Chương 43
Trời tối dần, tuyết bên ngoài cũng bắt đầu rơi. Gần đến giờ ngủ, Tiểu Từ Tử tới gõ cửa hỏi y có muốn thêm một tấm chăn hay không, hắn nói hai ngày nay trời ngày càng lạnh.
Lúc trải đệm giường, hắn thuận miệng hỏi một câu: “A Chiến, khi nào Thái tử điện hạ trở lại đón ngươi?”
Tiêu Chiến ngồi một bên nhìn chằm chằm cổ tay mình, không biết đang nghĩ gì. Nghe vậy, y lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Khoảng thời gian này hẳn là sẽ không tới.”
“A, vì sao?” Tiểu Từ Tử xốc chăn, “Các ngươi thực sự cãi nhau rồi?”
“Không có.”
“Vậy là vì hắn sắp thành thân nên bất tiện sao? Nhưng mà hắn sẽ thành thân thật à, chuyện này đối với ngươi cũng hơi quá đáng.”
Hắn luyên thuyên một hồi mà không nghe trả lời, quay đầu nhìn, thấy Tiêu Chiến chẳng biết lúc nào đã chạy tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn, nhìn những chấm bông trắng trên bầu trời đêm, tựa hồ đang xuất thần.
Hắn cứ cảm thấy A Chiến có điểm gì là lạ… Ngày hôm nay được bệ hạ triệu đi, sau khi trở về thì kỳ kỳ quái quái, một mực đờ ra.
Tuy rằng hắn cũng có thể xem là thân với Tiêu Chiến, nhưng Việt Đế dù sao cũng không giống Vương Nhất Bác, chuyện giữa đế phi cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám hỏi nhiều, chỉ biết trải giường sau đó lặng lẽ đi ra.
Tiêu Chiến đứng yên bên cửa sổ thật lâu, đến khi thấy lạnh mới khép cửa sổ, quay về làm ổ trên giường.
Nửa đêm tuyết rơi càng lớn, bốn bề an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được âm thanh tuyết đổ rào rào xen lẫn tiếng gió phiêu du, Tiêu Chiến đắp kín chăn giữa không gian vắng lặng lạnh căm, và y lại bắt đầu nằm mơ.
Mơ thấy những cảnh điêu khắc chạm trổ, cột vàng tường đỏ. Y chạy trốn trên hành lang, thoát khỏi binh sĩ tuần tra, đẩy ra từng tầng tuyết trắng như những lớp lụa mỏng, đôi chân trần chạy về phía thành lâu hoàng cung, tuyết lớn dày đặc, từng luồng gió thổi tới như từng vết đao nhỏ, nhưng y giống như hoàn toàn không cảm giác được, hứng gió chịu tuyết, cứ như vậy bò lên tường thành.
Tuyết đổ mù mịt, rơi lên tóc, lên y phục, y lung lay đứng trên tường thành, chỉ cần gió lớn thêm là có thể ngã xuống ngay tức khắc. Tường thành rất cao, nhìn xuống chỉ có một vùng mênh mông trắng xóa, độ cao khiến y choáng váng, ngón tay bấu chặt vào gạch đá lạnh buốt, cái lạnh gai góc chạy dọc móng tay, len lỏi khắp máu thịt.
Nhảy xuống đi, nhảy xuống.
Nhảy xuống là kết thúc, là được giải thoát rồi.
…
Y nằm mộng nhíu chặt mày, cuộn tròn thành cái ổ lớn. Tiểu Từ Tử thêm một tấm chăn hình như cũng không có tác dụng, y vẫn lạnh, lạnh đến mức toàn thân đau đớn, đau đến mức muốn tỉnh lại nhưng cơn ác mộng sâu không thấy đáy cứ bủa vây thân y, hết lần này đến lần khác trốn không được, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Không biết qua bao lâu, bỗng dưng một bàn tay chạm lên trán y. Nơi ấy đầy mồ hôi lạnh.
Trong phòng không có chút đèn. Tiêu Chiến mở mắt nhưng không nhìn thấy gì cả.
Ý thức của y vẫn còn kẹt lại trong mộng, nhưng bên cạnh ấm áp dễ chịu, đôi chân vốn lạnh đến không còn cảm giác lại đang được ủ ấm, dần dần thư thái hơn chút, hơi thở quen thuộc thật khiến người ta an lòng. Y tìm trong bóng đêm, kinh ngạc hỏi: “Điện hạ?”
Không có tiếng trả lời.
Người tới trầm mặc ngủ bên cạnh y, Tiêu Chiến không nhìn thấy hắn, chỉ có thể lần theo cảm giác mà nghiêng mình muốn tựa sát vào hắn.
Y không ngờ Vương Nhất Bác còn đến đây.
