Chương 965 Cái này kêu là cơ duyên.
- Trang Chủ
- Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
- Chương 965 Cái này kêu là cơ duyên.
Người đàn ông lôi thôi lập tức cảnh giác mà nói: “Tôi đã nói dù các người ra giá bao nhiêu thì tôi cũng không bán bức họa này.”
Người vuốt tóc ngược cười lắc đầu: “Ông đừng khẩn trương, tôi không phải tới mua bức Mặc Lan Đồ trên tay ông, mà là muốn bàn chuyện hợp tác với ông.”
“Bàn chuyện hợp tác?” Người đàn ông lôi thôi lập tức vẻ kinh ngạc.
“Tôi có thể ra tiền giúp ông tổ chức triển lãm tranh, nhưng có một yêu cầu, chính là về sau tất cả tác phẩm của ông chỉ có thể trao quyền cho công ty tôi, tôi sẽ chia tiền dựa theo tỉ lệ với ông, lát nữa sẽ nói chi tiết hơn trên hợp đồng.”
Nhìn xem, cái gì là đầu óc làm ăn?
Đây là đầu óc làm ăn.
Trình độ thi họa của người đàn ông lôi thôi cũng không thấp, chỉ cần có bức Mặc Lan Đồ được đại sư Vân Lộc chứng thực coi như mánh lới thì nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều người tham quan triển lãm tranh.
Đến lúc đó cứ coi bức Mặc Lan Đồ này như hàng triển lãm không bán ra ngoài, còn lại chỉ cần dùng những tác phẩm trước kia của người đàn ông lôi thôi bỏ thêm vào.
Hoạ gia mà cả đại sư Vân Lộc cũng tán thành, ai dám nói không tốt?
Những người nói không tốt đều không hiểu thưởng thức nghệ thuật.
Không nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó giá trị của người đàn ông lôi thôi nhất định sẽ tăng vọt, giá trị tác phẩm của ông ta cũng có thể lập tức tăng lên trình độ kinh người.
Cái này gọi là cơ hội thương nghiệp.
Người đàn ông lôi thôi tim đập thình thịch, tất nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội tuyệt diệu như vậy, ông ta lập tức quyết định hợp tác với người vuốt tóc ngược này.
Cả Lục Vân cũng không nghĩ đến hắn tùy ý tặng ra sáu chữ đã giúp giới thi hoạ ra đời một vị đại sư chỉ đứng sau hắn trong tương lai.
Cái này kêu là cơ duyên.
Chỉ một hành động tuỳ tiện của một người ưu tú đến toả sáng cũng có thể mang đến cơ duyên lớn cho người khác, trực tiếp thay đổi cả đời người đó.
Đây cũng là vì sao lúc trước sau khi Lữ Khinh Nga biết Lục Vân chính là người thừa kế ý chí Thanh Đế thì khăng khăng muốn làm thân với Lục Vân.
……
Sau khi hai người Lục Vân rời đi, Liễu Yên Nhi khó hiểu hỏi: “Tiểu Lục Vân, vì sao em lại viết mấy chữ cho ông quỷ lôi thôi đó? Chẳng lẽ em không biết chữ của mình giá trị ngàn vàng sao?”
Lục Vân cười cười nói: “Có lẽ do nhìn ra bản chất của người nọ không xấu, hơn nữa trình độ thi họa của ông ta thật sự không thấp, vừa rồi em nhất thời xúc động nên viết.”
Đó là người duy nhất bắt chước ra ý cảnh trong tác phẩm của hắn, tuy chỉ có một chút, nhưng cũng đủ để chứng minh người đàn ông lôi thôi có thiên phú cực cao.
“Thật không hiểu được em.” Liễu Yên Nhi nghiêng đầu, đúng lúc này cô bỗng cảm thấy áo của mình bị người ta khẽ động từ phía sau, đồng thời một cảm giác dị thường bỗng sinh ra trong lòng.
Liễu Yên Nhi có thể khẳng định bàn tay kéo áo mình tuyệt đối không phải tiểu Lục Vân.
Bởi vì nếu tên lưu manh tiểu Lục Vân thật sự ra tay thì nhất định không chỉ kéo áo, mà là di chuyển bàn tay xuống phía dưới thêm một chút, dừng lại ở vị trí cong vểnh kia.
Khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị đá thẳng một chân ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, đồng thời mang theo vài phần nôn nóng: “Chị ơi, cứu em!”
Hả?
Liễu Yên Nhi nhăn mày lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn lại thì chỉ thấy người kéo áo cô là một cô bé, nhìn dáng vẻ thì khoảng mười hai mười ba tuổi, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc xong.
Lục Vân cũng nhìn thấy cô bé.
Tầm mắt hắn trực tiếp nhìn xuống đầu vai trắng nõn bên trái của cô bé, trên đó có một vệt đỏ tươi.
Đó không phải là máu, chắc là dạng tương tự như cái bớt.
“Em gái, em gặp phải khó khăn gì sao……”
Liễu Yên Nhi khom người, vừa chuẩn bị dò hỏi tình hình của cô bé như thế nào, nhưng lúc này lại thấy cô bé hoảng loạn liếc nhìn về phía sau, chưa kịp nói cái gì đã vội vàng chạy đi.
Cô bé chạy đi không lâu thì một người đàn ông mặc áo đen đã đuổi theo.
Khi chạy ngang qua hai người Lục Vân, người đó hung hăng trừng Liễu Yên Nhi một cái, hình như đang cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác.