Chương 7
Giọng Vương Nhất Bác dịu dàng.
Tiêu Chiến đang cúi đầu vuốt ve hộp son, nghe vậy dừng lại, ngẩng mặt lên mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”
Vương Nhất Bác lau sạch ngón tay, xoay người ngồi xuống giường. Hôm nay hắn dự yến, một thân trường bào bạch ngọc thêu vân mây tơ vàng lấp lánh theo từng chuyển động, khí chất bức người, lúc nói chuyện, cảm giác uy nghiêm cũng tăng thêm vài phần.
“Muốn ta hỏi lại lần nữa sao?”
Tiêu Chiến nắm chặt hộp son, ngập ngừng, “Ta…”
Vương Nhất Bác nghiêng đầu, “Hửm?”
Nhìn bộ dạng không thẳng thắn sẽ không bỏ qua của hắn, mắt Tiêu Chiến khẽ động, một lần nữa cúi đầu.
“Là nói Cao Viễn sao?”
Trong lòng biết Lý Uy nhất định sẽ bẩm báo việc này cho Vương Nhất Bác, hiện tại bị tra hỏi, Tiêu Chiến kỳ thực cũng không cảm thấy ngoài dự liệu, chỉ là bây giờ đang ở trước mặt Vương Nhất Bác, y không thể bày ra thái độ thản nhiên như với Lý Uy, nói quanh co với Vương Nhất Bác sẽ không có kết cục tốt.
Y hỏi: “Điện hạ muốn ta nói chuyện gì?”
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc chờ y tự lên tiếng.
Vậy nên Tiêu Chiến suy nghĩ một lát mới nói: “Cao đại nhân… là bằng hữu cũ của ta, quen biết trước khi đến đây.”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cười cười, đôi mắt đen trầm lẳng lặng quan sát y một vòng, âm thanh như nghiền ngẫm: “Cao Viễn, với ngươi… Bằng hữu cũ?”
“Hắn mười mấy tuổi đã chu du qua các quốc gia, có một năm đến Lâu Lan, có duyên quen biết. Ta cũng không ngờ sau này hắn lại đến đây, tuy rằng đổi cảnh nhưng tình nghĩa vẫn còn, đôi lúc cũng tâm sự.”
“Trước đây chưa từng nghe ngươi nhắc.”
Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Chiến có vẻ không hiểu, “Chuyện này… cần nói sao?”
Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, y lại tiếp: “Ta cho rằng điện hạ sẽ không quan tâm chuyện của ta.”
Vương Nhất Bác nâng mi, “Thế nào là ta không quan tâm chuyện của ngươi?”
“Ngươi quan tâm từ lúc nào…” Tiêu Chiến vô thức đáp, nói phân nửa thì ngừng, rủ mi mắt, không nói tiếp nữa.
“Nói như vậy, ngược lại là lỗi của ta?” Vương Nhất Bác cười, “Trách ta bình thường không quan tâm Chiến Chiến, đến Chiến Chiến có một bằng hữu cũ lợi hại như vậy cũng không biết.”
Hắn vừa nói vừa nhấc tay nâng cằm Tiêu Chiến, muốn y đưa mắt lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
“Cao Viễn này không tranh không giành, ta phái người tiếp xúc với hắn vài lần, kết quả đều không khiến ta vui vẻ…” Lòng bàn tay êm ái vuốt ve cằm nhỏ trắng sứ, ngữ khí nặng nề, “Vậy nên ta không ưa gì hắn.”
Tiêu Chiến bị ép ngẩng mặt lên, hoảng hốt luống cuống, hai mắt mở to, thoạt nhìn có chút đáng thương.
“Không biết bình thường Chiến Chiến giao lưu chuyện gì với hắn?”
Câu này không giống. Tính chất bắt đầu khác với câu trước.
Quan hệ giữa bọn họ, về căn bản, chỉ là chiếm đoạt và bị chiếm đoạt. Sở dĩ Vương Nhất Bác dám làm gì thì làm như vậy, là bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng Tiêu Chiến chỉ là một phi tử dị quốc bị bỏ rơi, không nơi nương tựa, không người để ý, chết trong góc tối cũng không ai quan tâm. Hắn thậm chí không chỉ một lần nghĩ đến việc giam Tiêu Chiến làm của riêng.
Mặc dù biết Tiêu Chiến không đơn giản như vậy, nhưng dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, ở đây tứ cố vô thân, bốn bề khốn đốn, y còn có thể thế nào? Đối với Thái tử điện hạ mà nói, đơn giản chỉ là một con kiến nhỏ không đủ đe dọa.
Nhưng bây giờ, tình thế bắt đầu vuột khỏi tay hắn —— Tiêu Chiến có quan hệ mật thiết với Cao Viễn.
Nếu là một nhân vật tầm thường nào đó, cũng có thể cho qua… Nhưng hết lần này đến lần khác lại là Cao Viễn.
Cao Viễn tỏ ra không tranh không giành, nhưng sau lưng…?
Người này tâm tư không cạn hơn hắn, khôn ngoan không kém hơn hắn, ngộ nhỡ có điều giấu diếm? Ngộ nhỡ hắn có mưu đồ? Hắn có quan hệ tốt với Tiêu Chiến như vậy, mạo hiểm bị phát hiện cũng phải đích thân đến thăm, vậy Tiêu Chiến lại là thế nào?
Quan trọng hơn chính là —— đã qua một thời gian dài, nếu Tiêu Chiến có lòng phản nghịch, vậy mình đã lộ ra bao nhiêu nhược điểm? Càng chưa nói đến bây giờ Tiêu Chiến vẫn đang ở trong tẩm cung.
Quan hệ giữa bọn họ vốn là thành cát trước gió, không rõ hình hài, có hằng hà lỗ thủng, chỉ cần khuyết đi một góc nhỏ, cả tòa thành cũng sẽ lập tức sụp đổ.
Dựa vào điểm này…
Tiêu Chiến bình thường chế độc hương, đối với hắn không phải việc gì to tát, nhưng hiện tại không thể xem nhẹ.
Bàn tay nắm cằm y siết chặt hơn. Tiêu Chiến hơi nhíu mày, nhịn không được đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, “Không có… Không nói gì thêm, chỉ là nói chuyện phiếm…”
“Vậy Cao đại nhân có biết quan hệ giữa nương nương và bản Thái tử?” Vương Nhất Bác cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng, “Nương nương hiểu chuyện như vậy, hẳn là không cần ta nói thêm lời thừa?”
“Không có, không có…” Lực tay hắn rất mạnh như muốn bóp nát y, Tiêu Chiến đau đến rơi nước mắt, “Đau… Điện hạ, đau…”
Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn, buông lỏng tay.
Tiêu Chiến đỡ cằm, đau đến thở gấp, không tự chủ cuộn người dậy.
Mặc dù không phải lần đầu chứng kiến Vương Nhất Bác hỉ nộ vô thường… nhưng mỗi lần gặp phải, vẫn sẽ kinh sợ. Lần này đặc biệt hơn, một giây trước còn dịu dàng thân mật, một giây sau đã thành như vậy, ai cũng không chịu nổi.
Nhưng đây vẫn chưa phải bộ dạng nổi giận thật sự của Vương Nhất Bác.
Hắn cảm thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Tiêu Chiến có chút khó chịu, nhịn không được nhoài người ép xuống, giam người đang trốn nơi đầu giường dưới thân mình, cúi đầu nói: “Ngươi còn oan ức?”
Tiêu Chiến xoay mặt đi nơi khác.
Vương Nhất Bác nhíu mày, “Nói.”
Tiêu Chiến vẫn nhìn nơi khác, một hồi lâu mới run rẩy mở miệng, “Điện hạ… Ngươi đến cùng muốn thế nào?”
Nghe vậy, mắt Vương Nhất Bác ngưng nhẹ, nhưng không đáp lại.
“Ngươi hoài nghi ta có mục đích khác, nhưng mà, ngay từ đầu cũng không phải ta chủ động tiếp cận ngươi.” Tiêu Chiến quay sang, viền mắt ửng đỏ, nước mắt vừa rơi chưa trôi đi, vẫn còn ẩm ướt.
“Ngươi là Thái tử, nhưng trước nay ta chưa từng trêu chọc ngươi, là ngươi xông đến. Lần đầu tiên, ngươi nói chỉ một lần thôi, một lần là được, ta đồng ý, nhưng sau đó ngươi lại đến nhiều lần nữa… Ngươi làm ác như vậy, ta cũng không nói gì. Hiện tại ta ở đây cũng là do ngươi mang đi, trái lại còn hoài nghi ta có dị tâm, ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao?”
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói như vậy với hắn.
Trước giờ y luôn ngoan ngoãn vâng lời, âm thầm nhẫn nhịn, Vương Nhất Bác nói cái gì thì chính là cái đó, một chút phản kháng cũng không có. Thỉnh thoảng chỉ nói “Đừng”, nhưng rất mềm mỏng, hoan ái xong thì thôi.
Nhưng bây giờ y lại có gan chỉ trích Vương Nhất Bác, còn dám chất vấn hắn, hỏi hắn có cảm thấy mình quá đáng không.
Đại khái là cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy, Vương Nhất Bác bị chỉ trích một trận như thế, trong chớp mắt không cảm thấy tức giận mà là mới mẻ.
Hắn nhất thời quên đáp lại, Tiêu Chiến tiếp tục.
“… Ra yêu cầu chính là ngươi, lật lọng cũng là ngươi… Lúc trước ta sống rất yên ổn, bình thường làm những việc gì, có quan hệ thế nào với Cao Viễn, vốn không liên quan gì đến ngươi… Nếu điện hạ không tin ta, sợ ta gây phiền toái thì cứ giết ta là được, cần gì phải như bây giờ?”
Đoạn trước còn cảm thấy thú vị, đoạn này thật sự chọc giận hắn, mặt Vương Nhất Bác lạnh đi, hắn mạnh bạo bắt lấy cổ y, âm trầm nói: “Ta thật sự quá dung túng ngươi rồi.”
Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, lặp lại câu nói lúc nãy từng chữ từng chữ.
“Điện hạ… Ngươi đến cùng muốn thế nào?”
—— đến cùng muốn thế nào?
Vương Nhất Bác nhìn y.
Đúng, Tiêu Chiến nói không sai.
Nếu là người khác, trong tình cảnh này, hắn căn bản sẽ không do dự. Hai năm trước từng có đại thần xu nịnh dâng mỹ nhân đến cho hắn, sau lại phát hiện đại thần kia thuộc phe phái Thất hoàng tử, mỹ nhân này cũng không thoát khỏi hiềm nghi, hắn chẳng cần suy tính thêm, trực tiếp giết chết. Cho dù mỹ nhân kia đêm trước còn nằm trên giường hắn, cùng hắn triền miên mây mưa.
Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể giống như trước, loại bỏ Tiêu Chiến, sau đó phái người bẩm báo Phụ hoàng, báo Tiêu phi mất tích. Cao Viễn bên kia cũng không cần lo lắng, thân phận Thái tử của hắn chính là ưu thế tuyệt đối, hắn có trăm nghìn phương thức giấu nhẹm chuyện này không chút sơ hở.
Hắn sẽ không giữ lại hậu họa. Chỉ cần thấy bất kỳ dấu hiệu nào cũng sẽ chọn xóa sạch đối phương.
Bởi vì chỉ có người chết mới ổn thỏa nhất.
—— nhưng tại sao lại không làm vậy với Tiêu Chiến?
Lẽ ra nghe Lý Uy bẩm báo xong thì nên lập tức ra tay tiêu diệt tai hoạ ngầm mới phải?
Vậy mà hắn còn có tâm tư trêu đùa Tiêu Chiến, thoa son cho y.
Đến khi nghe đối phương thản nhiên đáp lời, bị hắn truy vấn nhưng ngược lại tỏ vẻ không hiểu, giống như đây vốn là việc nhỏ không đáng nhắc tới, lúc này mới phát hỏa.
Đến cùng là muốn thế nào đây?
Vương Nhất Bác không muốn suy ngẫm vấn đề này nữa, hắn cúi đầu cắn lên vành tai Tiêu Chiến: “Ngươi nói thật chứ, không gạt ta?”
Một câu không quan tâm vừa rồi đã chọc giận hắn, lúc này Tiêu Chiến đã nếm mùi, bắt đầu biết sợ, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn bình thường, “Là thật, không lừa gạt…”
“Không được gạt ta.”
“Không có.”
“Ta nói không được, không hỏi ngươi có hay không.”
“… Được.”
Vương Nhất Bác lại áp lên, trán chạm trán, mắt kề mắt nhìn nhau.
“Ngươi vĩnh viễn không gạt ta.”
Hàng mi cong dài của Tiêu Chiến lướt qua.
“Không lừa gạt.”
“Đêm nay đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, sau này nếu ta phát hiện ngươi nói dối…” Đột nhiên hắn không nói ra được.
Tiêu Chiến nhìn hắn, yên tĩnh chờ câu tiếp theo.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác không nói gì nữa, rời khỏi người y.
Vừa ra đến cửa, hắn đưa lưng về phía Tiêu Chiến, nói: “Vốn định hai ngày nữa chân tốt lên thì đưa ngươi trở về, nhưng đã như vậy, ngươi tạm thời ở lại đây, khi nào ta nói trở về thì trở về.”
Tiêu Chiến nằm trên giường chống người lên, nghe vậy nói khẽ: “Điện hạ vẫn không tin ta.”
Giam y ở đây, không cho tiếp xúc với Cao Viễn. Dù sao y cũng đã đến tẩm cung Thái tử rồi, hiện tại phát hiện có liên hệ với người khác, lại còn là trọng thần chưa rõ phe phái trên triều, sao có thể dễ dàng thả đi.
Vương Nhất Bác không trả lời, đóng cửa rời đi.
Lý Uy ở ngoài.
Thính lực hắn rất tốt, những lời ở cửa hiển nhiên nghe rõ mồn một, thấy Vương Nhất Bác đi ra, cẩn thận nói: “Nhưng để nương nương ở lại đây, tai hoạ ngầm cũng rất lớn.”
Nếu lại xuất hiện tình huống giống trong yến tiệc hôm nay, Hoàng đế Hoàng hậu, cả các vị sủng phi, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn truyền Tiêu phi đến gặp, vậy phải làm thế nào? Mấy ngày nữa Lâu Lan Vương đến rồi, Tiêu Chiến tất nhiên sẽ phải ra mặt, nên làm thế nào? Quan trọng hơn —— Cao đại nhân lại là một nhân vật không dễ đối phó, tiểu viện bên kia phải làm thế nào?
Vương Nhất Bác lạnh mặt, nhàn nhạt nói: “Ta không thể để y trở về.”
Trở về tiếp tục trao đổi thư từ với Cao Viễn, không có việc gì lại len lén gặp mặt sao?
“Vâng, vâng.” Lý Uy gật đầu, không hỏi thêm về quyết định này của hắn, chỉ nói: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ chỉ muốn hỏi, vấn đề bên kia, điện hạ định xử lý ra sao?”
“Tự có ứng phó.”
Trong nội thất, Tiêu Chiến cũng lấy khăn lau đi lớp son trên môi.
Y nhìn hộp son đỏ trên tay, nhẹ nhàng xoay tới xoay lui thưởng thức.
Mặt không đổi sắc.
Ngày hôm sau Tiêu Chiến dậy muộn, lúc rửa mặt xong mặt trời đã lên cao. Y đỡ trán ra khỏi nội thất, ngoài cửa vang lên giọng Lý Uy.
“Nương nương đã dậy chưa?”
Hắn vẫn luôn túc trực bên ngoài, lúc này nghe được động tĩnh của Tiêu Chiến liền lên tiếng hỏi.
Tiêu Chiến ừm nhẹ, không muốn ăn điểm tâm, nhân tiện nói: “Ta không đói bụng.”
Lý Uy đáp: “Không sao, khi nào nương nương đói bụng, muốn ăn gì chỉ cần gọi thuộc hạ một tiếng. Hiện tại mạo muội làm phiền là có chuyện khác, nương nương có tiện mở cửa cho thuộc hạ vào không?”
Tiêu Chiến nói: “Vào đi.”
Lý Uy vâng lời, cửa lớn kẽo kẹt hé mở, hắn cẩn thận chen vào, tư thế nhìn qua không được tự nhiên.
Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên ghế, tùy ý lay người, thấy vậy hiếu kỳ ngồi thẳng lên, “Ngươi làm sao vậy?”
“Nương nương, oái…” Lý Uy đưa lưng về phía y lúc này mới xoay lại, trong tay còn có một thứ nâu nhạt, Tiêu Chiến chưa kịp nhìn rõ, vật nhỏ kia bỗng nhiên “Ngao” một tiếng, dọa y sợ hãi. Ngay sau đó, một cái đầu lông xù vụt khỏi tay Lý Uy, đôi mắt vàng óng nhìn sang Tiêu Chiến cách đó không xa.
Hổ…?
Một con hổ con?
Tiêu Chiến thoáng kinh ngạc nhìn hắn, không rõ ôm nó đến đây làm gì.
Lý Uy giải thích: “Lần trước điện hạ thi săn bắn ở Cửu Hương Sơn, săn được hổ, sau lại phát hiện là hổ mẹ, còn đang nuôi con, không bao lâu nhóc con này lần theo mùi mà đến, điện hạ cũng thu nhận. Vốn đang nuôi trong viện bên cạnh, điện hạ mỗi ngày bận rộn chính sự, không mấy để tâm, sáng sớm hôm nay đột nhiên nhớ ra, bảo thuộc hạ đưa đến cho nương nương.”
“Cho… ta?” Tiêu Chiến kinh ngạc nói.
“Đúng vậy! Nên mới chờ nương nương tỉnh đấy.” Đang trò chuyện, hổ con bắt đầu nhào lên, âm thanh như trẻ con gào khóc réo lên không ngừng, vừa nãy trước khi Tiêu Chiến tỉnh dậy tình cảnh này đã lặp lại vài lần, Lý Uy cũng không còn hoảng hốt, giật giật cánh tay bắt lấy đầu hổ con mạnh mẽ khóa chặt, hổ con ngao ngao hai tiếng yên tĩnh trở lại, hắn mới nói tiếp:
“Không phải đêm qua nói muốn nương nương ở đây thêm một thời gian sao. Điện hạ sợ nương nương buồn chán, nói ở bên kia người còn nuôi chim, hiện tại đã sang bên này, cũng muốn tặng người một con vật hoạt bát, như vậy nương nương cả ngày một mình ở đây cũng không cô đơn.”
Tiêu Chiến vẫn khó mà tin được, thật lâu sau mới chần chừ nói: “Nuôi hổ…?”
“Nương nương không vui sao?”
“Không phải… Không phải không thích.” Tiêu Chiến nói, thấy hổ con bị Lý Uy giữ chặt trong tay, đuôi vẫy vẫy ra ngoài, bộ dạng tủi thân không ngừng, liền đứng lên nói, “Ngươi đừng siết nó như vậy, trước tiên bỏ xuống…”
Lý Uy lập tức buông tay ra, hổ con thoáng cái lăn khỏi tay hắn, vèo một tiếng, chui xuống gầm bàn.
May mà Tiêu Chiến có thói quen đóng cửa, ra khỏi nội thất sẽ đóng ngay lại, nếu không hổ con đã nhảy ngay lên giường Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nói: “Thật sự nuôi ở đây?”
“Không sao.” Lý Uy nói, “Hổ con đến đây đã một thời gian, được huấn luyện rồi, rất ưa sạch sẽ, chỉ là gan vẫn còn nhỏ. Nếu nương nương còn thấy lo lắng, thuộc hạ sẽ mang lồng sắt vào.”
“… Không cần đâu.”
Tiêu Chiến nhìn hổ con cuộn tròn dưới gầm bàn, đi qua ngồi xổm xuống.
“Ra đây nào ~ không sao, đừng sợ”, y dịu dàng gọi.
Hổ con e dè đưa vuốt thò đầu ra.
“Không sao đâu, ta không làm hại ngươi”, y tiếp tục dỗ.
Hổ con sợ người lạ, mãi không chịu ra, Tiêu Chiến rất kiên nhẫn ngồi xổm nhẹ giọng dỗ, cũng không thấy mệt. Qua chừng nửa nén hương, hổ con cuối cùng cũng động móng vuốt, cẩn thận thò đầu ra ngửi ngửi tay Tiêu Chiến.
Ngửi một lát lại đưa lưỡi liếm.
Lòng bàn tay ngưa ngứa, Tiêu Chiến nở nụ cười: “Thật giống mèo.”
“Nương nương cũng từng nuôi mèo sao?” Lý Uy hiếu kỳ hỏi. Hắn vẫn đứng yên không ra ngoài, sợ Tiêu Chiến xử lý không được, phải kịp thời hỗ trợ.
“Lúc còn rất nhỏ, mẫu phi từng nuôi một con…” . Ngôn Tình Nữ Phụ
Tiêu Chiến thuận miệng đáp, vừa nói đến đây thì không nói thêm nữa, giống như không muốn nhiều chuyện. Thấy thế, Lý Uy cũng biết ý giữ im lặng.
Hổ con gan dạ hơn chút, nhích người ra khỏi gầm bàn, vây quanh Tiêu Chiến, tò mò vòng tới vòng lui, hết ngửi đây đến cọ kia, Tiêu Chiến tùy ý để nó dạo chơi, đột nhiên hỏi: “Nó có tên không?”
“Không có.” Lý Uy nói, “Điện hạ trước giờ chỉ gọi nó là ‘nhóc con kia’.”
“…” Tiêu Chiến cúi đầu sờ sờ hổ con, nó không tránh né, ngẩng đầu tò mò chạm mũi lên tay y, “Gọi là gì đây?”
“Nương nương tự chọn là được.”
“Cái gì cũng được sao?”
“Cái gì cũng được.”
“Vậy gọi là Viên Viên.”
Lý Uy nhất thời chớp mắt, “… Nương nương, nghĩ cẩn thận.”
“Là ngươi nói cái gì cũng được mà.” Đang nói chuyện, Tiêu Chiến thành công bế hổ con lên, vừa đùa vừa lạnh nhạt nói: “Chủ tớ các ngươi đều thích nói không giữ lời.”
“Này…” Lý Uy xoa xoa tay, “Thuộc hạ không phải có ý đó, nương nương tự do chọn tên là được, thuộc hạ, thuộc hạ sợ điện hạ nghe xong tên này không vui, lại nổi giận với nương nương…”
“Gọi Viên Viên sao lại không vui?”
“…” Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Uy chợt nghĩ Tiêu Chiến không giống với ngày đầu tiên mới đến, không phải cảm giác ấm áp mềm mại.
Tuy vẫn “ấm” —— nhưng không “mềm” chút nào. Chỉ với hai ba câu lạnh lùng này cũng đủ chặn miệng hắn.
Rõ ràng là biết còn cố hỏi…
Miệng hắn mấp máy, không biết nên đáp lại thế nào, không thể làm gì khác hơn ngoài nhắc nhở: “Nương nương nghĩ cẩn thận.”
“Không được gọi Viên Viên, vậy gọi Ba Ba nhé?”
“…” Như thế càng nguy hơn, Lý Uy mở to mắt, “Này…”
“Không thích hợp sao?” Tiêu Chiến vô tội hỏi.
“Cái này… Thứ cho thuộc hạ không giải đáp được, thỉnh nương nương chờ điện hạ trở về lại bàn.”
“Chờ ta về làm gì cơ?” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng cười.
_____________________
Themis: Chương sau sẽ giải thích nhoa ~