Chương 39
Hắn nghe được chuyện gì rồi sao?
Hay là chuyện vòng tay lần trước hắn lại phát hiện gì thêm?
Tiêu Chiến ngồi trên mặt đất một lát, sau đó vịn bàn đứng lên. Hôm nay y mặc một bộ y phục màu trắng, rất dễ dính bẩn. Mặc dù phòng trong tửu lâu này đã được quét dọn rất sạch sẽ nhưng vẫn dính chút tro bụi. Y cúi đầu phủi đi.
“Điện hạ rốt cuộc đang giận chuyện gì vậy?” Hồi lâu sau, y nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác không nhìn y, thản nhiên ném đóa hoa y vừa cắt trong tay lên bàn, nói: “Ngươi tốt nhất nên im miệng trước, đừng hỏi gì cả!”
“…” Tiêu Chiến há hốc miệng, tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn giữ im lặng.
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.
Thật may, đúng lúc này có người gõ cửa. Một giọng nữ từ bên ngoài truyền đến, là bà chủ của tửu lâu.
“Công tử, hồ nhão ngài cần đã được rồi, ta mang lên cho ngài!”
Sự xuất hiện của một người ngoài khiến cho bầu không khí ngột ngạt trong phòng dường như tan biến. Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, xoay người đi mở cửa. Lúc quay trở lại, thần sắc đã bình tĩnh hơn rất nhiều – là loại cố ý thu liễm. Có thể thấy, y thật sự không muốn có xung đột với Vương Nhất Bác vào ngày hôm nay.
Y bưng chén bột nhão nóng hổi kia trở lại trước bàn, do dự một chút lại thật cẩn thận hỏi: “Ra ngoài thả đèn, được không?”
“Đi đâu thả?” Thấy hắn không cự tuyệt, Tiêu Chiến tựa hồ lại có chút vui vẻ, có lẽ là cảm thấy bất luận thế nào Vương Nhất Bác cũng sẵn sàng đón lễ với mình, liền đặt chén hồ trên bàn, sau đó cầm lấy giấy La Đàn ở bên cạnh lên: “Làm một cái trước…”
Vương Nhất Bác ngồi trở lại ghế, cũng không nhìn y, chỉ nói: “Làm đi!”
Tiêu Chiến hỏi, “Điện hạ có muốn làm một cái không?”
“Tại sao ta phải làm?”
“Hai người cùng làm thì càng có ý nghĩa hơn.”
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Thấy vậy, y cụp mắt xuống, im lặng gấp tờ giấy không nói thêm lời nào.
Nhưng quả thực rất bức bối, hai người không ai lên tiếng, bầu không khí thật khiến người ta khổ sở. Đêm nay lẽ ra không nên như vậy.
Nhẫn nại một lát, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến mở miệng trước, y hỏi: “Điện hạ có nguyện vọng gì không? Ta giúp điện hạ viết lên.”
Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng.
“Ta chưa bao giờ cầu nguyện cả!”
Hắn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dời, ngữ khí hết sức giễu cợt. Động tác của Tiêu Chiến dừng lại: “Vậy ta viết ‘Bình an thuận lợi’ cho điện hạ.”
“…” Lời này nói xong vẫn không có tiếng đáp lại. Cho dù là ai ở vào thời điểm này cũng sẽ cảm thấy mất mặt, Tiêu Chiến đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tính tình y vốn lạnh nhạt nên hiếm khi chủ động tìm cách xoa dịu bầu không khí, nhưng Vương Nhất Bác không muốn tiếp nhận, thậm chí còn không muốn nhìn y chứ đừng nói là trò chuyện.
Tiêu Chiến thất vọng cúi đầu, định tiếp tục làm đèn. Nhưng rơi vào tình cảnh này, y làm sao có thể tiếp tục được.
