Chương 21 Anh muốn đấu thế nào? Đấu ở đâu?”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 21 Anh muốn đấu thế nào? Đấu ở đâu?”
Nghe giọng nói này, mắt Tô Tiểu Manh sáng lên, cuối cùng tên khốn này cũng đã đến.
Nhưng lại nghĩ đến cục diện trước mắt, cô ấy lại cảm thấy hơi đau đầu, làm sao mới có thể thoát được đây?
“Tiểu Manh, tôi có chút việc kéo dài nên đến trễ một chút… lên xe đi”, Tiêu Viễn thò đầu ra xin lỗi nhìn Tô Tiểu Manh.
“Tiểu Manh, tên này là ai thế?”
Tô Tiểu Manh chưa nói gì, cửa xe BMW m5 mở ra, một thanh niên tóc ngắn nhuộm bạch kim xuống xe, liếc mắt nhìn Tiêu Viễn.
Nghe thanh niên hỏi thế, đồng tử Tô Tiểu Manh đảo quanh, khóe môi cong lên nụ cười quái gở: “Anh ấy sao? Anh ấy là bạn trai tôi”.
Bạn trai?
Vừa nghe đến hai chữ này, không chỉ thiếu niên tóc bạch kim, mà cả Tiêu Viễn trong xe cũng ngây người, chuyện quái gì thế này?
“Anh yêu, cuối cùng anh cũng đến, người ta đợi anh lâu quá rồi đó”.
Vẻ hờn giận hiện lên nét mặt Tô Tiểu Manh, cực kỳ hấp dẫn, khiến thiếu niên tóc bạch kim trợn to hai mắt.
Tiêu Viễn nhìn Tô Tiểu Manh, lại nhìn thanh niên tóc bạch kim sắc mặt ngày càng khó coi, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, được rồi, anh bị lợi dụng làm tấm chắn.
“Tiểu Manh, anh ta là bạn trai cậu thật à?”, thanh niên tóc bạch kim chỉ vào Tiêu Viễn, giọng điệu quái gở hỏi.
“Tất nhiên rồi”, Tô Tiểu Manh gật đầu, nhìn Tiêu Viễn, nháy mắt với anh: “Anh yêu, để em giới thiệu với anh, đây là bạn cùng lớp của em, Doãn Hạ…”
Không để Tô Tiểu Manh giới thiệu xong, Tiêu Viễn bước xuống xe mỉm cười giơ tay phải ra: “Xin chào, tôi là bạn trai của Tiểu Manh, Tiêu Viễn”.
Nghe Tiêu Viễn nói thế, Tô Tiểu Manh cong môi, phản ứng của tên này cũng nhanh đấy chứ, biết phối hợp nữa. Nhưng lát nữa sẽ đến lúc anh khóc, hừ hừ.
Quả nhiên, đúng như Tô Tiểu Manh nghĩ, thanh niên tóc bạch kim sầm mặt, không để ý đến bàn tay Tiêu Viễn giơ ra với mình, lạnh lùng nói: “Vậy anh có biết tôi là ai không?”
“Cậu chẳng phải là bạn cùng lớp với Tiểu Manh sao?”, Tiêu Viễn không tức giận, chỉ chậm rãi rụt tay về, vẫn mỉm cười.
“Tôi cũng là bạn trai của cậu ấy”.
Thanh niên tóc bạch kim vừa dứt lời, cửa của một chiếc xe sang trọng khác mở ra, vài thanh niên bước ra, khuôn mặt khá non nớt hiện đầy vẻ hung dữ và kiêu ngạo.
“Doãn Hạ, cậu đừng nói bậy bạ, ai là bạn trai cậu chứ. Cậu nói thế, bạn trai tôi sẽ tức giận. Tôi nói cho cậu biết, tính tình của bạn trai tôi không tốt lắm đâu”.
Tô Tiểu Manh ở bên cạnh quyết tâm thêm lửa vào, xem trò vui mà không sợ phiền toái.
“Được rồi, Tô Tiểu Manh, cậu nghĩ Doãn Hạ tôi là đồ ngốc sao? Cậu cho rằng chỉ cần tìm bừa một người đàn ông đến là muốn đuổi được tôi đi sao?”, Doãn Hạ cười nhạo chỉ vào Tiêu Viễn: “Này, tôi cảnh cáo anh, từ đâu đến thì cút về đó đi, đừng để mình phải khó chịu”.
“Hơ hơ, ý của cậu là người bạn trai tôi đây là giả, là Tiểu Manh đưa ra làm lá chắn à?”, Tiêu Viễn cười hỏi.
“Lẽ nào không phải?”, Doãn Hà cười nhạo đáp lại.
Đang lúc Tô Tiểu Manh nghĩ cách đổ thêm dầu vào lửa thì Tiêu Viễn đã nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy ôm vào lòng nói: “Hơ hơ, nếu không phải là bạn trai bạn gái thì tôi có dám ôm như vậy không?”
“…”
Tô Tiểu Manh ngớ người, đệch, tên này lợi dụng mình.
“Này, mẹ nó, anh buông Tô Tiểu Manh ra”.
Tô Tiểu Manh chưa kịp nổi đóa thì Doãn Hạ đã quát lên.
