Chương 32: Cuộc xem mắt bất đắc dĩ
_
Mười giờ tối, lúc Yến Hoa đang xem một cuộc đua xe trên TV thì nhận được cuộc gọi của Bàn Tử.
“Sao vậy? Bữa ăn không ngon à?” Yến Hoa lười biếng ngồi ở trên sô pha, Giang Dã thì nằm trên đùi anh ngủ.
Vừa nói chuyện điện thoại, Yến Hoa vừa luồn ngón tay vào tóc Giang Dã, nghe người ở đầu bên kia nói chuyện.
“Sao tôi phải đi? Tôi đã tắm rồi, không muốn đi.” Yến Hoa từ chối.
Kỳ thực Giang Dã không hề ngủ, hắn chỉ muốn tìm cơ hội đến gần anh Kiều hơn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
Dù sao anh Kiều cho rằng hắn thích con gái và sẽ không bao giờ nghi ngờ mình là đồng tính, vậy cho nên hắn liền không thèm kiêng nể gì nữa.
Vừa nghe Yến Hoa nói chuyện, hắn liền lập tức mở mắt ra.
“Tôi đã tắm rồi, thực sự không muốn đi.” Yến Hoa thuận tay xoa xoa tóc Giang Dã.
Giang Dã kéo tay Yến Hoa đặt lên ngực mình, im lặng lắng nghe nội dung cuộc điện thoại.
“Anh hỏi chút.” Yến Hoa kéo điện thoại ra xa rồi nói với Giang Dã: “Bàn Tử gọi anh đến KTV, em có muốn đi không?”
Giang Dã tựa đầu vào đùi Yến Hoa, lắc lắc, hắn cũng không muốn ra ngoài.
“Đứa nhỏ nhà tôi không muốn tới, cho nên tôi cũng vậy.” Yến Hoa dùng Giang Dã làm lá chắn.
Không biết bên kia lại đang nói gì.
Yến Hoa bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu tự nói đi.”
Sau đó đưa điện thoại cho Giang Dã “Bàn Tử tìm em.”
Giang Dã không tình nguyện bật loa ngoài điện thoại, mặc cho Yến Hoa nghịch tóc hắn.
“Em trai ngoan, tới đây đi mà.” Bàn Tử cầu xin.
“Anh đãi em bữa tối được không?”
Giang Dã không vui nói: “Anh Kiều và em đều đã tắm rồi, để lần sau đi.”
“Không được đâu, thật sự đó, một số bạn bè của bạn gái anh muốn gặp anh trai của em, anh đã hứa với cô ấy rồi, coi như anh cầu xin em được không, thuyết phục anh trai em một tiếng đi.”
Nghe thấy có người muốn gặp anh Kiều, Giang Dã lại càng không muốn đi, vội nhét điện thoại vào tay Yến Hoa.
Bàn Tử lại ngồi năn nỉ ỉ ôi một hồi, Yến Hoa thực sự không nhịn được nữa: “Được rồi được rồi, lát nữa tôi sẽ qua.”
“Nhưng nói trước là ngay mai cậu phải tăng ca để làm xong mấy chiếc xe cho tôi.”
“Tuyệt đối không thành vấn đề! Anh yên tâm!” Mong muốn của Bàn Tử đã thành hiện thực, bảo anh ta làm gì cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Dã hiển nhiên không vui: “Anh muốn ra ngoài?”
“Người đã nói như vậy, anh có thể làm sao đây?”
Yến Hoa thật sự không muốn đi, anh đã định đi ngủ sau khi tắm xong, bây giờ đi đến KTV xong lại phải về tắm lại.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rắc rối.
Hơn nữa, không biết mấy giờ mới có thể về nhà, 7 giờ ngày mai anh còn phải dậy sớm mở cửa hàng.
“Đứng dậy đi, thiếu gia.” Yến Hoa đẩy Giang Dã vẫn đang nằm ỳ trong lòng.
Nhưng Giang Dã lại không biết xấu hổ ôm lấy eo anh, úp mặt vào bụng nói: “Anh không được phép ra ngoài.”
“Nếu muốn em có thể đi cùng anh, dù sao mai em cũng được nghỉ.”
Giang Dã bất đắc dĩ đứng dậy, mái tóc của hắn bị Yến Hoa xoa thành một nhúm hỗn độn, vẻ mặt không kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh Bàn Tử ngay lập tức.
“Không, em không muốn đi, anh cũng không thể đi!”
Yến Hoa đứng dậy, khoác một chiếc áo khoác ngắn tay rồi nhẹ giọng nói: “Vậy thì em ở nhà đi, anh sẽ đi một mình, dù sao bây giờ cũng muộn rồi.”
“Không được, vậy em cũng đi!” Thấy Yến Hoa muốn ra ngoài một mình để gặp cô gái khác, Giang Dã lập tức đứng dậy nói: “Em muốn đi cùng anh.”
Yến Hoa bất lực thay giày ở cửa, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, hết ý này đến ý khác.
Mặc dù chưa bước vào trong nhưng Giang Dã và Yến Hoa đã nghe thấy tiếng gầm rú tru tréo của Bàn Tử.
Ngoài Bàn Tử và Vương Nhuận Bình, trong phòng còn có ba bốn cô gái.
Trong đó có một người nhìn rất quen, chính là cô gái thường xuyên tới rửa xe.
“Anh Yến cuối cùng cũng tới rồi, em còn tưởng anh cũng không tới chứ.” Bàn Tử đứng lên giới thiệu: “Đây là sếp đồng thời là anh em tốt nhất của anh, ông chủ Yến Hoa.”
Yến Hoa không biết phải nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Bàn Tử ôm một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng: “Đây là bạn gái của em, Giang Ngọc Phi.”
“Xin chào.” Yến Hoa không tự nhiên chào hỏi.
Giang Ngọc Phi cũng ngượng ngùng gật đầu: “Chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ, tôi thường xuyên đến tiệm rửa xe của anh.”
Vương Nhuận Bình đột nhiên xuất hiện, trầm giọng nói: “Cô đến đây rất nhiều lần à? Vì sao tôi không biết nhỉ, Bàn Tử toàn tranh rửa xe cho cô nên tôi chưa gặp lần nào.”
Giang Ngọc Phi càng xấu hổ hơn, chuyển chủ đề hỏi Bàn Tử: “Còn đây là ai?”
“Đây là em trai của tôi, Tiểu Dã.” Yến Hoa vòng tay qua vai Giang Dã giới thiệu.
Trước khi tiến vào, Giang Dã đã tự dặn lòng phải thật khách khí, lúc này trên mặt hắn cố nở một nụ cười so với khóc còn xấu hơn.
Vương Nhuận Bình dường như đã phát hiện ra lục địa mới, “Này, Tiểu Dã và Giang Ngọc Phi cùng họ đấy.”
Bộ cùng một họ thì hiếm lắm sao? Có rất nhiều người cũng cùng một họ, Giang Dã chửi thầm trong lòng.
“Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.” Yến Hoa cúi đầu tìm chỗ ngồi.
Sau khi Giang Ngọc Phi ngồi xuống, cô liền thấp giọng hỏi Bàn Tử: “Ông chủ của anh họ Yến, vì sao em trai anh ấy lại họ Giang?”
Bàn Tử giải thích bên tai cô: “Bọn họ không phải anh em ruột, cha anh ấy định tái hôn với người khác, Tiểu Dã là con trai của người đó.”
“Sau đó, cha của Yến Hoa qua đời, cha mẹ của Giang Dã cũng chết, cho nên Yến Hoa đã nuôi nấng nó.”
Giang Ngọc Phi tặc lưỡi kinh ngạc, “Thật vậy sao?”
Bàn Tử nhấp một ngụm rượu: “Bọn họ đã sống cùng nhau nhiều năm rồi.”
Giang Ngọc Phi không khỏi thở dài: “Ông chủ Yến thật đáng ngưỡng mộ.”
“Chứ còn gì nữa, còn ai có thể làm được việc này ngoài anh Yến, anh ấy đối xử với Giang Dã rất tốt, coi nó như em trai ruột của mình, không để cho nó chịu bất kì thiệt thòi gì.”
“Trên đời này người tốt như anh Yến không có mấy người đâu.” Bàn Tử không nhịn được khen ngợi Yến Hoa mấy câu.
Giang Ngọc Phi cầm ly rượu, cô cùng bạn bè dè dặt nhìn Yến Hoa bên cạnh, nhỏ giọng nghị luận gì đó.
Giang Dã dựa nửa người lên người Yến Hoa, biết bọn họ đang nói gì mà không cần phải nghe.
Hắn đã nghe thấy những lời này rất nhiều lần trong nhiều năm.
Hắn cảm thấy những gì họ nói rất có lý, trên đời này có rất ít người tốt như anh Kiều.
Yến Hoa dùng tăm xiên một miếng dưa hấu, vừa cắn một miếng, Giang Dã đã tự giác mở miệng.
Yến Hoa tự nhiên đưa miếng dưa hấu còn lại vào miệng hắn.
“Anh Kiều, khi nào chúng ta về nhà?” Giang Dã ngậm dưa hấu trong miệng hỏi.
“Chúng ta mới đến chưa được năm phút.” Yến Hoa bất đắc dĩ.
“Đã lâu như vậy sao? Cũng nên về thôi.”
“Ngồi một lát.” Yến Hoa an ủi thiếu gia.
Vương Nhuận Bình cầm lấy micro hