Chương 2
Lúc Tiểu Từ Tử kể với Tiêu Chiến, y đang điều hương.
Thực tế là, khoảng thời gian này, Tiêu Chiến căn bản không quan tâm tin tức về Vương Nhất Bác, chưa từng chủ động hỏi, giống như không có việc gì xảy ra. Về cũng không sao, không về cũng vui vẻ thanh nhàn, nên làm gì thì làm nấy.
Bình thường lúc nhàn rỗi, y lại bận rộn với những thứ Tiểu Từ Tử nhìn không hiểu.
Nói ra quả thật khó mà tin được, mặc dù Tiểu Từ Tử đã theo Tiêu Chiến hai năm nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện hắn không hiểu rõ, chỉ mơ hồ biết một ít, biết Tiêu Chiến tinh thông y thuật, giỏi điều hương, là nhân tài.
Lúc trước hắn cũng từng nghe vài truyền thuyết Tây Vực. Tây Vực có nhiều vật lạ, nhiều kỳ trân dị bảo, nhiều thuật sĩ kỳ quái, hương và độc nhiều vô số kể, vì vậy lần đầu tiên thấy Tiêu Chiến điều hương, hắn nhịn không được hỏi: “Cái này có độc không? Có giống những thứ người đời đồn đại không, ngửi xong toàn thân thối rữa, hay là giòi bọ lúc nhúc sau đó bị cắn chết?”
Tiêu Chiến lấy một thìa nhỏ bột phấn, nhẹ nhàng đảo đều, nghe vậy không ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp: “Vậy phải thử xem sao? Ta còn đang lo không có ai để thí nghiệm.”
Tiểu Từ Tử kinh hãi quỳ phịch xuống, chỉ nghe Tiêu Chiến cười khẽ, đảo liên tục, chậm rãi đổ thêm bột phấn để điều hòa.
“Đùa ngươi thôi.”
Lúc này Tiểu Từ Tử mới ngẩng đầu.
Y cười rộ lên thật sự rất đẹp, nhất là nụ cười “Đùa ngươi rất vui” kia. Nhàn nhạt nghe không rõ ý tứ, nhưng cũng không khiến người ta khó chịu. Chỉ cảm thấy trong lòng như có một sợi lông vũ phẩy nhẹ, vừa ngứa vừa thích, muốn đáp lời, còn muốn nghe y cười nhiều hơn.
Nhưng Tiêu Chiến rất ít khi cười.
Có lúc Tiểu Từ Tử kể chuyện cười, kể vài tin đồn cho y, nhiều nhất y chỉ khẽ cong môi, dường như không hề cảm thấy buồn cười; thỉnh thoảng cũng thật sự bật cười nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu, giống như nụ cười “Đùa ngươi rất vui” kia, nhưng thật sự —— dáng vẻ đó của y, thoạt nhìn cũng biết không vui.
Nói ngắn gọn, hắn chưa từng thấy bộ dạng vui vẻ chân thật của Tiêu Chiến.
Nếu Thái tử điện hạ đến thì càng không cười nổi.
Không chỉ vậy, điện hạ thường làm y bị thương, làm đến khóc, khiến toàn thân y chật vật không chịu được.
Nhiều lúc đứng canh cửa, nghe thấy động tĩnh trong phòng, hắn lại nhịn không được mà nghi ngờ, A Chiến mềm giọng khóc lóc xin tha trên giường và A Chiến lạnh lùng yên tĩnh thường thấy là cùng một người ư?
Nhưng hiện thực lại nói cho hắn biết, đúng vậy. Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, hắn tiến vào, thấy y phục Tiêu Chiến rách rưới, một thân đầy vết tích làm nhục, sắc mặt ửng hồng chưa phai, nhưng đã trở về với vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Làn da tuyết trắng còn lưu lại dịch thể chưa khô, lấp lánh dưới ánh nến ảm đạm trông như vảy rắn, lại giống như lưỡi dao, khiến hắn âm thầm sợ hãi.
Đối diện ánh mắt hắn, biểu tình Tiêu Chiến không đổi, chỉ nói, nhịn một chút là được.
Trước giờ y không để lộ tâm tình, đến cả Tiểu Từ Tử kề cận hầu hạ cũng khó đoán được y đang nghĩ gì. Giống như lúc này, hắn nói Thái tử điện hạ tạm thời sẽ không về, Tiêu Chiến cũng không phản ứng, hắn nhịn không được hỏi: “A Chiến không vui sao?”
“Vui.” Tiêu Chiến đáp.