Mấy thanh niên bên cạnh cũng đều nổi giận, mắng vài câu rồi lấy cây gậy bóng chày từ trong xe ra bao vây lấy Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn nhìn xung quanh, bất lực lắc đầu, hỏi Tô Tiểu Manh bị anh ép buộc ôm vào lòng, anh nói nhỏ vào tai Tô Tiểu Manh: “Đám này là bạn cùng lớp với cô thật sao?”
Tô Tiểu Manh vốn muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ấy đè nén cơn giận bị lợi dụng xuống, khẽ nói: “Đúng thế, sao vậy, chẳng lẽ là anh sợ? Nếu sợ thì tôi sẽ khinh thường anh”.
“Ha ha, tôi mà lại sợ mấy tên học sinh này à? Nhưng tôi rất tò mò, tại sao cậu ta lại nói cô là bạn gái cậu ta?”
Tô Tiểu Manh do dự một chốc, cuối cùng vẫn nói: “Khoảng thời gian trước tôi và Doãn Hạ từng đua xe với nhau, lúc đó bọn tôi đã nói nếu tôi thua thì sẽ làm bạn gái của cậu ta…”
“…”
Nghe cô ấy nói thế, Tiêu Viễn không khỏi trợn mắt, người này ngốc thế? Cược luôn cả bản thân?
“Này, có nghe rõ không? Cô ấy thua nên phải làm bạn gái tôi… Anh sau này cách xa cậu ấy ra, nếu không tính cách của đám anh em của tôi đây không tốt lắm đâu”, Doãn Hạ nghiêng đầu đe dọa.
Mấy thanh niên khác đều nắm chặt gậy bóng chày, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ và phấn khích, đã lâu lắm rồi không đánh ai, hôm nay phải hung hăng dạy dỗ cái tên không biết chui ra từ đây này trước mặt toàn thể học sinh, ra oai một chút.
Tiêu Viễn nhìn khí thế của họ, không khỏi lắc đầu, đây nào phải là học sinh cấp ba, rõ ràng là bọn côn đồ trên đường phố. Nhưng anh cũng lười so đo với mấy đứa trẻ con bị chiều hư, mất mặt lắm.
“Chẳng phải chỉ là một cuộc đua xe thôi sao, Doãn Hạ, có dám cược một trận không?”
“Cược? Anh bảo tôi cược thì tôi cược à, dựa vào đâu chứ?”
Tiêu Viễn khẽ cười nói: “Doãn Hạ, chẳng phải cậu muốn Tiểu Manh làm bạn gái cậu sao? Nếu tôi thua, tôi chủ động rời khỏi cô ấy, thế nào?”
Nghe thế, Tô Tiểu Manh sốt ruột, ý định ban đầu của cô ấy là làm cho Tiêu Viễn và Doãn Hạ xảy ra xung đột, tốt nhất là nên đánh nhau… Cho dù là ai đối phó với ai, đều là tình huống mà cô ấy thấy vui vẻ… Tốt nhất là Tiêu Viễn bị đánh một trận, vậy thì cô ấy có thể trút được giận.
Nhưng giờ thì hay rồi, bị lợi dụng, còn phải đua xe gì đó nữa? Nếu lại thua thì cô ấy còn chối cãi thế nào được, lẽ nào phải làm bạn gái Doãn Hạ thật sao?
Doãn Hạ nhìn Tô Tiểu Manh, lại nhìn Tiêu Viễn: “Được, tôi cược với anh, nhưng tôi muốn thêm giá trị đánh đổi”.
“Cái gì?”
“Nếu anh thua, ngoài việc Tô Tiểu Manh thuộc về tôi, tôi còn muốn một cánh tay của anh”, Doãn Hạ nói.
“Được”, khiến Doãn Hà bất ngờ là Tiêu Viễn đồng ý không chút do dự.
“Này, anh làm gì thế hả? Đã được tôi cho phép chưa mà đã lấy tôi ra cược rồi?”, Tô Tiểu Manh trợn mắt nhìn Tiêu Viễn, nhỏ giọng nói.
“Lẽ nào cô không muốn giải quyết một lần cho xong sao? Nếu muốn thì nghe theo tôi”, Tiêu Viễn hỏi một câu.
Tô Tiểu Manh liếc nhìn đám người Doãn Hạ, cắn môi, nếu anh có thể giúp mình giải quyết vấn đề này thật thì cũng xem là chuyện tốt, nhưng nếu anh ta thua thì phải làm sao?
“Doãn Hạ, nếu tôi thua, sau này cậu không được phép quấn lấy Tiểu Manh, thế nào?”
“Không thành vấn đề”, Doãn Hạ cũng nhanh chóng đồng ý: “Anh muốn đấu thế nào? Đấu ở đâu?”
“Tùy cậu”.
“Vậy chúng ta đến Cửu Long Bàn đi, anh lái chiếc xe này à?”
“Ừ, tôi lái chiếc này”.
“Được, đến lúc đó đừng giở trò, thua rồi thì cút được bao xa thì đi bấy xa”.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi trước dẫn đường đi”, nói rồi Tiêu Viễn vỗ vào mông Tô Tiểu Manh, cười xấu xa nói: “Em yêu, lên xe đi”.