Chương 6: Cô đang hẹn tôi sao?
Sau khi thức dậy vào lúc chín giờ hơn, Tần Dĩ Châm sờ soạng nơi đầu giường, lấy được điện thoại, đưa tới trước mặt híp mắt xem thời gian. Nàng vươn vai rồi đứng dậy.
Hôm nay bà dì ghé thăm, may mà không bị đau bụng kinh.
Xuống giường, tắm rửa, ăn một bữa sáng đơn giản, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Tần Dĩ Châm ngồi trước máy tính.
Ấn nút khởi động máy tính, nhìn biểu tượng Windows nhảy ra trước màn hình, Tần Dĩ Châm ngẩn người, sau đó lại đứng dậy rót một cốc nước ấm.
Sau khi mở Word, nàng bật thêm máy nghe nhạc.
Tần Dĩ Châm thích nghe nhạc trong lúc sáng tác. Nàng luôn tìm được bài hát phù hợp với phong cách viết của mình. Chỉ cần như vậy, lúc viết sẽ tạo ra một bầu không khí giúp nàng dễ dàng đắm chìm vào những con chữ hơn.
Tốc độ sáng tác của nàng không hề nhanh. Trong ba năm gần đây mỗi năm chỉ ra một quyển, không kể những mẩu truyện ngắn hợp tác với các tòa soạn.
Thật ra nhà văn và tác giả mạng khác nhau ở chỗ không cần mỗi ngày phải viết hàng ngàn hàng vạn chữ, chỉ cần viết một quyển sách thôi cũng đã khoảng hai đến ba trăm nghìn chữ rồi.
Vậy nên nàng càng có nhiều thời gian để tìm hiểu thông tin, tra cứu đủ loại kiến thức cơ bản, cũng như trau chuốt cho áng văn của mình.
Có điều, cho dù như thế, gần đây Tần Dĩ Châm vẫn có chút mất cảm hứng sáng tác.
Gõ phím lạch cạch hẳn mấy phút mới viết được có hai câu.
Ngón tay ấn giữ phím Backspace, xem những con chữ vừa viết lần lượt biến mất, Tần Dĩ Châm dựa người ra đằng sau, nhìn màn hình ngẩn người.
Mất cảm hứng sáng tác là chuyện bình thường như cơm bữa trong giới nhà văn, nhưng trước đây nàng chưa từng bị kẹt đến mức này.
Nàng viết tổng cộng năm đoạn mở đầu, nhưng mỗi đoạn khi viết đến ba vạn chữ đều không thể viết tiếp được nữa.
Suy cho cùng, có lẽ là do quyển tiểu thuyết trước quá nổi tiếng, lượng tiêu thụ cũng rất tốt. Nàng lo sợ thành tích của quyển mới không thể sánh bằng. Nếu thật sự như thế, tâm lý sẽ sản sinh ra một loại cảm giác chênh lệch nặng nề.
Vậy nên trong đầu nàng chỉ nghĩ làm thế nào để viết vượt qua được quyển trước. Càng nghĩ càng cảm thấy không hài lòng với những gì mình viết, càng thất vọng về bản thân, viết cũng mỗi lúc một kẹt mà tinh thần thì ngày càng đi xuống.
Cuối cùng, Tần Dĩ Châm tắt Word đi, mở công cụ tìm kiếm lên tra tên của chính mình.
Nàng thích đọc những ý kiến về mình trên mạng. Đây cũng là một thú vui.
Ấn vào nút tìm kiếm, trên màn hình hiện lên không ít những thông tin liên quan đến nàng.
Queenie – Bách khoa Baidu: Có ngày sinh, quê quán, nghề nghiệp, thành tích, tác phẩm tiêu biểu của nàng.
Queenie – Hình ảnh Baidu: Trong này toàn là những thứ linh tinh, không hề liên quan đến nàng. Hơn nữa còn có vài tấm hình mỹ nữ gợi cảm.
Sau đó, Tần Dĩ Châm thấy một tiêu đề từ Zhihu: Đánh giá về Queenie như thế nào?
Tần Dĩ Châm tiện tay ấn vào.
Người trong đó nói: “Sau khi đọc hai quyển tiểu thuyết của Queenie, tôi bắt đầu tò mò về cô ấy, sau đó có lên mạng tìm kiếm thử. Lúc phát hiện Queenie sinh năm 1989, tôi rất kinh ngạc. Sinh năm 89 cũng có nghĩa là bây giờ cô ấy mới xấp xỉ 26 tuổi, nhưng cách hành văn rất sâu sắc, xây dựng cốt truyện cũng rất tỉ mỉ. Nhìn lại bản thân cũng là một người theo nghề viết lách, tôi bỗng dưng thấy hổ thẹn. Tóm lại, cô ấy tuy còn rất trẻ nhưng đã có thành tích vượt xa những người đồng trang lứa. Tôi tin chắc rằng tiềm lực của cô ấy rất lớn, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ có ngày cô ấy trở thành người đứng đầu giới văn học hiện đại.”
