Chương 20 “Nói xàm, ai thừa nhận chứ?”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 20 “Nói xàm, ai thừa nhận chứ?”
Chìa khóa xe rơi xuống bàn, phát ra tiếng leng keng, mặt trên chìa khóa có cây đinh ba sáng lấp lánh, còn hơi chói mắt!
Tiếu Bằng Phi còn đang muốn chế nhạo lời ngụy biện của Tiêu Viễn, nhưng khi hắn ta nhìn thấy cây đinh ba thì lập tức nuốt luôn lời định nói xuống. Là Maserati sao?
Tiêu Viễn nhìn sắc mặt tím tái của Tiếu Bằng Phi, trong lòng thầm cười khẩy. Thằng ranh, anh muốn giẫm lên ông đây để tôn lên sự giàu có của anh chứ gì? Nực cười, chẳng lẽ chỉ có mỗi anh mới có chìa khóa xe sao? Bây giờ đã thấy mình ngu ngốc chưa? Không còn giấc mơ gì nữa chứ?
“Chiếc, chiếc xe này tôi từng nhìn thấy rồi. Gọi là cái gì Mase ấy?”
Bên cạnh, bà Đồng kinh ngạc kêu lên. Mặc dù tạm thời không nhớ ra tên của nó, nhưng bà ta biết được đây là một chiếc xe hơi sang trọng. Mà chiếc xe này còn có trị giá hơn triệu tệ!
“Mẹ, đây là Maserati”.
Đồng Nhan tiếp lời, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Người khác không biết, chẳng lẽ cô ta còn không biết hay sao? Chiếc xe này rõ ràng không phải là của Tiêu Viễn, mà là của sếp Tô!
“Đúng đúng, Maserati… Chiếc xe này phải hơn một một triệu đấy nhỉ?”
“Hình như là hơn hai triệu”.
Mặc dù Đồng Nhan không biết nhiều về xe, nhưng cô ta ở công ty cũng nghe thấy đồng nghiệp nói một câu rằng xe của sếp Tô là chiếc xe tối tân nhất của dòng xe Quattroporte, trị giá gần ba triệu tệ!
“Đây mới là siêu xe chân chính này!” Bà Đồng vô thức nói.
Nghe thấy lời của bà Đồng, mặt Tiếu Bằng Phi càng nóng lên. Nhất là khi hắn ta nhớ đến lời mình vừa nói với Tiêu Viễn, giấc mơ mây trời gì đó, làm người phải có ước mơ… Nói nhảm, con mẹ nó, người ta đã có chiếc xe này rồi, còn mơ mộng gì nữa… Chiếc Maserati này, có thể thoải mái mua đứt mấy chiếc BMW của hắn ta rồi!
“Ha ha ha, siêu xe gì chứ, cũng chỉ là một phương tiện để đi lại mà thôi”.
“…”
Khóe miệng Tiếu Bằng Phi giật giật, cả người tê dại. Đây mới chính là chuyên gia khoe khoang này! Nghe người ta nói chưa, chiếc xe hơn hai triệu chỉ là một phương tiện để đi lại thôi đấy…
Quả nhiên, bà Đồng nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng nhanh chóng thay đổi một trăm tám mươi độ, cười nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, trong mắt người có tiền như các cậu thì mấy triệu có là gì…”
“…”
Đồng Nhan thấy mẹ mình trở mặt nhanh như vậy thì rất xấu hổ. Thực sự quá xấu hổ!
“ Ha ha ha, cô à, cỡ như cháu thì đâu được tính là giàu có… Ở Long Hải này đi một chiếc xe vài triệu, tài sản mấy chục triệu hoàn toàn không là gì cả, cũng tạm coi như là đủ sống qua ngày thôi”.
Khi Tiêu Viễn nói câu này, còn cố ý liếc nhìn Tiếu Bằng Phi. Ý của anh rất rõ ràng, nhà cậu chẳng qua cũng chỉ đủ sống qua ngày mà thôi, còn dám ra vẻ gì ở đây chứ. Có đủ tư cách không?
