Chương 15 Tên khốn nạn, chém hắn!”
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 15 Tên khốn nạn, chém hắn!”
Vẻ mặt Đinh Lực tái nhợt, bắp chân khẽ run rẩy: “Đại ca, anh chờ một chút, lãnh đạo của của chúng lập tức tới ngay…”
“Mẹ kiếp, đã đợi được hơn mười phút rồi… Chủ quản Lưu của các người đâu?”
“Chủ quản Lưu… Chủ quản Lưu đang nghỉ ngơi trong bộ phận an ninh”.
Tuy đã biết rõ những người này có thể là do Lưu Đại Khuê gọi tới, nhưng Đinh Lực lại không dám nhiều lời, con dao xẻ dưa này cũng không phải là giả, lỡ như bị đâm trúng thì xong đời.
“Mẹ nó, vậy bây giờ ai là người quản lý?” Tên đầu trọc mắng chửi: “Lập tức gọi điện thoại cho chủ quản Lưu, nói là Đại Xà tới rồi!”
Đinh Lực vội vàng gật đầu, bảo đồng nghiệp bên cạnh gọi điện thoại cho Lưu Đại Khuê, trong lòng vô cùng lo lắng, bọn họ nhất định là nhắm vào anh Viễn, phải làm sao bây giờ!
Trong lúc cậu ta định gọi điện thoại nhắc nhở Tiêu Viễn, bảo anh rời khỏi công ty từ cửa sau, Tiêu Viễn đã bước vào từ bên ngoài.
“Anh Viễn, anh đến rồi”. Đinh Lực vội vàng đón anh, thấp giọng nói: “Bọn họ chắc chắn là người Lưu Đại Khuê gọi tới, anh Viễn, anh nên trốn đi đã!”
“Thằng ranh, mày đang lẩm bẩm cái chó gì thế?” Tên đầu trọc dùng dao xẻ dưa hấu gõ cái bàn, trợn mắt chửi.
“Không có gì, tôi chỉ muốn bảo anh ấy đi xem tại sao chủ quản Lưu vẫn chưa tới…” Đinh Lực nở nụ cười, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Tiêu Viễn, bảo anh mau chóng rời đi.
Tiêu Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, vỗ vai Đinh Lực, nhìn về phía đám lưu manh: “Tôi là trưởng bộ phận an ninh, các người có chuyện gì không?”
“Trưởng bộ phận à? Thằng ranh, trước đây tại sao tao chưa từng gặp mày?” Tên đầu trọc nhảy từ trên bàn xuống, ánh mắt toát ra vẻ hung dữ.
Những tên lưu manh khác cũng nhìn Tiêu Viễn một cách dữ tợn, lạnh lùng cười.
Tiêu Viễn chú ý tới phản ứng của bọn họ, lại càng chắc chắn rằng Lưu Đại Khuê đã gọi bọn họ tới!
“Ha ha, tôi vừa mới vào công ty được mấy ngày thôi”.
“Ồ, vừa mới vào công ty được mấy ngày mà có thể lên chức trưởng phòng, xem ra mày rất có năng lực đó nhỉ? Nói cho tao biết, sao mày được lên chức? Không phải là bám váy phụ nữ để lên chức đó chứ?” Tên đầu trọc đi tới trước mặt Tiêu Viễn, khinh bỉ nói.
“Anh cảm thấy mặt tôi trắng lắm sao?” Tiêu Viễn thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp, tao không tới đây để thảo luận xem mặt mày có trắng không, tháng này phải trả phí bảo kê rồi đó!”
“Phí bảo kê bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn tệ!” Tên đầu trọc giơ bàn tay lên.
“Cái gì cơ? Năm mươi nghìn tệ? Trước đây không phải chỉ có ba mươi nghìn tệ thôi sao?” Đinh Lực bên cạnh không nhịn được mà xen mồm vào.
Bốp!
Tên đầu trọc tát một phát vào mặt Đinh Lực, hung dữ nói: “Đó là giá trước đây, bây giờ vật giá leo thang, thực phẩm, quần áo có cái nào không tăng đâu, vậy đương nhiên là phí bảo kê cũng phải tăng lên rồi!”
Đinh Lực ôm mặt, lùi lại vài bước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lúc tiếng tát vang lên, vẻ mặt Tiêu Viễn trầm xuống, anh nhìn tên đầu trọc, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Anh sẽ phải hối hận vì cái tát này”.
“Hối hận? Ông đây sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận!” Tên đầu trọc trừng mắt nhìn Tiêu Viễn, những tên lưu manh khác cũng đều xông tới, chuẩn bị đánh nhau.
Bốp.
Đúng lúc này, Lưu Đại Khuê từ bên ngoài bước vào, thấy tên đầu trọc, cố tình nói: “Anh Xà, tại sao tới công ty mà không nói trước một tiếng?”
“Anh Lưu, tôi tới thu tiền bảo kê tháng này…” Tên đầu trọc thu lại ánh mắt đang trừng Tiêu Viễn, phối hợp với hắn.
