Chương 196 - Một cước này, mười lăm năm công lực
- Trang Chủ
- Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
- Chương 196 - Một cước này, mười lăm năm công lực
Lúc này Lục Vân làm sao còn không hiểu.
Người có tâm địa không tốt như Âu Dương Minh Hạo, sao có thể mời hắn đến ăn tối để chuộc lỗi, chỉ sợ bên trong đã đào sẵn một cái hố sâu không
đáy, đợi hắn tới dính bẫy mà thôi!
Liệu Lục Vân có sợ nhảy vào cái hố này không?
Dĩ nhiên là không.
Nhưng hắn không có nhu cầu đó.
Cho nên Lục Vân lắc đầu và nói: “Xin lỗi, tôi không có tâm trạng để đấu
với anh, anh không phải đối thủ của tôi, đồ ngu xuẩn, hơn nữa anh còn
không biết mình đang bị lợi dụng!”
Hắn không một chút kiêng kỵ nào khi nói lời này, bởi vì nói ra Ichisuke Eikawa cũng không thể hiểu được.
Quả nhiên Ichisuke Eikawa cũng chỉ hiểu một nửa câu, anh ta đưa mắt nhìn Âu Dương Minh Hạo để được giúp đỡ, muốn anh ta giúp mình dịch nửa câu
sau.
Âu Dương Minh Hạo vẫn bình tĩnh, nói vài câu bằng ngôn ngữ của phương
Đông, dịch là Lục Vân đang khinh thường anh ta, nói rằng taekwondo của
anh ta không chịu nổi một kích của hắn.
Ichisuke Eikawa lập tức nổi giận: “Baka*! quá đáng, hôm nay cậu phải đấu với tôi một trận!”(*ngu ngốc trong tiếng nhật)
Nói xong anh ta liền tạo dáng TaeKwonDo, một chân đứng thẳng, một chân
đá quét không khí trước mặt Lục Vân, cú đá sắc bén xé gió phát ra tiếng
vù vù.
Có thể nhìn ra được, anh ta rất có bản lĩnh.
Ah!
Càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?
Lục Vân lại cảm thấy thú vị.
Liếc nhìn Âu Dương Minh Hạo đang cười thầm một cái, lạnh lẽo nói: “Hay
lắm tên nhãi này, anh rất hợp làm phiên dịch viên đó, không đi làm Hán
gian thật sự là nhân tài không được trọng dụng.”
Sắc mặt Âu Dương Minh Hạo hơi thay đổi.
Lục Vân không đợi anh ta nổi giận, tiếp tục nói: “Hiện tại anh có thể
nào dịch là, tôi muốn hỏi anh ta một cước mười lăm năm công lực này của
tôi, thì anh ta có dám tiếp không.”
Vừa dứt lời
Phanh!
Căn bản Lục Vân không làm ra bất kỳ động tác hoa mỹ nào, hắn chỉ nhấc
chân phải lên, sau đó thả xuống, liền nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện
một cái hố thật lớn, xung quanh miệng hố xuất hiện các đường nứt giống
như mạng nhện lan tràn.
“…”
Hiện trường nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng trong giây lát.
Lúc này, giọng nói Lục Vân đột nhiên lại vang lên, nói: “Lại thêm một
cước mười lăm năm công lực, anh dịch cho anh ta, hỏi anh ta có dám tiếp
hay không.”
Bang!
Lần này là chân trái.
Một cái hố khổng lồ khác, với những vết nứt lan rộng như mạng nhện.
“…”
Không cần Âu Dương Minh Hạo phiên dịch, khí thế đáng sợ này đã làm cho
cái Ichisuke Eikawa kinh hãi, anh ta không ngừng kêu to: “Long Quốc…
Tôi sợ quá, tôi muốn trở về nhà!”
Đừng nói là đai đen Taekwondo, cho dù có trang bị đôi chân bằng sắt, thì anh ta cũng không chịu nổi uy lực từ hai cước này của Lục Vân!
Âu Dương Minh Hạo cũng suýt tè ra quần.
