả nhiên thực sự rất đột ngột, mới lúc nãy còn nắng chang chang bây giờ đã mây đen giăng đầy, tựa hồ sắp có cơn bão lớn.
“Ràoooo!”
Từng đợt rồi từng đợt mưa rào sải vào người từng đợt đau đớn vô cùng, Hà Điệp cố gắng mở to mắt để tìm kiếm thân hình hai bố con Cao Chi Nguyên và bé củ cải, nhưng trước mắt cô mơ hồ không thấy gì cả. Mưa càng lúc càng lớn, cô hoảng loạn muốn chạy xuống dưới bãi biển để kiếm người thì bỗng nhiên cánh tay bị giật lại.
“Mình à, anh ở đây, chúng ta mau trở về thôi!” giọng nói lo lắng của Cao Chi Nguyên khiến cô hoàn hồn. Nhanh chóng gật đầu, cô vươn tay bế lấy bé củ cải muốn nhanh chóng chạy khỏi cơn mưa quỷ quái này.
Nhưng từ phía xa bỗng nhiên vang lên một tiếng đổ rầm thật lớn, cùng với đó là tiếng kêu cứu mỏng manh. Một mảnh đổ nghiêng của rạp cây dừa chắn ngang mặt cát thực sự hỗn loạn.
Những người giẫm đạp lên nhau mà chạy, tiếng hét tiếng la hòa với tiếng sấm loan khắp nơi.
“Cứu… cứu tôi với! Có ai không? Huhu cứu tôi với!”
Hà Điệp ngoảnh lại phía bên xa kia, mái tóc dính bết vào khuôn mặt khiến cô khó chịu vuốt qua một bên. Cô chỉ cảm thấy tiếng kêu cứu rất quen thuộc, nhưng chưa kịp để Hà Điệp nhớ ra là ai thì chồng cô Cao Chi Nguyên đã chạy vọt về phía đó.
Cô muốn tiến lên nhưng chợt nhận ra cô vẫn còn ôm củ cải nhỏ liên đứng im bất động ở một chỗ chờ chồng mình. Chẳng mấy chốc Cao Chi Nguyên đã đưa được người ra khỏi nơi đó và chẳng phải ai khác đó chính là Việt Thường.
Nhìn chồng mình bế lấy Việt Thường, còn cô ta vòng tay qua cổ anh ấy, dáng vẻ hoảng loạn lại ỷ lại, trong lòng Hà Điệp bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thật khác lạ.
Nhưng chồng cô Cao Chi Nguyên dường như chỉ chuyên chú cứu người, anh ấy bế người đi về phía mẹ con cô sau đó không nói một lời chạy nhanh về phía khách sạn. Anh ấy đi được một đoạn dài, nhưng mà cũng không quay lại nhìn mẹ con cô một cái, cho dù là người ngoài cũng cảm giác anh thật là gấp gáp.
“Mẹ ơi, con lạnh!” Tiếng nỉ non vang lên trong lồng ngực, cánh tay đã tê dần vì mất đi tri giác nhưng trong lòng thì không. Bé củ cải sẽ ốm mất, chồng mình chỉ đang cứu người nên mới gấp như vậy mà thôi.
“Mẹ xin lỗi, ta chạy nhanh vào trú mưa nhé?” Bước chân cô vừa rời khỏi thì từ trong đám mây bỗng nhiên có cái gì đó sà xuống. Tấm thảm đó chao đảo vài cái rồi hạ xuống mặt biển, cuối cùng chìm vào đáy biển đang vẩn đục vì trận bão. Mà bầu trời lại giống như đứa trẻ được dỗ dành sau đó mỉm cười vì chẳng mấy chốc mưa đã tạnh, ánh nắng lại bắt đầu le lói.Chẳng qua một mối liên kết giữa hai thế giới lại bắt đầu mở ra.
Và thứ rạn nứt, không chỉ là không gian mà còn cả lòng người nữa.