“Ồ, đúng là tới ngày rồi, nhưng mà bây giờ bộ phận an ninh không phải do tôi quyết định nữa, có chuyện gì thì anh cứ nói chuyện với trưởng phòng Tiêu nhé”. Lưu Đại Khuê chỉ vào Tiêu Viễn nói.
“Được, tôi sẽ nói chuyện với hắn!” Tên đầu trọc gật đầu: “Nếu là anh Lưu thì tôi cũng rất ngại phải tăng tiền bảo kê, nhưng mà bây giờ, ha ha, năm mươi nghìn tệ, không được thiếu đồng nào cả! Nếu không, tôi sẽ làm cho công ty của các người không thể hoạt động được nữa!”
Lưu Đại Khuê nở nụ cười, đây là những điều hắn đã nói với tên đầu trọc trong điện thoại, vừa để giáo huấn Tiêu Viễn, vừa để hắn thể hiện tầm quan trọng của mình, để cho Tô Ngọc biết công ty không thể nào thiếu hắn!
“Đinh Lực, cậu có nhớ vừa rồi hắn dùng tay nào đánh cậu không?”
Tiêu Viễn không thèm để ý tới màn diễn xướng của Lưu Đại Khuê và tên đầu trọc mà nhìn vết bàn tay màu đỏ in trên mặt Đinh Lực, bình tĩnh hỏi.
“Em nhớ”. Đinh Lực yếu ớt gật đầu.
“Mặt còn đau không?”
“Đau…”
“Nếu đã là kẻ cầm đầu thì phải làm điều mà kẻ cầm đầu nên làm, cậu có biết phải làm như nào không?”
“Em, em đánh lại sao?” Đinh Lực sợ tới mức chân run lên, nhưng vẫn có dũng khí nói.
“Đánh lại thì có ý nghĩa gì?” Giọng Tiêu Viễn chợt trở nên lạnh lùng và có vẻ nham hiểm: “Hắn đánh cậu bằng tay nào thì cậu phải bẻ gãy tay đó của hắn!”
“..”.
Đinh Lực sợ tới mức suýt chút nữa ngã phịch xuống đất, còn đám người đầu trọc lại rất tức giận.
“Thằng ranh, mày nói cái đéo gì đấy?”
“Mẹ nó, mày có tin là tao giết mày luôn không?”
Đám lưu manh đều giơ dao xẻ dưa hấu và côn sắt lên, chỉ cần tên đầu trọc nói một câu, bọn họ sẽ lập tức chém chết thằng nhãi ngạo mạn này!
Lưu Đại Khuê lạnh lùng cười vài tiếng, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn, Tiêu Viễn vẫn sẽ tiếp tục kiêu ngạo… Chỉ cần bọn họ xảy ra xung đột, vậy thì Tiêu Viễn sẽ vướng vào phiền phức mãi mãi!
Tuy rằng, đám người đầu trọc không phải đối thủ của Tiêu Viễn nhưng bọn họ có Phi Ưng Bang chống lưng!
Dù cho Tiêu Viễn có lợi hại đến mấy, anh cũng chỉ có một mình, làm sao mà đối phó với cả một bang phái chứ?
Sớm muộn gì anh cũng phải chết trong tay Phi Ưng Bang mà thôi!
“Ha ha, thằng ranh, mày nói cái gì cơ? Định bẻ gãy tay tao á?” Tên đầu trọc giận tím người, quơ quơ tay phải trước mặt Tiêu Viễn: “Là tay này đánh đấy, tới đi, mày đụng vào tao một cái xem nào!”
“Được thôi, vậy thì thử xem!” Tiêu Viễn vừa dứt lời, tay phải nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay tên đầu trọc.
“Mày định…”
Vẻ mặt tên đầu trọc thay đổi, vừa mới nói ra hai chữ, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang, ngay sau đó một cơn đau nhức ập tới, những lời sau đó hoàn toàn biến thành một tiếng kêu thảm thiết.
“A…”
Cổ tay phải của hắn đã bị Tiêu Viễn bẻ gãy!
“Tên khốn nạn, chém hắn!”
“Giết chết hắn!”
Đám lưu manh thấy đại ca mình thua cuộc thì tức giận gầm lên một tiếng, xông vào Tiêu Viễn.
Bốp.
Tiêu Viễn đá văng tên đầu trọc rồi đấm một cú khiến tên lưu manh đầu tiên bay ra ngoài, đồng thời đoạt lấy côn sắt trong tay hắn.
Bang bang bang!
Tiêu Viễn cầm côn sắt, hung hăng đập mạnh vào người đám lưu manh, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng.
Ánh mắt Lưu Đại Khuê bên cạnh hiện lên vẻ hưng phấn và tàn nhẫn, cứ đánh đi, Tiêu Viễn, Phi Ưng Bang sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trận chiến kết thúc, đám lưu manh ôm vết thương, tất cả đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Tiêu Viễn, không ai dám xông lên nữa.
Tiêu Viễn cầm theo côn sắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám lưu manh, sau đó đi về phía tên đầu trọc đang ôm tay.