Tuy rằng nghe như đáp cho có lệ, nhưng y nói vui, tâm trạng Tiểu Từ Tử cũng thả lỏng được chút. Lúc này, chợt nghe Tiêu Chiến hỏi: “Cao Viễn có truyền tin không?”
“Ôi chao!” Tiểu Từ Tử nghe vậy vỗ đầu một cái, “Vội vàng hỏi thăm tin tức của Thái tử điện hạ, suýt chút nữa quên mất Cao đại nhân! Có có có!”
Vừa nói vừa cẩn thận lấy một mẩu giấy trong ngực áo ra.
Một tờ giấy trắng. Hai mặt sạch sẽ, không viết gì.
Tiểu Từ Tử đưa xong nghi ngờ hỏi: “Lúc gửi đến đã như thế rồi, không viết gì cả, hay đưa nhầm tin? Hay là cố ý làm vậy?”
Tiêu Chiến cảm tạ, đưa tay nhận lấy, không trả lời hắn.
Thấy thế, Tiểu Từ Tử hiểu ý ngậm miệng, không thắc mắc tại sao giấy trắng nữa. Một lát sau lại hỏi: “A Chiến, ngươi sẽ đi với Cao đại nhân chứ?”
Tiêu Chiến run tay, phấn hương không cẩn thận rơi ra.
“Sao lại hỏi vậy?”
“Chuyện đó… Cao đại nhân… Các ngươi không phải…”
Tiểu Từ Tử ấp úng.
Hắn ngại nói ra, Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, dọn dẹp bột phấn rơi xung quanh, cười nhạt, “Chắc là sẽ.”
“A? Vậy bệ hạ thì sao, dù thế nào đi nữa ngươi cũng là phi tử, hắn lại là triều thần, bắt được sẽ chém đầu đấy!”
Hàng mi dài rủ xuống, “Đã định sẽ chém đầu rồi.”
Tiểu Từ Tử kinh ngạc một lát mới hiểu y nói gì.
Đây là nói chuyện của Thái tử điện hạ, nếu như vỡ lở, chắc chắn không thoát tội chết, bất kể có phải bị ép buộc hay không. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bất bình: “Thái tử điện hạ này thật không biết đang âm mưu gì… Trước đây ta cứ nghĩ hắn thấy ngươi đẹp nên thích, nhưng lại khi dễ ngươi như vậy, biết rõ sẽ đẩy ngươi vào tội chém đầu còn liên tục đến tìm… A Chiến, trước kia ngươi đắc tội hắn sao? Nên hắn mới cố ý dằn vặt ngươi?”
Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
“Được rồi!” Tiểu Từ Tử than thở, đành vậy, “Ta qua đó xem có gì ăn không, sắp đến vãn thiện rồi.”
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Góc bàn dính một ít phấn, Tiêu Chiến cúi xuống thổi nhẹ lên bệ cửa sổ.
Trên bệ bày vài chậu hoa vừa được tưới nước, trên các phiến lá còn dính những hạt nước trong suốt. Có chút bột phấn bị thổi lên, rơi xuống những hạt nước này, tan ra.
Hạt nước vừa dính phấn, các phiến lá nhanh chóng héo úa đen kịt, giống như bị thứ gì đó ăn mòn.
Tiêu Chiến liếc qua, đứng dậy hái xuống hai chiếc lá vô tội.
Trong đầu bất chợt hiện ra gương mặt Vương Nhất Bác, cả vẻ mặt cười như không cười kia.
“—— Đây không phải Tiêu phi nương nương sao?”
Lần đầu tiên sấn đến, vẻ mặt hắn là như thế. Dù cánh tay trái đang chảy máu đầm đìa, thoạt nhìn thương tích cũng không nhẹ, nhưng hắn giống như hoàn toàn quên mất, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm vài thứ trong tay Tiêu Chiến.
Liếc mắt một cái là thấy ngay.
“Nương nương rất có bản lĩnh nha. Là muốn mưu hại ai đó?”
_______________________________
Thư của Cao Viễn mười ngày sau cũng vẫn là giấy trắng. Tiểu Từ Tử đưa thư đến, Tiêu Chiến đang ngồi đối diện gương đồng cài ngân trâm, viền trâm đính những sợi châu rủ xuống lay nhẹ theo động tác, kiều diễm mê người.
