Chương 179 - Tới đây, sải bước rộng ra một chút!
- Trang Chủ
- Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
- Chương 179 - Tới đây, sải bước rộng ra một chút!
Có hai ví dụ sống sờ sờ như vậy trước mặt, các sinh viên lập tức có lý
giải càng trực quan đối với khái niệm ‘ dị bệnh đồng trị ’.
Hình như trung y cũng rất thú vị!
Lục Vân giảng xong thì rút kim trên đầu ba sinh viên xuống, hỏi cảm nhận của họ, ba người đều tỏ vẻ đầu mình nhẹ đi rất nhiều.
Trước kia bởi vì mất ngủ lo âu, các cô cảm thấy đầu mình ứ đọng đầy tạp chất, nhưng bây đã hoàn toàn biến mất.
“Thầy châm cứu thật quá thần kỳ!”
Các cô đã sớm nghe nói đến trị liệu châm cứu, chỉ là luôn không tin,
chưa từng đi châm thử, không ngờ hôm nay được trải nghiệm thì thấy thoải mái như vậy.
Lục Vân nói: “Tối hôm nay các em đi ngủ sớm một chút, xem còn mất ngủ
hay không, đúng rồi, nhớ trước khi ngủ đừng chơi di động.”
“Dạ dạ!” Ba người cùng gật đầu.
Bất tri bất giác tiết học này đã kết thúc, Lục Vân cười cười và nói:
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen biết, rất cảm ơn các bạn đã nể
mặt, hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, tan học.”
“Cái gì, nhanh vậy đã tan học sao? Sao tôi cảm thấy mới có một lát thôi vậy?”
“Thật đáng tiếc, tiết tiếp theo của thầy là khi nào, em muốn dẫn bạn trai lại đây cùng nghe.”
“Thầy thầy, thầy quá bảnh trai, giống với bạn trai kế tiếp của em ghê, em có thể xin số của thầy không?”
“…”
Bọn sinh viên ríu rít như còn rất lưu luyến lớp học, không muốn kết
thúc, chủ yếu là cách giảng bài của Lục Vân quá đặc biệt, sinh động thú
vị, không cổ hủ buồn chán chút nào, hơn nữa mỗi lần giảng đến một chứng
bệnh sẽ kêu bạn học đi lên biểu thị, làm họ nhớ như in sâu.
Thậm chí không ít người bắt đầu oán trách đầu nhím, nếu không phải cậu
ta làm trễ nãi thời gian thì tiết học này đâu đến nỗi kết thúc nhanh như vậy?
Lục Vân nhìn một đám sinh viên đáng yêu, rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa
câu nói của chị tư, cuộc sống đại học rất tốt, phấn chấn đầy sức sống,
đây mới là dáng vẻ vốn có của thanh xuân.
Hắn như đã quên tuổi tác của mình cũng đang trong thời điểm phấn chấn đầy sức sống như vậy!
Chỉ có thể nói hoàn cảnh quyết định tính cách, hoàn cảnh lớn lên của Lục Vân đã làm hắn càng già giặn trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi.
Thật là hâm mộ những bạn cùng tuổi vô ưu vô lự này.
“Thầy đẹp trai, em có thể chụp chung ảnh với thầy không, em muốn up lên khoe với bạn bè.”
Lục Vân đang thẫn thờ thì đột nhiên có mấy nữ sinh giơ di động lên chạy
đến trước mặt hắn, đầy mặt chờ mong, trông chờ mong mỏi.
Lục Vân lập tức nghiêm mặt mà nói: “Khi bước vào lớp học thầy đã nói gì
với tụi em, nên chú ý thêm những điểm nổi bật khác trên người thầy, mà
không phải ham mê cái túi da đẹp trai và khí chất không gì sánh kịp của
thầy đúng không?”
Nghe thấy lời này, mấy nữ sinh lập tức bĩu môi, sau đó lại nghe Lục Vân
nói: “Nhưng nể tình các em vi phạm lần đầu, thầy tha thứ cho các em, đến đây đi, cứ thoải thích dày vò thầy.”
“…”
Sao thầy lại lầy quá vậy!
Mấy nữ sinh lập tức bật cười, vui vẻ chụp hình chung với Lục Vân, sau đó xoay người up lên mạng rằng, người thầy bảnh trai nhất trong lịch sử,
có phải các chị em hâm mộ chảy nước miếng chảy nước miếng hay không?
À, phải chia ra, chặn không cho cha mẹ thân thích nhìn thấy nữa.
….
Rõ ràng lớp học đã kết thúc, nhưng khi Lục Vân rời khỏi phòng học đã qua hơn hai mươi phút, không phải vì hắn dạy quá giờ, mà do những sinh viên này quá đáng yêu, quá nhiệt tình.
Khi đi trên con đường nhỏ trong sân trường, Thẩm Tĩnh Nghi mang theo ý
cười mà nói: “Thầy Lục thật có sức hút, mới tiết đầu đã thu được nhiều
fans như vậy.”
Thật ra lúc mới bắt đầu Thẩm Tĩnh Nghi cũng lo lắng tiết học của Lục Vân sẽ rất nhấp nhô giống như hiệu trưởng Lý Vệ Bình, trên thực tế cũng
thật sự nhấp nhô, chẳng qua đã bị Lục Vân nhẹ nhàng hóa giải.
Hơn nữa dù sao cũng là tiết tự chọn trung y, trường học không có khả
năng luôn ép sinh viên lại đây nghe giảng bài, nói cách khác, Lục Vân
chỉ có một cơ hội, nếu tiết đầu mà hắn không thể hấp dẫn những sinh viên đó thì chắc tiết tiếp theo sẽ không có bao nhiêu người lại đây.
Sự thật chứng minh là bọn họ suy nghĩ nhiều, tiết học tự chọn của Lục
Vân tiến hành rất thuận lợi, thậm chí vừa rồi khi những nữ sinh kia tìm
Lục Vân chụp ảnh chung, trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi còn hơi ghen tuông.
Hai người sóng vai đi trên con đường sân trường, dưới ánh đèn, Thẩm Tĩnh Nghi dẫm lên bóng dáng yểu điệu thon dài của mình, cẩn thận hỏi: “Thầy
Lục, buổi tối hôm nay sẽ không trở về Giang Thành đúng không?”
Hình như cô đã mê cách xưng hô ‘ Thầy Lục ’ này, nó còn thân thiết hơn trực tiếp gọi tên Lục Vân.
Khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng cô như nai con chạy loạn.
Tình huống này giống như một đôi tình nhân đi hẹn hò, nữ sinh lại hỏi
nam sinh hôm nay có đem theo căn cước công dân không, mục đích thật sự
quá rõ ràng.
Lục Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhìn lại cô gái bên cạnh rồi cố ý trêu ghẹo: “Thật ra tôi có thể không quay về, phải xem thái độ của Tĩnh Nghi là muốn tôi ở lại hay muốn tôi đi.”
“Đương nhiên em… Muốn anh ở lại.”
Giọng của Thẩm Tĩnh Nghi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghe như tiếng
muỗi kêu, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích của Lục Vân làm cô mặt
đỏ tim đập nhanh.
Lục Vân nảy ra một ý, nói: “Tĩnh Nghi, tới đây, sải bước rộng ra một chút.”
“Hả?” Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên sửng sốt, không rõ tại sao Lục Vân lại
nói ra lời kỳ quái như vậy trong lúc tình cảm thế này, nhưng cô vẫn sải
dài bước chân ra theo ý của Lục Vân.
Lục Vân kinh ngạc cảm thán.
Chân thật đẹp!
Chân dài thật đó!
“…”
Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Nghi ửng hồng, hận không thể chôn đầu vào ngực mình.
Quá không đứng đắn, nhưng cũng quá kích động.
Chẳng lẽ buổi tối hôm nay mình sẽ hoàn thành lột xác từ con gái sang phụ nữ sao?