Chương 16 Ha ha ha nhất định sẽ giúp đỡ!”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 16 Ha ha ha nhất định sẽ giúp đỡ!”
“Ha ha, tôi chờ các người tới trả thù!” Tiêu Viễn lạnh lùng: “Cút ngay!”
Lưu Đại Khuê và người của Phi Ưng Bang nhếch nhác rời đi!
Tiêu Viễn đứng ở trước cổng công ty nhìn chiếc xe Van đi xa dần, cười khẩy.
“Anh Viễn, liệu Phi Ưng Bang có quay lại báo thù không?” Đinh Lực ở bên cạnh bất an hỏi.
“Ha ha ha, cậu nói thử xem?”
“Em nghĩ là có. Phi Ưng Bang là băng nhóm lớn ở khu vực phía Nam, hôm nay lại chịu tổn thất lớn như vậy, nhất định sẽ còn quay lại báo thù!” Đinh Lực suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Tiêu Viễn gật đầu, vỗ vai Đinh Lực: “Không cần phải lo lắng, chỉ là một Phi Ưng Bang nhỏ nhoi, không thể gây ra chuyện lớn gì đâu!”
“Vâng vâng”. Đinh Lực vội vàng gật đầu, mặc dù trong lòng cậu ta sợ muốn chết!
Tiêu Viễn trở lại phòng bảo vệ, thì phát hiện gần như tất cả bảo vệ đều đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn anh, làm anh miễn cưỡng gượng cười. Không phải chỉ là đánh vài tên côn đồ, rồi đuổi con sâu làm rầu nồi canh Lưu Đại Khuê đi thôi sao? Có cần phải đến mức này không?
“Được rồi, sự việc đã được xử lý xong, mọi người cũng đi làm việc của mình thôi! Trực ban thì đi trực ban, nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi đi… Mấy ngày nay, mọi người phải vất vả rồi. Ba ngày nữa bộ phận an ninh sẽ tuyển thêm người…”
Tiêu Viễn nói ngắn gọn vài câu để trấn an đám bảo vệ này, tránh để họ lo lắng bất an.
“Vâng!”
Tất cả bảo vệ đều đồng thanh trả lời. Mặc dù trưởng phòng mới này mới lên nhậm chức được vài giờ, nhưng bọn họ bây giờ còn có ai dám không phục, càng không có ai dám đối đầu!
Còn chưa thấy sao?
Những người chống đối lại, đều bị đuổi khỏi công ty rồi đó!
Ngay cả Lưu Diêm La còn không phải là đối thủ thì bọn họ làm sao có thể chứ!
Tiêu Viễn nói thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng bảo vệ, trở lại phòng làm việc trong bộ phận an ninh.
Bây giờ bộ phận an ninh còn có rất nhiều việc cần phải làm. Anh là người đứng đầu của bộ phận an ninh, cần phải lập ra một số kế hoạch nào đó!
Nhất là trong lòng anh đã có một ý tưởng. Một ý tưởng táo bạo và điên rồ!
Bộ phận an ninh là một thanh đao sắc bén bảo vệ an toàn cho công ty. Bây giờ anh không chỉ muốn thanh đao này bảo vệ an toàn cho công ty, mà còn bảo vệ an toàn cho cả Tô Ngọc!
Suy cho cùng, sau khi anh giúp Tô Ngọc giải quyết xong rắc rối này thì sẽ rời khỏi Long Hải… Chính vì vậy, anh phải làm thêm chút gì đó cho Tô Ngọc và bây giờ chính là cơ hội!
Đến cả Tô Ngọc cũng từng nói, cô rất tò mò bộ phận an ninh của công ty dưới sự lãnh đạo của người đứng đầu Binh Vương đặc chủng thì cuối cùng sẽ trở lên như thế nào?
Từng là sĩ quan huấn luyện quan trọng nhất của các lực lượng đặc biệt hàng đầu của Hoa Hạ, Tiêu Viễn nắm chắc rằng anh có thể tạo ra một đoàn đội vững chắc và kiên cường. Cho dù không thể so được với lực lượng đặc biệt hàng đầu, nhưng cũng sẽ không thua kém bộ đội đặc chủng thông thường!
