Chương 18 “Vào nhà ngồi một chút nhé?”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 18 “Vào nhà ngồi một chút nhé?”
Bốn giờ chiều, Tiêu Viễn đi đến văn phòng giám đốc.
“Sếp Tô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tiêu Viễn, một lát nữa tôi sẽ đến phòng thí nghiệm, anh đón Tiểu Manh về nhà trước đi…”
Tô Ngọc đang cắm đầu viết lách, nghe thấy tiếng của Tiêu Viễn thì ngẩng đầu lên nói.
“A, còn cô thì sao?”
“Khi nào xong tôi sẽ nhờ tài xế khác đến đón tôi về”.
Tiêu Viễn nhìn gương mặt có vẻ mệt mỏi của Tô Ngọc, thầm cảm thấy đau lòng: “Dù sao tôi cũng rảnh, lát nữa tôi sẽ đến đón cô”.
“Không cần đâu, để Tiểu Manh ở nhà một mình tôi cảm thấy không yên tâm”.
Tiêu Viễn ngẩn người, sau đó lập tức nhận ra, có vẻ như những bức thư đe dọa và máy nghe lén đã khiến cho người phụ nữ này không có được cảm giác an toàn!
Thay vì lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cô lo lắng cho sự an toàn của em gái mình hơn!
“Tô Ngọc, đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện thư đe dọa và máy nghe lén đó nhanh thôi! Còn về sự an toàn của Tiểu Manh, tôi cảm thấy đối phương đang nhắm vào cô, nên không cần lo lắng gì cô ấy cả!”
“Ừm, mong là vậy!” Tô Ngọc chậm rãi gật đầu: “Được rồi, lát nữa hết ca trực anh hãy đến đón con bé, nào tôi làm việc xong sẽ gọi cho anh sau”.
“Được”, Tiêu Viễn trả lời, do dự một chút: “Tô Ngọc, cô đừng vất vả quá, không phải là công ty cũng có nhân viên nghiên cứu à? Sao cô phải tự mình đi tuyến đầu chứ?”
“Có một công thức điều chế mỹ phẩm cần tôi phải đích thân đến đó theo dõi, chuyện công thức điều chế này có liên quan đến chiến lược phát triển của công ty trong vài năm tới”.
Tiêu Viễn gật đầu, không nói gì nữa, dù sao mấy chuyện của công ty, cô cũng biết rõ nhiều hơn anh.
Ở trong phòng làm việc một lúc Tiêu Viễn mới rời đi, vốn dĩ anh muốn đi đến phòng làm việc của Tần Lan, nhưng lại thấy cửa khóa nên đành phải bỏ cuộc, quay lại bộ phận an ninh.
“Anh Viễn, em đã đi hỏi các đồng nghiệp trực tối hôm qua, bọn họ không phát hiện điều gì bất thường hết”.
Vừa mới trở về phòng làm việc, Đinh Lực đi từ bên ngoài vào.
“Không phát hiện tí gì hết sao?”
Tiêu Viễn nhíu mày, camera không chụp lại, an ninh không phát giác, có vẻ việc này thật sự khó giải quyết rồi đây!
“Không có”.
“Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài làm việc trước đi!”
“Ò, vậy em đi trực đây”.
“Ừm, làm tốt nha, bắt đầu vai trò của người dẫn đầu, anh đây sẽ không bạc đãi cậu đâu!”
“Em biết rồi!” Đinh Lực dùng hết sức gật đầu thật mạnh, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Viễn lấy điếu thuốc ra, châm lửa rồi hít vào một hơi, đồng thời, đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động… chuyện máy nghe lén và thư đe dọa có phải là do một người làm ra không? Mục đích là gì? Cạnh tranh kinh doanh thông thường? Nhưng máy nghe lén là sản phẩm của quân đội Đảo Quốc, người bình thường không thể có được!
Hút xong một điếu thuốc, Tiêu Viễn cũng không nghĩ ra được gì, anh nheo mắt lại, chẳng lẽ chỉ có thể chờ trong bị động thôi sao?
Hơn năm giờ, Tiêu Viễn lái xe ra khỏi công ty, vừa ra khỏi cửa định tăng tốc lên, thì đột nhiên chú ý đến một dáng hình xinh đẹp ở chỗ đón xe buýt cách đó không xa.
