Chương 19 “Tôi không có”.
Nghe thấy lời mẹ nói, sắc mặt của Đồng Nhan biến đổi: “Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy, chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
“Ừ, bạn bè bình thường là tốt nhất!” Sắc mặt bà Đồng dần dễ nhìn hơn một chút, sau đó nở nụ cười: “Tiểu Nhan, nào, mẹ giới thiệu cho con một thanh niên anh tuấn, Tiếu Bằng Phi, hai đứa làm quen đi..”.
“Chào em, rất vui được biết em!” Bên cạnh, một người trẻ tuổi nhìn Đồng Nhan với ánh mắt nồng cháy, giơ tay phải ra.
Mặt Đồng Nhan có một tia bất lực thoáng qua, lại tới rồi!
Thật ra ngay khi cô ta vừa bước vào cửa, đã chú ý tới thanh niên này, cô ta cũng biết tại sao người thanh niên này lại xuất hiện trong nhà mình!
Cả ngày mẹ cô ta chỉ nghĩ đến chuyện tìm một người có tiền cho cô ta, sau đó dăm ba bữa lại tìm mấy người được gọi là ‘thanh niên anh tuấn’ tới nhà, mặc dù cô ta hơi đơn thuần, nhưng không phải ngốc, cô ta có thể nhìn ra, mấy người ‘thanh niên anh tuấn’ này có tâm tư gì…
Giống như người trước mắt này, chẳng phải ánh mắt cũng cứ nhìn vào ngực cô ta không ngừng, lấp lánh những dục vọng nguyên sơ nhất hay sao?
Mệt quá!
Có điều, vì phép lịch sự, cô ta vẫn gật đầu, bắt tay với hắn: “Chào anh”.
“Tiểu Nhan, mẹ nói với con, Bằng Phi giỏi lắm đấy, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp của bản thân, tài sản trên hàng triệu rồi! Nhà cậu ấy cũng mở công ty, tài sản hàng chục tỷ, cậu ấy là con một, là người thừa kế duy nhất…” Bà Đồng bên cạnh cứ nói mãi không dừng.
“Ha ha, cô à, cháu làm thế cũng chỉ là trò vui nho nhỏ thôi”. Thanh niên ra vẻ khiêm tốn, nhưng trên mặt lại viết hai chữ ‘đắc ý’ to bự.
“Nhìn đi, đứa bé này còn khiêm tốn nữa… Tiểu Nhan, mẹ cảm thấy con và Bằng Phi rất hợp, hai đứa thử qua lại coi sao?”
“Mẹ!” Đồng Nhan thấy mẹ mình càng nói càng kì cục, đành cắt ngang lời bà ta, sau đó áy náy nhìn Tiêu Viễn luôn bị coi thường: “Trưởng phòng Tiêu, ngại quá, anh nhanh ngồi xuống đi!”
“Ha ha, không sao”.
Tiêu Viễn cũng không tức giận vì bị coi thường, ngược lại còn nhìn cảnh tượng trước mắt đầy thích thú, mỉm cười, ngồi lên ghế.
“Trưởng phòng Tiêu, tôi đi pha trà cho anh”.
Đồng Nhan hơi hối hận vì đã mời Tiêu Viễn đến, nếu sớm biết trong nhà là tình cảnh này, vậy thì nói gì cô ta cũng sẽ không để anh tới.
Bà Đồng nghe thấy lời chào hỏi của Đồng Nhan với Tiêu Viễn, khẽ nhướng mày, trưởng phòng? Chẳng lẽ là sếp?
Nghĩ tới đây, sắc mặt bà ta hòa hoãn hơn, nhìn Tiêu Viễn: “Cậu với Tiểu Nhan nhà tôi quen nhau bao lâu rồi? Cậu làm việc gì?”
“Cháu và Đồng Nhan mới quen biết, chúng cháu là đồng nghiệp”.
“Đồng nghiệp? Vậy tại sao con bé lại gọi cậu là trưởng phòng Tiêu?”
“Ha ha, cô à, cô không biết đấy thôi, bây giờ có một số công ty nhỏ, cũng phân thành mấy bộ phân… Người lớn nhất trong các bộ phận đó, sẽ được gọi là trưởng phòng! Nhưng bộ phận này, có khi cũng chỉ có hai ba người thôi!” Bên cạnh, thanh niên nói chuyện có chút giễu cợt.
Bà Đồng nghe thấy lời này, sắc mặt vừa hòa hoãn đã lạnh lùng: “Là loại trưởng phòng này à, tôi còn tưởng lợi hại thế nào!”
“Ha ha, anh bạn này, không biết anh nhậm chức trong công ty nào? Đây là danh thiếp của tôi!” Thanh niên nhìn Tiêu Viễn, rút ra một tấm danh thiếp, đưa qua.
Tiêu Viễn nhận lấy, nhìn một cái, chỉ thấy trên đó viết một dãy tên dài, ví dụ như trợ lí của chủ tịch công ty, tổng giám đốc gì đó, trông rất lừa đảo!
“Tôi đang làm ở công ty gia đình, là trợ lí của chủ tịch… Trong công ty của mình, tôi là tổng giám đốc…” Thanh niên sợ Tiêu Viễn nhìn không hiểu, còn cố ý giải thích mấy câu.
“Ồ ồ, mặc dù tôi không hiểu, nhưng nhìn có vẻ rất lợi hại”. Tiêu Viễn gật đầu không ngừng.
“Ha ha, cũng không phải là rất lợi hại, chỉ mạnh hơn những người đi làm cho người khác một chút thôi…” Tiếu Bằng Phi nhếch miệng, “Ông cụ nhà tôi nói, bây giờ cho tôi rèn luyện nhiều một chút, đợi tôi kết hôn rồi, sẽ cho tôi quản lí công ty gia đình…”
“Này, tiếp quản công ty gia đình, vậy đó chính là ông chủ lớn hàng chục triệu rồi!” Bên cạnh, ánh mắt bà Đồng phát sáng, giọng điều hâm mộ nói.
Có bà Đồng phối hợp, Tiếu Bằng Phi càng chém gió ghê gớm hơn: “Đó là điều chắc chắn rồi, cháu tin là dưới sự lãnh đạo của mình, chuyện công ty gia đình vượt ngưỡng ‘trăm triệu tệ’, cũng không phải là vấn đề!”
Bên cạnh, Tiêu Viễn nhìn hai người, trong lòng có chút buồn cười, hai người này người tung người hứng, cả hai bọn họ đối thoại, hình như phối hợp với nhau không tệ lắm…
“Cái gì? Hàng trăm triệu hả? Cả đời này, chỉ cần có hàng trăm triệu là tốt rồi, chết cũng đáng!” Bà Đồng càng ngưỡng mộ hơn.
“Ha ha, cô à, nếu như cháu và Đồng nhan tới với nhau, vậy của cháu không phải là của cô sao?” Tiếu Bằng Phi nhìn Đồng Nhan đang rót trà, cố ý nói.
“Ha ha, tốt, cô biết đứa nhỏ này có hiếu mà! Tiểu Nhan, nghe thấy chưa? Bằng Phi là đứa trẻ tốt biết bao, lần này con không thể tùy hứng nữa!” Bà Đồng được một câu nói của Tiếu Bằng Phi dỗ cho cười vui vẻ, hận không thể đưa con gái lên giường người ta ngay tối nay!
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhan mím lại, nổi nóng, cô ta không nói gì, nhưng trong lòng thì cực kì chống đối.
Tiếu Bằng Phi lại chém gió thêm một lúc, thấy Đồng Nhan không có phản ứng gì lớn, cũng có chút hứng thú, tuy nhiên sau khi nghĩ tới chuyện gì đó, mắt hắn trợn lên, mở miệng nói: “Đồng Nhan, hồi nãy là trưởng phòng Tiêu đưa em về à?”
“Ừ”. Đồng nhan gật đầu.
“Làm phiền trưởng phòng Tiêu, thế thì ngại quá! Hay là thế này, anh cũng có nhiều thời gian, sau này anh sẽ đưa đón em đi làm, thế nào?”
“Tiểu Nhan, con xem Bằng Phi quan tâm con bao nhiêu… Mẹ nói với con, xe của Bằng Phi là BMW, xe hơi sang trọng, ngồi trong đó sẽ thoải mái đến mức nào?” Bà Đồng cũng nói giúp.
Nụ cười trên mặt Tiếu Bằng Phi càng đậm, giả vờ tùy ý lấy chìa khóa xe ra, chơi đùa: “Cô à, BMW của cháu cũng không phải xe sang gì, chỉ đáng mấy trăm nghìn tệ thôi…”
Tiêu Viễn thấy chìa khóa xe trong tay Tiếu Bằng Phi, suy nghĩ, hình như bên cạnh cửa có đỗ một chiếc BMW màu rượu sâm panh thật, hồi nãy anh không chú ý, thì là của thằng nhóc này.
Ban đầu Tiếu Bằng Phi cho rằng, hắn lấy chìa khóa xe BMW ra là có thể thu hút ánh mắt của Đồng Nhan, nhưng điều khiến hắn bó tay là, người ta vẫn không có phản ứng gì, chuyện này khiến hắn thất vọng…
Chiêu này, hắn đã thử và thành công nhiều lần, đặc biệt là trước mặt một số cô gái nhỏ chưa trải sự đời yêu thích sự phù phiếm, sức sát thương của BMW vẫn đủ, nhưng tại sao ở đây lại vô ích chứ?
“Trưởng phòng Tiêu, tôi cảm thấy đàn ông đều nên có một giấc mơ về khoảng trời xanh trắng, anh thấy sao?” Tiếu Bằng Phi thấy Tiêu Viễn nhìn chìa khóa xe, cười hỏi.
Tiêu Viễn lắc đầu: “Tôi không có”.
“Ồ? Ha ha, trưởng phòng Tiêu, mặc dù bây giờ anh đang đi làm cho người khác, thu nhập cũng không nhiều, nhưng vẫn nên có ước mơ chứ, nhỡ đâu thực hiện được thì sao? Còn có câu, người không có ước mơ, có khác gì kẻ lười biếng đâu?” Tiếu Bằng Phi nói tới đây, dừng lại, liếc mắt nhìn Đồng Nhan, cố ý hỏi: “Không biết bây giờ trưởng phòng Tiêu đang lái xe gì?”
“Ừ, anh nói đúng, con người đúng là nên có ước mơ…” Tiêu Viễn vừa nói vừa lấy chìa khóa xe Maserati của tổng giám đốc trong túi ra, ném lên trên bàn: “Có điều, tôi cảm thấy thứ có thể đo bằng tiền, đều không phải là ước mơ”.