Chương 5
Tiêu Chiến không thích hoài niệm quá khứ, sau khi đến đây rất ít khi hồi tưởng những chuyện ở Lâu Lan, nhưng đêm nay không biết xảy ra chuyện gì, y lại nằm mơ về ngày trước.
Mơ thấy ánh mặt trời nhuộm đỏ một buổi chiều trong ký ức.
Vạn quân vây thành, áo giáp bạc lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, gió lớn rít gào xô cát vàng thành từng cuộn, kéo những lá cờ trên cổng thành bay phấp phới.
Trong mơ, y thấy mình chạy rất nhanh, liều lĩnh bất chấp chạy theo một thân ảnh đỏ rực bên kia tường thành. Cờ bay phấp phới, y phục đỏ cũng phần phật, vạt áo vung lên trong gió còn diễm liệt hơn ánh chiều tà, đẹp đến nhức mắt.
Hài tử mặt đầy nước mắt, liều mạng vươn tay, nỗ lực bắt lấy bóng người lung lay sắp đổ ——
“Mẫu phi…”
Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc.
Y giật mình mở to mắt nhìn chằm chằm rèm giường trên đầu, một lúc lâu mới động đậy nhìn xung quanh.
Góc bàn thắp một trản đèn chiếu sáng khắp phòng, đồ vật ánh lên sắc vàng lấp lánh, xa hoa diễm lệ nhưng lại không có bất kỳ ai, vô cùng trống trải.
Y chợt nhớ ra đây là tẩm điện của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ở đây, có lẽ đã đến nơi khác nghỉ ngơi.
Hắn không ngủ chung với Tiêu Chiến. Trước kia cũng thế, hoan ái xong liền rời đi, không ở lại qua đêm.
—— Nghĩ cũng đúng, hắn cảnh giác cao độ như vậy, căn bản sẽ không phòng bị mà ngủ trước mặt người khác, đừng nói ngủ suốt một đêm.
Mới tỉnh lại sau ác mộng, dư chấn trong lòng vẫn chưa tan, mở mắt lại nhìn thấy khung cảnh xa lạ vắng vẻ. Tiêu Chiến nằm một mình trên giường được một lát, cuối cùng vẫn ngồi dậy.
Tẩm điện rất lớn, được phân chia trong ngoài, ngoại thất rộng rãi dùng làm nơi uống trà tiêu khiển, còn nơi y đang ngủ là nội thất. Y vén chăn lên, bước chân trần xuống giường, đi lung tung không có mục đích một hồi, ra khỏi nội thất, vượt qua vài bức bình phong đi đến cửa.
Tẩm điện của Thái tử tất nhiên không ai dám tùy ý bước vào. Không chỉ tẩm điện mà cả thư phòng sát vách, đi tiếp nữa còn có một gian phòng Vương Nhất Bác không cho phép bất cứ ai vào, đây là khu vực cấm, ngoại trừ Thái tử điện hạ và một số thân tín được cho phép, người không phận sự căn bản không dám đến gần, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không cần lo bị phát hiện.
Tiêu Chiến mở cửa.
Động tĩnh không lớn nhưng Lý Uy ngoài cửa lập tức phát hiện. Hắn phụng mệnh canh giữ bên ngoài, đang tựa cột ngủ, cửa vừa động đã mở mắt ra.
“Nương nương?” Hắn lên tiếng hỏi.
Tiêu Chiến đứng ở cửa nhìn bốn phía, hỏi hắn: “Điện hạ đâu rồi?”
Vốn định hỏi thăm, nhưng Lý Uy hiển nhiên hiểu sai ý, cho rằng Tiêu Chiến đang đòi người, đáp: “Điện hạ còn ở thư phòng, nương nương tìm điện hạ có chuyện gì sao?”
“… Không, không có.” Tiêu Chiến lắc đầu, đóng cửa lại trở về nội thất, nằm trên giường ngây ngốc.
Không lâu sau lại nghe có tiếng động.
Vương Nhất Bác đi vào.
Đêm đã khuya, hắn mặc thường phục màu mực, không mang thêm phục sức, tay áo khảm hoa văn bạc chìm thỉnh thoảng đung đưa, bộ dạng càng thêm vài phần lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn đi thẳng đến giường, yên lặng nhìn Tiêu Chiến một vòng.
“Sao vậy?”
—— có lẽ Lý Uy lo lắng nên đi bẩm báo.
Tiêu Chiến ngước mặt lên: “Gặp ác mộng.”
Vương Nhất Bác cười cười —— nụ cười này cuối cùng cũng khiến hắn ân cần hơn chút, thoát khỏi bộ dạng lạnh lùng ban nãy, lộ ra cảm giác quen thuộc.
“Vừa đến đã gặp ác mộng, xem ra trong lòng nương nương không thích nơi này cho lắm.”
Nói xong liền khoát tay áo ngồi xuống giường.
Hắn không hỏi Tiêu Chiến mơ thấy gì.
Tiêu Chiến trở mình nhìn hắn: “Điện hạ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Y ngủ một giấc dậy xem ra cũng đã khuya, mà Vương Nhất Bác vẫn còn ở thư phòng. Tay áo màu mực thả xuống bên gối, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng cọ lên mặt Tiêu Chiến, tê ngứa.
Đối phương gẩy nhẹ suối tóc y, không đáp thẳng, chỉ nói: “Ngày kia là yến tiệc sinh thần Tiểu Thập Lục.”
Tiêu Chiến ngơ ngác một chút mới nhớ ra là ai.
Y không biết rõ các nhân vật trong cung, chỉ nghe loáng thoáng, Thập Lục hoàng tử này có sinh mẫu là Hoàng hậu, là một trong rất nhiều huynh đệ tỷ muội của Vương Nhất Bác, cũng là đệ đệ ruột duy nhất. Năm nay mới vài tuổi, đơn thuần ngoan ngoãn, là một tiểu hài tử mập mạp làm người khác yêu thích.
Vương Nhất Bác nói: “Hôm ấy có rất nhiều người ra vào, ngươi muốn xuất cung cũng không dễ bị phát hiện.”
Lúc trước cái gì mà “Xin ý chỉ Phụ hoàng”, đương nhiên là cố tình đùa y, Tiêu Chiến một thân phi tử làm sao có thể xuất cung. Không cần nghĩ cũng biết tất nhiên phải lén lút không để bất kỳ ai phát hiện, vậy nên y mới nói với hắn, dù sao xung quanh cũng chỉ có một mình Vương Nhất Bác giúp được.
Nhưng y đã đánh giá thấp độ ác liệt của Thái tử điện hạ.
Chủ động nói một câu làm người khác hy vọng, sau đó phủi đi sạch sẽ.
“Đáng tiếc ngày ấy ta không rảnh.”
Yến tiệc sinh thần Thập Lục hoàng tử, tất nhiên hắn phải có mặt từ đầu đến cuối.
Tiêu Chiến đảo mắt, không dám ôm nhiều hy vọng nên không lộ vẻ hụt hẫng, dừng một chút, nói: “Điện hạ lại biến ta thành trò cười.”
Ngón tay Vương Nhất Bác vờn quanh tóc y, thản nhiên nói: “Nếu nương nương thành thật nói cho ta biết muốn xuất cung làm gì, ta sẽ phái Lý Uy đưa ngươi đi, cũng không phải không thể.”
Đây xem như lùi một bước. Hắn không tin lời Tiêu Chiến nhưng lại dựng cho y một bậc thang, nghĩ rằng có thể thương lượng.
Tiêu Chiến lại nói: “Thật sự chỉ muốn chuẩn bị lễ vật cho Phụ vương.”
“Lễ vật gì?”
“Tự mình làm.” Tiêu Chiến đáp, “Muốn xuất cung tìm vật liệu.”
Vương Nhất Bác cuối cùng không nói được hay không, từ trước đến nay hắn không phải người dễ thoả hiệp, bình thường cũng không lập tức đáp ứng, không một ai biết hắn đang nghĩ gì.
Đêm đó hắn chỉ ngồi một lát rồi đi, lúc sau cũng không trở lại. Hắn chỉ vào thăm một lát, nói bâng quơ vài câu, lại khiến Tiêu Chiến không thể ngừng suy nghĩ. Sau khi hắn rời đi, một lúc sau Tiêu Chiến cũng ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến khi trời sáng.
Tẩm cung Thái tử rất lớn, phạm vi hoạt động lại nhỏ hẹp không khác gì với tiểu viện, Tiêu Chiến vốn không quen đi lại khắp nơi, đợi ở đâu cũng giống nhau.
Ban ngày Vương Nhất Bác không có ở đây, muốn tìm cũng không tìm được. Nhưng Lý Uy vẫn phụng mệnh canh giữ quanh mình, Tiêu Chiến cần gì có thể gọi hắn. Tiêu Chiến thành thật, một không động chạm đồ vật, hai không đòi hỏi yêu cầu, trừ lúc Lý Uy đưa cơm đến mới ra ngoài một lát, còn lại vẫn luôn ở yên trong nội thất, yên lặng đọc sách của mình.
Lẽ ra vô sự, nhưng sự tình biến hóa không thể lường được, gần đến vãn thiện, Tiêu Chiến nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Là một giọng nữ yêu kiều.
“… Huynh ấy chưa về thì càng tốt, ta ngoan ngoãn chờ ở đây, đến lúc đó Thái tử biểu ca về nhìn thấy ta nhất định sẽ rất ngạc nhiên!”
Thanh âm ngày càng gần như đang đến đây.
Xen lẫn tiếng Lý Uy ngăn cản: “Người thật sự không thể vào…”
“Ai ya, ngươi bị làm sao vậy!” Giọng nữ bất mãn oán giận, “Cũng không phải chưa từng vào! Thái tử biểu ca còn không nói gì, ngươi ngăn ta làm chi!”
Lý Uy hiển nhiên không ngăn được, có lẽ là e ngại thân phận đối phương, không dám động thủ, một khắc sau, cửa bị kéo mở rầm rầm.
Cùng lúc đó, Tiêu Chiến trong nội thất đặt sách xuống, im lặng rút ngân trâm ra, đứng lên.
May mà phía trước còn có ngoại thất che đậy, không đến mức vừa tiến vào thì chạm mặt, vẫn còn thời gian để trì hoãn.
Nhưng mà ——
Tiêu Chiến quay đầu.
Tẩm cung Vương Nhất Bác quá lớn, chủ yếu là ngoại thất, dù sao cũng là nơi tiêu khiển thưởng trà nên mới bày nhiều đồ vật, còn nội thất chỉ để nghỉ ngơi, tương đối nhỏ hơn, bày biện rất đơn giản: giường, bàn, tủ. Tủ đã khóa lại. Không còn chỗ nào để ẩn thân.
Có điều việc này đối với Tiêu Chiến cũng không phải chuyện gì khó.
Y ước lượng cây trâm trong tay, không chần chừ bước đến cánh tủ.
Quan hệ giữa nữ tử này và Vương Nhất Bác xem ra không tầm thường, nếu nàng ta thực sự muốn vào, chỉ bằng Lý Uy và vài câu “Thuộc hạ không dám” chắc chắn sẽ không ngăn được, Tiêu Chiến cũng không định phó thác tất cả lên người hắn.
Mũi nhọn của ngân trâm tra vào ổ khóa, động vài cái, dễ dàng mở ra. Y sửa lại một ít đồ vật, sách chưa đọc xong cũng xếp gọn vào, tiếp theo cúi thấp người nấp vào tủ.
Quả nhiên, ngay lúc cửa tủ vừa khép lại, nữ tử kia cũng vừa lúc bước đến cửa nội thất.
“Rốt cuộc ngươi ngăn ta làm gì? Trước đây ngươi đâu có như vậy.” Nàng bất mãn nói, nghe tiếng có vẻ đang đẩy Lý Uy ra, “Giấu thứ gì không cho ta xem phải không? Là lễ vật sinh thần của Tiểu Thập Lục à?”
Nữ tử này càng bị ngăn cản càng phải vào bằng được, thấy Lý Uy ngăn mình trái lại càng hứng thú, vừa hỏi vừa đẩy mạnh cửa ra.
Lý Uy phía sau khẽ lau mồ hôi.
Nhưng nàng chỉ liếc vài cái, nói: “Cũng không có gì nha. Xem ngươi khẩn trương kìa, còn tưởng có gì ghê gớm giấu không cho ta xem.”
Nghe nàng nói vậy, lúc này Lý Uy mới nhìn vào trong, thấy trống trải không có ai mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Không biết nương nương đi đâu rồi —— nhưng cũng may qua cơn nguy hiểm.
“Ân tiểu thư dù sao cũng là khuê nữ, tùy tiện bước vào tẩm phòng của điện hạ, việc này không tốt cho lắm.” Hắn chắp tay nói, “Nếu đã vô sự, thỉnh tiểu thư ra ngoài đợi người.”
“Cũng không phải chưa từng vào, ” Ân Sở cười đáp, “Hơn nữa sau này ta sẽ ở đây mà, có gì đâu.”
Nói xong hạ tay khỏi cửa, đang định rời đi, nhưng ngay lúc sắp xoay người đi, mũi nàng đột nhiên bắt được hương thơm phảng phất như có như không.
Hương thơm…?
Ân Sở ngừng tay.
Nàng khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, lại ra sức ngửi ngửi.
“Thơm quá.” Một lát sau nàng nói, “Là hương gì vậy? Trước đây không có.”
Nghe vậy, tâm tình Lý Uy vừa thả lỏng lại siết chặt.
Nguy rồi —— hắn thầm nghĩ, nhất định là mùi hương trên người nương nương. Trước kia từng nghe điện hạ nói, Tiêu phi nương nương giỏi điều hương, bình thường cũng thích dùng hương, hôm cõng người đến đây, hương trên người nương nương rất lâu mới tan khỏi hắn, huống chi ở trong phòng này lâu như vậy, khẳng định ngập tràn.
Ân Sở càng ngửi càng thấy không đúng, nữ nhân nhạy cảm với việc này hơn, đang chuẩn bị đi vào xem xem rốt cuộc là thứ gì, chợt nghe ngoài điện truyền đến tiếng cười.
“Sở Sở.”
Nghe một tiếng này, Ân Sở chững lại.
Sau khi hoàn hồn, nhất thời quên sạch mọi việc, xoay người vui vẻ nói: “Thái tử biểu ca!”
Vương Nhất Bác dang tay đứng ở cửa đại điện, Ân Sở lập tức vui vẻ nhảy qua, mạnh mẽ bổ nhào vào lòng hắn.
“Ta rất nhớ huynh!”
Thấy Vương Nhất Bác trở về, Lý Uy phía sau lúc này mới thả lỏng hoàn toàn.
Vừa nãy Ân Sở đến, hắn đã lập tức sai người tìm Vương Nhất Bác, đáng tiếc Thái tử điện hạ bận rộn chính sự, ban ngày căn bản tìm không được, may mà người hắn phái đi cũng nhanh trí, nhớ ra ngày mai là yến tiệc sinh thần của Thập Lục hoàng tử, điện hạ lúc này hẳn đang ở Lễ bộ sắp xếp việc chuẩn bị yến tiệc, liền chạy đến Lễ bộ tìm người, quả nhiên tìm được. Bằng không, hắn thật sự không biết nên ứng phó với vị tiểu thư này thế nào.
Vương Nhất Bác xoa xoa đầu nàng, “Sao hôm nay lại đến?”
“Thái tử biểu ca biết rõ còn hỏi,” Ân Sở sẵng giọng, “Đã nói là nhớ huynh mà! Ta không đợi được đến mai.”
“À.” Vương Nhất Bác chỉ cười cười, không nói thêm gì.
Tiêu Chiến vẫn im lặng nấp trong tủ, lúc này động nhẹ, đẩy ra một khe hẹp nơi cửa tủ.
Xuyên qua khe hẹp, y lờ mờ thấy được bên kia ngoại thất, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đang nũng nịu dán sát vào Vương Nhất Bác. Nàng mặc y phục vàng nhạt, tóc đen dài vấn cao, thoạt nhìn phấn khích tràn đầy sức sống nhưng không át đi nét xinh đẹp, giống hệt chú chim hoàng oanh nhỏ ríu rít vây quanh Vương Nhất Bác nói không ngừng.
Lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như thế của Vương Nhất Bác. Dường như mãi mãi không ngại phiền mà mỉm cười lắng nghe nàng nói, hai người sánh vai ra ngoài điện, rất nhanh đã biến mất ở cửa.
Đợi tất cả yên tĩnh trở lại, Lý Uy đứng yên tại chỗ e dè gọi: “Nương nương?”
Cót két một tiếng, cửa tủ hé mở, Tiêu Chiến bước ra.
Y nhìn thoáng qua Lý Uy đang kinh ngạc, thản nhiên nói: “Bất đắc dĩ.”
“… Vâng.” Lý Uy gật đầu.
Tiêu Chiến nấp trong này cũng đúng. Nội thất bố trí đơn giản như vậy, liếc mắt đã thấy được toàn bộ, ngoại trừ giường cũng chỉ còn một cửa tủ có thể trốn.
Hắn trước giờ cung kính chủ tử, tuân thủ lễ tiết nên chưa từng bước vào nội thất, căn bản không biết rõ tình trạng đồ vật bên trong. Hắn không biết cửa tủ này vốn được khóa nên không phản ứng mấy với việc Tiêu Chiến trốn vào, chỉ nói: “Nương nương kinh sợ rồi.”
Dừng một chút lại giải thích: “Kia là Ân Sở tiểu thư, là vị hôn thê Hoàng hậu nương nương đích thân hạ chỉ cho điện hạ, vậy nên vừa rồi thuộc hạ không dám ra tay ngăn nàng, mong nương nương thứ lỗi.”
Tiêu Chiến gật đầu, nhìn không ra tâm tình, “Không sao.”
Mãi đến khuya Vương Nhất Bác mới về.
Dù nơi ở thay đổi, Tiêu Chiến vẫn giữ thói quen cũ, lên giường từ sớm chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc Vương Nhất Bác đi vào, y đang ngồi trên giường, hai tay giữ tóc tháo từng món ngân sức đặt xuống gối. Trên bàn có gương nhưng y lười lấy, trước khi lên giường quên cầm theo, hiện tại không muốn đi, cứ ngồi yên gỡ tóc, một cây trâm quấn chặt lọn tóc, y không nhìn thấy, đang chật vật tháo ra.
Vương Nhất Bác đi qua, đưa tay luồn vào mái tóc dài, nhẹ nhàng gỡ cây trâm ngân điệp xuống.
Suối tóc mềm mịn chảy trong kẽ tay, hắn nhịn không được vuốt ve vài lần.
“Điện hạ.”
Tiêu Chiến vô thức muốn xoay mặt lại, Vương Nhất Bác nói: “Đừng động.”
Còn vài mảnh ngân sức cuối cùng, hắn giúp Tiêu Chiến gỡ từng chiếc. Trước đây chưa từng làm việc này, động tác khó tránh không thạo, chúng lại quá nhỏ, mặt trên không điểm thêm gì, đơn bạc một mảnh, rút ra rất kỳ công, hắn gỡ vài cái đã nhíu mày, vân vê những lọn bím tóc nhỏ, lăn qua lộn lại nghiên cứu.
Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, mặc hắn di chuyển trên tóc mình, ngoan ngoãn chờ đợi. Ước chừng qua nửa nén hương, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng tháo được khỏi các bím tóc kỳ lạ, cất ngân sức đi, lại luồn tay vuốt tóc y.
Tiêu Chiến liếc xuống gối, ánh mắt dừng lại trên hai cây trâm Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn bẻ gãy, không nói gì khác, chỉ nói: “Đa tạ điện hạ.”
Vương Nhất Bác hỏi: “Ban ngày trốn ở đâu?”
Lúc đó hắn không vào xem, chỉ đứng ở cửa, nhưng cũng có thể đoán được tình huống bên trong là thế nào. Tiêu Chiến không giấu hắn, trong lòng biết không lừa được Vương Nhất Bác, đưa tay chỉ cánh tủ phía xa.
“À,” Giọng Vương Nhất Bác phảng phất ý cười, “Chiến Chiến còn biết phá khóa sao.”
“Nếu không sẽ bị bắt gặp.” Tiêu Chiến đáp.
“Chiến Chiến thông minh.” Vương Nhất Bác nhàn nhạt khen một câu, vuốt tóc y thêm một lúc mới thu tay lại.
Hắn không truy cứu chuyện Tiêu Chiến cạy khóa tủ, dường như không thấy có vấn đề gì, một lát sau đột nhiên nói: “Có chuyện này.”
“Ừm.”
“Hai ngày nữa ta sẽ đưa một người về đây.” Vương Nhất Bác nói, mặt không biểu cảm, “Người nọ bị trọng thương, ngươi giúp ta chữa khỏi cho hắn.”
Tiêu Chiến nhìn hắn, đồng tử sáng màu trong vắt dưới ánh đèn.
Y hỏi: “Đây là điều kiện thứ nhất?”
Ba điều kiện. Đây mới là nút buộc quan hệ giữa bọn họ.
Hắn giữ bí mật cho Tiêu Chiến, đổi lại y phải làm ba chuyện vì hắn. Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, đã lâu như vậy Vương Nhất Bác mới ra điều kiện thứ nhất.
“Dùng cách của ngươi, không từ thủ đoạn, phải chữa khỏi cho hắn.”
Tiêu Chiến gật đầu. Y không hỏi đó là ai, tỏ ý hiểu rồi, kéo chăn nằm xuống.
Vương Nhất Bác nhìn y, ánh đèn chiếu xuống gương mặt sâu thẳm.
—— kỳ quái.
Đêm qua lúc Tiêu Chiến gặp ác mộng, Vương Nhất Bác cũng bước đến ngồi xuống như thế này, nhưng lúc đó hắn tập trung vào việc khác, không có tâm tư nghĩ đến những chuyện không liên quan, lúc này nhìn tình cảnh y hệt như đúc, đột nhiên sinh ra cảm giác trống rỗng lạ thường.
Tiêu Chiến rất nghe lời, bảo y đợi ở đâu thì đợi ở đó, không hỏi nhiều dù chỉ một câu. Bất kể đây là tẩm cung Thái tử, y cũng bình tĩnh tự nhiên, ngủ trên giường Vương Nhất Bác, nằm lên gối Vương Nhất Bác, đắp chăn của Vương Nhất Bác, bình tĩnh hệt như khi ở tiểu viện của mình, im hơi lặng tiếng như không quan tâm chuyện gì, dù ra sao cũng chấp nhận, bộ dạng này, giống như hôm nay Vương Nhất Bác có ôm lên long sàng y cũng không phản ứng.
Y không bao giờ hỏi thừa về bất kỳ hành động hay quyết định nào của Vương Nhất Bác.
Như hôm nay vậy —— hôm nay đột nhiên Ân Sở đến thăm, y cũng không có gì muốn hỏi ư?
Nghĩ xong, Vương Nhất Bác nghiêng người áp xuống. Tiêu Chiến vốn đã dém chăn chuẩn bị ngủ, thấy hắn chưa đi lại ngẩng mặt lên nhìn.
Vương Nhất Bác hỏi: “Ngươi không còn gì muốn nói với ta sao?”
“…”
Gương mặt Tiêu Chiến lộ vẻ hoang mang, tựa hồ không hiểu hắn có ý gì.
Nhưng ở chung lâu như vậy, y cũng có kinh nghiệm, thấy mặt Vương Nhất Bác lạnh đi, một câu “Nói gì cơ” đành lặng lẽ nuốt về, sợ châm dầu vào lửa chọc giận Thái tử điện hạ âm tình bất định. Y cẩn thận hồi tưởng, nghĩ Vương Nhất Bác ám chỉ mình còn gì đó chưa nói rõ ràng với hắn, nhưng hiện tại quả thật không biết là gì, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Nửa mặt y vùi trong chăn, lộ ra đôi mắt hơi mở to nhìn hắn, có chút sợ hãi mà không biết phải làm sao.
Bộ dạng này khiến lửa giận vô danh trong lòng Vương Nhất Bác muốn cháy cũng không cháy được, hắn nặng nề nhìn y một lát, cuối cùng cười lạnh, lắc đầu.
“Vậy thôi.”
Nói xong khoát tay áo rời đi.
Dù có gọi ai đến nhìn cũng nhìn không ra tâm tình hắn lúc này. Ban ngày không thấy bóng dáng, bận dỗ biểu muội đến chập tối, đêm khuya mới trở lại, Tiêu Chiến cũng không ân cần hỏi thăm, hỏi xem hôm nay thế nào, dù sao cũng là ngày đầu tiên y ở đây, chân còn chưa khỏe, cuối cùng lại đốt lửa giận trong lòng hắn.
Ngay cả Lý Uy không nhìn thấy toàn bộ, sau khi thấy hắn ra ngoài còn cẩn thận nói: “Điện hạ, người đối với nương nương hơi quá rồi.”
Vương Nhất Bác liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Xưa nay hắn là kẻ tâm tư bất cần, thân tín như Lý Uy cũng có lúc không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì. Cúi đầu đi theo Vương Nhất Bác, đi tới đi lui lại nhịn không được: “Người điện hạ nói muốn giao cho nương nương là Mông Triết ư?”
“Ừ.”
“Vì sao? Không phải người nói việc này kinh động càng ít người càng tốt ư, sao lại giao cho một người hoàn toàn không liên quan?”
“Lý Uy.” Vương Nhất Bác đột nhiên ngừng bước.
Người được gọi cũng ngừng theo, đáp: “Vâng.”
“Ngươi nghĩ Tiêu Chiến đến cùng là muốn làm gì?”
Từ lần đầu gặp nhau, biết được bí mật của y, hắn chưa từng hỏi mục đích của Tiêu Chiến, cũng không can thiệp, chỉ hiếu kỳ dùng thái độ xem trò vui nhìn đối phương rốt cuộc có thể gây nên sóng gió gì.
Dù sao vị Tiêu phi nương nương mà hắn biết này, một thân một mình tha hương nơi đất khách quê người, cố hương xa xôi, thân nhân xa xôi, đến đây là vì Phụ hoàng, lại không được Phụ hoàng ngó ngàng, giống như một con cá lạc bầy quanh thân là nước đọng ao tù, mờ mịt không nơi nương tựa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kết cục của y sẽ giống với vô số phi tần không được sủng ái xưa nay, bị giam trong cô độc đến chết nơi thâm cung.
Một người như vậy —— trong tình cảnh như vậy, y chế độc là muốn làm gì?
Mặc dù biết Tiêu Chiến không đơn giản, nhưng khó có thể dùng lời diễn tả được —— cảm giác nửa rõ nửa không này thật sự quá vi diệu, giống như chỉ cần một tay là có thể khống chế, lại giống như dùng hết khí lực cũng không nắm bắt được, trước mặt là mỹ nhân ngoan ngoãn động lòng người, sau lưng lại là bộ dạng gì, không một ai biết.
Người càng đẹp càng biết nên dùng vẻ đẹp của mình như thế nào. Nếu y đã không màng đến danh lợi, Vương Nhất Bác sẽ vui vẻ nhìn người trong chăn như vừa rồi, lộ ra vẻ mặt vô tội đáng thương làm nũng với hắn, đợi tâm tình hắn tốt thì sẽ đáp ứng.
Đối với một Tiêu Chiến như vậy, hắn không đến mức thích, nhưng nói hoàn toàn không có tâm tư gì thì cũng chưa hẳn. Một Tiêu Chiến cất giấu bí mật trong lòng, trong ngoài bất nhất như thế, giống hệt đóa hoa đầy nhụy và gai, nhìn thoáng qua giữa rừng mỹ nhân chẳng khác nào thứ quả xanh bình thường vô vị.
Huống chi, đóa hoa này còn đang nảy nở trong hoa viên của Phụ hoàng hắn. Hiện đã bị nghịch tử là hắn hái đi, thưởng thức toàn bộ trong ngoài.
Dù sao cũng là tâm phúc, Lý Uy rất nhanh đoán được ý đồ của hắn, hỏi: “Điện hạ giao Mông Triết cho nương nương chính là muốn thử năng lực sao?”
“Không chỉ có vậy.” Vương Nhất Bác nói. Nhưng hắn không nói cụ thể thêm nữa.
Ngày hôm sau, yến tiệc sinh thần.
Thập Lục hoàng tử năm nay vừa tròn mười tuổi, lại do Hoàng hậu sinh ra, thường ngày rất được sủng ái, yến tiệc mười tuổi này tất nhiên long trọng vô cùng, văn võ bá quan đều có thể tham gia cùng gia quyến. Cửa cung mở rộng từ sớm, người ra kẻ vào tấp nập, thủ vệ và thị vệ tuần tra tăng thêm vài đội, tạo nên cảnh náo nhiệt hiếm thấy trong cung.