Anh ta đấu đá với Lục Vân là chỉ vì ghen tuông, nên luôn muốn chống đối
Lục Vân, anh ta cho rằng thị lực của Diệp Khuynh Thành có vấn đề mới
chọn hắn, nhưng cho đến tận ngày hôm nay anh ta mới nhận ra rằng, người
có vấn đề về thị lực thực sự là anh ta mới đúng.
Chỉ một cước thôi đã tạo ra một cái hố to trên sàn bê tông.
Đó là gì!
Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết, đây là thực lực chỉ có võ giả mới có!
Lúc Âu Dương Minh Hạo nhận ra người mà anh ta căm ghét bấy lâu nay thực sự là một võ sư thì anh ta lập tức sợ đến ngu người.
Lục Vân đến vỗ vỗ vai anh ta, cười nhạt nói: “Người trẻ tuổi, anh muốn giành phụ nữ với tôi sao, anh còn quá non.”
Anh nghĩ tôi cần heo ăn thịt hổ* với anh sao? (Giả trang thành bộ dáng vô hại để đối phó với kẻ thù)
Ngây thơ.
Sức mạnh của tôi thực sự nằm ở đây, bản thân tôi đã là một con rồng, tôi muốn ăn thịt một con hổ như anh, cũng chỉ cần vài phút mà thôi, thế thì tôi còn cần giả heo làm gì?
Huống chi, Âu Dương Minh Hạo căn bản không phải hổ, thậm chí ngay cả đầu heo cũng không bằng.
Lục Vân tùy tiện tiết lộ một, hai phần thực lực đã trực tiếp khiến anh ta choáng váng.
Diệp Vô Địch ở một bên cũng sửng sốt một lúc lâu, lúc tỉnh táo lại,
không khỏi cảm thán nói: “Mẹ ơi, anh rể, anh thật lợi hại, anh rể, anh
chính là thần tượng của em!”
Đôi mắt của thằng nhóc này sáng rực lên
Lục Vân nói: “Thằng nhãi đầu đất này, lại có thể lật mặt nhanh như vậy,
nhưng mà tôi không phải là anh rể của cậu, tôi càng không muốn làm thần
tượng của cậu.”
“Ha..ha, anh rể đang đùa em sao? Mẹ em đã nói, dù anh có hóa thành tro
cũng phải nhớ rõ mặt anh, anh vĩnh viễn là anh rể của Diệp Vô Địch em.”
Chỉ vài phút trước thôi, chính Diệp Vô Địch cũng sẽ không tin cậu ta sẽ nói ra lời như vậy.
Trên thực tế, từ hôm qua gặp Lục Vân, cậu ta đã bắt đầu đối địch với Lục Vân, kể cả ngày hôm nay, rõ ràng cũng không nói được mấy câu với Lục
Vân.
Cậu ta cảm thấy Lục Vân thật kéo xa so với Âu Dương Minh Hạo.
Cho nên vừa rồi, khi nghe Ichisuke Eikawa nói muốn cùng Lục Vân giao
thủ, Diệp Vô Địch đã ôm tâm trạng hả hê mà xem kịch, muốn nhìn thấy Lục
Vân phải chịu đau đớn.
Nhưng.
Bây giờ thì khác rồi.
Hai cước của Lục Vân hoàn toàn dựng lên thành bức tường hình tượng cao hơn cả núi trong lòng Diệp Vô Địch.
Võ giả!
Chỉ riêng danh hiệu này thôi đã oai phong hơn nhiều so với những người
vừa học tập trở về từ phương Đông, hay những sinh viên đạt thành tích
cao như hai bằng thạc sĩ, vì vậy Diệp Vô Địch rất khôn ngoan mà thay đổi vị trí của mình, trở thành người hâm mộ nhỏ của Lục Vân.
“Chị, sao chị không ngạc nhiên?”
Trong mắt Diệp Vô Địch tỏa ra vẻ ngưỡng mộ, nhưng sau khi nhìn về phía
Diệp Khuynh Thành, lại phát hiện trên mặt cô không có bao nhiêu vẻ kinh
ngạc.
Diệp Khuynh Thành nhìn Lục Vân thật sâu, nói: “Thật ra, chị đã đoán được từ lâu rồi.”