Chương 203 - Chuyện cũ của chị em Khương gia
Khương Chính Hồng biết chân tướng xong thì kích động trong lòng đã không thua kém gì Khương Thiên Viễn, sự tôn kính đối với Lục Vân cũng không
thấp hơn Khương Thiên Viễn, suýt đã quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Chỉ cần ba đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh thì sẽ giữ được Khương gia, ông ấy có thể không kích động sao?
“Lục tiền bối, xin nhận một lạy của tôi!”
“Thôi bỏ đi, ông đã một đống tuổi rồi, đừng quỳ rồi xảy ra chuyện, sau
đó lại ăn vạ tôi, ông chỉ cần nhớ kỹ về sau chín chắn một chút là được.”
Đây là một hình ảnh rất quỷ dị, một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi lại
dùng dáng vẻ trưởng bối ân cần dạy bảo vãn bối mà bảo một ông lão gần 70 tuổi là sau này phải chín chắn một chút.
Nhưng Khương Chính Hồng lại không cảm thấy kỳ quái, còn khiêm tốn gật
đầu và nói: “Vâng vâng vâng, Lục tiền bối dạy bảo rất đúng, về sau Tiểu
Hồng nhất định sẽ trở nên càng chín chán ổn định, tiền bối cứ việc yên
tâm.”
Tiểu Hồng?
Lục Vân nổi hết da gà lên.
Khương Chính Hồng lại nói: “Tôi nhất định sẽ nghe theo lời dạy dỗ của
Lục tiền bối, nhưng Lục tiền bối nhất định phải nhận cái lạy này, trước
đó là tôi có mắt không tròng mạo phạm tiền bối, nhưng tiền bối vẫn không so đo hiềm khích mà cứu Khương gia khỏi dầu sôi lửa bỏng, cho nên tiền
bối chính là đại ân nhân của Khương gia!”
Nói xong thì ông ấy quỳ xuống trước mặt Lục Vân, bái lạy một cái.
Lục Vân thấy ông ấy khăng khăng làm như thế cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ lắc lắc đầu và nói: “Ông lão chết tiệt ông thật là ngoan cố khó sửa!”
“Ha ha, đa tạ Lục tiền bối khích lệ.” Khương Chính Hồng nghe câu nói này còn tưởng rằng Lục Vân đang khích lệ mình, còn ngượng ngùng cười cười.
“…”
“Đúng rồi Lục tiền bối, trước đó ngài nói ngài được con gái cưng Lam Nhi của tôi gửi gắm mới đến trợ giúp Khương gia, có thể mạo muội hỏi một
câu ngài và Lam Nhi nhà tôi có quan hệ gì không?”
Ông lão chết tiệt này không lâu trước đó còn luôn miệng nói Khương Lam
là đứa con gái bất hiếu, hiện tại đã biến thành con gái cưng Lam Nhi,
thật không biết xấu hổ.
Lục Vân liếc nhìn ông ấy rồi nói: “Chuyện này chờ ông tự đi hỏi bác gái Khương là được.”
“Vâng vâng vâng, chờ nguy cơ lần này của Khương gia được giải trừ, tôi
lập tức đi đến tỉnh Giang Nam thăm Lam Nhi. Đúng rồi Lục tiền bối, ngài
là đại ân nhân của Khương gia chúng tôi, tôi gọi hết vãn bối trong nhà
ra để cảm tạ ngài!”
“Không cần.” Lục Vân lại vẫy vẫy tay và nói: “Không vội, về sau nhất
định sẽ có cơ hội, trước mắt vẫn nên thắng trận luận võ lần này trước
lại nói.”
Lục Vân cảm thấy mình quá vĩ đại, đầu tiên là yên lặng trải đường sẵn
cho Khương gia, chờ về sau chị Khuynh Thành trở về thăm người thân thì
mình có thể tự hào nói, nhìn đi chị đẹp, đây là giang sơn em đánh hạ cho chị, cả ông cố ngoại nhìn thấy chị cũng phải cúi đầu khom lưng!
Đến lúc đó chị Khuynh Thành sẽ cảm động hôn má trái hay hôn má phải của mình, hay là…. Hôn lên đầu nhỏ đây?
Nghĩ thôi hắn đã cảm thấy kích động.
Lúc hai người đang trò chuyện trong sảnh thì một người phụ nữ từ ngoài
cửa đi vào, buồn bực nói: “Ba, Ngô Quế thật quá đáng, con muốn ly hôn
với anh ta!”
Người này tên là Khương Dung, là con gái út của Khương Chính Hồng, tuy
dung mạo không sánh bằng Khương Lam, nhưng hồi trẻ cũng là một mỹ nhân.