“Trưởng phòng Tiêu… Không, gọi thế này quá xa cách rồi. Nếu cậu và Tiểu Nhan là đồng nghiệp tốt, là bạn tốt, vậy thì cô gọi cháu là Tiểu Tiêu nhé, được không?” Bà Đồng cực kỳ nhiệt tình, còn chủ động rót trà cho Tiêu Viễn: “Nào, uống trà, uống trà đi cháu”.
“Ha ha ha, cảm ơn cô”.
“Cảm ơn cái gì, cô nói cho cháu nghe nha, bao nhiêu năm nay, con bé Tiểu Nhan này còn chưa từng dẫn thằng con trai nào về nhà đâu đấy…”
Bà Đồng nói xong, đột nhiên chú ý tới sắc mặt của Tiếu Bằng Phi càng ngày càng khó coi. Trên mặt cũng có chút xấu hổ hiếm thấy: “ À ai đấy nhỉ, Bằng Phi, cậu cũng đừng ngồi không như thế, uống trà đi!”
“Cô à, cô đừng để người khác lừa. Bây giờ có rất nhiều người lên Shopee mua chìa khóa siêu xe giả để giả vờ khoe khoang đấy…” Tiếu Bằng Phi lạnh lùng nói.
“Hả? Giả sao?” Sắc mặt bà Đồng hơi thay đổi, lại quay lại nhìn Tiêu Viễn, quả thực ăn mặc không giống nhà giàu.
“Ha ha ha”. Tiêu Viễn khẽ cười, nhìn đồng hồ rồi đứng lên: “Cô à, cháu còn có chút việc nên phải rời đi trước. Hôm khác cháu sẽ lại ghé thăm”.
“Đã phải đi rồi sao? Vậy để cô tiễn cháu nhé”. Bà Đồng cũng đứng dậy. Tiễn khách là giả, còn đi xem siêu xe mới là thật!
Nếu Maserati là thật thì bà ta thực sự phải suy nghĩ lại nên gả con gái cho ai rồi… Tất nhiên cũng không có gì phải cân nhắc thêm cả. Trong mắt bà ta, ai có nhiều tiền hơn thì gả cho người ấy!
“Cháu cũng có việc phải đi rồi”. Tiếu Bằng Phi cũng đứng dậy, hắn ta cũng muốn xem xem, cái tên này có phải thực sự lái Maserati đến đây hay không!
Tiêu Viễn đương nhiên biết rõ hai người này đang nghĩ gì. Anh cũng không vạch trần mà đi thẳng ra bên ngoài.
Mấy người đi tới ngoài cửa, bà Đồng khi nhìn thấy Maserati thì khuôn mặt tàn phai theo năm tháng của bà ta lại tươi tắn giống như bông cúc đang nở rộ. Thật sự là một ông chủ giàu có!
Mặt Tiếu Bằng Phi tối sầm lại. Cái tên đáng chết này, đúng thật là lái Maserati đến, hơn nữa còn là dòng Quattroporte!
“Cô, Đồng Nhan, cháu đi trước nhé… Còn đằng đó, đợi khi nào có thời gian, chúng ta lại nói chuyện tiếp về ước mơ nhé!”
“Được, Tiểu Tiêu, cháu nhất định phải tới thăm cô đấy nhé!” Đến lúc này, bà Đồng không còn nghi ngờ gì nữa. Nhìn Tiêu Viễn thế nào cũng thấy vừa mắt!
“Vâng vâng, nhất định rồi!” Tiêu Viễn đồng ý, rồi gật đầu với Đồng Nhan. Anh ngồi vào xe, chậm rãi rời đi.
“Siêu xe vài triệu, cả đời này của mẹ còn chưa từng được ngồi bao giờ. Hôm nào phải ngồi thử mới được! Không được, mẹ muốn ngồi lúc nào thì ngồi lúc đó, con phải nắm bắt lấy có biết không!” Bà Đồng nhìn bóng xe rời đi, nói với Đồng Nhan.
Đồng Nhan sửng sốt: “Nắm bắt cái gì?”
“Tất nhiên là nắm bắt lấy ông chủ giàu có này rồi! Hai con phát triển tới đâu rồi? Hôn chưa? Đã lên giường chưa?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy! Con nói rồi, chúng con chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi…”
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
“Vậy thì con phải nắm bắt thời gian để biến quan hệ đồng nghiệp bình thường thành quan hệ sống chung không bình thường!”
“…”
Đồng Nhan hơi loạn não. Từ cái gì thành cái gì cơ?
Sắc mặt của Tiếu Bằng Phi ở bên cạnh cũng tái nhợt, hắn ta có cảm giác mình bị cắm sừng!
“Đủ rồi, cô coi cháu không tồn tại hay sao?”
Bà Đồng nghe thấy giọng nói giận dữ của Tiếu Bằng Phi, quay đầu lại nhìn hắn ta: “Sao vậy?”
Tiếu Bằng Phi càng giận dữ, trừng mắt nhìn bà Đồng: “Lúc trước cô nói với cháu như thế nào? Không phải đồng ý để cháu và Đồng Nhan ở bên nhau rồi sao?”
“Đúng vậy đấy. Lúc đầu thì tôi muốn cậu với nó thành đôi, nhưng bây giờ tôi phát hiện Tiểu Tiêu còn thích hợp với con gái tôi hơn…”
“Làm sao cô biết được hắn ta hợp với cô ấy hơn cháu?”
“Vì Tiểu Tiêu giàu hơn cậu!” Bà Đồng lời ngay lẽ phải nói.
“…”
Tiếu Bằng Phi nghe vậy, suýt chút nữa thở không ra hơi. Lái Maserati thì chính là giàu hơn tôi sao? Ai mà biết được cái xe đấy có phải của hắn hay không chứ!
“Tiểu Tiếu à, dưa hái xanh không ngọt, cậu xem con gái tôi với Tiểu Tiêu… Ô, thật trùng hợp, một người họ Tiêu một người họ Tiếu này! Con gái tôi lại có cảm giác với Tiểu Tiêu đó hơn. Tôi là mẹ thì phải tôn trọng quyết định của nó chứ?”
Tiếu Bằng Phi thực sự không nghe nổi nữa. Bà cô này thực sự… quá vô liêm sỉ rồi!
“Hừ!”
Tiếu Bằng Phi hừ lạnh, xanh mặt đi vào xe BMW của mình, đạp ga phóng thẳng đi!
“Hừ, cái thứ gì vậy, lái con xe BMW rách mà cũng muốn ngủ với con gái tôi sao? Không biết tự lượng sức mình!”
Bà Đồng nhìn chiếc BMW đi xa, nhổ nước bọt rồi túm lấy Đồng Nhan: “Đi, về nhà nói cho mẹ biết chuyện của Tiểu Tiêu. Nhà nó có bao nhiêu tiền…”
…
Trước cổng trường trung học số một của thành phố, Tô Tiểu Manh đang buồn chán nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Cái tên đáng chết này, sao vẫn còn chưa tới!”
Đột nhiên từ xa có tiếng còi inh ỏi, vài chiếc siêu xe dừng lại trước mặt cô ấy.
Trong đó có một chiếc xe BMW m5 màu xanh đang hạ cửa kính xe xuống, ngó đầu ra: “Tiểu Manh, tối nay cùng đi chơi nhé?”
“Xéo đi, tiểu thư đây không rảnh!” Tô Tiểu Manh nhìn thoáng qua chiếc m5 rồi cau mày.
“Không rảnh sao? Ha ha ha, lại về nhà làm cục cưng ngoan ngoãn à?” Thanh niên trong xe m5 cười lớn nói.
“Làm cục cưng cái đầu cậu, tiểu thư đây chỉ là không thèm đi chơi chung với các cậu thôi!”
“Tiểu Manh, cậu đừng quên, bây giờ tôi đang là bạn trai của cậu đấy!”
“Nói xàm, ai thừa nhận chứ?”
“Ha, thế nào, cậu còn không chịu thừa nhận sao? Nếu việc cô hai nhà họ Tô thua mà không chịu phạt truyền ra ngoài thì sao cậu còn có thể ở lại trường này được nữa đây?”
“Cậu…”
Sắc mặt Tô Tiểu Manh hơi thay đổi. Chính vào lúc cô ấy không biết phải làm như thế nào thì một bóng đen lao tới như tên bắn, dừng lại ở trước mặt cô ấy, đồng thời một giọng nói xin lỗi vang lên: “Tiểu Manh, thật xin lỗi nhé, tôi tới muộn rồi…”