Phong cách Lâu Lan khác với nơi này, Tiêu Chiến không phải người thích trưng diện, nhưng để không lộ vẻ ngoại tộc, y đã bỏ đi rất nhiều tập quán trên trang phục, trang sức tóc cũng chỉ dùng một cái, không nhiều như xưa, rất ít khi mặc y phục có hoa văn diễm lệ, còn bỏ bớt ngân sức trên người, đi đường sẽ không còn kêu đinh đang. Nhưng dù vậy, y vẫn khiến người khác chú ý như trước, dù im lặng đi đến đâu cũng có thể thu hút một nửa sự chú ý. Thái giám cung nữ thường xì xầm về y, ban đầu còn cố ý tránh né, sau lại thấy Hoàng thượng căn bản không quan tâm, biết đây là món hàng không người hỏi giá, lá gan lớn dần, không giấu nổi tò mò, thậm chí còn đến gần nhòm ngó, bị Tiểu Từ Tử mắng mới đi.
Đại khái là vì những nguyên nhân này nên Tiêu Chiến rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian chỉ ở trong phòng, dù sao cũng đã có Tiểu Từ Tử chạy việc. Nhưng hôm nay y lại rất có tinh thần, cất kỹ thư, thay y phục, bảo Tiểu Từ Tử cùng đi ra ngoài một lát.
“Là muốn đi gặp Cao đại nhân sao?” Tiểu Từ Tử hoang mang hỏi.
“Không phải.” Tiêu Chiến rủ mắt, thong thả buộc vào tay áo một dải dây tím, “Tiết trời ấm áp, muốn đi ngắm hoa.”
Số lần y ra khỏi cửa trong hai năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay, hoàng cung lớn như vậy, y không biết đường, Tiểu Từ Tử không dám chậm trễ, cặm cụi theo sau, đi đến đâu chỉ đến đó. Sắc trời còn sớm, dọc đường đi gặp vài thái giám cung nữ, nhìn thấy Tiêu Chiến, ai nấy trưng ra vẻ mặt kỳ quái —— nhưng cũng không định che giấu phản ứng này. Tiêu Chiến như không nghe thấy bọn họ bàn tán, chỉ chuyên tâm mân mê cánh hoa tím nhạt trong tay.
Tiểu Từ Tử nhìn kỹ mới phát hiện hoa này khá lạ, không phải một cành đơn lẻ mà như dây leo, bám vào một cụm hoa lớn hơn bên cạnh, có thêm vài bông hoa tím trên nhánh dây. Trong hoàng cung có quá nhiều loại hoa, trước nay hắn chưa từng để ý đến chúng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ồ! Đây là hoa gì!”
Tiêu Chiến vươn tay ra, cẩn thận hái hai đóa xuống thu vào trong tay áo.
“Hoàng đằng.” Y trả lời.
“Hừm… Chưa từng nghe.” Tiểu Từ Tử gật đầu, mặc dù không biết hoa này, nhưng có vẻ Tiêu Chiến rất thích, nên lại hỏi: “Có cần ta hái giúp ngươi thêm vài đóa không?”
“Không cần.” Tiêu Chiến đáp, dừng một chút mới hỏi: “Bình thường quan hệ giữa ngươi với thái giám khác tốt không?”
Lúc nói lời này, bọn họ đang chậm rãi trở về. May mà sáng sớm nên không có ai, Tiểu Từ Tử lo lắng ra ngoài sẽ đụng phải các nương nương, hiện tại xem ra không sao nữa, vừa thả lỏng một hơi, chợt nghe Tiêu Chiến hỏi, ngạc nhiên một lúc mới đáp: “Tạm được… Sao thế?”
“Có thể tìm giúp ta một con vật không? Con gì cũng được.” Tiêu Chiến hỏi, ngữ khí rất ôn hòa.
“A Chiến muốn thú nuôi sao?”
“Ừ.” Tiêu Chiến lấy vài thỏi bạc trong ngực áo ra đưa cho Tiểu Từ Tử, “Nhờ ngươi.”
Hắn thấy Tiêu Chiến đột nhiên muốn nuôi thú cũng thật kỳ quái, nhưng nghĩ lại, ở một mình cả ngày trong phòng quá buồn chán. Tiểu Từ Tử nhanh nhẹn, chuyện vừa phân công buổi sáng, chạng vạng đã mang về cho Tiêu Chiến một lồng chim hoàng yến.
Vốn định ôm chó hoặc mèo về, hoặc thỏ cũng được, nhưng lại sợ Tiêu Chiến nuôi không tốt, thoạt nhìn y không giống như biết chăm sóc thú nuôi, tính tình yên tĩnh, vật nuôi quá hoạt bát có thể sẽ làm phiền đến y. Nghĩ xong thì chọn chim yến để bớt phiền.
Tiêu Chiến ngồi trước bàn nhìn hắn treo lồng chim lên khung cửa sổ, hỏi: “Nó bao nhiêu tuổi?”
“Bốn, năm tháng gì đó! Là của Tiểu Trác Tử nuôi, nghe nói rất thông minh, biết trả lời nữa! Ta phí hết công sức mới lấy được từ chỗ hắn!” Tiểu Từ Tử vui vẻ nói.
Tiêu Chiến gật đầu, “Ngươi vất vả rồi.”
“Không vất vả… A Chiến này, ngươi không qua xem thử sao? Qua đây sờ nó một cái!”
Vốn tưởng rằng có thể khiến Tiêu Chiến vui vẻ hơn, nhưng gọi đã lâu mà y vẫn không qua xem thú nuôi mới, chỉ ngồi xa xa, thoạt nhìn chẳng mấy hứng thú. Lạ thật —— rõ ràng người nói muốn nuôi là Tiêu Chiến. Nghĩ đến đây, Tiểu Từ Tử hỏi: “Ngươi không thích sao? Hay muốn thứ khác?”
“Thích.” Tiêu Chiến nói.
Chim hoàng yến ở trong lồng nhìn xung quanh, bên cửa sổ treo mấy nhành phong linh, vừa hay lọt vào lồng, nó tò mò mổ thử, tiếng tách tách giòn vang khắp phòng. Tiểu Từ Tử nói: “Nó đói bụng rồi đấy, ta đi tìm chút thức ăn!” Nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng, đợi tiếng bước chân của hắn xa dần, Tiêu Chiến mới đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Chú chim nhỏ nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt trong veo như nước, có lẽ đã được nuôi quen, không sợ con người, Tiêu Chiến đưa tay sờ nhẹ, nó cũng không tránh, trái lại rướn đầu mổ mổ vòng dây trên tay y.
Tiêu Chiến thu tay lại. Y cầm một chén nước nhỏ trên bàn, lúc đưa tay, vài hạt phấn khẽ rơi xuống hòa vào nước. Tiêu Chiến đảo nhẹ chén, rót nước vào khay nhỏ trong lồng cho nó.
Trời tối dần, Tiêu Chiến ngồi yên bên cửa sổ nhìn chim nhỏ nhảy tới nhảy lui mổ thức ăn. Tiểu Từ Tử mang ngũ cốc vào, nó ăn một lát, cúi đầu xuống uống nước.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn. Gương mặt không biểu cảm của y thật khiến người khác lạnh lẽo, giống như một con rắn diễm lệ, đẹp, nhưng sờ vào lạnh như băng. Vảy rắn trong bóng tối lóe sáng, nguy hiểm trí mạng.
Chú chim nhỏ uống nước xong, cúi đầu rỉa lông bình thường. Tiêu Chiến nhẹ tay vuốt ve đầu nó, nói: “Hẹn mai gặp.”
Tiết trời lúc này vẫn còn ấm, Tiêu Chiến đi ngủ chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác trường bào lụa mỏng. Y ngủ rất yên tĩnh, không lộn xộn, kéo chăn đến bả vai, nghiêng người, thở đều rồi nhắm mắt lại.
Quá nửa đêm, y mơ màng cảm giác có người đang hôn mình.
Nụ hôn này rất cố chấp, hắn gặm cắn bờ môi y, rất nhanh cạy mở khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi chậm phản ứng, mút vào dây dưa, hơi thở nóng rực của đối phương phả bên mặt, Tiêu Chiến lấy lại chút ý thức trong lúc ngủ mê.
“Ưm…” Y theo bản năng nghiêng mặt đi, hai chân cong lên chống cự lại bị đối phương sờ soạng, bàn tay tiến vào áo trong, sờ một đường từ bắp đùi lên, vỗ về chơi đùa trên eo gầy mẫn cảm.
Tiêu Chiến ngứa, co người hơn nữa, cảm giác đang tựa sâu vào lòng ai đó, đột nhiên nghe được tiếng cười quen thuộc trên đầu.
Y tỉnh ngay.
Đúng lúc đó, bàn tay đang nhẹ nhàng mò mẫm trực tiếp khóa chặt eo gầy, giam cả người y vào lồng ngực hắn không thể động đậy.
“Đã lâu không gặp, nương nương.” Vương Nhất Bác lười biếng mỉm cười.