Chương 1
Rèm tơ buông hờ hững, một nửa chưa kéo kín, không đủ che đi thân ảnh trên giường. Ngọn hoa đăng trên bàn lập lờ, luyến lưu mãi một ánh nến muốn tắt mà không tắt, sắc vàng ấm điểm tô bầu không khí kiều diễm trong gian phòng, âm thanh thở dốc làm tăng thêm một tầng hương sắc.
Tiêu Chiến tách hai chân ngồi trên người nam nhân, thụy bào hé mở vắt vẻo đọng lại nơi khuỷu tay, lộ ra bờ vai ngọc ngà trắng nõn, theo cổ đi xuống là những dấu hôn tựa hồng mai, phóng đãng cực độ. Hạ thân y trần trụi, bắp đùi ướt đẫm nhễ nhại, cửa huyệt đỏ hồng bao bọc trụ thể nóng rực, bị đút vào thô bạo khiến y thở gấp liên tục.
Vương Nhất Bác gạt bỏ thụy bào, ngậm mút nhũ hoa anh đào, Tiêu Chiến càng thở dốc nặng nề, ngón tay níu lấy tóc hắn nhưng không dám cố sức, bị bức đến đuôi mắt đỏ bừng, run rẩy nhỏ giọng: “Đừng như vậy…”
“Đừng thế nào?” Vương Nhất Bác buồn cười, bàn tay to nâng hai cánh mông lên, trên dưới phối hợp vận động, nước tuôn ra mãnh liệt thấm ướt một mảng lớn.
Hắn vẫn thấy chưa đủ, dừng lại vỗ đùi Tiêu Chiến, “Mở rộng ra.”
Tiêu Chiến hai mắt ngập nước liếc hắn, không dám cự tuyệt, ôm cổ hắn, chật vật ngồi xổm di chuyển hai chân.
Vương Nhất Bác giữ chặt eo gầy, mỗi lần đẩy hông lên lại ấn eo y xuống, dương v*t tiến vào đến tận gốc, Tiêu Chiến khóc lớn, “Đừng… Quá sâu…”
“Đừng?” Vương Nhất Bác cười lạnh, tiếp tục đẩy hông, quy đầu đâm thẳng vào nơi non mềm, lưng y căng thẳng, cả người co rút, huyệt mềm không ngừng tuôn ra dịch nóng,
“A a…”
“Thế này sao, hửm?”
Hắn nói chuyện nhưng cũng không ngừng đẩy hông thúc vào, giường đệm bị dày vò lộn xộn, hòa cùng tiếng nước bạch bạch vang dội, dâm mỹ đến tận cùng.
Tiêu Chiến cắn môi, mi mắt rủ nhẹ, suối tóc ướt loạn xõa khắp người, trâm bạc chưa rơi vướng vào suối tóc kêu đinh đang, nhẹ nhàng lay động.
Lâu Lan Quốc sinh nhiều mỹ nhân. Đặc biệt là dòng dõi hoàng thất, bất luận hoàng tử hay công chúa đều được thừa hưởng dung nhan xuất sắc, nhân phẩm và tướng mạo càng không cần bàn. Lâu Lan Quốc nước nhỏ sức yếu nhưng biết bám vào quan hệ hòa thân nên may mắn tránh khỏi chiến tranh giữa các cường quốc, tồn tại nhiều năm trong kẽ hở.
Lần này Lâu Lan Vương chuẩn bị chu đáo, tiến cống tràn trề, ngoài kỳ trân dị bảo còn dâng cả hoàng tử xinh đẹp nhất đến. Nghe nói vị hoàng tử này có sinh mẫu là công chúa dị tộc, thừa hưởng sắc đẹp tuyệt trần, chỉ một nụ cười đã đủ câu hồn đoạt phách, là một báu vật tuyệt sắc. Lâu Lan Vương dâng y đến, có thể thấy ít nhiều thành ý. Đáng tiếc, Thánh thượng không hứng thú với nam nhân, đẹp hơn nữa cũng vô dụng, nhưng không thể làm mất mặt Lâu Lan Vương, để giữ hòa khí, chỉ đành phong nam phi, hai năm qua chưa bao giờ sủng hạnh, giống như đã quên mất sự tồn tại của y.