“Mày, mày muốn làm gì, tao là người của Phi Ưng Bang…” Tên đầu trọc ngoài mạnh trong yếu hô lên.
Bang!
Tiêu Viễn đập côn sắt vào đầu tên đầu trọc: “Đừng dùng Phi Ưng Bang để uy hiếp tôi, tôi không quen biết Phi Ưng Bang gì cả!”
“A…”
Tên đầu trọc lại kêu lên một tiếng thảm thiết, bây giờ hắn đang rất hối hận vì vội vàng chạy tới đây sau cuộc gọi của Lưu Đại Khuê!
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, anh sẽ phải hối hận vì đánh anh em của tôi!” Tiêu Viễn nói, khóe mắt liếc qua Đinh Lực, thật ra anh càng muốn để Đinh Lực tự mình ra tay trả thù hơn, nhưng mà thấy bộ dạng run bần bật của cậu ta, vẫn là quên đi, rèn luyện dũng khí cũng là cả một quá trình!
Hốc mắt Đinh Lực đỏ lên, khụt khịt mũi, cố gắng không để mình rơi nước mắt.
“Ba mươi nghìn tệ tệ phí bảo kê? Mẹ kiếp, ông đây làm một tháng mới được có hai mươi nghìn tệ, anh tới một chuyến mà đòi ba mươi nghìn tệ á, dựa vào đâu chứ? Anh vô liêm sỉ đến vậy sao?” Tiêu Viễn nói xong, lại đập một gậy lên người tên đầu trọc.
“À… Đây là phí bảo kê, Phi Ưng Bang chúng tôi sẽ bảo kê…”
“Có cái rắm, công ty cần các người bảo kê sao?” Tiêu Viễn chửi một câu: “Sau này còn dám tới đây thu phí bảo kê, tôi sẽ đánh gãy chân các người!”
Tên đầu trọc không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, tên khốn kiếp, đợi Phi Ưng Bang bọn này tới trả thù đi!
“Nói, ai bảo anh tới đây?” Tiêu Viễn giơ côn sắt lên, lạnh lùng hỏi.
Lưu Đại Khuê chột dạ, hỏng rồi!
Tên đầu trọc liếc qua Lưu Đại Khuê, lắc đầu: “Không có ai bảo tôi tới hết, hôm nay tôi tới để thu phí bảo kê thôi”.
“Vậy sao?” Tôi đếm tới ba, nếu anh không nói sự thật, tôi sẽ đánh gãy nốt tay trái của anh!”
Vẻ mặt tên đầu trọc thay đổi, lại nhìn Lưu Đại Khuê.
“Một”.
“Hai”.
“Là Lưu Đại Khuê gọi điện thoại bảo tôi tới!” Không đợi Tiêu Viễn đếm tới ba, tên đầu trọc đã lớn tiếng nói.
Không còn cách nào khác, hắn sợ, hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra tên này chắc chắn là người tàn nhẫn, nói được làm được, nếu còn tiếp tục không khai, tay trái của hắn thật sự sẽ phế luôn mất!
“Có cái rắm, Lưu Đại Khuê là chủ quản an ninh của công ty, hắn sao có thể bảo anh tới thu phí bảo kê được chứ? Anh lừa tôi sao?” Tiêu Viễn cố tình tức giận nói.
“Tôi không lừa cậu đâu, thật sự là Lưu Đại Khuê gọi tôi tới mà, hắn bảo tôi dẫn người tới giáo huấn cậu, nhân tiện thu thêm phí bảo kê, sau đó hắn sẽ xuất hiện, ra vẻ mình rất quan trọng…” Tên đầu trọc không dám giấu giếm, nói ra tất cả mọi chuyện.
Vẻ mặt Lưu Đại Khuê thay đổi, xong rồi!
Khóe miệng Tiêu Viễn hơi nhếch lên, quay đầu nhìn Lưu Đại Khuê: “Chủ quản Lưu, tôi thật sự không ngờ rằng anh lại làm ra chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cấu kết với xã hội đen như vậy…”
“Không, tôi không có, tôi bảo hắn tới chỉ để xử lý cậu thôi!” Lưu Đại Khuê buột miệng nói.
“Xử lý tôi? À, chuyện này tôi sẽ báo cáo với sếp Tô, anh dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị cút đi đi!” Tiêu Viễn không khách sáo nói.
Vẻ mặt Lưu Đại Khuê thay đổi, tức giận nói: “Thằng ranh, tao là chủ quan bộ an ninh, ngoại trừ sếp Tô, không ai có thể đuổi việc tao cả!”
“Cút hay không cút?” Tiêu Viễn lười nói nhiều với hắn, giơ côn sắt lên, chỉ thẳng vào Lưu Đại Khuê.
Lưu Đại Khuê thấy Tiêu Viễn định ra tay, lại nghĩ tới trình độ đáng sợ của anh, trong lòng sợ hãi: “Được thôi, tao đi, nhưng tao nhất định sẽ làm mày phải hối hận, Phi Ưng Bang cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”