Nghĩ mà xem, khi Tô Ngọc có được một lực lượng an ninh có thể so sánh với bộ đội đặc chủng thì về sau cần gì phải lo lắng mấy bức thư đe dọa gì đó chứ? Ai mà không phục thì trực tiếp đẩy họ xuống là được!
Dù sao cũng đang nhàn rỗi mà, cứ làm thôi!
“Anh Tô à, ông đây cũng xem như đã hết lòng vì em gái anh rồi đấy!” Tiêu Viễn càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích. Anh châm điếu thuốc lên, nở một nụ cười tươi.
Vào lúc Tiêu Viễn đang suy nghĩ làm sao để tạo ra một đội bảo vệ đặc biệt thì Đinh Lực từ bên ngoài đi vào.
“Anh Viễn, chủ quản Cao đến”.
“Chủ quản Cao sao? Ai vậy?” Tiêu Viễn tạm ngừng suy nghĩ, thắc mắc.
“Cao Bình, là một chủ quản khác của bộ phận an ninh”.
Sau khi được Đinh Lực nhắc nhở, Tiêu Viễn nhanh chóng nhớ ra. Trước khi anh đến, bộ phận an ninh có tổng cộng hai chủ quản an ninh. Trong đó Lưu Đại Khuê phụ trách ở công ty, còn Cao Bình phụ trách ở nhà máy…
Bình thường, Cao Bình luôn ở nhà máy, rất ít khi về công ty. Mà tại sao anh ta lại quay lại công ty vào đúng lúc này chứ?
Một vài suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, Tiêu Viễn cũng lười nghĩ thêm, gật đầu: “Để anh ta vào đi”.
“Anh Viễn, chủ quản Cao đột nhiên quay về, có phải muốn cướp quyền đoạt lợi gì đó không?” Đinh Lực do dự một chút, lo lắng nói.
Tiêu Viễn nhìn Đinh Lực, cười: “Cướp quyền sao? Ha ha ha, Lưu Đại Khuê đã bị tôi một cước đá ra khỏi công ty thì chỉ cần cái tên Cao Bình này không phải là kẻ ngu thì anh ta sẽ tự biết nên làm gì! Nếu như anh ta thực sự là một kẻ ngu thì cùng lắm tôi đá luôn anh ta đi là được!”
Đinh Lực thấy Tiêu Viễn nói chuyện thoải mái như vậy cũng hơi yên tâm: “Vậy em ra gọi anh ta vào”.
“Ừ”.
Rất nhanh, Đinh Lực đã dẫn theo một người đàn ông đi vào: “Chủ quản Cao, đây là trưởng phòng Tiêu”.
Cao Bình nhìn Tiêu Viễn, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên. Trẻ như vậy sao?
Nhưng mà anh ta rất nhanh đã che đi sự ngạc nhiên ấy, mỉm cười chào hỏi: “Trưởng phòng Tiêu, xin chào, tôi là Cao Bình!”
“Ha ha ha, chủ quản Cao, chào anh!” Tiêu Viễn đứng dậy, bắt tay với Cao Bình: “Mời ngồi!”
Cao Bình gật đầu, ngồi ở ghế đối diện với Tiêu Viễn: “Trưởng phòng Tiêu, tôi vừa nghe nói đến có sự thay đổi trong bộ phận an ninh. Nên quay về công ty xem thử!”
“Ha ha ha, thực ra cũng không có sự thay đổi gì lớn đâu”. Tiêu Viễn cười: “Đinh Lực, đi pha trà cho chủ quản Cao đi”.
“Vâng”.
Tiêu Viễn nhìn bóng dáng của Đinh Lực rồi nhướng mày. Dù sao chúng ta đã là lãnh đạo trung cấp rồi, có phải cũng cần có một thư ký nhỏ rồi không? Bình thường bưng trà, rót nước, đấm lưng, bóp vai gì đó… Đúng vậy, việc này cần phải thương lượng lại với Tô Ngọc!
“Trưởng phòng Tiêu, tôi nghe nói công ty đang thiếu nhân lực đúng không? Hay là tôi điều động một ít người ở nhà máy sang đây nhé?”
Cao Bình không đề cập gì đến Lưu Đại Khuê. Có một số việc, nhìn thấu nhưng không nên nói ra. Nói ra rồi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
“Ha ha ha, không cần đâu, tôi đã nói lại với sếp Tô chuyện này rồi. Ba ngày sau sẽ lại tuyển người… Hoa Hạ cái gì cũng ít, nhưng chỉ có người thì không. Đừng nói mười hay tám người bảo vệ, cho dù có là mười hay tám chuyên viên cao cấp, cũng có thể dễ dàng tuyển dụng được. Anh nói xem có đúng không, chủ quản Cao?” Tiêu Viễn híp mắt cười nói.
Mí mắt Cao Bình giật giật. Lời này của Tiêu Viễn chính là nói cho anh ta nghe!
“Đúng vậy, trưởng phòng Tiêu nói không sai. Xem ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi”.
“Chủ quản Cao, bây giờ bên phía nhà máy có bao nhiêu người?” Tiêu Viễn suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Thêm cả tôi thì tổng cộng có ba mươi sáu người, chia thành bốn nhóm. Trừ đi bên ngoài nhà máy thì những nơi như nhà kho cũng là do chúng tôi phụ trách”.
Tiêu Viễn gật đầu. So với công ty mà nói, thì nhà máy và nhà kho càng cần có nhiều nhân lực hơn!
“Như vậy đi, đợi sau khi công ty tuyển người xong, anh dẫn tất cả người của anh ở bên đấy về đây… Đến lúc đó bộ phận an ninh sẽ mở một cuộc họp, bắt đầu phân công lại nhiệm vụ!”
“Được”.
Hơn mười phút sau, Tần Lan gọi điện thoại đến, kêu anh đến phòng làm việc của cô ta một chuyến. Mà Cao Bình cũng nhân cơ hội rời đi.
Đi tới văn phòng trợ lý, Tiêu Viễn gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
“Chị Lan, chị tìm em sao?”
“Ha, xem ra cậu thực sự không coi Phi Ưng Bang ra gì à? Nếu tôi không chủ động tìm cậu, thì cậu cũng không định tới tìm tôi nói chuyện đúng không?” Tần Lan khẽ cười nói.
Tiêu Viễn nhún vai, ngồi đối diện Tần Lan: “Thực sự em cũng không coi chúng ra gì, chỉ là một tổ chức bình thường mà thôi!”
“Ha ha ha, đàn ông tự tin là quyến rũ nhất. Không hổ là người đứng đầu bộ đội đặc chủng, tôi thích…” Tần Lan nở nụ cười xinh đẹp, đứng dậy pha cho Tiêu Viễn một tách trà: “Nghe nói cậu đánh tàn phế người của Phi Ưng Bang rồi?”
“Đúng vậy, không cho đám côn đồ đó chịu khổ một chút, thì bọn chúng sẽ không ghi nhớ kỹ!” Tiêu Viễn nói xong rồi uống một ngụm trà, khen ngợi: “Trà ngon, là Minh Tiền Long Tĩnh thượng hạng!”
“Nếu thích thì chút nữa cầm về một ít”.
“Vậy em cảm ơn chị Lan trước nhé”. Tiêu Viễn đặt tách trà xuống, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn: “Vẫn là chị Lan đối xử tốt với em!”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Cậu có chắc chắn rằng có thể giải quyết được những rắc rối tiếp theo của Phi Ưng Bang hay không?”
Tiêu Viễn mỉm cười: “Yên tâm đi, việc này em sẽ giải quyết triệt để!”
“Được!” Tần Lan gật đầu: “Vừa nãy tôi đi ngang qua bộ phận nhân sự, cũng đích thân chọn người cho cậu rồi. Là một người đẹp đó!”