Vốn định mang hết thảy những chuyện không vui tạm thời nén xuống, trước hết trải qua lễ hội lần này rồi lại nói sau. Nhưng chung quy không có cách nào – thật sự không có cách nào, trước dáng vẻ lạnh lùng của Vương Nhất Bác, y sao có thể tiếp tục làm như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Rốt cuộc là làm sao vậy, điện hạ?” Cuối cùng không nhịn được nữa, y lại hỏi, thanh âm thêm phần ủy khuất, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dời tầm mắt trở về.
Quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, lúc này hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào hai mắt Tiêu Chiến đã đỏ lên.
“Ngươi vẫn không nói đã xảy ra chuyện gì, lại một mực không để ý tới ta…”
Y tiếp tục ủy khuất chất vấn.
Lễ hội Thiên Đăng có ý nghĩa rất lớn đối với người Lâu Lan, giống như tuyết rơi, là thứ tín ngưỡng rất thành kính, không thể mạo phạm. Nổi giận hay cãi vã trong ngày này là điều cấm kỵ, ngụ ý cực kỳ không tốt. Cho nên Tiêu Chiến mới chịu đựng, cho dù thất vọng đến mấy y cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn, thái độ của Vương Nhất Bác thực sự khiến người ta quá khổ sở. Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa vẫn còn tốt, đột nhiên lại thay đổi như vậy, ai cũng không thể chịu nổi.
Nhưng mà, so với khổ sở ủy khuất, càng nhiều hơn vẫn là nội tâm bất an. Trực giác nói cho y biết, Vương Nhất Bác nhất định là đã biết điều gì đó.
Nếu không, hắn sẽ không lạnh lùng và kiên quyết như vậy, không cách nào xoa dịu.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn chiếc đèn đã gấp được một nửa trên bàn.
Trên mặt hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, không thể phân biệt hỉ nộ.
Im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng:
“Ta chỉ hỏi một lần thôi,” Rốt cục, hắn mở miệng, “Cao Viễn và ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?”
TIêu Chiến dừng một chút, “… Bằng hữu cũ.”
Vương Nhất Bác gật đầu.
“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, là do ngươi sắp xếp sao?”
“Những chuyện này không phải lúc trước điện hạ đã hỏi rồi sao…?”
“Có phải hay không?” Vương Nhất Bác kiên nhẫn và bình tĩnh lặp lại.
“… ” Tiêu Chiến lại trầm mặc.
Y đứng ở nơi đó, chần chừ, do dự, khóe mắt vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương, khiến người ta vừa liếc mắt một cái liền có cảm giác không đành lòng.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên nổi giận đá bàn.
“Nói đi!”
Tiêu Chiến bị tiếng động lớn này làm cho hoảng sợ, bất giác lui về sau một bước, luống cuống nói: “Điện hạ…”
“Sao nào, không dám nói?”
Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng. Bàn bị hắn đá ra thật xa, đồ vật trên bàn cũng văng tung tóe, đóa hoa dán cửa sổ vừa cắt xong rơi xuống bên chân hắn, hắn cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc có phải hay không?”
Mặc dù là hỏi nhưng tư thế này của hắn rõ ràng là đã sớm biết đáp án, chẳng qua là muốn bức ra một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.
Sao y có thể không hiểu.
Lúc trước hắn chỉ vừa tra được một chút chuyện cũ của Ô Dực và Lâu Lan mà đã nhanh chóng phản ứng – hoài nghi Tiêu Chiến bày mưu tính kế an bài tất cả, nói gì đến lần này.
Bây giờ nghĩ lại, đám người đó đột nhiên xuất hiện khi hắn đang trên đường hồi cung, lại truy sát hắn đến thẳng nơi ở của Tiêu Chiến. Mà sau khi hắn ẩn thân trong viện của Tiêu Chiến, đám người kia cứ như vậy liền biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.
Giống như đã đạt được mục đích vậy.
