Chương 55: Mặt trời mọc
_
Yến Hoa duỗi tay nắm lấy cổ áo Giang Dã, mắt phượng trợn trừng, tức giận đến mức không thể nói nên lời.
Giang Dã chớp mắt, lông mi dày khẽ rung lên, nhìn anh một cách đầy ngây thơ.
Một lúc sau, Yến Hoa mới bình tĩnh lại, buông tay hắn ra, nhàn nhã nói: “Anh chỉ không có hứng thú với em, đổi thành người khác thì được.”
Khóe miệng Giang Dã nhanh chóng rũ xuống, âm trầm nói: “Anh muốn đổi thành ai?”
Yến Hoa không nói gì nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Thằng nhóc con dám nói mình bất lực.
Lần này đến lượt Giang Dã không vui, hắn đặt túi ngủ của mình ở bên cạnh Yến Hoa, trong lòng thầm nghĩ, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đổi thành người khác.
Vì muốn ngắm mặt trời mọc nên Yến Hoa đã đặt báo thức lúc bốn giờ sáng.
Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Giang Dã đang dựa vào túi ngủ, hai người chen chúc một bên lều, còn phần còn lại thì trống nguyên một khoảng.
Yến Hoa vừa nhìn thấy Giang Dã liền nhớ tới chuyện bất lực tối hôm qua, bực bội nói: “Lăn ra xa.”
Đồng hồ sinh học của Giang Dã là sáu rưỡi chứ không phải bốn giờ, mí mắt hắn nặng trĩu, nheo mắt nhìn Yến Hoa, mơ hồ gọi: “Anh Kiều.”
“Dậy đi, đã bốn giờ rồi, chuẩn bị đi rồi năm giờ đi xem mặt trời mọc.” Yến Hoa đẩy Giang Dã ra rồi nhắc nhở.
Giang Dã ậm ừ trong cổ họng, chậm rì rì chui ra khỏi túi ngủ.
Yến Hoa không muốn nói chuyện với thằng nhóc này nên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Dã thấy Yến Hoa rời đi thì vội vàng đứng dậy, theo sát phía sau.
Trên tay Yến Hoa dường như có một sợi dây vô hình mà chỉ có Giang Dã mới nhìn thấy, chỉ cần anh rời khỏi hắn một chút thì kỹ năng theo dõi trong cơ thể Giang Dã sẽ tự động được kích hoạt.
Khi hai người lên đến đỉnh núi thì phía đông dần hiện ra ánh sáng trắng, mặt trời đỏ từ từ nhô lên từ phía chân trời, nhuộm nửa bầu trời thành một màu vàng rực rỡ.
Yến Hoa đứng trên đỉnh núi, dáng người cao lớn thẳng tắp, tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào người khiến cơ thể anh như phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một vị thần cứu rỗi chúng sinh.
Giang Dã đứng ở phía sau, trong tay cầm máy ảnh nhanh chóng nhấn nút chụp, muốn cất giữ vẻ đẹp này mãi mãi.
Tiếng chụp hình thu hút sự chú ý của Yến Hoa, anh khẽ cau mày nhắc nhở: “Đừng nhìn anh, ngắm bình minh đi.”
Giang Dã cất máy ảnh đi rồi đi tới trước mặt Yến Hoa.
“Anh Kiều.” Giang Dã ngoan ngoãn gọi.
Yến Hoa ừ một tiếng.
“Trước đây chúng ta đã từng ngắm mặt trời mọc, anh còn nhớ không?”
Đôi mắt Yến Hoa thẫn thờ, bắt đầu chìm trong hồi ức.
“Khi em đang học lớp 7?”
“Đúng vậy.”
Giang Dã nói, “Lúc đó em vẫn đang học ở Ôn Dương, trường học được dùng làm trung tâm khảo thí đầu vào sở nên tạm thời được nghỉ, vì Giang Thành không có ở nhà nên anh đã đưa em đi chơi.”
“Thời điểm đi cũng gần giống như hiện tại.”