“Điện hạ…” Tiêu Chiến muốn ôm Vương Nhất Bác nhưng không dám, chỉ có thể nắm lấy y phục của hắn, giống như rất sợ người rời đi.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Đừng nói.” Vương Nhất Bác mở miệng, thanh âm rất lạnh lùng, “Ta không muốn nghe.”
Nhưng nếu hắn đã chịu đến, Tiêu Chiến cũng không còn bị thái độ này dọa sợ nữa.
“Ngươi đừng giận ta có được không? Là ta không đúng.”
Vương Nhất Bác vẫn không đáp.
Hắn nằm bên người Tiêu Chiến, nhưng tuyệt nhiên chỉ nằm, tay không hề chạm vào y. Trong bóng tối nhìn không rõ năm ngón tay, Tiêu Chiến không cách nào thấy được dáng vẻ của hắn, cũng không cách nào biết tâm tình hắn hiện tại ra sao. Y rất sợ Vương Nhất Bác đột nhiên vùng dậy rời đi, nên do dự một chút, sau đó buông bàn tay nắm y phục hắn, ngược lại ôm lấy cánh tay Vương Nhất Bác.
“Ngươi không tìm ta, ta cũng không biết đi tìm ngươi thế nào, cũng không có cách nào nói chuyện với ngươi…” Thanh âm của y rất thận trọng, “Ngày hôm nay ở Ngự thư phòng…”
“Đã bảo ngươi ngậm miệng.” Vương Nhất Bác lạnh lùng cắt lời.
Tiêu Chiến nghe lời, ngừng nói. Tuy rằng không thấy biểu tình nhưng vẫn khiến người ta có chút tổn thương.
Gian phòng an tĩnh trở lại. Có Vương Nhất Bác bên cạnh, trong chăn rất nhanh ấm lên, lúc trước Tiêu Chiến ngủ một mình đa phần là lạnh buốt, lúc này ấm áp nên nhịn không được liên tục nhích sát vào Vương Nhất Bác bên kia. Vậy mà hắn không có phản ứng, nằm yên không nhúc nhích, mặc cho Tiêu Chiến dán hết tay đến chân lạnh băng lên người hắn.
Nhưng nằm như vậy không bao lâu, Vương Nhất Bác cựa mình muốn đứng dậy.
Tiêu Chiến ôm rất chặt, “Ngươi định đi sao?”
“Buông tay.”
Tiêu Chiến không thả ra, cứ như vậy theo hắn ngồi dậy.
Y thực sự không phải người giỏi ăn nói, nhất là trong tình huống này. Nhẫn nhịn chốc lát chỉ nói thêm được một câu: “Ngươi đừng tức giận…”
“Ta không giận.” Vương Nhất Bác nói, “Ngươi không đáng để ta giận.”
“…” Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, hỏi dò: “Là chuyện cây trâm kia sao?”
Hôm nay đến Ngự thư phòng, Vương Nhất Bác đã ở đó trước, sau khi ra ngoài lại chạm mặt hắn, có phải hắn phát hiện thiếu một cây trâm nên lại hiểu lầm gì không?
Tiêu Chiến nói: “Là bệ hạ nói Nghi phi muốn nó nên bảo ta tặng một cây…”
“Vậy sao.”
Y không giải thích thì thôi, vừa giải thích Vương Nhất Bác lại cười nhạo.
“Sao lúc này không nói là ‘Bệ hạ thích’ nữa?” Ngữ khí thêm phần châm chọc, “À, Phụ hoàng thích vòng tay của ngươi rồi, nên cây trâm này phải đổi thành Nghi phi thích.”
“Thật mà,” Tiêu Chiến mới nhớ ra tình cảnh lần trước hỏi chuyện vòng tay, nhất thời hết đường chối cãi, “Ta không có lừa ngươi, thật sự là bệ hạ nói Nghi phi…”
“Ha.”
Vương Nhất Bác dùng sức vung tay ra, bước xuống giường.
Đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía sau có tiếng “bang”, tựa như có gì đó rơi xuống giường.
Tiêu Chiến không phải người có năng lực đi trong bóng tối, nên không có đèn thì không nhìn thấy gì cả. Tay Vương Nhất Bác vừa giật ra, y theo bản năng muốn kéo lại, kết quả không thấy cạnh giường nên lập tức ngã xuống.
—— lần này không giống lần cố ý bị trật chân kia, y ngã phịch xuống thật đau. Nhất thời y cũng không phân rõ đau ở đâu, cắn môi cố nhịn không kêu lên.
Vương Nhất Bác vẫn nhanh chóng quay lại.
Thân thể chợt nhẹ tênh, hắn bế người lên thả lại trên giường. Ngay sau đó, y thấy hoa mắt, thoáng cái phát sáng, là Vương Nhất Bác châm đèn.
Đột nhiên có ánh sáng nên Tiêu Chiến không kịp thích nghi phải nhắm mắt lại, vừa mở ra đã bắt gặp một đôi con ngươi đen thẳm.
Vương Nhất Bác lạnh như băng nhìn y chằm chằm.
Ngày thường hắn mặc y phục sẫm màu mà hôm nay một thân ngọc bạch cẩm y. Nhưng này cũng không khiến hắn thêm nhu hòa chút nào, bộ dạng trừng mắt như thế thật dọa người.
Bạch y… Là vì ngày giỗ của Huệ An công chúa sao?
“Điện hạ…”
Tiêu Chiến định lên tiếng, hắn vén vạt áo y lên, ngồi xổm trước mặt.
“Đập vào chỗ nào?” Hắn hỏi vậy nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là nhấc chân y lên kiểm tra chỗ trật chân hôm trước, hắn nói: “Tay chân vụng về thế này, nuôi lợn còn lanh lợi hơn ngươi.”
“Không biết.”
“Đau ở đâu mà ngươi cũng không biết?”
“Chỗ nào cũng đau…”
“…”
Trên bàn chân phải có chút máu, cánh tay cũng bị xước da, nhưng đây mới chỉ là phần lộ ra ngoài. Vương Nhất Bác cau mày nhìn hồi lâu, đứng dậy, phát hiện Tiêu Chiến căn bản không chú ý đến vết thương trên người, mắt lom lom nhìn hắn.
Chẳng rõ có phải vì màu mắt nhạt hay không, mỗi khi y chăm chú nhìn không chớp mắt, ánh đèn hắt lên đôi mắt trong ngần, bất giác sinh ra cảm giác như sắp khóc.
Tiêu Chiến đương nhiên không biết điểm này, y còn đang vui vì Vương Nhất Bác quay lại, nhìn đối phương đứng dậy lại muốn giải thích với hắn.
“Ta thật sự không lừa ngươi.” Hắn nói, “Thật sự là bệ hạ nói Nghi phi muốn có nó.”
Vương Nhất Bác chỉ nói: “Gọi tiểu thái giám kia đến đây.”
Đại khái là muốn để Tiểu Từ Tử tìm dược đến thoa.
Nhưng Tiêu Chiến ngồi bên giường không nhúc nhích được, cũng không muốn Vương Nhất Bác đi, phòng của Tiểu Từ Tử ở thiên viện phía sau, sao có thể gọi đi lấy được.
“Nếu như ngươi không tin những lời này của ta, ” Tiêu Chiến ngoan cường kéo tay áo, ngửa mặt nhìn hắn, “Vậy ít nhất phải biết, ta thực sự sẽ không hại ngươi.”
“Bây giờ nói với ta chuyện này để làm gì.” Vương Nhất Bác thản nhiên đáp, “Ngươi hại hay không hại ta, kết quả đều như nhau.”
Dù sao —— chuyện cũng đã như vậy. Động cơ của Tiêu Chiến hay mục đích thật sự phía sau, trái lại không còn quan trọng.
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, không còn quan trọng đến vậy nữa.
Điều quan trọng là, từ đầu đến cuối cũng chỉ là lừa dối. Chuyện hắn để tâm chỉ có điều này, cho nên khi nãy Tiêu Chiến chăm chăm giải thích, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, còn có cảm giác phiền vì y gãi không đúng chỗ ngứa.
“Ngươi có thể đừng như vậy nữa được không.” Tiêu Chiến vẫn khẩn thiết nói, “Ta muốn hòa hảo với ngươi…”
Vương Nhất Bác cười cười.
Hắn dùng giọng điệu giễu cợt hỏi Tiêu Chiến: “Ngươi tới Đại Tấn làm gì?”
Giễu cợt như vậy, tất nhiên là bởi vì biết Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không trả lời.
Quả thực Tiêu Chiến cũng đáp không được. Y nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt phảng phất nét sợ hãi, hai tay không tự chủ xoắn vào nhau, nhưng vẫn không nói câu nào.
—— đến một câu trả lời thành thật cũng không nói được, còn ở đây làm bộ làm tịch gì cho ta xem nữa?
Vương Nhất Bác nói: “Ta gọi tiểu thái giám kia đến.”
Dứt lời liền xoay người.
“Đừng!… Ngươi đừng đi…” Tiêu Chiến lập tức luống cuống, vội vàng bắt lấy vạt áo hắn, “Ngươi đừng đi…”
Y rất sợ, sợ Vương Nhất Bác đi rồi sẽ không bao giờ đến đây nữa, y không có cách nào tìm hắn, không có cách nào gặp hắn, đến một con đường truyền tin cũng không có. Khó khăn lắm hắn mới chịu đến, sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Thời hạn sắp đến rồi, Việt Đế bên kia không biết lúc nào sẽ động thủ, những điều bất trắc cũng không biết sẽ ập đến với y lúc nào, có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kia, cũng có thể còn rất lâu. Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn, chuyện này còn kéo dài thêm ngày nào thì y và Vương Nhất Bác lại mất đi ngày đó, cảm giác thời khắc đoạn tuyệt đến gần khiến người sợ hãi, y thực sự không muốn vượt qua thời gian sau cuối này trong trạng thái ấy.