Hắn không phải chưa từng hoài nghi, nhưng đám người kia cứ như bốc hơi kể từ lúc đó, không cách nào tra ra được. Dưới tình huống không có manh mối cũng không hề có chút phương hướng nào như vậy, hắn cũng không thể suy nghĩ kỹ chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Hắn cũng từng nghĩ tới Tiêu Chiến, nhưng giống như lúc trước đã nói – hắn cảm thấy Tiêu Chiến không có năng lực đến thế, không thể làm gợn chút bọt nước nào. Y chỉ có một mình, ngày này qua ngày khác, đơn điệu và nhàm chán. Cho dù sau này biết y có chút quan hệ với Cao Viễn…
Khi đó Tiêu Chiến đã nói như thế nào?
“Ta chưa từng trêu chọc ngươi, là ngươi chủ động tới tìm ta. Bản thân ta vốn sống rất tốt, bình thường làm cái gì, cùng Cao Viễn có quan hệ gì, vốn không liên quan gì đến ngươi…”
Phải, phải, chính là như thế.
Cứ như thế, hắn bị y lừa gạt, lừa gạt một cách tinh vi, khéo léo.
Vương Nhất Bác trầm mặc suy nghĩ.
Tiêu Chiến rất thông minh, y biết nên né tránh thế nào, nên mơ hồ thế nào, nên tập trung ở đâu.
Luôn đặt mình ở vị thế bị điều khiển, tất cả đều là bị động, đều là vô tình bị cuốn vào, bản thân y không hề có bất kỳ ý đồ gì, cho nên y vô tội. Cho dù y cùng Cao Viễn là quan hệ gì, y cũng đều vô tội.
Nhưng nếu như đám người lúc trước thật sự là người của Cao Viễn, thì chính Cao Viễn đã tạo cơ hội cho hắn gặp được Tiêu Chiến… Vậy thì kế hoạch thật sự quá tinh diệu rồi.
Hơn nữa, lần trước lúc nói chuyện ở trên đỉnh điện, Tiêu Chiến rõ ràng biết rất nhiều chuyện nhưng vẫn luôn vờ như không biết gì cả…
Cả chuyện vòng tay của Tiêu Chiến hai ngày trước…
Ngoài ra, những người Trung Nguyên kia là ai, có liên quan gì đến việc Tiêu Chiến đến Đại Tấn hay không? Những thứ này, hắn còn chưa suy nghĩ kỹ, nhưng không cần nghĩ kỹ cũng biết, chắc chắn sẽ là chuyện gì đó khiến cho người ta không thoải mái.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật vẫn luôn tồn tại sơ hở. Chỉ là mỗi khi hắn hoài nghi, mỗi khi hắn hỏi đến, Tiêu Chiến hình như luôn có cách khiến hắn xua tan nghi ngờ, cho đến khi tất cả sơ hở nhỏ dung hợp thành một lỗ hổng lớn không cách nào che đậy.
Các chốt khóa luôn bị khóa sai, nhưng thường phải đến chốt cuối cùng người ta mới phát hiện.
Hiện tại, hắn muốn Tiêu Chiến chính miệng trả lời.
Trong phòng, Tiêu Chiến trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng y cũng lên tiếng.
“Phải!”
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại.
“Nhưng mà, nhưng mà ta không phải muốn hại ngươi!” Tiêu Chiến thấp giọng nói, “Ta không phải muốn đối phó ngươi, ta chỉ là… chọn ngươi.”
Chỉ là, muốn chọn ngươi.
Cao Viễn biết, cho nên phải nghĩ cách tìm một con đường khác.
Vương Nhất Bác chính là con đường mà y chọn.
Hủ cổ thuật, cho dù là Tiêu Chiến thì đó cũng là chuyện khó hơn lên trời. Ngay từ đầu y đã không ôm kỳ vọng có thể hoàn toàn thành công, nhưng đồng thời y cũng biết rõ, nếu như thất bại, Việt Đế tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản ban tội chết cho một mình y, chỉ sợ toàn bộ Lâu Lan cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn diệt vong.
Đại Tấn một tay cứu vớt đất nước của y, cũng có thể dùng một tay tiêu diệt toàn bộ. Y có thể thoát thân, cũng có thể sẽ chết, nhưng Lâu Lan thì sao? Lâu Lan phải làm sao bây giờ?
Y không cách nào bỏ mặc Lâu Lan mà không để ý đến.
Thế nên, trời không tuyệt đường người, không có con đường này, y có thể chọn con đường khác.
Trong triều hiện giờ luôn tồn tại hai phe phái đối lập. Thái tử thuộc một phe, Thất hoàng tử ở phe kia. Bọn họ là hai người có khả năng đoạt được ngôi cửu ngũ chí tôn nhất, trước khi đến thời hạn mà Việt Đế yêu cầu, chỉ cần lựa chọn một người, lấy được sự tín nhiệm của hắn, hoặc là dùng hủ cổ uy hiếp hắn, sau đó, trợ giúp hắn đoạt vị thành công, giết chết Việt Đế. Cuối cùng, dùng cách riêng của mình thoát khỏi tất cả. Ngoại trừ Việt Đế, ngoại trừ ‘ngươi’ và ‘ta’, không còn ai khác biết đến chuyện hủ cổ. Không một ai biết, năm đó từ đầu đến cuối ta thần không biết quỷ không hay hoàn thành hết thảy, cuối cùng rời đi, mang tất cả mọi thứ niêm phong dưới quan tài.
Hơn nữa, còn phải để Lâu Lan Vương thương lượng cùng Việt Đế, sau khi đến Đại Tấn phải để ta được tuyệt đối tự do, tuyệt đối buông lỏng, không can thiệp vào bất cứ hành động nào của ta, không được giám sát, không được hỏi bất cứ chuyện gì của ta, như vậy ta mới có cơ hội thực hiện tất cả mọi kế hoạch bản thân đã vạch ra.
Cuối cùng, Tiêu Chiến đã chọn Vương Nhất Bác.
Dù sao thì trời xui đất khiến, Vương Nhất Bác cũng xem như từng báo thù cho mẫu phi của y. Nếu chọn hắn, giúp hắn ngồi lên Hoàng vị, như thế cũng có thể coi như báo đáp ân tình. Vốn dĩ, mọi chuyện đều diễn ra theo quỹ đạo định sẵn, chỉ là thật không ngờ, Vương Nhất Bác đối với y lại… Cuối cùng, quan hệ của bọn phát triển thành như bây giờ.
Chuyện hoàn toàn không nằm trong dự tính chính là, bản thân y cũng nảy sinh tình cảm với Vương Nhất Bác.
Vốn không nên… Bọn họ vốn không nên như vậy.
Vương Nhất Bác chẳng mấy chốc sẽ thành thân. Từ biểu hiện lúc trước của hắn, không khó để đoán được hắn nhất định sẽ có hành động và có thể sẽ soán vị. Đến lúc đó, Tiêu Chiến liền dùng dược giả chết để thoát thân, thoát khỏi tất cả, đạt được sự tự do mà bản thân y khát vọng đã lâu. Như Lâu Lan Vương từng kỳ vọng, trời cao biển rộng, y có thể đi đến bất cứ nơi nào, không có gì phải luyến tiếc.
Y sẽ không lưu luyến Vương Nhất Bác.
Vô tình nhất chính là nhà Đế vương. Bất kể Vương Nhất Bác đối xử với y như thế nào thì sau này khi hắn chân chính ngồi lên Đế vị cũng sẽ có Hoàng hậu và vô số phi tần khác, chỉ một Tiêu Chiến thì không tính là gì cả. Y biết rõ những chuyện này, cho nên dù động tâm cũng chưa bao giờ dám thật sự tham luyến, chỉ có thể âm thầm kìm nén, xem mỗi một ngày ở bên Vương Nhất Bác đều là ngày cuối cùng mà đối đãi hắn, chờ đến thời khắc thật sự phải quyết biệt, liền dứt khoát rời đi.
Y có sứ mệnh của y, Vương Nhất Bác có đích đến của hắn. Kết cục của bọn họ đã sớm định trước.
Y cũng không phải thật sự muốn lừa gạt hắn, chỉ là, thật sự có quá nhiều chuyện không thể nói, cũng có quá nhiều chuyện không thể làm.
Cho nên, cho dù là trong tình cảnh như vậy, y cũng không thể nói tất cả những thứ này với Vương Nhất Bác. Hơn nữa, chưa nói đến hủ cổ, chỉ nói đến cảm giác không an toàn với Việt Đế, sợ là sẽ bất lợi cho Lâu Lan. Thậm chí dược giả chết lại càng không dám nhắc tới.
Y nhẹ giọng nói: “Ta muốn bảo vệ Lâu Lan, tiếp cận điện hạ, cũng thật sự không phải là muốn thương tổn điện hạ. Ta chỉ cảm thấy, nếu điện hạ thành công, người chấp chưởng Đại Tấn là điện hạ, vậy Lâu Lan sẽ được an toàn…”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Giấu giếm điện hạ, cũng không phải cố ý muốn lừa gạt, chỉ là cảm thấy… không cần thiết. “
Không cần thiết.
Nếu tất cả những chuyện này có thể bí mật thực hiện thì ai lại chọn gây thêm phiền phức.
Ngữ khí của Tiêu Chiến xen lẫn áy náy.
Vương Nhất Bác không nói gì. Hắn nghiêng đầu, nhìn về một hướng nào đó ngoài cửa sổ, đường nét trên góc nghiêng của khuôn mặt ngưng tụ như băng.
Hắn như vậy lại vô cớ làm cho Tiêu Chiến cảm thấy bối rối, cảm thấy sợ hãi.
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác sủng y, nuông chiều y, chuyện gì cũng có thể làm, ngay cả khi hắn có nghi ngờ hay thắc mắc thì y chỉ cần dỗ dành một chút là có thể dễ dàng qua ải, chưa từng kỳ lạ như thế này.
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới nói: “Ngươi nghĩ bây giờ ngươi nói những lời này thì ta vẫn sẽ tin sao?”
“Ta…”
Vương Nhất Bác đứng lên, đóa hoa dán cửa sổ đã cắt xong bị hắn một cước dẫm nát. Hắn mỉm cười: “Chiến Chiến thông minh!”
Chiến Chiến thông minh.
Trước kia hắn cũng khen Tiêu Chiến như vậy mỗi lần Tiêu Chiến tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Ví dụ như lần Ân Sở đột nhiên xông vào nội thất, dưới tình thế cấp bách y liền cạy khóa tủ quần áo trốn vào, khi đó Vương Nhất Bác đã khen y như vậy.
Mang theo chút dịu dàng, mang theo chút nuông chiều.
Mà hiện tại, dù lời hắn nói ra cũng giống hệt như vậy, lại chỉ khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy kinh hãi.
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Vương Nhất Bác mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, gằn từng chữ: “Ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần!”
Mỗi một lần hắn đều cho Tiêu Chiến đủ cơ hội.
Hắn còn nói, nếu ngươi lừa dối ta…
Nếu ngươi lừa dối ta…
Bỗng nhiên, hắn túm lấy cổ tay Tiêu Chiến.
Khí lực thật lớn, giống như một cái gọng sắt, Tiêu Chiến đau đến nhíu mày nhưng không hề lên tiếng.
Vương Nhất Bác tóm lấy y, giống như xách theo một con rối vải nhẹ nhàng, một cước đá văng cửa tửu lâu đi xuống dưới. Tiêu Chiến loạng choạng đi theo phía sau hắn, không hề phản kháng, nhưng cũng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu. Vương Nhất Bác đã rất lâu rồi không thật sự nổi giận với y, khiến cho y hoàn toàn không thể ứng phó, chỉ có thể chật vật dùng tay kia nắm lấy ống tay áo của Vương Nhất Bác, cầu khẩn nói: “Điện hạ, đừng như vậy…”
Bây giờ là đêm khuya, tửu lâu đã không còn khách nữa. Bà chủ cùng mấy tiểu nhị đang ở quầy sắp xếp lại đồ đạc, thấy bọn họ đi xuống thì ngạc nhiên nói:
“Ai da, đại nhân…”
Vương Nhất Bác hoàn toàn phớt lờ bà ta, túm lấy Tiêu Chiến kéo ra khỏi đại môn.