Yến Hoa nở một nụ cười, anh nói thêm: “Bởi vì giáo viên tiếng Trung của em đã giao bài luận về chủ đề mặt trời mọc.”
Hôm đó bọn họ cũng đã dậy rất sớm, giống như hôm nay, nhưng không có cắm trại mà chỉ tìm một khách sạn ở tạm dưới chân núi.
Hai người khởi hành trước khi bình minh, khi lên đến đỉnh núi thì đúng lúc mặt trời vừa mọc.
Sau đó, bài luận của Giang Dã đã trở thành một bài luận mẫu và được xuất hiện trên tờ báo buổi sáng Ôn Dương, nằm ở chuyên mục dành cho các học sinh cấp 2 xuất sắc.
Tờ báo đó vẫn còn ở nhà.
Vốn dĩ Yến Hoa không có ý định leo núi, anh cho rằng ngắm mặt trời mọc ở đâu thì cũng giống như nhau thôi. Nhưng Giang Dã lại nói, bình minh khi nhìn từ đỉnh núi mới là đẹp nhất, hắn còn nói hắn chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc từ trên đỉnh núi bao giờ.
Vì thế Yến Hoa đã chiều ý hắn.
Giang Dã hỏi: “Anh còn nhớ em đã viết bài luận đó như thế nào không?”
Yến Hoa dừng lại, giả vờ thờ ơ nói: “Anh đã quên từ lâu rồi.”
Giọng điệu Giang Dã bình tĩnh, cố gắng đè nén cảm xúc thật sự trong lòng như mặt hồ phẳng lặng, nhưng kỳ thực bên dưới đang nổi sóng lớn và nước ngầm.
Với tình yêu sâu sắc, hắn đã lặp đi lặp lại một câu trong bài luận suốt nhiều năm: “Bởi vì có anh Kiều nên em mới có thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
Nếu không, hắn sẽ chết vào mùa đông năm 1999, không thể chờ đợi được tia nắng đầu tiên của năm mới.
Yến Hoa nhớ bài luận đó bởi vì trong xuyên suốt bài luận trên tờ báo buổi sáng, từ “Anh Kiều” được nhắc đến rất thường xuyên, còn xuất hiện với tần suất nhiều hơn cả mặt trời mọc.
Nếu ai đó không biết chủ đề của bài viết thì chắc chắn họ sẽ cho rằng anh Kiều mới là trọng điểm chứ không phải mặt trời mọc.
Yến Hoa nghe Giang Dã nhắc đến nội dung bài luận, làm bộ không nhớ gì: “Nếu không có anh ở đây, em cũng có thể ngắm bình minh cùng người khác.”
Giang Dã nhếch môi nói: “Có ý nghĩa gì chứ?”
“Em thật sự rất khó bảo.” Yến Hoa phê bình nói.
Giang Dã nhướng mày, mỉm cười với Yến Hoa nói: “Đúng vậy, cho nên chỉ có Kiều Kiều mới mới có thể dạy dỗ được em, người khác thì không.”
Yến Hoa dời ánh mắt nói: “Anh cũng không thể dạy được em, cảm phiền em hãy tìm người khác.”
“Không.” Giang Dã kiên quyết nói, “Nếu anh cảm thấy em phiền phức thì em sẽ trực tiếp nhảy xuống đây để tránh những rắc rối cho anh sau này, anh có muốn không?”
Yến Hoa lặng lẽ nhìn chằm chằm người đối diện, lông mi dài cụp xuống, không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Anh đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Rồi quay người đi về phía bãi đất bằng.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, Giang Dã cũng đi theo Yến Hoa, không quên hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Yến Hoa không bình tĩnh như vẻ ngoài, nhất là sau khi nghe Giang Dã nói như vậy, trong lòng anh căng thẳng, lo lắng Giang Dã sẽ phát điên trên đỉnh núi.
Anh biết rõ bản chất Giang Dã không ngoan ngoãn và vô hại như vẻ bề ngoài, con người hắn vốn rất xấu xa và điên cuồng.
Giang Dã bám lấy Giang Dã hỏi: “Cho nên Kiều Kiều, anh không muốn để em nhảy xuống có phải không?”