Khóe môi Tiêu Viễn hơi cong lên, nhẹ nhàng đạp thắng xe lại, hạ kính xe xuống: “Đồng Nhan, hết giờ làm rồi à?”
“Đồng Nhan đang cúi đầu coi điện thoại, chợt nghe có tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là Tiêu Viễn, gật đầu nói: “Chào trưởng phòng Tiêu”.
“Đang đợi xe buýt về nhà à?”
“Vâng ạ”.
Ánh mắt Tiêu Viễn nhìn sang hai thanh niên gian manh ở sau lưng Đồng Nhan, thầm nghĩ trong lòng, cười nói: “Ha ha, tôi chở cô về nhé?”
“Không làm phiền trưởng phòng Tiêu đâu, tôi đợi xe buýt là được rồi”, Đồng Nhan mỉm cười từ chối.
Tiêu Viễn không biết phải làm sao, sự cảnh giác trong đôi mắt của cô gái này thật sự khiến cho người ta đau lòng, làm người tốt khó quá!
“Không biết khi nào xe buýt mới tới, lên xe đi, khách khí với tôi làm cái gì?”
“Không cần đâu trưởng phòng Tiêu, hai người chúng ta cũng không thuận đường”, Đồng Nhan vẫn lịch sự từ chối.
“Ha ha, tôi có thêm một vài ý tưởng mới về việc tuyển dụng, chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé?”
Tiêu Viễn vẫn không bỏ cuộc vì lời từ chối của Đồng Nhan, bởi vì anh nhìn thấy hai thanh niên gian manh đó nháy mắt với nhau, ánh mắt họ nhìn Đồng Nhan tràn đầy sắc xuân, rõ ràng là không có gì hay ho cả!
Đồng Nhan nghe thấy thế hơi do dự: “Ngày mai hẵng nói không được sao trưởng phòng Tiêu?”
“Ba ngày nữa là tuyển dụng rồi, tốt nhất là hoàn thành càng sớm càng tốt… Lần này công ty rất coi trọng vấn đề tuyển dụng này”.
“Vậy cũng được”.
Đồng Nhan nhớ đến lời nói của Tần Lan, mím đôi môi đỏ mọng, cuối cùng cũng đồng ý, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Tiêu Viễn mỉm cười, nhìn vẻ mặt trở nên khó coi của hai thanh niên gian manh, đạp ga, chiếc Maserati nghênh ngang rời đi.
“Nhà cô ở đâu vậy Đồng Nhan?”
“Ở đường Bách Nam”.
“Ôi, tôi không biết đường, cô dẫn đường đi”.
“Ừm”, Đồng Nhan gật đầu: “Trưởng phòng Tiêu, anh có ý tưởng gì mới vậy?”
“Hả?”
Tiêu Viễn đờ ra, vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói đại để Đồng Nhan chịu lên xe chứ hoàn toàn không có ý tưởng gì mới cả! Vì vậy, hiện tại bị hỏi, anh không biết phải trả lời như thế nào!
Đồng Nhan nhìn thấy Tiêu Viễn như vậy, Đồng Nhan càng cảnh giác cao hơn, chẳng lẽ anh ấy thực sự có ý đồ gì với mình hay sao?
Ngay lúc Đồng Nhan đang tràn đầy cảnh giác và lo lắng, cuối cùng Tiêu Viễn cũng mở miệng nói: “Khi viết văn bản tuyển dụng, nhớ ghi thêm câu cựu chiến binh giải ngũ sẽ được ưu tiên nhận vào…”
“Vâng ạ”, Đồng Nhan tỏ vẻ lắng nghe, nhưng cô ấy đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiêu Viễn nói tiếp, không nhìn được hỏi: “Chỉ có thế thôi à?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy việc này rất quan trọng, ý thức của các cựu chiến binh rất vững vàng…”
“Được, tôi biết rồi”, Đồng Nhan gật đầu: “Phía trước quẹo trái”.
Khoảng hai mươi phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Đồng Nhan, chiếc Maserati đã chạy vào một khu phố tồi tàn, đập vào mắt là những ngôi nhà cao thấp không đồng đều, môi trường lộn xộn…
Tiêu Viễn nhìn trái nhìn phải, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thành phố Long Hải lại có một khu phố tồi tàn bẩn thỉu và bừa bộn như thế, càng ngạc nhiên hơn nữa là Đồng Nhan thực sự đang sống ở nơi đây!