Bà ta và Khương Lam từng có một đoạn ân oán.
Trước kia Khương gia chuẩn bị đính hôn Khương Lam cho Ngô Quế Ngô gia,
nhưng khi đó Khương Lam đã thích Diệp Hướng Vinh, cho nên từ chối việc
hôn nhân này, còn giận dỗi rời khỏi Khương gia.
Mà cô em gái Khương Dung lại liếc một cái đã nhìn trúng Ngô Quế, Khương Lam bỏ nhà đi rất hợp ý của Khương Dung.
Khương gia suy xét đến quan hệ giữa hai nhà, cuối cùng cũng để Khương
Dung thay chị mình là Khương Lam gả cho Ngô Quế, cũng coi như thỏa mãn
tâm nguyện của Khương Dung. Quan hệ hai nhà cũng trở nên gắn bó.
Nhưng hôm nay Khương Dung đột nhiên chạy tới nói muốn ly hôn với Ngô
Quế, Khương Chính Hồng nghe xong cũng giận tím mặt, nói: “Hiện tại đã là lúc nào, luận võ sắp tới, con còn ly hôn cái gì, thật là chẳng phân
biệt nặng nhẹ!”
Khương Dung tủi thân nói: “Ba, không phải con một hai muốn làm vậy vào
thời điểm này, mà là vì Ngô Quế rất quá đáng, anh ta nói hoặc là ly hôn, hoặc là ép con hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mọi người.”
“Cái gì?” Khương Chính Hồng tức giận đến vỗ bàn và nói: “Lời này là
thằng khốn Ngô Quế kia nói ra? Ngô gia bọn họ chuẩn bị đi lấy lòng Hầu
gia?”
Vào thời khắc mấu chốt này mà Ngô Quế lại nói ra những câu đo, còn không phải thể hiện thái độ của Ngô gia bọn họ sao?
Sao Khương Chính Hồng có thể không nghe ra.
Khương Dung vừa lau nước mắt, vừa tủi nhục nói: “Ngô gia có ý đó thật,
con ở lại nhà đó không nổi nữa, cho nên mới chạy về kể khổ với ba.”
“Thằng khốn Ngô Quế kia giỏi lắm, kết quả luận võ còn chưa có mà nó đã
dám nói như vậy, thật cho rằng Khương gia chúng ta là quả hồng mềm, có
thể tùy tiện bóp hay sao?”
Khương Chính Hồng tức đến râu cũng run rẩy.
Khương Dung nói: “Ba, con cũng không biết tại sao mà lần này Ngô gia có
vẻ đặc biệt tự tin, cảm thấy Hầu gia nhất định có thể thắng, con cảm
thấy rất sợ.”
“Hừ, có gì mà sợ, nếu là hôm qua thì ba sẽ cảm thấy phần thắng của
Khương gia không lớn, nhưng hiện tại… Con cứ chờ xem, sẽ đến lúc Ngô
gia hối hận.”
Trong lòng Khương Chính Hồng cũng nghẹn một cục tức, thật sự quá khó chấp nhận!
Nghĩ lại thì vẫn là bảo bối Lam Nhi sáng suốt, lúc trước không gả cho thằng khốn Ngô Quế kia.
Nghĩ đến đây, Khương Chính Hồng không khỏi quay đầu nhìn về phía Lục
Vân, hít sâu một hơi, đèn nén lửa giận trong lòng xuống và nói: “Lục
tiền bối, trong nhà có chút gièm pha, làm ngài chê cười.”
Lục Vân lắc lắc đầu, không nói gì.
Mà Khương Dung lại nghi hoặc mà hỏi: “Ba, vị này là?”
Khi tiến vào bà ta đã nhìn thấy Lục Vân, kinh ngạc nghĩ sao lúc này mà
ba còn có tâm tình uống trà nói chuyện phiếm với người ta, hơn nữa còn
với một người người trẻ tuổi như vậy.
Lúc này nghe thấy Khương Chính Hồng gọi Lục Vân là tiền bối thì nghi ngờ trong lòng bà càng mãnh liệt.
Khương Chính Hồng cung kính nói: “Vị này là Lục tiền bối, là đại ân nhân của Khương gia chúng ta.”
Đại ân nhân?
Khương Dung càng khó hiểu, nhưng ngay lúc này, sân sau bỗng truyền đến
một tiếng cười to vô cùng kích động, làm kinh động cả Khương gia: “Ha ha ha, thật là trời phù hộ Khương gia, đám người chờ xem trò cười của ta
đều phải hối hận!”