Yến Hoa lười để ý đến hắn, im lặng không nói gì.
Giang Dã theo sát Yến Hoa với nụ cười trên môi.
Chỉ cần Kiều Kiều quan tâm đến hắn là đủ.
Phong Tử từ phía sau hét lên: “Sao hai người xuống nhanh thế?”
“Tôi đói, xuống ăn trước.” Yến Hoa có lệ nói.
Phong Tử sờ bụng, “Em cũng đói, nhanh đi ăn sáng thôi.”
Giang Dã giống như Doraemon lấy ra từ trong túi một cái bánh mì rồi đưa cho Yến Hoa, “Ăn chút gì đó để lót dạ đi.”
“Anh không muốn ăn.” Yến Hoa không thích bánh mì, khô khốc.
Giang Dã lại lấy từ trong túi một quả táo, “Vậy táo thì sao? Em rửa sạch rồi.”
Yến Hoa miễn cưỡng nhận lấy rồi cắn một miếng, “Không ngon.”
Giang Dã lại định lấy ra thứ gì đó nhưng lại bị Yến Hoa ngăn lại, “Đừng lấy nữa, anh muốn ăn mì.”
“Được rồi, vậy anh đưa quả táo đó cho em, đừng lãng phí.”
Giang Dã tự nhiên cầm lấy quả táo trong tay Yến Hoa, cắn xuống vết cắn trước đó của anh.
Trong nhiều năm, hai người thường xuyên ăn lại những món mà đối phương không muốn ăn, cả hai đều không cảm thấy việc này có gì kì lạ.
Ít nhất là trước đó Yến Hoa không nghĩ tới, ngược lại Giang Dã lại rất để ý.
Nhưng hôm nay, Yến Hoa nhìn chằm chằm quả táo hồi lâu, ngay lúc Giang Dã định nói hắn sẽ không làm như vậy nữa thì đột nhiên anh hỏi: “Quả táo này là ai mua?”
Giang Dã ngậm quả táo vào miệng, dừng một chút rồi trả lời:” Là Nhiễm Bạch Lộ đã mua vào đêm hôm trước.”
“Lần sau chúng ta đừng mua loại táo này, ăn không ngon.” Yến Hoa cau mày nhắc nhở.
Giang Dã thở phào nhẹ nhõm nói: “Được.”
Cả hai người đều cao trên m8, chân dài nên có thể xuống núi nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Trong khi bọn họ đã ngồi trên xe đợi hồi lâu, Nhiễm Bạch Lộ và Phong Tử mới xuống đến nơi.
Phong Tử ngồi ở hàng sau thở dốc: “Hai người đi nhanh quá, nháy mắt đã đi mất rồi.”
“Đi thôi, tôi đói quá.” Yến Hoa đói đến mức sắp không chịu nổi.
Tối qua anh chưa ăn gì, bây giờ bụng có chút khó chịu.
Yến Hoa khi đói chỉ muốn ăn chút gì đó.
Nhưng khi qua cơn đói, anh lại không muốn ăn nữa.
Dạ dày khỏe được mới là chuyện lạ.
Giang Dã sợ anh đau bụng nên tìm một quán mì gần đó, Yến Hoa ăn hai miếng nhưng lại cảm thấy mùi vị rất tệ, không ngon bằng những gì Giang Dã làm ở nhà.
Trước đây anh chưa bao giờ kén chọn như vậy, chỉ cần không chết đói thì thứ gì anh cũng có thể ăn được, cũng không biết tại sao lại học được tật xấu này.
Giang Dã thấy Yến Hoa không muốn ăn nữa liền chạy đến quán bánh bao gần đó mua một cốc sữa đậu nành nóng và mấy chiếc bánh bao, dỗ dành: “Anh ăn cái này đi.”
Yến Hoa không muốn ăn bánh bao nên chỉ cầm lấy sữa đậu nành, nhấp một ngụm rồi trả lại Giang Dã.
“Ngọt quá.”
Giang Dã kiên nhẫn hỏi: “Bánh bao thì sao?”