“Trưởng phòng Tiêu, đường xá nơi đây không tốt lắm, không thì anh cho tôi xuống đây đi, tôi tự đi vào là được rồi”, Đồng Nhan chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Viễn, nhỏ giọng nói.
“Hả? Không cần đâu, tôi chở cô về nhà!” Tiêu Viễn lắc đầu, hỏi: “Cô thuê nhà ở đây hay là nhà cô ở đây vậy?”
“Tôi là người địa phương Long Hải, nhà tôi ở chỗ này”.
“À”, Tiêu Viễn gật đầu một cái, không nhịn được mà cảm thán: “Tôi thật sự không nghĩ rằng thành phố quốc tế lớn như Long Hải lại có khu phố tồi tàn thế này”.
Đồng Nhan nghe thấy vậy, gương mặt tươi cười lộ ra vẻ bất lực: “Khu phố tồi tàn này đã tồn tại rất lâu rồi, theo như tôi biết, Long Hải có ít nhất năm khu phố tồi tàn cỡ này… các lãnh đạo trước đây và cả hiện tại cũng muốn phá bỏ các khu phố tồi tàn này, nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ ý định đó”.
“À, việc cải tạo các khu phố tồi tàn luôn là một vấn đề khó khăn”, Tiêu Viễn cười nói, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Xe chạy vào sâu bên trong một lúc, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa nhà hai tầng đổ nát.
Nói là tòa nhà hai tầng, nhưng thật ra đó là một tầng trệt, ở trên lại xây thêm một tầng, tầng thứ hai hoàn toàn không có người nào sống, nó hoàn toàn được sử dụng để đòi thêm tiền bồi thường khi phá dỡ… Hiện tượng này rất phổ biến ở các khu phố tồi tàn, vì muốn nhiều tiền hơn, hầu như nhà nào cũng sẽ xây thêm tầng hai hoặc là mở rộng ra thêm!
“Đây là nhà cô hả?”
Tiêu Viễn nhìn mấy lần, bây giờ anh đã hiểu một chút vì sao Đồng Nhan lại coi trọng tiền lương của nhân viên chính thức gấp mấy lần, gia đình này cũng chẳng giàu có gì.
“Ừ”, Đồng Nhan gật đầu: “Cảm ơn trưởng phòng Tiêu đã chở tôi về”.
“Ha ha, khách khí làm gì chứ, hai người chúng ta cũng được coi là bạn của nhau mà đúng không?”
Tiêu Viễn bật cười, từ đầu đến cuối anh cũng không nói đến chuyện hai thanh niên gian manh ở trạm xe buýt ra, có một vài việc không nên nói nhiều.
“Ừ”.Đồng Nhan mỉm cười, lễ phép hỏi: “Vào nhà ngồi một chút nhé?”
Tiêu Viễn nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn thấy còn nhiều thời gian thì gật đầu: “Được”.
“…”
Đồng Nhan hơi ngẩn người, cô ta chỉ định lễ phép hỏi một câu thôi, không ngờ là Tiêu Viễn lại đồng ý!
Không còn cách nào khác, cô ta không nói gì nữa, chỉ có thể xuống xe rồi dẫn Tiêu Viễn đi vào trong sân.
Vừa mới vào sân đã nghe thấy giọng một người phụ nữ truyền tới.
“Mẹ cô ở nhà à?”
“Ừ, trưởng phòng Tiêu, mời vào”, Đồng Nhan gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con về rồi”.
“Này, Tiểu Nhan, con về rồi, Bằng Phi đợi con lâu rồi đấy…” Một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đứng dậy khỏi ghế, khi bà ta nhìn thấy Tiêu Viễn ở sau lưng Đồng Nhan, vẻ mặt sầm xuống: “Cậu ta là ai?”
Đồng Nhan còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Viễn đã cười híp mắt chào hỏi: “Chào cô, cháu là bạn của Đồng Nhan”.
Bà Đồng nghe vậy, nhìn Tiêu Viễn từ trên xuống dưới, bề ngoài cũng ổn, nhưng quần áo hơi nhăn nhúm, lại đến đây tay không, vừa nhìn đã biết nghèo rớt mồng tơi!
“Bạn? Hừ, muốn làm bạn với Tiểu Nhan hả? Giọng nói của bà Đồng hơi chói tai: “Ranh con, tôi nói cho cậu biết, tránh xa Tiểu Nhan nhà tôi ra một chút!”