Chương 56: Tâm trí
_
Mặt trời dần dần lên cao, khi cách mặt đất ngày càng xa, trong mắt Yến Hoa không chút sợ hãi nhìn khung cảnh bên dưới đang thu nhỏ lại.
Giang Dã lặng lẽ di chuyển về phía Yến Hoa.
Yến Hoa nghiêng người liếc hắn một cái, “Nếu em cứ tiếp tục dịch về phía anh, cáp treo sẽ lật nhào.”
Giang Dã rên rỉ dịch về chỗ cũ, nhưng vẫn ôm lấy cánh tay Yến Hoa, ánh mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi trề xuống, không dám liếc xuống chân, nhìn có chút đáng thương.
Trong mắt Yến Hoa hiện lên một tia bất lực, anh tiến lại gần Giang Dã: “Bây giờ mới biết sợ độ cao à? Không phải mới nãy còn muốn nhảy từ trên đỉnh núi xuống sao?”
Giang Dã thấy khoảng cách được thu hẹp thì lập tức áp vào cánh tay Yến Hoa, lưu loát nói: “Nhưng em không có nhảy, cũng không có nhìn xuống núi, đương nhiên là không sợ rồi.”
“Bây giờ thì khác, dưới chân mọi thứ đều trong suốt, dù không muốn nhưng vẫn phải nhìn thấy.”
Yến Hoa không thèm tranh cãi với hắn, cũng không muốn biết hắn đang sợ thật hay giả vờ, anh dùng mu bàn tay che mắt, ngả người vào lưng ghế, vì không gian trong cáp treo rất hẹp nên chỉ có thể thu cặp chân dài vào mà không thể duỗi thẳng.
Bên cạnh còn có một nhóc con cứ bám lấy anh.
Thấy sắc mặt Yến Hoa có chút mệt mỏi, Giang Dã quan tâm hỏi: “Đêm qua anh ngủ không ngon sao?”
Yến Hoa nghĩ đến tối qua liền tức giận.
Giang Dã mới là đồ bất lực.
Thấy Yến Hoa lại nhíu mày, Giang Dã hỏi: “Sao vậy? Kiều Kiều.”
Yến Hoa buông tay xuống, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, lúc cáp treo lên cao thì anh bỗng nói: “Tiểu Dã, vì em đã ở bên cạnh anh từ nhỏ cho nên mới lầm tưởng thứ tình cảm phụ thuộc này là tình yêu, nhưng sau khi em vào đại học, gặp nhiều người hơn và đến một thế giới rộng lớn hơn, em sẽ nhận ra đây không phải là tình yêu mà chỉ là thói quen ỷ lại.”
Mặc dù cáp treo đang lên cao nhưng tâm Giang Dã lại dần chìm xuống, nặng nề ngã xuống đất.
Giang Dã cho rằng Yến Hoa cho phép hắn tiếp tục thực hiện những hành động nhỏ vì anh đã dần nới lỏng điểm mấu chốt và đang cho bọn họ một cơ hội.
Nhưng bây giờ xem ra, Yến Hoa thực sự không hề coi trọng tình yêu của hắn chút nào.
Theo Yến Hoa, tình yêu của hắn chỉ đơn thuần là tình cảm nhất thời ở tuổi thiếu niên, khi nhìn ra thế giới rộng lớn hơn, hắn sẽ nhận ra thứ tình cảm sai trái này.
Hai mắt Giang Dã đau nhức, hắn nhìn cáp treo nhấp nhô dưới chân, chỉ hận không thể nhảy xuống.
So với việc bị từ chối, có một thứ còn khó chịu hơn đó là việc đối phương không hề xem trọng tình yêu của bạn chút nào.
Bạn gần như đã và đang yêu điên cuồng, mà anh ấy thì vẫn coi bạn như một đứa trẻ thích chơi trò gia đình.
Yến Hoa luôn coi Giang Dã như em trai chứ không phải một người đàn ông vừa thổ lộ tình cảm với anh.
Điều này khiến Giang Dã cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Giang Dã không buông tay Yến Hoa, ngược lại tựa đầu vào vai anh, thở dài thật sâu, cười khổ nói: “Kiều Kiều, anh được lắm.”
