Chương 13 Dùng hết sức để đánh?
- Trang Chủ
- Binh vương toàn năng của nữ tổng tài - Vương Diệp
- Chương 13 Dùng hết sức để đánh?
Lưu Đại Khuê nghe xong, sắc mặt thay đổi, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, câu nói này của Tiêu Viễn, thật sự có thể khiến hắn rời khỏi công ty!
Nếu rời khỏi công ty, vậy cho dù được Tiêu Viễn đưa đến bệnh viện, cũng có ý nghĩa gì? Nhiều lắm thì, chỉ bớt giận thôi!
Kết quả hắn muốn là, Tiêu Viễn cút khỏi bệnh viện, chức trưởng phòng để hắn làm!
Nghĩ tới đây, Lưu Đại Khuê hít một hơi thật sâu, nắm đấm đang siết chặt thả lỏng: “Chuyện này là tôi không đúng, sau này tôi sẽ chú ý!”
Lưu Diêm La cúi đầu rồi!
Chuyện này khiến rất nhiều bảo vệ kinh ngạc, Lưu Diêm La luôn hoành hành ngang ngược bắt nạt người khác, thế mà lại cúi đầu rồi?
Cũng có người xem náo nhiệt không sợ to chuyện, âm thầm tiếc nuối, sao lại sợ rồi? Nếu làm to thì tốt biết bao? Nghe nói hôm qua đánh nhau trong phòng thể hình rất kịch liệt, sao hôm nay không lên biểu diễn tí đi?
“Ha ha, chủ quản Lưu đột nhiên ý thức được sai lầm, vậy thì lần này bỏ qua đi!”, điều bất ngờ là Tiêu Viễn cũng trở nên dễ nói chuyện, cười gật đầu.
Lưu Đại Khuê thở ra một hơi, trong lòng thì cười nhạo, nhóc con, đợi lát nữa ông đây sẽ gọi điện thoại cho Nhậm Khôn!
“Chủ quản Lưu, anh có biết vì sao sếp Tô cho tôi làm trưởng phòng không?” Tiêu Viễn châm thuốc, hỏi một câu.
“Không biết, sếp Tô làm như vậy, chắc là có lí lẽ của cô ấy!” Lưu Đại Khuê nghiến răng nói ra câu này, nhưng trong lòng lại hận cả Tô Ngọc!
“Ha ha, sếp Tô làm như vậy, đúng là có lí lẽ của cô ấy…” Tiêu Viễn nói tới đây, đột nhiên im lặng, tay phải vỗ mạnh lên mặt bàn: “Bởi vì bộ phận bảo vệ đã đến mức độ không thể không chấn chỉnh rồi!”
Âm thanh to lớn, khiến mọi người giật mình, bộ phận bảo vệ cần phải chấn chỉnh? Ý gì?
“Chủ quản Lưu, tối qua, công ty có bao nhiêu bảo vệ trực ban?” Tiêu Viễn nhìn Lưu Đại Khuê, lạnh lùng hỏi.
Lưu Đại Khuê nhăn mày, nói theo bản năng: “Chắc là mười hai người”.
“Mười hai bảo vệ? Hừ, có mười hai bảo vệ trực ban, còn để trộm đi vào văn phòng của sếp à?” Tiêu Viễn nói xong, ánh mắt liếc qua đám người, tỉ mỉ quan sát phản ứng của bọn họ.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, có trộm đi vào văn phòng của sếp hả?
“Cái gì? Chuyện này không thể nào?” Lưu Đại Khuê cũng trợn to mắt.
“Không thể nào? Có cần tôi mời sếp Tô tự mình tới đây chứng minh không?” Tiêu Viễn lạnh lùng nói.
“Cái này… Không cần không cần”. Lưu Đại Khuê vội vàng lắc đầu.
