Chương 209 - Một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi
Kỳ thật ngay khi Hầu Dũng quyết định muốn thẳng tay giết Khương Thiên Viễn thì Lục Vân cũng đã nổi lên sát tâm với hắn ta.
Người này quá tàn nhẫn quá tuyệt tình, vừa thấy là biết không phải thứ
gì tốt lành, vậy thì Lục Vân chỉ có thể càng ác độc càng tuyệt tình hơn
hắn ta.
Giết hắn ta không cần thương lượng!
Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, hai mắt mọi người cũng trừng thật lớn giống như Hầu Dũng đã chết đi.
Nhưng trong mắt Hầu Dũng tràn ngập hoảng sợ, mà trong mắt họ lại đầy
kinh hãi. Thật là nằm mơ cũng không dám tin chuyện xảy ra trước mắt.
Thanh niên không biết từ đâu chui ra này lại trực tiếp giết chết Hầu
Dũng như vậy! Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!
Không thể dùng từ cuồng vọng mà phải dùng kẻ điên để hình dung hắn, một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Bọn họ đã xem nhẹ một điều, đó chính là vì sao Lục Vân còn trẻ như vậy
lại có thể giết chết Hầu Dũng tu vi Hoá Cảnh dễ như trở bàn tay, cảm
giác đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là thằng ranh này điên rồi! Làm vậy là đối nghịch với Võ Minh!
“Nhãi ranh! Lão phu muốn bầm thây mày ra vạn mảnh!!” Ở hướng Hầu gia,
một bóng người bỗng gào rống xông lên đài đá, toàn thân tràn ngập sát ý
khủng bố.
Đó là Hầu Vân Sơn, lão tổ tông của Hầu gia.
Ông ta sắp điên rồi, nhưng là tức đến điên, hai mắt đã phủ kín tơ máu đỏ tươi, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lục Vân.
Hầu Dũng là hy vọng của Hầu gia bọn họ, họ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy chục năm là vì chờ có ngày quay trở lại Kim Lăng.
Nhưng ngay hôm nay, hy vọng của Hầu gia bị một tên côn đồ cả gan làm loạn không biết từ đâu xuất hiện bóp chết.
Sao Hầu Vân Sơn có thể không điên?
Ông ta gào rống lao về hướng Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân
lạnh nhạt nhìn quét tới, căn bản không thấy hắn có hành động gì, nhưng
Hầu Vân Sơn bỗng kêu thảm thiết một tiếng, còn chưa chạm vào góc áo của
Lục Vân thì đã văng mạnh ra ngoài.
Thật là khí thế khủng khiếp!
Tạ Trừ thấy cảnh này thì đồng tử đột nhiên rung mạnh, nhưng thân phận
của hắn ta là chấp sự Võ Minh, không thể không cố gượng mà nói: “Các hạ, anh có biết hành vi hiện tại của mình sẽ mang đến hậu quả gì không?”
“À? Hậu quả gì?” Lục Vân lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái.
Trái tim Tạ Trừ như ngừng đập vào giờ khắc này, nhưng rất nhanh lại đè
nén sợ hãi trong lòng xuống, nói: “Anh đang đối nghịch với Võ Minh, anh
sẽ bị Võ Minh truy nã.”
Hắn ta nói xong thì yên lặng nhìn Lục Vân, hy vọng Lục Vân lạc đường biết quay lại.
Ai ngờ Lục Vân lại khẽ cười một tiếng và nói: “Chỉ là một Võ Minh, tôi
cũng chẳng để vào mắt, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, công bằng công
chính mà các người luôn miệng nói đang ở đâu?”
Hắn lại trở về tới đề tài trước đó lần nữa.
Tạ Trừ trầm mặc một lát, nhưng lần này không giải thích mà lại phức tạp
nói: “Người anh vừa giết chết là đệ tử của Hàn hộ pháp.”
Hàn Khải, lãnh đạo trực tiếp của Tạ Trừ, hộ pháp của Võ Minh khu Đông Hải – Đây là nguyên nhân khiến Tạ Trừ thiên vị.
