Chương 176 - Dùng châm của thầy, bắn em!
Trong phòng học hình chữ T vang lên tiếng ồ lên.
Đám sinh viên bọn họ bị rút thăm trúng phải tới tham gia lớp học tự chọn trung y quỷ quái gì đó, tâm tình vốn đã khó chịu, hiện tại thấy thầy
giáo còn trẻ như vậy thì lập tức càng thổn thức.
Lục Vân lại trực diện với những ánh mắt hoài nghi đó, trên mặt hiện ra nụ cười, không chút rối loạn.
Hắn đã cảm nhận ra những sinh viên này không phải tự nguyện đến đây,
nhưng hắn có tự tin sẽ làm họ nghe xong tiết này thì cam tâm tình nguyện tới lần thứ hai.
Lục Vân nhìn quét qua phòng học một lượt rồi nói: “Tôi biết mọi người
không phải tự nguyện tới đây, cũng hoài nghi về trình độ của tôi…”
“Thầy biết thì tốt, vậy mau tuyên bố tan học đi, đừng tiếp tục lãng phí
thời gian của mọi người, thật không biết trường học làm gì nữa, cứ sắp
mấy hoạt động lung tung rối loạn như vậy.” Lục Vân còn chưa dứt lời đã
nghe thấy ở giữa phòng học có một nam sinh đầu nhím lớn tiếng kêu gào
một câu.
Trông cậu ta cà lơ phất phơ, trên đùi còn có một nữ sinh mặc váy ngắn màu đen đang ngồi, hoàn toàn làm lơ kỷ luật lớp học.
Mà sau khi đầu nhím lớn tiếng nói xong, trên mặt nữ sinh còn hiện ra vẻ
tự hào, cứ như bạn trai dám lớn tiếng nói chuyện với Lục Vân như vậy làm cô ta rất có mặt mũi.
Bọn người này thật sự quá không kỷ luật.
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn không được, muốn đứng lên giữ trật tự thì Lục Vân
lại lắc lắc đầu với cô, vẫn mang vẻ mặt trấn định tự nhiên mà cười nói:
“Mười phút, các người chỉ cần ngồi ở đây nghe tôi giảng mười phút, mười
phút sau có thể rời đi ngay.”
“Hứ, thiệt hay giả, không phải thầy muốn chờ chúng tôi rời đi rồi lén
mách lẻo, để trường học trừ điểm học phần của chúng tôi đó chứ?” Có
người nghi ngờ.
Lục Vân lắc lắc đầu: “Tôi khinh thường làm chuyện ăn trộm gà sau lưng
này, nếu các người không tin thì hiện tại có thể mở di động ra ghi âm,
tôi lặp lại một lần, chỉ cần các người im lặng nghe tôi giảng mười phút
khóa, mười phút sau, ai muốn rời đi thì có thể đi ngay.”
“Được, nếu thầy đã nói như vậy thì tụi tôi nghe mười phút, xem thầy có thể giảng ra thứ gì hay ho.” Đầu nhím hài hước nói.
Cậu ta không tin trong thời gian mười phút mà Lục Vân có thể hấp dẫn mọi người ở lại.
Phòng học an tĩnh lại, dù sao cũng chỉ có mười phút mà thôi.
Những sinh viên lướt TaoBao, xem tiểu thuyết kia cũng nghiền ngẫm mà
nhìn Lục Vân như đang xem diễn, còn những người chơi game thì kích hoạt
hình thức điên cuồng đánh bàn phím, nhưng không hề phát ra âm thanh.
Qua chừng nửa phút, Lục Vân vẫn chưa bắt đầu giảng bài mà lại hơi nhíu
mày và nói: “Xem ra các bạn đã rất tự giác, nghe mười phút liền kết thúc nên đều không nói nữa, nhưng mà có vài thứ vẫn quá không hiểu chuyện.”
Vài thứ?
Mọi người trong phòng lập tức cảm thấy kỳ quái, hiện tại đã không ai phát ra âm thanh, sao hắn vẫn không hài lòng?
Ai không hiểu chuyện?
Bọn họ nghi ngờ mà nhìn Lục Vân.
Chỉ thấy Lục Vân lắc lắc đầu, đột nhiên trong tay xuất hiện mấy cây kim
châm cứu lấp lánh, thở dài nói: “Ong ong ong quấy rầy tôi giảng bài,
thật sự quá không hiểu chuyện!”