Trên đời này chỉ có duy nhất Yến Hoa, chỉ anh mới có năng lực nói một câu liền có thể khiến Giang Dã rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Giang Dã vậy mà vẫn vui vẻ chịu đựng.
Suốt chặng đường còn lại, cả hai đều không nói gì, Giang Dã không muốn nghe những lời đau lòng hơn đến từ người bên cạnh nữa.
Yến Hoa cũng đã nói hết những gì cần nói.
Khi cáp treo đến nơi, cả hai ra khỏi xe với trạng thái như bình thường.
Nhiễm Bạch Lộ ôm ngực nói: “Tôi đã đợi cậu nửa ngày rồi đó”
Yến Hoa không tin, “Cái gì mà nửa ngày, bọn tôi chỉ đi sau cậu hai xe.”
“Không nói với cậu nữa, tôi đi xem khỉ đây.” Nhiễm Bạch Lộ nắm tay Diệp Tòng Diên đi về phía trước.
Yến Hoa và Giang Dã đi ở phía sau, im lặng nhìn theo bóng lưng Nhiễm Bạch Lộ và Diệp Tòng Diên.
Giang Dã biết Yến Hoa còn đang suy nghĩ chuyện này liền nói: “Kiều Kiều đừng nghĩ tới.”
Yến Hoa đột nhiên quay đầu nhìn Giang Dã, nghiêm túc nói: “Sau này đừng làm những chuyện như vậy.”
Bất kể là người đồng tính hay người dị tính, hành vi đùa giỡn với tình cảm của người khác là chuyện rất sai trái.
Trong mắt Giang Dã mắt tràn đầy bất đắc dĩ, “Không thể nào.”
Làm sao hắn có đủ sức lực để đùa giỡn tình cảm của người khác nữa? Chỉ riêng Yến Hoa thôi cũng đã đủ chiếm giữ hết tâm trí của hắn rồi.
Bọn họ đi cáp treo lên đỉnh núi, trên đường đi xuống khắp nơi đều là khỉ.
“Nghe nói khỉ nơi này rất hung dữ.” Giang Dã nói.
Nhiễm Bạch Lộ và những người khác đang đi bộ chậm rãi, Yến Hoa và Giang Dã vốn đi sau nhưng rất nhanh đã vượt lên phía trước.
Nhiễm Bạch Lộ nghe Giang Dã nói vậy liền xen vào: “Hung dữ? Mấy con khỉ này sao mà hung dữ bằng anh trai của em được?”
“Nhìn anh của em kìa, ra ngoài chơi mà không vui chút nào.”
Cô đã sớm phát hiện Yến Hoa có điều gì đó không ổn.
Yến Hoa nhìn bậc thang dưới chân mình lẩm bẩm: “Tôi không có không vui.”
Nhiễm Bạch Lộ nói: “Ờ, cái mặt cậu trời sinh đã thối, giống như trên đời này ai cũng thiếu nợ cậu vậy.”
“Cả em nữa, suốt ngày chọc anh trai em tức giận.” Nhiễm Bạch Lộ nói Yến Hoa xong liền ấy không quên dạy dỗ Giang Dã.
Ngoại trừ Giang Dã, còn có ai có thể khiến Yến Hoa tức giận được, dĩ nhiên càng không phải cô rồi.
Nhiễm Bạch Lộ rất tự tin.
Giang Dã mím môi, nhẹ nhàng thở dài, hồi lâu không nói được gì, đi theo Yến Hoa từng bước một.
Người này có não, nhưng không nhiều.
Thấy hai người đều im lặng, Nhiễm Bạch Lộ càng tin chắc vào sự nghi ngờ của mình, cô chen vào giữa giúp hai người hòa giải: “Vì sao hai người lại cãi nhau?”
“Không cãi nhau.” Cả hai gần như đồng thanh nói.
Nhiễm Bạch Lộ thở dài, nhất định là cãi nhau.
“Nói cho tôi biết đi, nếu có chuyện không vui thì hãy nói ra để cảm thấy thoải mái.”