“Mặc dù không mất gì, nhưng sếp Tô rất tức giận, vì vậy cô ấy muốn chấn chỉnh bộ phận bảo vệ!” Tiêu Viễn dừng lại, tiếp tục trầm giọng nói: “Ngoài ra, tôi và sếp Tô có kiểm tra camera, cũng không phát hiện chuyện gì không bình thường…”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Không mất gì, sếp Tô không báo cảnh sát, nhưng cô ấy nói, bộ phận bảo vệ không thể tiếp tục lười biếng nữa! Coi như tôi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh vác trọng trách nặng nề này…”
Đám người Lưu Đại Khuê bĩu môi, phụt, có chút chuyện thế này, còn bảo nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy?
“Thường nói ‘thế giới loạn lạc phải dùng hình phạt nặng’, cho nên tôi quyết định, tiến hành một cuộc sát hạch tổng hợp ở bộ phận bảo vệ!”
Sát hạch tổng hợp?
Các bảo vệ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều có chút mơ hồ, lại làm cái quỷ gì vậy?
“Người vượt qua bài sát hạch, ở lại! Người không vượt qua, rời đi! Đây cũng là lí do tại sao sếp Tô cho tôi quyền quyết định, vì vậy muốn đi hay ở, đều dựa vào bản thân của mọi người!”
Vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc, đuổi đi?
“Đinh Lực, gọi điện thoại cho các đội khác, bảo họ lập tức quay về công ty sát hạch… đợi khi nào sát hạch xong, những người ở lại sẽ được sắp xếp thành một đội mới…”
“A?” Đinh Lực ngơ ngác, trên mặt tràn đầy lo lắng, bản thân sẽ không bị đuổi đi chứ?”
“A cái gì mà a, nhanh gọi người về cho tôi!” Mắt Tiêu Viễn ra hiệu cho Đinh Lực.
“Ồ ồ, tôi sẽ gọi điện thoại ngay”. Đinh Lực hiểu rõ điều gì đó, vội vàng gật đầu.
Tiêu Viễn lại nhìn Lưu Đại Khuê: “Chủ quản Lưu, chuyện văn phòng của sếp có trộm lẻn vào, anh thân là lãnh đạo nên không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên anh sẽ là người bắt đầu cho kì sát hạch này!”
Trái tim Lưu Đại Khuê lỡ một nhịp, xuất hiện một dự cảm không tốt: “Sát hạch thế nào?”
“Ha ha, trước tiên chúng ta đi đến phòng tập, đợi tới đó, anh sẽ biết thôi!” Tiêu Viễn nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng tập?
Sắc mặt của Lưu Đại Khuê lại biến đổi, dự cảm không tốt càng mạnh hơn, thằng cha sẽ không nhân cơ hội này để báo thù chuyện hôm qua chứ?
Không chỉ mỗi hắn, sắc mặt của mấy người trẻ kia đều thay đổi, nhìn nhau, muốn đi chung, vị sếp mới nhậm chức này, sợ là muốn dùng việc công báo thù riêng rồi!
Đến phòng tập, Tiêu Viễn dựa vào một cái máy chạy bộ, cười híp mắt nói: “Chủ quản Lưu, hôm qua anh có nói, làm bảo vệ thì phải có đủ sức chiến đấu… tôi cảm thấy, làm bảo vệ cũng phải có thực lực mới được, nếu không lúc xuất hiện tình huống bất ngờ gì, mọi người làm sao bảo vệ an toàn cho tài sản của công ty được?”
“…” Lưu Đại Khuê đã có thể xác định, thằng cha này muốn mượn việc công báo thù riêng!
“Chủ quản Lưu, nếu muốn có thực lực, đầu tiên phải có thân thể khỏe mạnh đã, không yêu cầu gì nhiều, trước tiên anh chống đẩy ba trăm cái đi!”
Miệng Lưu Đại Khuê giật giật mấy cái, chống đẩy ba trăm cái? ĐM!
“Làm sao, chủ quản Lưu không định làm sát hạch à?”
Lưu Đại Khuê khẽ cắn răng, nhẫn nhịn, bây giờ cứ nhẫn nhịn trước đã!
“Được, tôi nhận sát hạch, nhưng tôi muốn đi vệ sinh trước!”
“Được, vậy anh nhanh đi đi, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, nếu không, tôi đành phải bắt anh rời khỏi công ty thôi!”
Lưu Đại Khuê đè nén sự phẫn nộ trong lòng, nhanh chóng đi ra ngoài, hắn muốn đi gọi điện thoại cho Nhậm Khôn, bảo hắn lập tức mang hai vị cao thủ kia tới đánh tên khốn này!
Tiêu Viễn nhìn thân hình của Lưu Đại Khuê, khóe miệng cong lên, đồ chó, hôm qua muốn kiểm tra ông đây chứ gì? Hôm nay không hành hạ cho mày đái ra máu, thì không xong chuyện đâu!
“Còn mấy người các anh, hôm qua tôi thấy thực lực của các anh cũng không tồi, mỗi người chống đẩy hai trăm cái đi!”
Tiêu Viễn lại chỉ vào mấy người đắc lực của Lưu Đại Khuê, ý định mượn việc công báo thù riêng của anh, đã quá rõ ràng rồi!
“Những người khác, một người năm mươi cái, bây giờ bắt đầu làm đi!”
Chỉ một khoảnh khắc trong lòng mấy người trẻ có hàng trăm ngàn con lạc đà đang phi nhanh qua, mẹ nó chứ, có dám trực tiếp như vậy không?
Có điều, trong bụng kêu ca thì kêu ca, nhưng không ai dám không làm, Đinh Lực dẫn đầu thực hiện trước, chỉ lát sau trong phòng tập đã xuất hiện âm thanh hì hục hì hục.
Khi các bảo vệ đang làm chống đẩy, Lưu Đại Khuê cũng gọi điện thoại cho Nhậm Khôn.
Nhưng điều khiến hắn phát điên là, điện thoại của Nhậm Khôn tắt máy rồi, hoàn toàn không gọi được!
Không còn cách nào, hắn chỉ đành cất điện thoại đi, quyết định quay về chống đẩy xong rồi nói, đợi xử lí xong cửa ải trước mắt này, lại đi tìm Nhậm Khôn tới báo thù!
Chờ Lưu Đại Khuê quay lại phòng tập, ngoại trừ mấy người trẻ còn đang chống đấy, những người khác đều đã hoàn thành.
“Chủ quản Lưu quay lại rồi, nào, mọi người cùng giúp anh ấy đếm đi, không được thiếu một cái nào đâu đó!” Tiêu Viễn nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Đại Khuê, cười khẽ nói.
“Vâng!” Hiện tại các bảo vệ cũng đã nhìn ra, sát hạch gì đó đều là giả, trưởng phòng mới đang muốn chỉnh đốn Lưu Diêm La thôi!
Lưu Đại Khuê hít một hơi thật sâu, bắt đầu chống đẩy.
“Một cái, hai cái, ba cái…”
Tiêu Viễn đếm đầu tiên, các bảo vệ nhanh chóng bắt kịp, đếm từng tiếng một, đếm đến mức Lưu Đại Khuê suýt nữa đã mất bình tĩnh!
“Một trăm chín mươi chín, hai trăm…”
Dù sao cũng xuất thân từ lính đặc chủng, tố chất cơ thể của Lưu Đại Khuê cũng không tồi, chống đẩy ba trăm cái liên tục, vẫn có thể kiên trì được.
Có điều, lúc hắn làm được hai trăm bốn mươi lăm cái, không kiên trì được nữa rồi!
Gân xanh trên hai cánh tay và trán đều nổi hết lên, mồ hôi rơi tí tách tí tách, sắc mặt cũng đỏ bừng, mỗi lần làm một cái, đều đau đớn như hậu môn bị nổ tung vậy.
“Hai trăm sáu mươi lăm, hai trăm sáu mươi sáu…”
“Chủ quản Lưu, còn thiếu hơn ba mươi cái nữa, cố lên đi! Tôi nghe nói anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, phải không? Bộ đội đặc chủng mà chống đẩy ba trăm cái cũng không làm được? Nếu như truyền ra ngoài, vậy không phải sẽ khiến bộ đội đặc chủng Hoa Hạ chúng ta xấu hổ sao?” Tiêu Viễn ngồi bên cạnh, uống nước đá, nói lời châm biếm.
Nghe những lời này, Lưu Đại Khuê suýt hụt hơi ngã xuống đất!
Đệt mẹ mày, ông đây vừa làm xong hơn hai trăm sáu mươi cái còn gì? Cái gì mà ngay cả ba trăm cái cũng không làm được chứ!
Lưu Đại Khuê nghiến chặt răng, rùng mình, trong lòng mắng Tiêu Viễn, kiên trì làm tiếp từng cái một.
Bên cạnh, mấy bảo vệ đắc lực nhìn Lưu Đại Khuê bằng ánh mắt thông cảm, trong lòng thì âm thầm vui sướng, cũng may không bắt bọn họ làm ba trăm cái, nếu không thì bọn họ sẽ chết mất!
“Ba trăm!”
Ngay lúc các bảo vệ hô ‘ba trăm’, Lưu Đại Khuê cũng không thể kiên trì được nữa, ngã thẳng xuống đất, toàn thân đều đang run rẩy, không muốn động đậy tí nào.
“Ha ha, chủ quản Lưu, chúc mừng anh đã hoàn thành bài sát hạch đầu tiên”. Tiêu Viễn đứng dậy, chỉ vào mấy người trẻ tuổi: “Năm phút sau, mấy người các anh đánh với chủ quản Lưu, giống như hôm qua luyện với tôi ấy, đã biết chưa? Nếu như các người thắng, vậy thì chủ quản Lưu sẽ là người đi, nếu các người thua, vậy các người sẽ là kẻ phải ra đi!”
“…”
Mắt Lưu Đại Khuê chớp một cái, suýt nữa là hôn mê, cho hắn nghỉ năm phút, người bình thường đều biết, lúc thân thể đang vô cùng mệt mỏi, hơi thả lỏng một chút, muốn lấy lại sức là điều rất khó!
Bây giờ, Tiêu Viễn chỉ cho hắn năm phút để nghỉ ngơi, rõ ràng là muốn ép hắn nhanh chóng rời khỏi công ty!
Ngoại trừ Lưu Đại Khuê muốn mắng chửi ra, mấy người trẻ vừa chống đẩy hai trăm cái, trong lòng cũng đang chửi rủa, trận này phải đánh thế nào đây?
Dùng hết sức để đánh? Bọn họ không dám! Nhưng không đánh thật, sẽ bị đuổi đi, trong lòng họ thực sự rất đau khổ!
“Được rồi, đã hết năm phút, ra tay đi!” Tiêu Viễn nhìn thời gian, cười nói.
Lưu Đại Khuê giãy giụa đứng dậy, hai chân không ngừng đung đưa run rẩy, ánh mắt hận thù nhìn Tiêu Viễn, thằng khốn nạn này đủ ác độc đấy, rõ ràng là muốn hắn bỏ tốt giữ xe mà!
Mặc dù đã biết rõ ý nghĩ của Tiêu Viễn, nhưng hắn cũng không còn cách nào, chỉ đành nháy mắt ra hiệu với mấy người đắc lực, trước mắt để họ hy sinh vậy!
Nếu bọn họ đã hy sinh hết mà vẫn có thể tiếp tục cuộc chiến, chỉ cần cho Tiêu Viễn vào viện, vậy thì Lưu Đại Khuê hắn vẫn có tiếng nói trong bộ phận bảo vệ này, đến lúc đó hắn sẽ tuyển những người này về!
Nhưng nếu bản thân bị đuổi đi, vậy có khả năng mọi thứ thật sự kết thúc rồi!
Mấy người đắc lực chú ý thấy ánh mắt của Lưu Đại Khuê, đều hiểu rõ ý hắn, âm thầm gật đầu, biểu thị bọn họ sẽ phối hợp, ứng phó cho qua là được.
Ngay khi hai bên chuẩn bị ra tay, ứng phó tùy tiện một chút, Tiêu Viễn mở miệng nói: “Nhớ, phải ra sức vào, dùng nhiều sức cho tôi, nếu không dùng toàn lực, vậy thì đuổi hết đi!”
“…”