Trong nháy mắt dứt lời, kim châm cứu trong tay hắn đã bay vụt ra ngoài.
Hả…
Mọi người đều ngạc nhiên, bọn họ cũng không thấy rõ quỹ đạo bay của cây
kim, cho nên không biết rốt cuộc chúng bay tới đâu, chỉ cảm thấy thần
kinh của người này có chút vấn đề.
Nhưng còn chưa được vài giây, họ bỗng nghe thấy một tiếng kinh hô vang lên từ hàng sau cùng của phòng học.
“Cái đệt cái đệt! Thầy quá trâu bò, ôi đệt ——”
Ngay lập tức, mọi người sôi nổi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một
nam sinh chỉ vào vách tường phía sau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Mọi người không rõ nguyên do, còn tưởng rằng người này phát bệnh, nhưng
rất nhanh, mấy sinh viên ngồi bên cạnh nam sinh cũng kinh hô: “Cái đệt
cái đệt! Thầy quá trâu bò!! Má ơi!!!”
???
Tình huống gì vậy?
Mấy sinh viên ngồi gần phía sau sôi nổi đứng dậy, tò mò đến gần nhìn
thoáng qua, đồng tử của họ cũng lập tức phóng to, kinh hô lên tiếng.
Chỉ thấy trên vách tường kia có mấy cây kim châm đâm thật sâu, khủng bố
nhất chính là trên mỗi một cây kim đều cắm một con ruồi.
Ruồi đó!
Từ vị tí bục giảng của phòng học chữ T đến hàng sau cùng có khoảng cách
bao xa? Nhìn thế nào cũng đến hai ba mươi mét đúng không?
Ở khoảng cách hai ba mươi mét mà dùng kim châm cứu đâm trúng ruồi bọ,
hơn nữa còn cùng lúc trúng vài con, con mẹ nó, bộ đang quay phim à?
Toàn bộ phòng học lại trở nên rúng động.
“Thầy, sao thầy làm được vậy? Thể hiện lại cho chúng em xem đi, vừa rồi tụi em không thấy rõ là như thế nào.”
“Đúng rồi đúng rồi, thầy, thầy bắn một cây châm cho tụi em xem đi, đúng lúc chỗ em vừa rớt một sợi tóc này.”
Một nữ sinh xinh xắn nhổ một sợi tóc dài của mình rồi ấn lên vách tường, tùy ý cho tóc rơi xuống, giây tiếp theo đột nhiên thấy một cây kim bay
vụt qua, chẻ sợi tóc đứt thành hai đoạn.
“…”
“Cái đệt ——”
“Rõ ràng đều là sinh viên, sao lại không có văn hóa như vậy, mọi người
trừ ‘ Cái đệt ’ ra thì không thể dùng từ ngữ nào khác để khen thầy sao?” Lục Vân tỏ vẻ buồn bực mà nói một câu, lập tức khiến cả phòng vang lên
từng tràng cười, người thầy này thật quá đáng yêu.
Không thể không nói, Lục Vân đã cân nhắc rất rõ tâm lý của những người
này, biết họ lòng có oán trách, cho dù mình giảng bài ra hoa cũng rất
khó được họ tán thành, một khi đã như vậy thì cứ biểu diễn thật tráng lệ đi!
Dù sao Lục Vân cũng là người cùng tuổi, quá hiểu tâm tư của bọn họ.
Quả nhiên sau khi bắn ra mấy cây kim châm, hơn 99% sinh viên đều quên
mất mình bị bắt tới đây nghe giảng bài, tâm tình kích động không thôi.
Thậm chí còn có mấy nữ sinh xinh đẹp đứng lên, học theo mà nhổ xuống một sợi tóc dài, đầy chờ mong mà nói: “Thầy thầy, mau xem nơi này, dùng
châm của thầy bắn em đi!”
Các cô thật sự quá kích động, gấp không chờ nổi năn nỉ hắn.
Lục Vân lại ho nhẹ hai tiếng và nói: “Khụ khụ, mấy cô gái, tự trọng đi, thầy là người đứng đắn.”
Mấy nữ sinh đứng lên lập tức sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại những lời nói vừa rồi của mình có ý nghĩa khác, khuôn mặt họ lập tức đỏ bừng rồi
ngồi xuống.
Thầy, sao thầy lại dùng giọng điệu không đứng đắn như vậy để nói ra lời nói đứng đắn như thế?