Yến Hoa liếc nhìn Nhiễm Bạch Lộ, sợ anh nói ra rồi thì cô ấy mới là người cảm thấy không vui.
Nhưng anh không nói.
Phong Tử và Trần Tĩnh cũng đi tới, tò mò hỏi: “Yến Hoa, hai người cãi nhau à?”
Giang Dã bất lực giải thích: “Thật sự không phải cãi nhau.”
“Vậy tại sao anh trai em lại không vui?” Phong Tử cũng nhận ra tâm trạng buồn bực của anh trên suốt chặng đường.
Yến Hoa không muốn nói chuyện, một mình đi về phía trước, sợ Nhiễm Bạch Lộ cứ hỏi thì anh sẽ không giấu được.
“Nhìn kìa, anh trai em rõ ràng là không vui, nếu không thì tại sao lại bỏ đi một mình?”
Phong Tử cũng bình luận: “Em đấy, ra ngoài chơi mà còn chọc giận anh trai.”
Ngày hôm nay Giang Dã quá oan uổng, ngày này năm sau ở đây sẽ có tuyết rơi.
“Tại sao mọi người cho rằng đó là em?” Giang Dã yếu ớt phản bác.
Bốn người còn lại đều thản nhiên nói: “Không phải em thì còn có thể là ai?”
“Bốn người bọn chị gộp lại còn không bằng em trong lòng Yến Hoa, sao có thể khiến cậu ấy không vui được?” Nhiễm Bạch Lộ không nói nên lời.
Lời này của cô khiến Giang Dã khá hài lòng, hắn nguyện ý nhận lỗi.
Phong Tử thúc giục: “Mau đi xin lỗi anh trai của em đi, sợ anh ấy tức giận lại đánh nhau với khỉ mất.”
“Anh ấy sẽ không làm vậy.” Trước khi Dã đi tìm Yến Hoa, Giang Dã cũng không quên giải thích với bọn họ rằng anh sẽ không đánh nhau với khỉ.
Lúc Giang Dã tìm thấy Yến Hoa, quả thực anh đang ở cùng một con khỉ, nhưng không có đánh nhau mà chỉ lặng lẽ ngồi trên bậc đá, bên cạnh là một con khỉ bị gãy một chân trước, chân trước trước còn lại dường như cũng bị tàn tật, nó bị uốn cong và buông thõng một cách bất thường, phần lông màu nâu xám phía sau bị trụi, nó dùng hai chân sau nhặt đậu phộng và chuối tiêu trong lòng bàn tay Yến Hoa.
Thỉnh thoảng có vài con khỉ khỏe mạnh cố gắng đến cướp thức ăn của khỉ nhỏ, nhưng Yến Hoa đã đuổi chúng đi bằng cách ném thức ăn đến chỗ khác.
Con khỉ khuyết tật ngồi cạnh Yến Hoa như một đứa bé, hai chân sau bảo vệ thức ăn trong tay, đôi mắt đen tròn lo lắng nhìn xung quanh, đảm bảo không có con khỉ nào cướp mất thứ nó đang ăn, nhanh chóng ăn chuối lần nữa.
Đôi mắt Yến Hoa trong suốt sáng ngời, anh có một trái tim mềm mại nằm sau vẻ ngoài gai góc, cho dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, anh vẫn có thể giữ được lòng tốt đối với thế giới bên ngoài. Yến Hoa lặng lẽ cụp mắt nhìn con khỉ tàn tật trước mặt đang xin ăn, lúc này trông anh còn từ bi hơn cả tượng phật lạnh lùng trong ngôi đền.
Khỉ con nhanh chóng ăn hết quả chuối trong tay, Yến Hoa thấy khỉ con vẫn nhìn mình đầy mong đợi, chỉ có thể xòe lòng bàn tay ra, dùng giọng điệu ôn hòa bất đắc dĩ nói: “Hết rồi.”
Con khỉ nhỏ không biết học ở đâu mà nhẹ nhàng đặt bàn chân không khuyết tật của mình lên lòng bàn tay trái đầy sẹo của Yến Hoa, như muốn bắt tay với anh.
