Chương 210 - Khương gia tuyệt vọng
Căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, phòng hội nghị.
Một hội nghị bàn tròn đang được tiến hành.
Minh chủ Cố Trường Hưng nói: “Lạc minh chủ, chúng ta đã hiểu đại khái
tình huống về tội phạm truy nã này, hắn là người biến dị, độ nguy hiểm
thuộc cấp S, sau khi chạy trốn từ khu Hoa Trung các cô tới khu Đông Hải
thì liên tục giết hại ba người, thân thể ba nạn nhân đều bị xé thành
mảnh nhỏ, chỉ còn cái đầu còn hoàn chỉnh.”
Đối diện anh ấy có một cô gái mặt mộc ngồi ngay ngắn.
Cô không trang điểm nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt sắc của
mình, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể lập tức nhìn ra tỉ lệ dáng người của cô rất hoàn mỹ, từ bộ ngực sữa đến vòng eo liễu, lại đến hai chiếc
đùi khép lại dưới bàn, mỗi bộ phận đều hết sức cân đối.
Cô gái này chính là chị bảy của Lục Vân – Lạc Ly.
Chỉ thấy vẻ mặt cô rất nặng nề, nhíu chặt mày liễu, xoa xoa giữa mày và
nói: “Thủ đoạn của tội phạm truy nã lần này rất hung tàn, không bắt được hắn ở khu Hoa Trung là do tôi thất trách.”
Cố Trường Hưng nói: “Chúng ta sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp Lạc minh chủ bắt lấy hung đồ, căn cứ vào chấp pháp giả phía dưới báo cáo, cơ bản đã
khoá lại khu vực mà hung đồ có khả năng hoạt động, sắp bắt giữ hắn về
điều tra rồi.”
Lạc Ly thở dài và nói: “Hy vọng như thế đi, chỉ mong đừng xuất hiện nạn nhân nào nữa.”
Hội nghị tiến hành được một nửa thì một người đàn ông chừng năm mươi
tuổi đột nhiên đứng lên và nói: “Xin lỗi, minh chủ, Lạc minh chủ, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Trường Hưng gật gật đầu.
Ông ta bước nhanh rời khỏi phòng hội nghị, đi ra hành lang bên ngoài rồi nhấn nút nghe: “Tôi đang mở họp, anh gọi điện thoại đến vào lúc này là
có chuyện gì?”
Giọng nói ông ta rất nghiêm túc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói rất vội vàng: “Hàn hộ pháp, trận luận võ giữa Hầu gia và Khương gia xảy ra chuyện rồi.”
Người gọi đến chính là Tạ Trừ.
Mà người nghe máy lại là hộ pháp Võ Minh của căn cứ khu Đông Hải, Hàn Khải.
“Chuyện gì mà còn nghiêm trọng hơn sự kiện người biến dị lần này, anh
không biết động não giải quyết sao?” Trong thanh âm Hàn Khải lộ ra một
tia phẫn nộ, ông ta quát.
Tạ Trừ cười khổ: “Chuyện lần này tôi thật sự không thể giải quyết… Đệ
tử của ngài – Hầu Dũng, đã chết, cả tôi cũng suýt chết trong tay đối
phương.”
“Cái gì!” m lượng của Hàn Khải đột nhiên tăng lên vài phần, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng họp rồi vội vàng bước đi xa một chút, sắc mặt âm
trầm nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ là Khương Thiên Viễn làm? Khương
gia lấy lá gan từ đâu ra mà dám khiêu khích Võ Minh?”
“Không phải, hung thủ là người khác…”
Tạ Trừ nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra, Hàn Khải nghe xong thì cả
người run rẩy, cả giận quát: “Anh nhìn chằm chằm ở đó, tôi lập tức dẫn
người qua, tôi cũng muốn xem lai lịch của thằng nhãi kia thế nào mà dám
đối nghịch với Võ Minh!”
Ông ta tắt máy, do dự một chút rồi quyết định tạm thời không cần quấy
nhiễu minh chủ, ông ta tự động dẫn một đám chấp pháp giả hoả tốc chạy
tới Khương gia.
Hầu Dũng là đệ tử của ông ta, tuy không có chức vụ ở Võ Minh, nhưng Hàn
Khải lại rất coi trọng hắn ta, lúc trước thu Hầu Dũng làm đồ đệ là vì
nhìn trúng thiên phú tu võ của hắn. Mà Hầu Dũng cũng không phụ kỳ vọng
của ông ta, không đến 40 tuổi đã đạt tới Hoá Cảnh hậu kỳ.
Có thể nói đây là đệ tử làm ông ta đắc ý nhất.
Lần này Hầu gia và Khương gia luận võ, vì tránh hiềm nghi mà ông ta
không đích thân đi đến quảng trường luận võ, chỉ phái Tạ Trừ đi qua, ai
biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hung thủ giết chết Hầu Dũng là đang vả mặt Hàn Khải này!
…
Khương gia đã bị một đám người vây quanh chật như nêm cối.
Trừ chấp sự Võ Minh Tạ Trừ và thủ hạ chấp pháp giả của hắn ta ra, còn có một ít thành viên gia tộc hào môn Kim Lăng, họ đang chờ xem kịch vui,
hơn nữa trong lòng trừ vui sướng khi người gặp họa ra thì còn mừng thầm.
Lần này Hầu gia trở lại Kim Lăng thật sự quá cứng rắn, đặc biệt là tin về một nhà hai Tông Sư đã làm mọi người sợ nát gan.
Cách làm sáng suốt nhất của bọn họ chính là kịp thời đầu quân vào Hầu
gia, nhưng đây thật sự là điều bọn họ muốn nhìn thấy nhất sao?
Chưa chắc.
Nếu có cơ hội làm chủ nhân thì ai muốn chạy đi làm nô lệ cho người khác?
Hầu Dũng chết cũng là chuyện tốt đối với những hào môn chỉ phụ trách
chọn phe như bọn họ, hơn nữa lần này Khương gia trêu chọc Võ Minh tuyệt
đối sẽ gặp phải chế tài nghiêm khắc.
Có nghĩa là lần này hai nhà Khương Hầu luận võ đã trực tiếp làm tổn hại
cả hai bên, đây là chuyện các gia tộc hào môn khác rất thích nhìn thấy.
Giờ phút này ở đại sảnh Khương gia, mọi người đều mang tâm tình áp lực,
vẻ mặt nặng nề. Tình huống này còn tuyệt vọng hơn lúc trước Khương Thiên Viễn chưa đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh mà lại phải đối mặt với sự
khiêu khích của Hầu gia.
Thua luận võ thì hậu quả nghiêm trọng nhất chính là Khương gia giao ra
chín phần tài sản, từ đây rời khỏi Kim Lăng. Nhưng lần này đắc tội hộ
pháp Võ Minh, kết cục thật sự rất khó dự đoán trước được.
“Ba, rốt cuộc người giết chết Hầu Dũng từ đâu tới, lần này hắn giết Hầu
Dũng, còn tát chấp sự Võ Minh một cái, thật là gây chuyện thị phi mà.”
Người nói chuyện là con trai cả của Khương Chính Hồng – Khương Thừa
Nghiệp, trong giọng nói tràn ngập ý trách cứ.
Cậu hai Khương Thừa Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, ba, người này xuống tay
thật không biết nặng nhẹ, cho nên mới trêu chọc phiền phức lớn như vậy
cho Khương gia chúng ta… Hay con đi ra ngoài nói với chấp sự Võ Minh
là hắn không liên quan gì đến Khương gia.”
Khương Dung thở dài và nói: “Hiện tại tên khốn Ngô Quế kia nhất định
cười thực vui vẻ, nghĩ đến cái mồm của anh ta là con đã cảm thấy ghê
tởm.”
“…”
Mấy hậu bối còn lại của Khương gia cũng mồm năm miệng mười, đại khái là
muốn đểy Lục Vân ra, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn, xem có thể tìm
được con đường sống hay không.
Khương Chính Hồng ngồi trên chủ vị đại sảnh, nghe đám người phía dưới
ríu rít thì sắc mặt xanh mét, sau đó đột nhiên vỗ mạnh bàn rồi cả giận
quát: “Đều câm miệng cho tôi! Lục tiền bối là ân nhân của Khương gia,
nếu không có Lục tiền bối thì lão tổ tông sớm đã chết trong tay Hầu
Dũng!”
“Cho dù là hiện tại, Lục tiền bối cũng đang chữa thương cho lão tổ tông ở sân sau, nhưng đám vong ân phụ nghĩa tụi bây còn muốn đẩy Lục tiền bối
ra để tự bảo vệ mình, nếu Lục tiền bối nghe thấy lời này thì sẽ thất
vọng buồn lòng đến mức nào? Tụi bây không xứng làm hậu bối của Khương
gia!”