Chương 17 “Vâng, quyết định như vậy!”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 17 “Vâng, quyết định như vậy!”
Ở phòng làm việc của Tần Lan một lúc, Tiêu Viễn không thể ngồi yên, nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đứng lên: “Đồng Nhan, chị Lan rất bận, chúng ta đừng làm phiền chị ấy, nếu không thì đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi?”
Đồng Nhan sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Được!”
Ngược lại là Tần Lan, dùng ánh mắt cười đùa nhìn Tiêu Viễn, tên này sẽ không ra tay với cô bé chứ?
Tiêu Viễn chú ý đến ánh mắt của Tần Lan, trong lòng áy náy, che giấu nói: “Khụ, chị Lan, đợi em và Đồng Nhan nói chuyện xong, sẽ đến giúp chị xử lý tài liệu!”
“Coi như thằng nhóc cậu có lương tâm, hai ngươi đi nói chuyện đi!” Tần Lan liếc Tiêu Viễn, nhưng cũng không phá hỏng tâm tư lấy lòng của anh.
Tiêu Viễn cười toe toét, cùng Đồng Nhan rời khỏi phòng trợ lý.
“Đồng Nhan, cô chưa phải là nhân viên chính thức của công ty à?”
Trên đường quay về bộ phận an ninh, Tiêu Viễn tìm chuyện để nói.
“Ừ, tôi mới tốt nghiệp đại học, mới vào công ty được nửa tháng… nếu theo thủ tục thông thường, tôi phải làm đủ hai tháng mới có thể trở thành nhân viên chính thức! Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần phối hợp thật tốt với trưởng phòng Tiêu, không bao lâu nữa có thể trở thành nhân viên chính thức!” Đồng Nhan phấn khích khi nhắc đến việc này, dù sao có thể trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn, cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Tiêu Viễn liếc nhìn ngực Đồng Nhan, cười đểu nói: “Đúng, “phối hợp” với tôi thật tốt, trở thành nhân viên chính thức sẽ không thành vấn đề…”
“Xin trưởng phòng Tiêu yên tâm, tôi sẽ!”
Sao Đồng Nhan có thể nghe ra ý trong lời nói của anh chứ, vội vàng gật đầu, có thể thấy, cô ta rất trân trọng cơ hội trở thành nhân viên chính thức này!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã đến bộ phận an ninh, nhân viên bảo vệ đang nghỉ ngơi ở bên trong nhìn thấy Tiêu Viễn dẫn một cô gái đi vào, hai mắt nhìn thẳng, chết tiệt, cực phẩm đấy!
Ngay cả Đinh Lực, cũng lén nuốt nước bọt, trong lòng càng ngưỡng mộ Tiêu Viễn, không hổ là đại ca, trong thời gian ngắn, đã kiếm được cô gái cực phẩm như vậy!
“Đinh Lực, pha một tách trà rồi mang vào!”
Tiêu Viễn bảo Đinh Lực, nhưng ánh mắt dán chặt vào Đồng Nhan, trong lòng lẩm bẩm, để cô gái này đến bộ phận an ninh làm thư ký nhỏ của anh, thì thật là ngầu!
Đồng Nhan mỉm cười, lễ phép gật đầu với mọi người, sau đó đi theo Tiêu Viễn vào phòng làm việc.
“Đồng Nhan, ngồi đi, ở nơi này của tôi không cần phải thận trọng”. Tiêu Viễn cười, anh có thể cảm nhận được, Đồng Nhan ở trước mặt Tần Lan hơi thận trọng, cho nên mới nói vậy.
“Được”. Đồng Nhan ngồi trên ghế sô pha: “Trưởng phòng Tiêu, chúng ta nói tiếp về chuyện tuyển dụng đi”.
“Ha ha, kỳ thực cũng không có gì đáng nói, chỉ là tuyển một ít bảo vệ, cũng không phải tuyển loại người tinh anh cao cấp gì đó”.
“Vậy không cần lập kế hoạch trước sao? Ví dụ như những tiêu chuẩn…”
Tiêu Viễn lắc đầu: “Không, nhân tài có rất nhiều loại, chúng ta phải tin rằng ‘Trời sinh tài nhất định có chỗ dùng’ có thể bây giờ chúng ta tầm thường, nhưng cũng có thể do chưa đúng vị trí, đúng ngành mà thôi… rất nhiều ví dụ để chứng minh, mỗi người đều có ưu điểm và thế mạnh riêng, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra thôi”.
Đồng Nhan sửng sốt, mím môi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Tiếng gõ cửa vang lên, Đinh Lực bưng trà vào: “Anh Viễn, chị dâu, hai người uống trà”.
“…”
Tiêu Viễn không nói nên lời, mẹ kiếp, tên này đang nói bậy bạ cái gì vậy?
Đến mức mặt Đồng Nhan đỏ bừng, đầy ngượng ngùng, anh Viễn? Chị dâu?
“Thằng nhóc, đừng nói bậy nói bạ, đây là đồng nghiệp ở phòng nhân sự, Đồng Nhan!” Tiêu Viễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Đồng Nhan, ngơ ngác, sau đó trừng mắt nhìn Đinh Lực nói.
“Hả?” Đinh Lực lộ ra vẻ lúng túng: “Cô Đồng, xin lỗi, tôi tưởng…”
“Không, không có gì”. Đồng Nhan khẽ lắc đầu, lí nhí nói.
“Khụ, anh Viễn, cô Đồng, hai người trò chuyện, tôi ra ngoài trước!” Đinh Lực nói xong, chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi cậu ta đóng cửa phòng làm việc, động tác đột nhiên cứng đờ, vừa rồi anh Viễn nói, cô gái này tên là gì? Đồng? Đồng Nhan? Mẹ kiếp… tên này hay thật, kết hợp với bản thân cô ấy, thật hoàn mỹ!
Bị Đinh Lực gọi ‘Chị dâu’, bầu không khí trong phòng làm việc hơi khác thường.
Mặc dù Tiêu Viễn cảm thấy không có chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt Đồng Nhan đỏ bừng, đồng thời có một chút khác thường, hơi buồn cười, cô gái này thật sự rất đáng yêu!
Đàn ông thích chinh phục phụ nữ mạnh mẽ, vì họ sẽ có khoái cảm chinh phục… nhưng có một kiểu phụ nữ khác, khiến đàn ông muốn yêu thương từ tận đáy lòng, muốn chăm sóc thật tốt!
Vừa vặn, Đồng Nhan thuộc về kiểu người sau, cho nên tuy mới gặp không lâu, cũng đã khiến cho Tiêu Viễn không kìm lòng được mà nảy sinh yêu mến và kích thích, giống như đối mặt với em gái của mình vậy!
“Khụ, Đồng Nhan, thử loại trà này đi… mới nãy đi gấp, chị Lan nói đưa tôi trà Long Tĩnh cực phẩm mà cũng quên lấy!”
Tiêu Viễn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, coi như dời đi sự chú ý, không làm Đồng Nhan khó xử.
“Ừ”.
“Đồng Nhan, chuyện tuyển dụng, cô không cần lo lắng, chỉ cần để phòng nhân sự chuẩn bị phòng họp là được… những thứ khác, đến khi đó nói sau!”
“Được!”
Nói đến công việc, Đồng Nhan thoáng khôi phục một ít, cẩn thận ghi nhớ những lời Tiêu Viễn nói, tránh phạm sai lầm.
“Đừng nghiêm túc như vậy, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ cho cô làm nhân viên chính thức!”
“Cảm ơn trưởng phòng Tiêu!”
Tiêu Viễn cười: “Tôi cũng là người mới, hôm qua mới đến công ty, còn không hiểu biết về công ty nhiều bằng cô đâu!”
“Trưởng phòng Tiêu rất lợi hại, mới đến công ty đã trở thành trưởng phòng”. Đồng Nhan khâm phục nói.
“Không lợi hại gì đâu, tôi đảm nhiệm chức trưởng phòng này chỉ là tình cờ mà thôi”.Tiêu Viễn lắc đầu nói: “Đúng rồi, nhân viên thực tập của công ty và nhân viên chính thức có gì khác nhau vậy? Có vẻ như cô rất nóng lòng muốn trở thành nhân viên chính thức…”
Tại nơi làm việc, trong thời gian thực tập không chỉ công ty kiểm tra đánh giá nhân viên, mà nhân viên cũng thể nghiệm công ty, rất nhiều thực tập sinh làm việc một thời gian, thấy chức vị hiện tại hoặc công ty không hợp với bản thân, họ có thể rời đi ngay lập tức!
Cho nên, Tiêu Viễn hơi kinh ngạc, sao Đồng Nhan nóng lòng muốn trở thành nhân viên chính thức như vậy, hình như ngoài việc lương thấp hơn và không có hợp đồng chính thức, thì cũng không có gì khác biệt quá lớn.
Đồng Nhan do dự, sau đó bình tĩnh nói: “Bởi vì cùng một vị trí, lương nhân viên chính thức gấp ba lần lương của nhân viên thực tập”.
Tiêu Viễn khá kinh ngạc trước câu trả lời của Đồng Nhan, nhưng cũng không nói nhiều, gật đầu: “Được, ba ngày nữa cô có thể trở thành nhân viên chính thức!”
“Tôi sẽ cố gắng!” Đồng Nhan ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói.
“Haha, được rồi”. Tiêu Viễn còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên thẳng tắp, mẹ kiếp, sao có thể đẹp mê người như vậy?
“Trưởng phòng Tiêu, tôi sẽ nhanh chóng viết thông báo tuyển dụng xong sẽ đưa cho anh xét duyệt!”
“Được…”
“Có yêu cầu gì không?”
“Không có”.
“Vậy… trưởng phòng Tiêu, anh sao thế?” Đồng Nhan chú ý đến sắc mặt của Tiêu Viễn, nghi ngờ hỏi.
“Hả? Không có gì? Khụ, cô nói tiếp đi!” Tiêu Viễn giật mình, thu hồi ánh mắt, che giấu nói.
Đồng Nhan cảm thấy kỳ quái, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, tiếu tục bày tỏ quan điểm của mình.
Trước đó Tiêu Viễn vốn không coi trọng chuyện tuyển dụng này lắm, nhưng bây giờ trở nên cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của anh chàng này không ngừng dán vào ngực Đồng Nhan!
Mỗi khi Đồng Nhan bắt gặp ánh mắt của anh, anh sẽ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác rồi làm như đang lắng nghe!
Thấy Tiêu Viễn nghiêm túc nghe như vậy, Đồng Nhan rất hưng phấn, nói chuyện rất nhiệt tình… nhưng rất nhanh cô ta đã nhận ra có gì đó không ổn, tại sao trưởng phòng Tiêu luôn nhìn vào ngực cô ta?
Lúc đầu, cô ta không để ý nhiều, vì tên và khuôn mặt baby nên nhiều người sẽ nhìn vào ngực cô ta… Vì vậy, theo thời gian, cô ta cũng quen dần!
Nhưng dù quen đến đâu, phụ nữ vẫn khá nhạy cảm với loại ánh mắt này… hơn nữa, cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Viễn, dường như chẳng che giấu gì!
“A!”
Đồng Nhan theo bản năng cúi đầu, phát ra tiếng thét chói tai, cúc áo sơ mi trắng của cô ta, không biết từ lúc nào đã bị bung ra, bên trong như ẩn như hiện!
“Khụ khụ…”
Khuôn mặt thèm thuồng của Tiêu Viễn đỏ ửng, này, anh bị phát hiện rồi!
Chẳng qua, rốt cuộc anh cũng là bụi hoa già đời, rất nhanh đã trở lại bình thường, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “À, Đồng Nhan, mới nãy tôi muốn nhắc cô, cúc áo bị bung ra… Chẳng qua nhìn cô nói xuất thần như vậy, tôi không đành lòng ngắt lời cô, cho nên…”
“…”
Đồng Nhan vội vàng cài cúc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào hoặc phá cửa chạy trốn!
“Ôi, Đồng Nhan, vừa rồi cô nói rất tốt, nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi!”
Tiêu Viễn rời mắt khỏi ngực Đồng Nhan, khá thất vọng, tại sao cô ấy lại phát hiện ra nhanh như vậy? Ôi!
“Trưởng phòng Tiêu, tôi cảm thấy mình nói xong rồi, nếu anh không có ý kiến gì khác, vậy tôi về viết”.
Đồng Nhan nghĩ đến một số quy tắc ngầm ở nơi làm việc, tim đập nhanh, trưởng phòng Tiêu cũng là loại người như vậy sao? Tốt nhất là mau chóng rời đi!
Tiêu Viễn thấy vẻ mặt Đồng Nhan, có lẽ, anh đã làm cô bé này sợ… ai, ai nói con gái Hoa Hạ bây giờ đã cởi mở hơn? Cái gì có thể đong đưa lập tức có khả năng lăn giường, tất cả chỉ là lừa người!
“Ừ, vậy cô đi viết đi, có vấn gì đề, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”
“Được, tạm biệt trưởng phòng Tiêu!” Đồng Nhan gật đầu, đứng dậy vội vã rời đi.
Tiêu Viễn nhìn bóng lưng Đồng Nhan, lắc đầu không biết làm sao, xong đời, đoán chừng cô gái này đề phòng anh như đề phòng cướp rồi!
Ngẩn ngơ một lúc, Tiêu Viễn bắt đầu xem xét lại vấn đề của đội bảo vệ, anh đang do dự không biết có nên tìm quan hệ, từ nhóm cựu chiến binh đã nghỉ hưu trong quân đội hay không, không cần huấn luyện nhiều, có thể sử dụng luôn!
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh từ bỏ ý định này, quên đi, ba ngày nữa xem xét việc tuyển dụng rồi nói sau.
Nhạc chuông vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Viễn, anh ấn nút trả lời: “Alo, Tiểu Đao”.
“Anh Viễn, đã mua phần mộ ở nghĩa trang, cũng đã liên lạc với nhà tang lễ, thứ tư tuần sau hạ huyệt, được không?”
Tiêu Viễn cầm quyển lịch trên bàn, nhìn thử, ngón tay chỉ vào: “Được, vậy thứ tư đi!”
“Vâng, quyết định như vậy!”
“Được!”