Nói là nói thế,
Bất luận thế nào, y vẫn là phi tử.
Có quan hệ bất chính với phi tử của Phụ vương, việc này truyền ra ngoài chỉ còn nước khép vào tội đại nghịch bất đạo. Nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không cố kỵ, mỗi lần vào cửa đều đi hiên ngang, hôm nay cũng vậy, chưa kịp buông hết rèm tơ đã ôm người lên giường, Tiêu Chiến cầu hắn thổi tắt nến hắn cũng không để tâm, còn hung hăng đặt mỹ nhân ngồi lên người mình.
“Bỏ quên món bảo bối này suốt hai năm, Phụ hoàng thật đúng là lãng phí.” Trong lúc ý loạn tình mê, Vương Nhất Bác hôn lên vành tai trắng nõn của y, thở dốc thì thầm.
Thái tử điện hạ cao quý ngạo nghễ không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ nghe theo dục vọng muốn làm y đến chết. Tiêu Chiến xộc xệch thở gấp không ngừng, không dám rên rỉ, cánh môi bị cắn đến rướm máu.
Thân thể y quá mức khiêu gợi khiến hắn muốn ngừng cũng không được, eo gầy như chỉ cần siết chặt là gãy, chân tay mảnh khảnh nhưng mông và đùi lại đẫy đà, vỗ một cái có thể gợn sóng. Vương Nhất Bác yêu thích không buông, đưa tay vuốt ve cặp mông tròn trịa như quả đào đến khi hằn lên dấu tay.
“Đừng… Không được nữa… Tha cho ta đi, điện hạ, tha ta đi…”
Tiêu Chiến đau khổ cầu xin, móng tay khảm vào bờ vai rộng của Thái tử điện hạ, khớp xương hồng hồng, hắn liếc mắt nhìn, bắt lấy đưa lên miệng liếm mút.
“Ô…” Tiêu Chiến cuộn ngón tay, bất lực run rẩy.
Quá nửa đêm, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng buông tha y, thỏa mãn rời giường mặc lại y phục. Tiêu Chiến nghiêng người tựa lên đầu giường, vừa trải qua hoan ái, một thân phóng đãng ướt át, làn da tuyết trắng ẩn hiện dấu hôn xanh đỏ, hai chân dang rộng như không thể khép lại, dịch trắng còn đang chảy dài.
Vương Nhất Bác nhìn y, “Gọi người đến tẩy rửa cho ngươi.”
Tẩm cung Tiêu Chiến quanh năm chỉ có hai người, y và một thái giám tên Tiểu Từ Tử. Y không muốn phiền phức, gắng gượng ngồi thẳng dậy, “Không cần, ta tự làm là được.”
Nói xong, thấy Vương Nhất Bác còn đứng đó, y lại rủ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi mau đi đi.”
Vương Nhất Bác nhếch miệng, ngược lại bước đến giường, Tiêu Chiến vừa ngẩng đầu đã bị hắn bắt lấy cằm hôn sâu. Đầu lưỡi tham lam tiến vào kịch liệt quấn lấy nhau, hơi thở nóng rực chắn ngang mũi, nước bọt nuốt không trôi chảy đầy cằm.
“Có muốn thứ gì không?”
Một lát sau, Vương Nhất Bác buông ra, ánh mắt rơi xuống hàng mi đẹp tựa lông vũ, bên trên còn lấp lánh nước mắt, hiếm khi dịu dàng lên tiếng.
Tiêu Chiến bất an liếc hắn.
“Sau này ngươi đừng đến nữa.”
“Hửm?”
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, chỉ khẽ nghiêng đầu, giống như nghe không hiểu.
Tiêu Chiến sợ nhất bộ dạng này của hắn. Thái tử điện hạ nóng lạnh thất thường, tâm tình bất định, giây trước vẫn còn cười, giây sau đã lấy đầu người khác.
Quy củ Lâu Lan không thể so với Trung Nguyên, cho dù là hoàng thất cũng không nhiều khuôn phép đến vậy, ngoại trừ Lâu Lan Vương và Vương hậu thì không cần hành đại lễ, thậm chí bình thường nói chuyện phiếm cũng chỉ xưng ta ngươi, rất thoải mái rất hòa hợp. Tiêu Chiến trước khi đến mặc dù đã được dạy bảo, nhưng dù sao cũng là thói quen từ bé đến lớn, căn bản không dễ thay đổi.
Tuy là phi tử, nhưng đã hai năm không người hỏi thăm, địa vị thật sự rất hèn mọn, đôi lúc còn phạm quy bất kính trước mặt Vương Nhất Bác. Số lần ngày càng nhiều, trong lòng y cũng tự biết có thể sẽ nói sai gì đó, nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác lúc này, chỉ cúi đầu không nói.
“Sao không nói tiếp?”
Vương Nhất Bác vuốt ve mặt y. Xúc cảm mịn màng như ngọc bích khiến hắn nhịn không được nhéo hai cái.
Đối diện với đôi mắt long lanh như mặt hồ cũng không phát hỏa được nữa, hắn tự lục tìm trong tủ gỗ, lấy ra ngọc thế to dài.
Tiêu Chiến nhìn vật dọa người kia, trừng to mắt, cả người lui về sau, bị Vương Nhất Bác tóm lấy mắt cá chân kéo trở lại, hắn không nói gì, chỉ tách mở hai chân y, đẩy thứ đó vào huyệt mềm sưng đỏ.
“A…” Tiêu Chiến khóc lên, ngón tay bấu chặt đệm lụa trên giường.
“Vậy ngậm lấy thứ này đi.” Vương Nhất Bác thản nhiên ra lệnh.
“Khi nào bản Thái tử đến thì sẽ lấy ra. Nếu như không đến, ngươi vẫn phải ngậm lấy.”
Vừa bị dày vò rất lâu lại còn bị đối xử thô bạo, Tiêu Chiến níu chặt đệm giường, cả người run dữ dội. Vương Nhất Bác không chần chừ nắm lấy ngọc thế, trước tiên có chút lạnh lẽo, rất nhanh phần đầu đã nóng lên. Lỗ nhỏ quen thuộc không ngần ngại phun ra nuốt vào, ngậm hết toàn bộ. Đây là đồ chơi trong cung, được làm rất tinh xảo, phần đế có dải tua rua màu vàng nhẹ nhàng lay động, miệng huyệt phun đầy dịch trắng tạo thành bức họa sống động.
“Ta thấy hình như miệng nhỏ của nương nương rất thích? Ngậm hết vào đi.” Vương Nhất Bác lạnh nhạt mỉm cười.
Thánh thượng phong phi cho Tiêu Chiến rất có lệ, chưa từng định phong hào, lấy họ là được, gọi Tiêu phi. Nhưng cũng không có cơ hội nghe người khác xưng hô, dù sao bình thường cũng không ra ngoài được, bên người chỉ có một Tiểu Từ Tử, hai năm qua sớm chiều ở chung, sớm đã xem là bằng hữu. Tiêu Chiến không cho hắn gọi nương nương, một là không được tự nhiên, hai là không muốn xem hắn là hạ nhân, chỉ bảo Tiểu Từ Tử gọi A Chiến.
Vương Nhất Bác thích gọi y là nương nương, đặc biệt là ở trên giường.
Gọi đến lay chuyển, gọi đến đùa cợt, gọi đến nhục nhã. Một tiếng nương nương, không lúc nào ngừng nhắc nhở y là ai, giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở, y thân là phi tử của Thánh thượng, lại làm ra chuyện ô uế bậc này với Thái tử. Nhưng Vương Nhất Bác có vẻ rất vui khi thấy y xấu hổ, Tiêu Chiến càng nức nở chống đối thì hắn càng hài lòng, quả thật đáng giận đến cùng cực.
Tiêu Chiến khó chịu giãy dụa, nắm lấy tay áo vàng sáng của Thái tử cầu xin: “Điện hạ.”
Vương Nhất Bác cúi nhẹ đầu, dáng vẻ hiên ngang âm hiểm, “Nương nương có gì phân phó?”
Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn. Đôi mắt long lanh uyển chuyển, đuôi mắt đỏ hồng, bên trong ngập nước mắt, dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng lung linh. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn y một lát, cuối cùng cũng rút ngọc thế ra. Hắn trực tiếp kéo dải tua rua, mạnh bạo rút ra khiến y sợ hãi thở gấp, cửa huyệt trắng mềm co giật phun ra chút dịch trắng.
Tiêu Chiến vô lực nằm trên giường.
Tiểu Từ Tử vẫn luôn đứng bên ngoài, thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng rời đi, hành lễ xong nhanh chóng chạy vào, nhưng cũng không dám thật sự tiến vào, đứng cách tầng tầng lớp lớp rèm tơ, quay đầu gấp gáp hỏi người sau lưng: “A Chiến, A Chiến, ngươi sao rồi?”
… Bóng người sau rèm tơ khẽ động, Tiêu Chiến gắng gượng ngồi dậy, “Vẫn ổn. Giúp ta chuẩn bị nước nóng đến đây.”
Tiểu Từ Tử không dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị một thùng gỗ nước ấm, lại dâng thêm thuốc mỡ, dược hoàn, sợ y còn đau. Nhìn Tiêu Chiến chìm trong nước, lộ ra cổ và vai lấm tấm đỏ, tất cả đều là dấu vết làm nhục, không khỏi bực tức nói: “Thái tử điện hạ này thật sự làm người ta không hiểu nổi! Lấy thân phận của hắn, nữ nhân nào mà không có, cơ thiếp làm ấm giường cũng rất nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác ba ngày hết hai đến dằn vặt nương nương của chúng ta… A Chiến của chúng ta! Thật là…”
Tiêu Chiến cúi đầu, thoa nhẹ thuốc mỡ lên vết máu tụ trên cánh tay tuyết trắng, khẽ nhắc nhở: “Đừng nói nữa.”
“Đừng nói nữa gì chứ, ngươi là người của Hoàng thượng! Hắn, hắn là Thái tử, chuyện này là thế nào!”
Hắn ở bên cạnh oán giận nhịn không được, Tiêu Chiến lại yên tĩnh thoa thuốc.
“Hắn chỉ buồn chán thôi, nhịn một chút là được.”
Trùng hợp hôm sau là ngày hoàng cung săn bắn. Vương Nhất Bác đến rất sớm, hôm nay hắn đổi trang phục, tóc búi cao, một thân y phục sẫm màu, lại cưỡi ngựa tốt đeo ngân giáp, khí thế phi phàm, các tiểu thư quan gia bốn phía không ngừng cảm thán, vài vị nhìn nhau ngượng ngùng đỏ mặt.
Thái tử điện hạ này, còn trẻ đã có công trạng. Mười lăm mười sáu tuổi phụng mệnh xuất chinh, đại thắng trở về, vừa về liền được phong Thái tử, nhưng không vì vậy mà đắc ý, luyện võ đọc sách không thiếu ngày nào, dung mạo tuấn mỹ, toàn thân tỏa ra cảm giác tà mị mà các hoàng tử khác không có, được không ít người mến mộ nhưng vẫn chưa thú phi, chỉ có vài nha đầu thông phòng.
Năm nay khu vực săn bắn nằm ngoài kinh thành, nơi này gọi Cửu Hương Sơn. Lấy chân núi làm gốc, cả ngọn núi là bãi săn, địa hình không bằng phẳng, cây cối lại rậm rạp tạo ra độ khó nhất định, vì vậy đại đa số đều lập nhóm ba người, tương đối dễ dàng. Có điều Vương Nhất Bác không thích lập đội, bên cạnh chỉ có thân tín của mình là thị vệ Lý Uy, cũng không đồng hành với hoàng tử khác. Hắn bắn rất tốt, ai đi chung sẽ chỉ cản trở.
Ước chừng mấy nén hương trôi qua, thái giám chủ quản bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm, Vương Nhất Bác trực tiếp vác một con hổ về. Buổi săn này sẽ ban thưởng theo vật săn được, chú trọng cả số lượng và chất lượng, Vương Nhất Bác chỉ với một con hổ đã hạ thấp vô số người, chưa kể còn vài con thỏ và nai rừng, không ngoài dự đoán giành lấy vị trí thứ nhất, được ban thưởng những thứ vừa săn.
Hắn lại có vẻ không hứng thú chút nào, phất phất tay để hạ nhân đưa đi, mắt vẫn không rời khỏi con hổ chết.
Con hổ này có bộ lông sáng bóng trơn mịn, được thức ăn phong phú trên núi nuôi rất tốt, hiện lên màu cam nâu rực rỡ. Hắn chăm chú nhìn một hồi, nói: “Da hổ này đưa cho Tiêu Chiến mặc, hẳn là không tệ.”
Là đang nói với Lý Uy bên cạnh.
Lý Uy nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn hai bên, thấy không ai chú ý mới thấp giọng nói: “Điện hạ xuất ngôn cẩn trọng.”
Vương Nhất Bác hừ nhẹ, không nói gì, nhìn thêm một lúc mới siết dây cương quay đầu ngựa, nói: “Đi thôi.”
Sau đó phân phó những người khác: “Khiêng xuống hết đi.”
Giờ Hợi.
Bầu trời đêm phía xa treo một vầng trăng tròn, mơ hồ có vài tiếng quạ đen, vị trí của cung này khá vắng vẻ, thường ngày cũng ít tiếng người nói chuyện, nửa đêm càng yên tĩnh hơn, không khí trầm lặng, một chút sự sống cũng không thấy.
Tiêu Chiến thổi tắt nến, chuẩn bị vào giường nghỉ ngơi, chợt nghe cửa sổ vang lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, bên cạnh đã có thêm tiếng thở của một người.
“Là ta.” Vương Nhất Bác cười nhẹ bên tai.
“…” Trái tim vốn yên bình của Tiêu Chiến bị dọa đến đập loạn, định quay sang đốt đèn lại bị Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay, lôi kéo một hồi lui đến bên giường.
“Điện hạ…” Tiêu Chiến hoảng sợ.
Tối hôm qua vừa làm kịch liệt đến thế, thân thể y vẫn còn khó chịu, nhất là hạ thân, vừa đau vừa sưng, khó chịu không thôi, hiện tại Vương Nhất Bác lại đẩy y lên giường, giọng Tiêu Chiến không ngừng run rẩy.
Vương Nhất Bác ra hiệu cho y đừng lên tiếng, ngồi ở mép giường, kéo y ngồi lên chân mình. Đèn vẫn chưa đốt, trong phòng tối đến mức nhìn không rõ năm ngón tay, Tiêu Chiến không nhìn thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác, lại càng không biết hắn muốn làm gì, Vương Nhất Bác một tay nắm eo y, một tay lục lục tìm tìm như đang lấy thứ gì đó ra, chuẩn xác nhét vào tay Tiêu Chiến.
“Nào, sờ xem.” Hắn nói.
Tiêu Chiến sờ sờ thứ đó, cảm giác lạnh lẽo như ngọc, dài mảnh như kim, hình như được khắc một đóa hoa.
“Là gì?” Vương Nhất Bác cười hỏi.
Tiêu Chiến do dự một chút, “… Trâm?”
“Đúng rồi.” Vương Nhất Bác thả lỏng ngón tay, thứ đó nhẹ nhàng rơi vào tay Tiêu Chiến, “Tặng ngươi.”
“Này.” Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, đối phương lại ngay lập tức đưa thứ khác đến.
“Còn nữa?”
Cũng không biết tại sao hôm nay tâm tình hắn lại tốt đến vậy, ngữ khí sung sướng cưng chiều khiến Tiêu Chiến không được tự nhiên, rõ ràng tối qua còn rất thô bạo, đêm nay đột nhiên lại thế này, thật khiến người khác không biết làm sao. Nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể thuận theo.
Lần này là thứ gì đó hình tròn, to cỡ trứng gà, được Vương Nhất Bác giữ chắc. Tiêu Chiến sờ sờ một lát, đoán là hạt châu nhưng lại không biết cụ thể là loại nào, e dè lắc đầu. Y chợt nhớ Vương Nhất Bác cũng không nhìn thấy, đành nói lớn hơn: “Đoán không ra.”
“Đoán không ra sẽ không cho ngươi.”
Tiêu Chiến vốn cũng không muốn, y sợ tất cả mọi thứ của Vương Nhất Bác, sợ là cạm bẫy hoặc trò đùa, vì vậy cẩn thận rụt tay về, hỏi: “Sao tối nay điện hạ lại đến?”
“Đến thăm ngươi một lát.” Vương Nhất Bác cười, “Hôm nay đi săn được ban thưởng, nhớ ra đã lâu không tặng nương nương thứ gì, tranh thủ ban đêm chạy đến đây.”
“….” Hắn nói nghe đơn giản dễ dàng, nhưng Tiêu Chiến đổ đầy mồ hôi.
Những thứ Hoàng đế ban thưởng cho Vương Nhất Bác —— hắn cho nha hoàn hay bất kỳ ai cũng được, nhưng nếu bị người khác thấy xuất hiện trên người Tiêu phi, vậy phải làm sao?
Lập tức đẩy trâm cài về, “Tạ điện hạ hảo ý, ta không dùng, không cần…”
“Không muốn?”
Trong bóng tối, giọng Vương Nhất Bác nguy hiểm trở lại.
“Đồ bản Thái tử tặng không vừa ý?”
“Không phải, ta…”
Rõ ràng hắn biết y có ý gì, còn giả vờ hỏi lại, có lẽ là trò đùa khác của hắn. Xem như Tiêu Chiến biết đây là đùa, cũng không biết nên ứng phó thế nào, y vốn không phải người miệng mồm lanh lợi. Bàn tay nắm ngang hông y đột nhiên buông ra, Tiêu Chiến ngã xuống giường, Vương Nhất Bác chống tay áp xuống, hơi thở rành mạch:
“Vậy nương nương muốn gì?” Ngữ khí lại dịu dàng, “Nói ta nghe thử xem?”
Bị hắn ép buộc như vậy, phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là lui về phía sau, nhưng đang ở trên giường, không còn đường lui, chỉ có thể nghiêng mặt tránh đi, né tránh hơi thở của Vương Nhất Bác.
“Ngươi cố ý.”
Một lúc lâu, y buồn bực lên tiếng.
“Ngươi cố ý tặng đồ Hoàng thượng ban thưởng, ngươi trêu ta.”
Vương Nhất Bác nở nụ cười, không trêu y nữa, rướn người lên, nghe tiếng giống như ngồi dịch vào đầu giường.
Nhưng vẫn không đốt đèn.
Chỉ nghe hắn cười: “Nương nương thật đáng yêu.”
Tiêu Chiến im lặng sờ soạng vài cái, chống đỡ ngồi xuống, dịch người tựa vào góc giường. Trên người y nhiều trang sức bạc, khẽ động cũng kêu đinh đang, trong bóng đêm nghe rất êm tai.
“Đêm đã khuya, xin điện hạ về cho.” Thanh âm bình tĩnh trở lại, giống như chưa xảy ra chuyện gì, “Ta cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.”
“Qua đây.” Vương Nhất Bác nói.
Im lặng một lát, Tiêu Chiến nhích đến gần hắn, bị Vương Nhất Bác một lần nữa ôm vào lòng. Nhưng lần này không ổn, tay hắn mò vào trong y phục, lần xuống đùi Tiêu Chiến.
Mặc dù đã ở đây hai năm nhưng Tiêu Chiến vẫn giữ thói quen ở Lâu Lan, đi ngủ không mặc áo trong, chỉ mặc thụy bào mỏng tang, nhẹ nhàng lỏng lẻo, dễ dàng bị Vương Nhất Bác phá vỡ phòng tuyến, hắn nắm lấy cánh tay mềm mại, không nặng không nhẹ thăm dò xoa nắn.
Bàn tay của hắn luôn ấm nóng, an ủi nơi mẫn cảm nhất, dẫn dắt thân thể nhẹ nhàng sợ run.
Tiêu Chiến không dám nhúc nhích, một lúc lâu, thấp giọng nói: “Đêm nay thật sự không được.”
“Sao lại không? Quỳ thủy đến rồi?” Vương Nhất Bác ác liệt trêu.
“…” Tiêu Chiến cắn môi, không nói gì nữa.
May mà hôm nay tâm trạng Vương Nhất Bác không tệ, hắn nói vậy nhưng không làm khó y thêm, sờ soạng một chút thì buông ra.
Tiêu Chiến vừa thở dài một hơi, Vương Nhất Bác lại nắm tay y chậm rãi đặt vào hạ thân cứng rắn nóng bỏng.
“Vậy nơi này phải làm thế nào đây?” Vương Nhất Bác nói, ngữ khí mang theo ý cười, “Thân thể Chiến Chiến quá mê người, chỉ sờ một lát đã không nhịn được.”
Bình thường hắn gọi nương nương, thỉnh thoảng lại dịu dàng gọi Chiến Chiến. Nhưng bất kể là loại nào, bị Vương Nhất Bác gọi cũng đều khiến người ta run sợ trong lòng.
Tiêu Chiến cắn môi, lâu thật lâu mới cúi người, vụng về cởi quần hắn, chậm rãi ngậm lấy dương v*t cứng rắn.
Miệng y vốn nhỏ, căn bản không thể ngậm đến tận gốc, chỉ có thể liếm mút đỉnh đầu, đầu lưỡi như mèo con liếm từng chút phần thân. Vương Nhất Bác đè gáy y ép buộc ngậm sâu vào, Tiêu Chiến “Ô ô” hai tiếng, bị đẩy đến buồn nôn nhưng không dám chống cự, chỉ có thể thuận theo để mặc Vương Nhất Bác lay chuyển mình mà đâm vào như dâm cụ. Trong bóng tối tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng đầu lưỡi, không có hình ảnh, nhưng hoàn toàn tỏa ra hương sắc kiều diễm.
“Dạy dỗ đã lâu mà miệng nương nương vẫn kém như vậy, làm sao bây giờ.” Vương Nhất Bác than thở.
Tiêu Chiến bị chặn miệng nói không ra lời, thất thần hé mắt, vẫn không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, Tiêu Chiến ngã trên giường ho khan, cảm giác Vương Nhất Bác đứng dậy xuống giường, hắn mặc y phục, trước mặt lại phảng phất hơi thở, Vương Nhất Bác đến gần, chuẩn xác hôn lên mặt y.
Giọng nói trầm thấp mê người.
“Phải nhớ ta đấy.”
Cửa sổ lại vang lên một tiếng. Hắn trực tiếp rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Từ Tử đến gõ cửa.
“A Chiến, A Chiến! Ngươi đã tỉnh chưa!”
Đêm qua Vương Nhất Bác lại đến khiến Tiêu Chiến quá khuya mới ngủ, lúc Tiểu Từ Tử gõ cửa, y còn đang thẫn thờ, day day huyệt thái dương, mơ hồ đáp: “Ưm —— sao vậy?”
Y là nam phi, không có quá nhiều thứ cần chú ý, hơn nữa dù sao cũng chỉ có y và Tiểu Từ Tử, không có người khác nhìn, rất nhiều quy củ tuân hay không cũng được, khá tùy ý. Tiểu Từ Tử được y cho phép mới đẩy cửa tiến vào, vừa vào đã thấy vẻ mặt báo tin mừng.
“A Chiến, tin tốt! Ta vừa nghe thái giám nơi khác nói, sáng sớm hôm nay Thái tử điện hạ đã xuất cung!”
Tiêu Chiến gắng gượng chống người dậy, khó khăn nói: “Xuất cung?”
“Đúng vậy! Đi rồi! Nghe nói Hoàng đế phái hắn đến Hồ Châu, nơi ấy nạn sâu bệnh hoành hành, quan viên địa phương xử lý không nổi, nên phái hắn đi xem! Chuyến này e là sẽ đi lâu, mấy ngày nay A Chiến không phải nhìn thấy hắn!”
Tiêu Chiến giật mình.
“… Ra vậy.”
So với Tiểu Từ Tử phấn khích, y chỉ bình tĩnh xuống giường rửa mặt.
“Gần đây Cao Viễn có truyền tin đến không?”
Y vừa rửa mặt vừa hỏi Tiểu Từ Tử.
Tiểu Từ Tử nghĩ nghĩ, “Không, nhưng có truyền lời, nói A Chiến kiên nhẫn chờ thêm.”
Khăn lụa bị ném vào chậu, bọt nước văng tung tóe. Tiểu Từ Tử hoảng sợ, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Chiến chỉnh lại cổ áo bị nước văng ướt, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Tiểu Từ Tử ngẩn người một lát mới đuổi theo: “A Chiến, đừng giận, Cao đại nhân dù sao cũng là triều thần, cả ngày bận rộn chính sự, không đến được cũng rất bình thường! Hắn không phải cố ý lạnh nhạt A Chiến.”
Tiêu Chiến lại “Ừ” một tiếng, thờ ơ sửa lại chậu hoa trên bệ cửa sổ tối qua bị Vương Nhất Bác làm loạn, “Chỉ sợ nếu hắn không hành động thì không kịp nữa.”
Một tháng sau, Lâu Lan Vương sẽ vào triều tiến cống.
Hai năm trước, ông ta cũng dâng Tiêu Chiến lên như thế. Giờ lại đến rồi.
Tiêu Chiến vuốt nhẹ chậu hoa, thấy một cành hoa ngả nâu rủ xuống, khẽ nâng ngón tay bẻ gãy.
Y nhìn chằm chằm cành hoa kia, biểu tình không rõ.
Tiểu Từ Tử thấp thỏm nhìn y.
Hắn cũng rất thích A Chiến. A Chiến đẹp không giống người thường, A Chiến không kiêu ngạo, không xem hắn là nô tài. Nhưng tại sao có vài khoảnh khắc đối diện với đôi mắt nhàn nhạt rủ nhẹ của A Chiến, hắn lại thấy lạnh người bất chợt?
Do dự một lúc lại ghé sát vào cẩn thận hỏi: “Nếu thật sự không được, ta sẽ nghĩ cách đi một chuyến, đến quý phủ Cao đại nhân hỏi xem…”
“Không cần.” Tiêu Chiến nhanh chóng ngắt lời, quay sang cười cười, “Chờ một chút đi.”
____________
Chú thích mà chắc mọi ngừi biết rồi hệ hệ:3
– thụy bào: áo ngủ
– ngọc thế: trym giả cổ trang =)))
– quỳ thủy: kinh nguyệt