“Tôi không đói nữa, các cậu ăn đi.” Yến Hoa phân phát bánh bao cho những người khác trong bàn.
Ngoại trừ Diệp Tòng Diên, những người khác trong bàn đều quen thuộc với tính tình của Yến Hoa, dạ dày khó chịu, ăn không ngon miệng, nếu ăn ở bên ngoài cũng chỉ ăn mấy miếng, lần nào cũng là Giang Dã giải quyết hậu quả.
Diệp Tòng Diên bí mật quan sát cách Yến Hoa và Giang Dã hòa hợp với nhau, sâu trong tiềm thức cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhiễm Bạch Lộ không khách khí mà cắn một miếng bánh bao nói: “Hôm nay chúng ta đi xem khỉ, không ăn thì làm sao có sức lên núi xem khỉ?”
Giang Dã nghĩ đến Yến Hoa nên đã chủ động đề nghị: “Chúng ta có thể đi cáp treo.”
Nhiễm Bạch Lộ im lặng trợn mắt, chỉ có thể chiều ý hắn.
Yến Hoa đồng ý với đề nghị đi cáp treo của Giang Dã.
Tuy rằng mỗi món Yến Hoa chỉ ăn một hai miếng, nhưng Giang Dã cũng cố gắng mua nhiều, mỗi loại anh đều ăn loại một ít nên bụng cũng không quá khó chịu nữa.
Vì mọi người vừa từ trên núi xuống nên để tiết kiệm sức lực nên cuối cùng bọn họ quyết định đi cáp treo lên núi xem khỉ.
Nhiễm Bạch Lộ đứng ở cổng công viên sắp xếp một cách có trật tự: “Bây giờ mới bảy giờ, khoảng mười phút nữa chúng ta sẽ đi cáp treo lên đỉnh núi, sau đó đi dọc núi để xem khỉ, sau đó chúng ta sẽ vào chùa cầu nguyện, cầu nguyện xong chúng ta sẽ đi sở thú, trở về ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi, buổi tối lại tụ tập uống rượu, nhảy disco và ca hát, trải nghiệm cuộc sống về đêm.”
“Nếu ai có ý kiến thì hãy giơ tay lên.” Nhiễm Bạch Lộ cực kỳ thích đi du lịch nên cô luôn hăng hái đảm nhiệm nhiệm vụ là hướng dẫn viên trong mỗi chuyến đi.
Diệp Tòng Diên sẽ nghe theo ý kiến của năm người còn lại.
Yến Hoa không có ý kiến, Giang Dã cũng tự nhiên nghe theo anh mà không có phản đối.
Đôi vợ chồng trẻ Phong Tử và Trần Tĩnh đều là những người tính tình tốt, chỉ cần ở bên nhau là được, thấy lịch trình phù hợp nên cả hai đều đồng ý.
Nhiễm Bạch Lộ cũng cực kỳ hài lòng, sau khi cất bản đồ đi gật đầu như hướng dẫn viên du lịch, dẫn đầu nói: “Theo tôi nào!”
Nhìn tâm trạng vui vẻ Nhiễm Bạch Lộ, Yến Hoa chợt nhớ lại những gì Diệp Tòng Diên đã nói ngày đó, yên lặng cúi đầu.
Ít nhất thì hiện tại Nhiễm Bạch Lộ đang cảm thấy rất vui, để về nhà rồi tính sau vậy.
Một hộp cáp treo chỉ giới hạn cho hai người nên bọn họ phải chia người ra.
Nhiễm Bạch Lộ và Diệp Tòng Nguyên.
Phong Tử và Trần Tĩnh.
Yến Hoa và Giang Dã.
Giang Dã nhìn hai cặp đôi trước mặt, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ diệu, như thể hắn và Yến Hoa cũng là một đôi vậy.
Ảo tưởng lừa mình dối người này đã mang đến cho hắn niềm hạnh phúc thoáng qua.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Câu hỏi, trong bài luận “Mặt trời mọc”, tác giả muốn thể hiện cảm xúc gì?
A. Bình minh đẹp quá!
B. Em yêu anh!