Việt Đế năm nay bốn mươi tám, long nhan già dặn, đuôi mắt khóe miệng đều có nếp nhăn nhưng hàng lông mày rậm và đôi mắt đen vẫn lấp lánh có hồn, lại sâu không thấy đáy, lúc nhìn chằm chằm người khác càng nặng nề uy nghiêm, cảm giác áp lực khiến người ta không dám ngẩng đầu.
So ra vẫn là Hoàng hậu ôn hòa hơn, nàng khẽ mỉm cười, không ngừng gật đầu thăm hỏi những người tiến lên dâng lễ vật, trong đó có vài phần được chuẩn bị rất nổi bật, Tiểu Thập Lục thích vô cùng, nàng gọi cung nhân đến ban thưởng không ít cho người tặng.
Yến tiệc tiến hành được phân nửa, Tiểu Thập Lục nhảy đến trước mặt Vương Nhất Bác.
“Thái tử ca ca! Người chuẩn bị lễ vật gì cho Tiểu Thập Lục vậy?”
Vương Nhất Bác nâng nhẹ mi mắt, chậm rãi uống trà.
“Không có.”
“Sao lại như vậy!” Tiểu Thập Lục nhất thời gấp gáp ôm tay Vương Nhất Bác lắc mạnh một hồi, suýt nữa làm chén trà vung ra, “Thái tử ca ca!”
Tình cảm giữa hai huynh đệ bọn họ trước giờ rất tốt, Tiểu Thập Lục ngây thơ rạng rỡ được người ưa thích, có hành vi không hợp lễ nghĩa như vậy nhưng không ai thấy không phù hợp, trái lại đều vui vẻ, ngay cả Việt Đế luôn nghiêm túc cũng phải mỉm cười: “Nhất Bác, đừng bắt nạt Thập Lục đệ của con.”
Hoàng đế đã lên tiếng, Vương Nhất Bác cũng đặt chén trà xuống, phất tay. Lý Uy cúi đầu tiến lên, hai tay trình một thanh kiếm.
Kiếm tỏa ánh bạc, dài chừng ba thước, rộng bằng nửa ngón tay. Thân kiếm trong như gương, khí lạnh dày đặc, vừa nhìn đã biết là bảo kiếm thượng hạng, giữa chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc, sắc sảo mà không mất mỹ quan, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích. Tiểu Thập Lục vừa thấy, mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hưng phấn nhào vào người Vương Nhất Bác: “Thái tử ca ca thật tốt! Ta thích Thái tử ca ca nhất!”
Vương Nhất Bác xoa xoa đầu hắn, chờ Tiểu Thập Lục nhận lấy, cầm lên sờ sờ thích rồi mới gọi cung nhân đến cất tạm vào hậu điện, dù sao Hoàng đế cũng đang dự yến, đao kiếm xuất hiện tóm lại không tốt.
Có điều, bảo kiếm đúng là lễ vật tốt nhất. Tiểu Thập Lục tuổi không lớn lắm nhưng rất hứng thú với việc luyện võ, cả ngày quấn lấy Vương Nhất Bác đòi dạy võ công. Trong cung rõ ràng có sư phụ nhưng hắn không thích, chỉ muốn Vương Nhất Bác dạy, đến Lý Uy cũng không được, chỉ muốn Thái tử ca ca.
Thái tử ca ca chọn kiếm cho hắn tất nhiên là thượng hạng. Hắn vui không chịu được, dán vào Vương Nhất Bác nói: “Ca ca ca ca, ta dùng thanh kiếm này rồi, có phải cũng sẽ lợi hại như huynh không?”
“Mơ đẹp đấy.” Vương Nhất Bác nói, “Học cơ bản xong mới được cầm kiếm.”
“Không đâu, hôm nay ta sẽ bắt đầu dùng!”
Thấy thế, Ân Sở bên cạnh không lên tiếng cũng mở miệng dỗ dành: “Tiểu Thập Lục ngoan, Thái tử ca ca nói chưa được dùng thì khoan hãy dùng, không ai lấy kiếm của đệ đi hết, trước mắt không vội, có đúng không?”
Không ngờ, nàng vừa mở miệng, Tiểu Thập Lục đã dời sự chú ý lên người nàng.
“Sở Sở tỷ tỷ, khi nào tỷ mới thành thân với Thái tử ca ca?” Hắn mở to hai mắt hỏi.
“A…?”
Hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn vào, bị hỏi vấn đề này, mặt Ân Sở lập tức đỏ ửng.
Vương Nhất Bác bên cạnh xoay nhẹ chén, nghe vậy chỉ cười, một câu cũng không nói.
Dù sao đề tài này đã khơi lên rồi, Hoàng hậu phía trên cũng cười vui nhắc nhở: “Nhất Bác, Sở Sở, các con cũng không còn nhỏ, ta thấy hay là chọn ngày định hỷ sự đi.”
“Hoàng hậu nương nương!” Ân Sở xấu hổ giậm chân, trong lòng lại ngọt đến rỉ mật. Nàng hơi nghiêng qua cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, thấy đối phương chỉ rủ mắt uống trà, không phản ứng gì.
Hoàng hậu cũng chú ý đến vẻ lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, tiện hỏi: “Làm sao vậy, Nhất Bác? Con thấy không khỏe sao?”
“Không có, mẫu hậu.” Vương Nhất Bác cười cười, đặt chén xuống, “Chỉ là nhi thần nghĩ hiện tại thành thân vẫn còn sớm, không bằng đợi thêm hai năm.”
“Cái gì không bằng đợi thêm hai năm!” Hoàng hậu trách mắng, “Thanh xuân nữ nhi quý giá vô cùng, chính con cũng không còn nhỏ, Nhị ca năm đó bằng tuổi con đã thú chính phi rồi. Ngay cả Thất đệ con mấy tháng trước cũng đã nạp trắc phi.”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thoáng qua Ân Sở. Đúng lúc đối phương cũng nhìn qua, có lẽ vừa rồi bị hắn khước từ nên có chút thương tâm, thoạt nhìn không quá vui vẻ, chu môi nhỏ giọng làm nũng với Vương Nhất Bác: “Sao vậy Thái tử biểu ca, huynh không muốn thành thân với ta sao?”
Tiểu Thập Lục tựa vào vai Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn cả hai, hồn nhiên không biết gì về đề tài mình vừa nhắc.
Cuối cùng, chỉ nghe Vương Nhất Bác cười nhạt nói: “Vậy toàn bộ nghe theo mẫu hậu an bài.”
Cùng lúc đó, tại một tiểu viện trong cung —— tuy nằm trong hoàng cung, nhưng tọa lạc tại một góc khuất, cách rất xa dãy kiến trúc hoa lệ vàng son, lại cách thêm một hoa viên, vừa hoang vắng vừa hẻo lánh, thường ngày căn bản không ai đến thăm.
Hôm nay quân thần chung vui đại yến, các thái giám cung nữ cũng rời đi, người muốn xin thức ăn, kẻ muốn làm việc nhận thưởng, đi dọc theo con đường này một bóng người cũng không có, yên tĩnh như bước sang thế giới khác.
Nam tử anh tuấn hạ thấp người lẻn vào cửa viện.
“A Chiến?” Hắn nhẹ giọng gọi.
Gọi vài tiếng mà không gặp được người, ngược lại là Tiểu Từ Tử bước ra khỏi cửa.
Hắn không tham gia yến tiệc.
“Ôi chao, Cao đại nhân!” Thấy rõ người đến là ai, hắn nhất thời hốt hoảng kêu vang, rồi lại nhớ đến gì đó, lập tức im miệng, nhìn xung quanh vài lần mới mời Cao Viễn vào, rầm rập đóng cửa lại.
“Trời ạ, sao ngài lại đến như thế! Bị người phát hiện làm sao xử lý, trời ạ!” Hắn nhỏ giọng than.
Cao Viễn nhìn bốn phía, cau mày nói: “A Chiến đâu?”
“Y…” Tiểu Từ Tử muốn nói lại thôi.
“Hửm?”
“Chuyện đó, Cao đại nhân, ta nói thật với ngài, ngài đứng cho vững…” Tiểu Từ Tử siết tay áo, nhỏ giọng trả lời, “A Chiến bị Thái tử điện hạ đưa đi rồi…”
“Cái gì?” Mặt Cao Viễn hơi biến sắc, “Thái tử điện hạ?”
Tiểu Từ Tử sớm đoán được phản ứng này, bị hắn truy vấn như thế chỉ đành cầu xin: “Cao đại nhân, Cao đại nhân ngài chớ nóng vội! Ta cũng không có cách nào, không biết nên làm gì bây giờ, vốn định báo tin cho ngài, nhưng mà, nhưng mà ta không biết làm sao liên lạc, người ngài phái đến đưa tin những lần trước, lần nào hắn cũng trực tiếp tìm ta nhưng ta lại không tìm được hắn, A Chiến đi đã một ngày rồi…”
Hắn ở đây khóc lóc trần tình, Cao Viễn nhưng lại như hoàn toàn không nghe thấy, xoay người bước vào phòng Tiêu Chiến.
Cùng lúc đó, trên một gốc đại thụ ngoài viện, hai thị vệ đứng thẳng người.
“Đi thông truyền Thái tử điện hạ,” Một người lên tiếng, “Nói tiểu viện Tiêu phi nương nương bên này có biến rồi.”
————
Tác giả: Vậy là… Điện hạ biết nương nương không đơn giản, thường giả vờ đáng thương, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Hắn biết y cố ý làm mình bị thương nên hôm đó ở suối nước nóng nương nương đã thành như vậy mà hắn chỉ bất động.
Nói trắng ra là điện hạ tương đối tâm cơ nha mọi người.
Hoàng đế cuối cùng cũng ra sân rồi, đội mũ chắc vào nè!
_____________
Themis: Tình tiết triển khai rùiii