Đăng tải ngày 30 tháng 10 năm 2015.
Tần Dĩ Châm đọc xong, đưa tay vuốt vuốt cằm rồi nhìn một quyển sách đã xuất bản của mình, được đặt trên bàn cùng một chiếc rubik.
Vài giây sau, Tần Dĩ Châm lại tiếp tục lướt chuột xuống dưới.
Sau đó, nàng nhìn thấy bài đăng của một tài khoản có tên là “Suối Trong”: “Quả không ngoài dự đoán, tiểu thuyết mới của Queenie sau khi xuất bản đã đạp đổ kỉ lục về lượng tiêu thụ mà cô ấy từng lập nên. Đây là một chuyện rất đáng mừng. Thế nhưng điều tôi muốn nói là sách của cô ấy tuy không tệ nhưng luôn mang cho người đọc cảm giác tương tự nhau. Tôi không nói là tất cả truyện của cô ấy đều giống như đúc, thật ra mỗi quyển vẫn có những nét đặc sắc riêng, nhưng cách kể chuyện lại chẳng khác gì nhau. Dù chỉ có một mình cô ấy dùng cách kể chuyện này nhưng tôi vẫn hi vọng cô ấy có thể sử dụng những tình tiết khác, mang lại một cảm giác mởi mẻ hơn.”
Đăng tải ngày 15 tháng 11 năm 2015.
Dưới bài đăng này có rất nhiều bình luận, có thể nói là bài đăng nổi nhất trong chủ đề này rồi.
Sau khi mở ra xem, Tần Dĩ Châm cảm thấy những người trong đó đều phát ngôn dựa trên quan điểm của mình, về cơ bản là chia làm hai phe.
Một bên đồng ý, muốn nhìn thấy những thứ khác biệt hơn nữa. Ngoài ra, tiêu chuẩn để trở thành nhà văn bây giờ càng lúc càng thấp, tác giả mới nhiều như nấm mọc sau mưa. Trong đó cũng có không ít người sở hữu năng lực tư duy không kém gì Queenie, cộng thêm việc sách giấy đã lỗi mốt, thời đại bây giờ là của kĩ thuật số cùng internet, cách thức đọc sách của mọi người ngày càng phong phú. Nếu Queenie mãi vẫn không có gì mới mẻ, rất nhanh sẽ bị thời gian bỏ quên.
Bên còn lại cảm thấy đó không gọi là tương tự mà là phong cách riêng. Dựa trên góc độ nào đó mà nói, một nhà văn không có phong cách của riêng mình là một nhà văn thất bại. Hơn nữa, Queenie là một sự tồn tại giao thoa giữa văn học nghiêm túc và tiểu thuyết đời sống. Chỉ dựa vào điểm này thôi đã rất khó có được rồi, hi vọng nàng tiếp tục duy trì nét đặc sắc của bản thân, không bị những người khác đồng hóa.
Tần Dĩ Châm đọc đến đây, im lặng suy nghĩ.
Sau đó, nàng sao chép liên kết chủ đề này, định gửi cho biên kịch Trần Yến của nàng, hỏi xem cô ấy có suy nghĩ gì.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ, nàng lại tắt giao diện cuộc hội thoại đi. Nàng có thể đoán được Trần Yến sẽ nói những gì.
Một lúc sau, nàng mở Weibo, tìm được Bắc Hàng trong số những tin nhắn riêng của mình.
Nhấn vào, cuộc trò chuyện tối qua của các nàng hiện lên trước mắt.
Câu nói kia của nàng thật đúng là không có chừng mực. Gì mà mấy nghìn lần chứ.
Cuối cùng, Tần Dĩ Châm quyết định không quan tâm đến nó nữa, gửi liên kết qua.
“Cô có suy nghĩ gì đối với bài đăng thứ hai?” Ý Tần Dĩ Châm là cái người nói tiểu thuyết của nàng dùng chung một cách kể chuyện.
Nhưng tin nhắn đã gửi luôn hiển thị trạng thái là chưa đọc.
Cũng đúng thôi. Người ta là biên kịch, vẫn phải đi làm, sao có thể rảnh đến mức lúc nào cũng lướt Weibo chứ?
Đợi mãi không thấy phản hồi, nhưng lại đợi được cảm hứng sáng tác bỗng dưng đến. Thế là Tần Dĩ Châm vội vàng tắt Weibo, mở Word lên bắt đầu viết.
Lần này, mạch suy nghĩ chạy một đường thẳng tắp.
Trên thế giới này không có bất kì thứ gì hoàn hảo hơn cảm hứng sáng tác tự động chảy ra như suối nữa rồi.
Nàng có thể không yêu đương, nhưng không thể ngừng làm việc. Vậy nên… có lẽ vì thế mà nàng mới có thể nhanh chóng thoát ra khỏi cái bóng từ chuyện của Trình Chanh chăng?
Dù sao thì bây giờ cũng không còn chuyện gì thú vị hơn viết văn.
Sau khi viết hơn bảy nghìn chữ, Tần Dĩ Châm thở phào một hơi, nhìn lại thời gian mới phát hiện đã là ba giờ chiều rồi.
Thậm chí nàng còn quên cả ăn cơm, cũng quên đổi sang bài hát khác.
Đứng dậy khỏi màn hình máy tính, cả cơ thể nàng đã tê cứng, ngoài ra hai mắt cũng giống như đang chìm trong màn sương.
Tần Dĩ Châm xoa bóp cánh tay, đi đến bên giá sách, vừa cười vừa hít thở sâu.
Lúc này, điện thoại bỗng dưng rung lên.
Tần Dĩ Châm quay lại bàn làm việc, nhấc điện thoại lên, thấy tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ lẫm.
“Có đó không?”
Nhìn dòng số lạ đầu 156 này, Tần Dĩ Châm hơi ngẩn người.
Một câu nói không đầu không đuôi như thế này, chắc có lẽ là lừa đảo rồi. Thủ đoạn này bình thường là để kích thích tính tò mò của người khác, một khi bạn đã để ý, đối phương sẽ bắt đầu sử dụng đủ loại chiêu trò lừa đảo.
Dù sao gần đây lừa đảo cũng khá hoành hành. Tần Dĩ Châm thẳng tay kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Tùy tiện ăn xong một bát mì, Tần Dĩ Châm mới về lại trước máy tính.
Vốn định lướt Weibo thì bỗng nhiên phát hiện Bắc Hàng đã trả lời tin nhắn của mình, thế là Tần Dĩ Châm lại mở giao diện trò chuyện ra.
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: “Xin lỗi, ban nãy tôi hơi bận. Nhịp điệu và lối xây dựng cốt truyện trong các tác phẩm của cô rất tinh tế. Cách mở đầu, nối tiếp, kết thúc đều tỏa ra sự tự tin của chính cô. Cô dường như trời sinh đã là người điều khiển, âm thầm chỉ đạo mọi thứ, dẫn dắt người đọc vào cái bẫy cô đã chuẩn bị sẵn. Sau đó chính vào lúc người đọc sắp bị câu chuyện của cô ép đến tuyệt vọng, cô lại ban phát ánh sáng cho họ. Vậy nên, vẻ tự tin ngời ngời của cô là điểm thu hút nhất đối với tôi, cũng là điểm sáng nhất trong tác phẩm của cô. Dù đó là cách thức cô đã quen dùng, nhưng tôi cho rằng sự tự tin ấy sẽ không bao giờ lỗi thời. Bởi vì suy cho cùng, cách thức này còn có một cái tên khác, gọi là sự hấp dẫn.”
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: “Có đó không?”
Tần Dĩ Châm đọc đi đọc lại tin nhắn này của Bắc Hàng vài lần, bỗng nhiên cười lên. Nàng phát hiện cái người tên Bắc Hàng này rất thú vị.
Nàng muốn biết thêm cách Bắc Hàng nhìn nhận tác phẩm của mình.
Một lúc sau, Tần Dĩ Châm ngẩn người nhìn ba chữ “Có đó không”. A… Tin nhắn ban nãy, là do Bắc Hàng gửi đến.
Hôm qua có chút say, vừa tắm rửa xong đã lên giường đi ngủ luôn, vậy nên nàng vẫn chưa kịp lưu số điện thoại của Bắc Hàng.
“Có.” Sau khi bỏ số điện thoại của Bắc Hàng ra khỏi danh sách đen, Tần Dĩ Châm tiếp tục gõ chữ: “Thú vị đấy. Bỗng dưng tôi muốn biết, cô có cách nhìn thế nào đối với tác phẩm của tôi. Ưu điểm cô vừa nói qua rồi, còn nhược điểm thì sao?”
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: “Có một nhà hàng khá ổn, view đẹp, đồ ăn cũng không tồi.”
Tần Dĩ Châm mím môi nhìn tin nhắn này, lắc lắc đầu, sau đó mỉm cười trả lời: “Cô là đang hẹn tôi sao?”
Thiểm Ngữ Tổng biên tập Bắc Hàng: “Đúng vậy. Cô Queenie tối nay có thời gian rảnh không?”
Tần Dĩ Châm cầm cục rubik trên bàn lên, nhíu mày phân vân một hồi, sau đó lại ném qua một bên, gõ phím lạch cạch: “Có.”
Tác giả có lời muốn nói: 〒▽〒