“Đêm nay ở lại đây có được hay không? Ta muốn ngủ cùng ngươi, ta đã hết đau rồi, không cần tìm dược, ngươi đừng đi nữa, chúng ta ngủ có được không?”
Bởi vì quá lo sợ mà nói năng lộn xộn.
Nhưng Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lại nói: “Tiêu Chiến, ngươi biết không, bộ dạng này của ngươi thật sự rất nực cười.”
Tiêu Chiến sửng sốt.
Vương Nhất Bác xoay người, ánh mắt thậm chí có chút thương hại. Như là đang xem một màn kịch vụng về, nhưng đến phản ứng cũng chẳng buồn cho.
“Phí hết tâm tư giữ ta lại, là vì cái gì?” Hắn hỏi, “Để Thất hoàng tử thuận lợi lấy được văn kiện sao?”
Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng.
“Đã lấy rồi. Xem ra tin tức giữa các ngươi không thông chút nào.”
Ánh mắt Tiêu Chiến kinh ngạc, y xốc tay áo hắn lên, lộ ra một góc vải gạc băng thật chặt.
Tiêu Chiến: “… Ngươi làm sao vậy?”
Vương Nhất Bác hờ hững nhìn y, không lên tiếng.
Hắn không tiết lộ kế hoạch cho Tiêu Chiến, không hề nói chuyện đêm nay đi đoạt văn kiện.
Lúc trước Cơ Vô đã cảnh báo hắn, nói Thất hoàng tử có lẽ cũng đang nhòm ngó phần văn kiện kia, bảo hắn chú ý nhiều hơn. Nhưng cơ hội tuyệt hảo chỉ đến một lần, huống hồ đã mưu hoa bố trí lâu như vậy, từng bước tinh vi, bứt dây động rừng, sao có thể nói không làm là ngừng tay.
Suy đi tính lại, Vương Nhất Bác quyết định tiến hành theo kế hoạch.
Nhưng mà, có người nhanh hơn hắn một bước.
Đêm xuống, Việt Đế đến chỗ trung cung Hoàng hậu, Ngự thư phòng không có một bóng người, lính canh chuẩn bị thay ca, mọi thứ đều là thời cơ tốt nhất. Đương lúc hắn chuẩn bị hành sự theo kế hoạch, đột nhiên xảy ra dị biến, còn có một kẻ bịt mặt khác lẻn vào, đúng lúc đụng phải thị vệ hắn phái canh giữ bên ngoài.
Tất cả đều loạn lên.
Rơi vào đường cùng, Vương Nhất Bác nhanh chóng bỏ ngụy trang, trở về bộ dạng Thái tử, giả vờ nghe được có người hô hoán thích khách nên chạy đến, sau đó cùng nhóm người kia giao thủ. Động tĩnh rất lớn, rất nhanh kinh động đến Việt Đế. Trong lúc giao đấu, hắn sơ ý bị thương, thủ lĩnh nhóm người kia đào tẩu, còn lại tất cả đều là tử sĩ, sau khi bị bắt lập tức cắn độc dược tự vẫn.
Việt Đế tức giận, ra lệnh trên dưới truy xét tới cùng, việc này lớn nên tạm thời phong tỏa tin tức, không thể kinh động nhiều người hơn nữa. Vương Nhất Bác bị thương nhẹ, tạm thời không có gì đáng ngại, sau khi Thái y xử lý xong, Việt Đế ban thưởng cho hắn, liền cho hắn lui về nghỉ, tiếp tục xử lý sự tình khác.
May mà kế hoạch chưa kịp thực thi, không bị lộ gì cả, lời nói và hành động của Vương Nhất Bác đều đúng, giống như chỉ là trùng hợp bị cuốn vào, sau khi tra hỏi cũng không có chút sơ hở.
Nhưng đám người khác thì không như vậy, chí ít đối với Vương Nhất Bác mà nói, không nhất định.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng kết hợp với tin Cơ Vô báo trước cho hắn, nhất định là người của Thất hoàng tử. Bọn chúng đến cũng là vì muốn đoạt lấy văn kiện này, và cũng chọn ngày giỗ của Huệ An công chúa.
Như vậy… Tiêu Chiến có biết hay không?
Phản ứng tối nay của y là gì?
Vương Nhất Bác thong thả giũ tay áo ra.
“Ta thực sự đã xem thường ngươi rồi, Tiêu Chiến.”
——————
Mi Hoa:
Bo thực sự rất giỏi khắc chế.