Phía sau con phố này là một hẻm nhỏ. Từ con hẻm kia đi thẳng ra sẽ thấy những chiếc đèn lồng xanh xanh đỏ đỏ treo dọc hai bên đường, cho dù đã nửa đêm vẫn sáng rực, tơ trúc đung đưa, nam thanh nữ tú lũ lượt ra vào, tiếng cười không ngớt bên tai.
Phố Hoa Liễu là nơi tiêu hồn cực lạc thực cốt trong đô thành.
Vương Nhất Bác lôi kéo y, lạnh giọng nói: “Tiêu Chiến, ngươi cảm thấy mình có thể mang ta ra đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?”
Hắn nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ không nỡ tổn thương ngươi sao?”
Từ thời khắc đầu tiên bị kéo vào trong, Tiêu Chiến đã choáng váng đến mức quên cả nói chuyện. Y chưa từng đến nơi nào như vậy, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, y hoảng hốt, luống cuống nhìn về phía Vương Nhất Bác, lại không thể nói nên lời, hoàn toàn bị dọa đến không thể phản ứng.
Vương Nhất Bác lại không nhìn y.
Lửa cháy trong tim thiêu đốt khiến hắn đau đớn không thôi, tro tàn tắc nghẽn trong lồng ngực, nghiền cho thất hồn lục phách của hắn thành một đống hỗn độn. Hắn cần phải làm gì đó, hắn phải làm gì đó… Tựa như chỉ có vậy thì linh hồn vặn vẹo của hắn mới có thể được điều chỉnh lại trong chốc lát, hắn mới có thể phóng thích hoàn toàn ngọn lửa kia ra ngoài.
Ngay cả Lý Uy vẫn luôn ẩn thân phía sau hai người cũng nhận ra có điều không đúng, thất thanh nói: “Điện hạ, đó là nương nương!” Hắn vẫn gọi Tiêu Chiến là “Nương nương”, dưới tình cảnh này, cũng không biết hắn muốn biểu đạt điều gì, rằng “Đó là nương nương trong cung” hay “Đó là Tiêu Chiến.”
Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ.
Hắn lạnh lùng, thờ ơ kéo Tiêu Chiến đến một góc của ngõ nhỏ, nơi đó có vài nam nhân đang ngồi.
Những nam nhân này, ở trong thành đều được gọi là “kiểm lại tử”, là những kẻ dâm đãng háo sắc. Phố Hoa Liễu thường có chút thủ đoạn trừng phạt bẩn thỉu dành cho các cô nương không chịu nghe lời: cởi sạch trói ở cửa cho người ta mặc sức sờ soạng; hoặc có một vài vị quan lớn mua phải nữ nô không hợp ý liền thuận tay ném tới đây cũng rất phổ biến. Những nam nhân này không có tiền đi thanh lâu nên chầu chực ở ngoài chờ thời để chiếm dụng những “món hàng” miễn phí này. Không cần nghĩ cũng biết những tên “kiểm lại tử” ở nơi này tất nhiên đều là những kẻ không ra gì.
Nhìn thấy một nam tử khí chất bất phàm, vừa nhìn liền biết là một nhân vật lớn đang kéo người đi tới, mấy nam nhân kia đồng loạt đứng lên.
Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn về phía Vương Nhất Bác, hốt hoảng gọi: “Điện hạ…”
Vương Nhất Bác đáp: “Tiêu Chiến, ngươi cho rằng ta không phải ngươi thì không thể sao?”
————————
Mi Hoa: Đừng mắng Bobo, Bobo cũng rất khổ sở.
Cảm ơn bạn đã thả tim cho chương trước.