Yến Hoa cũng đáp lại hành động của con khỉ nhỏ bằng cách khép ngón tay lại giống như bắt tay với nó.
Khỉ nhỏ ăn xong cũng không vội rời đi, mà thay vào đó ngồi ở bên cạnh Yến Hoa, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện người trước mặt sẽ làm mình bị thương.
Yến Hoa nhìn bàn chân trước bị đứt của con khỉ nhỏ, khẽ cau mày, không biết vết thương là do tai nạn hay do con người gây ra, anh đang nghĩ đến việc nhắc nhở người quản lý về tình trạng của con khỉ nhỏ trước khi xuống núi.
Sự xuất hiện của Giang Dã khiến con khỉ giật mình, trước khi hắn đến gần Yến Hoa, con khỉ nhỏ đã ôm lấy cái cây lớn bên cạnh rồi vội trèo lên cao, không dám đi xuống.
Mọi thứ đều có linh tính, khỉ nhỏ chắc chắn Giang Dã không thích nó.
Yến Hoa ngẩng đầu, nheo mắt nhìn con khỉ nhỏ đang sợ hãi trên cây, nói với Giang Dã: “Em dọa nó bỏ chạy.”
Giang Dã ngồi ở bên cạnh anh, tỏ vẻ bất bình nói: “Em không biết gì hết, tự nhiên nó bỏ chạy.”
“Có lẽ nhìn em quá đáng sợ.” Yến Hoa nói xong lời này cũng tự cảm thấy có chút buồn cười.
Vẻ ngoài Giang Dã rất dễ gần, thân hình thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt lấp lánh đầy sao, cả tính cách lẫn và lý lịch đều nổi bật toàn diện, khiến cho hắn rất dễ dàng kết giao với người khác.
Có thể đã có rất nhiều người bị thu hút bởi vẻ ngoài này của Giang Dã, nhưng anh biết hắn vốn chỉ là một đứa trẻ sống trên đường phố năm mười một tuổi, thân thể đầy sẹo, chờ đợi được Yến Hoa đón về nhà.
“Kiều Kiều, anh ghét em à?” Giang Dã buồn bã nói.
Yến Hoa liếc nhìn hắn đang đáng thương bên cạnh, cười khẽ: “Ai nói anh ghét em?”
“Bốn người bọn họ.” Giang Dã tố cáo như một đứa trẻ bị đám bạn bắt nạt ở bên ngoài.
“Bọn họ nói em là, em luôn khiến anh tức giận.”
“Nhưng bọn họ nói lúc anh không có ở đây, cho nên không có ai nói giúp em cả.”
Yến Hoa nhìn bốn bóng người ở xa xa: “Em không có chọc giận anh, vì sao bọn họ lại nói thế?”
Giang Dã kiêu ngạo phàn nàn: “Chắc là do bọn họ không thích em.” Chỉ có Kiều Kiều mới tốt với hắn.
Yến Hoa vẫn để cho Giang Dã làm nũng, hứa hẹn: “Lát nữa anh sẽ nói chuyện với bọn họ.”
“Được.” Giang Dã lúc này mới hài lòng, giống như yêu tinh đã thành công quyến rũ được Vương gia.
Hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, còn nhất quyết muốn “gây chia rẽ nội bộ” nên bắt đầu nói: “Vừa rồi Phong Tử còn nói anh muốn đánh nhau với khỉ.”
“Em đã nói không rồi nhưng anh ấy vẫn cứ cho là như thế.”
Giang Dã bắt chước lại dáng vẻ vừa rồi của Phong Tử, nói bằng giọng điệu bất mãn: “Bọn họ đều đang bắt nạt em.”
Yến Hoa cảm thấy thích thú với biểu cảm của Giang Dã, anh ngẩng đầu lên nhìn những con khỉ đang chạy quanh những thân cây.
“Anh thấy họ quá đáng lắm đúng không? Vì anh không ở cạnh em nên bọn họ mới nhân cơ hội bắt nạt em.” Giang Dã lắc lắc cánh tay Yến Hoa với vẻ mặt đáng thương, hốc mắt rơm rớm nước mắt.