Đám người chung quanh nghe thấy lời này thì thân thể lại run lên kịch liệt lần nữa.
Thì ra Hầu gia trở về Kim Lăng còn có Võ Minh đừng sau lưng ủng hộ, khó trách thế tới rào rạt như vậy.
Lần này thanh niên không biết lai lịch kia thật sự gây đại họa rồi.
Mọi người trong Khương gia nghe thấy những lời này thì lập tức mặt xám như tro tàn.
Vốn tưởng rằng lão tổ tông đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh là trời phù hộ
Khương gia bọn họ, lại không nghĩ rằng đây chỉ là bắt đầu kiếp nạn, so
với Hầu gia, Võ Minh mới là thế lực khủng bố nhất.
Chẳng lẽ lần này thật là trời muốn Khương gia chết?
Giờ khắc này, mọi người dán mắt nhìn lên đài đá, dừng trên thanh niên cả gan làm loạn kia, bọn họ rất muốn biết, sau khi biết được Hầu Dũng là
đệ tử của hộ pháp Võ Minh thì hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Là hoảng sợ? Hay quỳ xuống đất xin tha?
Đều không phải!
Lục Vân vẫn bình tĩnh nói: “Hộ pháp Võ Minh đúng không, tôi cũng muốn
xem ông ta có thể làm gì tôi, nể tình anh bị người ta sai khiến, cái tát này coi như trừng phạt đối với chuyện anh thiên vị.”
Tiếng nói vừa dứt.
Chát ——
Một cái tát lanh lảnh vang dội trực tiếp đánh cho Tạ Trừ xoay tròn tại chỗ, căn bản không thể né tránh.
Ồ ——
Bốn phía lại vang lên tiếng hít ngược lần nữa.
Hai mắt mọi người đều như căng nứt vào giờ phút này, kinh hãi trong lòng như sóng gió động trời hoàn toàn bao phủ họ, cảm giác hít thở không
thông mãnh liệt điên cuồng đánh úp lại.
Sau khi biết rõ hậu trường của Hầu gia là hộ pháp Võ Minh, hắn không
những không thu lại mà còn tát một cái vào mặt Tạ Trừ, còn nói đây là
trừng phạt.
Thanh niên này thật sự là kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Lục Vân căn bản không có để ý tới suy nghĩ của mọi người chung quanh,
tát xong Tạ Trừ thì hắn nhảy xuống đài đá, nói với Khương Chính Hồng:
“Bế ba của ông lên, chúng ta về Khương gia trước, tôi phải châm cứu cho
ông ấy.”
Khương Thiên Viễn bị nội thương, hơn nữa đã lớn tuổi, nếu không kịp thời tiến hành trị liệu thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Khương Chính Hồng còn chưa tỉnh táo lại từ tình cảnh vừa rồi, trong đầu
đang ong ong gọi bậy, nghe Lục Vân nói vậy thì giống như con rối mà gật
gật đầu, sau đó ôm ba mình rời đi theo Lục Vân.
Bốn phía lập tức vang lên từng tiếng nói nhỏ khe khẽ.
“Thì ra thằng nhãi này là người của Khương gia, khó trách che chở Khương gia như vậy.”
“Khương gia bọn họ có cao thủ như vậy thì vì sao ban đầu không trực tiếp để hắn lên sân khấu?”
“Phỏng chừng là Khương Thiên Viễn đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh, bọn họ cho
rằng nhất định sẽ thắng, ai biết lại to chuyện như vậy, chỉ có thể trách Khương gia xui xẻo.”
“Khương gia thật sự xui xẻo, thằng nhãi kia phạm tội lớn như vậy, thật
cho rằng Khương gia họ có thể thoát được trách nhiệm sao?”
“…”
Những tiếng bàn tán này nhanh chóng truyền tới tai đám người Khương Thừa Nghiệp Khương Thừa Nghĩa, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Sao họ không biết tuy đã giải quyết vấn đề của Hầu gia, nhưng Khương gia lại rước lấy một kẻ địch càng khủng bố —— Võ Minh.