“Thật sao?” Ánh mắt Tiêu Viễn sáng lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ dửng dưng ban đầu: “Người đẹp gì chứ. Có đẹp hơn nữa thì cũng có thể đẹp bằng chị Lan được không?”
Tần Lan nghe vậy, khẽ bật cười: “Tên nhóc nhà cậu còn rất biết cách khen tôi…”
Lúc hai người đang nói chuyện thì vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Cửa mở ra, một bóng dáng xinh đẹp từ bên ngoài bước vào. Trang phục công sở tiêu chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng trẻo. Điểm thu hút Tiêu Viễn nhất chính là cô gái này có khuôn mặt rất baby, chính là cái gọi là khuôn mặt trẻ con!
Khi ánh mắt anh nhìn xuống, nước miếng suýt chút chảy ra. Mẹ nó, bộ ngực này hoàn toàn trái ngược lại với khuôn mặt trẻ con này. Là một cô gái mặt học sinh ngực phụ huynh!
“Trợ lý Tần, chào chị!”
Sau khi người đẹp có khuôn mặt baby bước vào, giọng nói vô cùng kính trọng chào Tần Lan.
“Ha ha ha, cô tới rồi”. Ánh mắt Tần Lan liếc qua Tiêu Viễn, trong lòng cười thầm, giới thiệu: “Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Người này là Tiêu Viễn trưởng phòng Tiêu của bộ phận an ninh! Tiêu Viễn, cô gái này chính là người đẹp ở bộ phận nhân sự mà tôi vừa với nhắc đến – Đồng Nhan!”
Gì cơ!
Đồng Nhan sao?
Hai mắt Tiêu Viễn trợn lớn, ánh mắt vô thức đặt lên ngực của Đồng Nhan. Mẹ nó, cái tên này cũng hợp quá rồi. Quả thực tên giống với thực!
Đồng Nhan để ý thấy ánh mắt không hề che giấu của Tiêu Viễn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn giơ bàn tay phải trắng nõn của mình lên: “Trưởng phòng Tiêu, chào anh, tôi là Đồng Nhan, mong được giúp đỡ!”
“A, chào cô chào cô. Ha ha ha nhất định sẽ giúp đỡ!”
Tiêu Viễn phản ứng lại, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ của Đồng Nhan, trong lòng dao động. Thật là mềm quá đi!
“Được rồi, trưởng phòng Tiêu, cậu đừng dọa cô gái người ta nữa!”
Tần Lan cũng có phần không nhìn nổi, híp mắt cười nói.
“Khụ!” Mặt Tiêu Viễn đỏ lên, che giấu nói: “Em chỉ là cảm thấy cô ấy giống một người bạn học thời mẫu giáo của em thôi mà…”
“..”.
Tần Lan cạn lời bĩu môi, cái cớ này cũng quá cũ và vô lý rồi đúng không? Còn bạn thời mẫu giáo nữa chứ? Có phải còn cùng người ta chơi trò đại bàng bắt gà con rồi đúng không?
Ánh mắt của Đồng Nhan cũng hơi kỳ lạ. Khuôn mặt đỏ ửng, người đẹp quyến rũ không nói lên lời.
“Đồng Nhan, việc tuyển dụng của bộ phận an ninh sẽ do cô phối hợp với trưởng phòng Tiêu cùng hoàn thành… Đây cũng xem như là bài kiểm tra đầu tiên của cô khi tới công ty. Nếu cô làm tốt, thì có thể kết thúc thời gian thực tập sớm…” Tần Lan nói với Đồng Nhan.
“Xin trợ lý Tần yên tâm, em nhất định sẽ phối hợp thật tốt với trưởng phòng Tiêu ạ!” Đồng Nhan vội vàng gật đầu nói.
“Ừ!” Tần Lan gật đầu: “Tiêu Viễn, tôi giao người lại cho cậu, cậu đừng có mà bắt nạt cô bé này đấy!”
Tiêu Viễn trợn mắt lên, có ý gì vậy? Đây rõ ràng là không tin nhân phẩm của anh đây rồi sao? Chúng tôi giống người hay bắt nạt con gái nhà người ta lắm hay sao?