Yến Hoa khá thích nhìn hắn làm nũng, cũng hùa theo dỗ dành: “Lát nữa anh sẽ dạy dỗ lại bọn họ.”
Giang Dã rũ mắt, giọng điệu trầm thấp: “Sau này anh không thể rời xa em, nếu không bọn họ lại ức hiếp em mất.”
Yến Hoa ừ một tiếng.
Dù biết Giang Dã chỉ đang phóng đại mọi thứ nhưng anh vẫn sẵn sàng chiều theo.
Phong Tử nắm tay Trần Tĩnh, lặng lẽ nói: “Hai người này lại tốt rồi.”
Diệp Tòng Diên tò mò hỏi: “Như này là tốt rồi sao?”
“Ừ, Giang Dã mà ra tay thì Yến Hoa sẽ hết giận nhanh thôi.”
“Nhưng nếu Giang Dã giận dỗi thì Yến Hoa có dỗ cậu ta không?” Diệp Tòng Diên hỏi.
Phong Tử suy nghĩ một chút, “Sao Giang Dã có thể giận Yến Hoa được? Nó chỉ giỏi làm nũng với diễu võ dương oai mà thôi, tôi thậm chí còn không dám nói xấu nó trước mặt Yến Hoa, nếu không người nào đó sẽ trở mặt nhanh hơn lật sách.”
Phong Tử tặc lưỡi lắc đầu.
Trần Tĩnh cười trêu chọc: “Vậy anh còn nói.”
Phong Tử lắc nắm tay đang đan chặt của cả hai: “Anh ấy có nghe được đâu mà sợ?”
“Vậy lát nữa em sẽ mách Yến Hoa, nói là anh nói xấu em trai anh ấy trước mặt bọn em, nhất định anh sẽ bị đánh.” Trần Tĩnh giả bộ bước về phía trước.
Phong Tử vội vàng đuổi theo: “Vợ ơi, đừng nói đừng nói, nếu không em sẽ phải đến dự đám tang của anh trước khi chúng ta kết hôn đó.”
Nhiễm Bạch Lộ nhìn Phong Tử và Trần Tĩnh trêu đùa, trong mắt hiện lên một tia ghen tị khó phát hiện.
Nhưng rất nhanh cô đã trở về với dáng vẻ vô tư thường ngày.
“Nhanh đến chùa đi, em muốn bái Thần Tài, phù hộ cho năm nay phát tài!”
Khi Trần Tĩnh chạy tới trước mặt Yến Hoa và Giang Dã, còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị Phong Tử ôm eo bế đi.
“Ngôi miếu ở ngay phía trước, chúng ta đi nhanh thôi.” Phong Tử vội nói.
Yến Hoa ngồi hồi lâu, sau đó cũng đứng dậy đi về phía trước.
Đường núi quanh co, ngôi chùa gạch đỏ tràn ngập hương trầm, thỉnh thoảng có vài chú khỉ chạy chen vào hàng người đến cúng bái khiến cho ngôi chùa vốn trang nghiêm có thêm không khí sinh động.
Yến Hoa gần như chưa từng đến chùa bao giờ, nói đúng ra, đây là lần đầu tiên anh bước vào chùa với ý định cầu phúc.
Anh vốn không tin vào Thần, anh chỉ tin mọi sự tại người.
Giang Dã đang bước trên một con đường đầy chông gai, một con đường mà anh không thể ngăn cản, anh chỉ có thể bất lực và thành tâm hy vọng ông trời sẽ phù hộ cho Giang Dã, giúp cho đoạn đường về sau của hắn sẽ bằng phẳng và suôn sẻ hơn, sẽ không bị đau khổ và thành kiến quấy rầy.
Nhưng là, người bảo vệ Giang Dã chưa bao giờ Thần, mà đó là Yến Hoa.
_
Cua: Mí bà ơi tình hình là gần Tết tui bận quá, chỉ cần ôm cái đt xíu là mẹ chửi ùi T^T cho nên là không thể ra chương đều như trước được, đợi mí hôm nữa tui sắp xếp thời gian đăng chương lại nha🌷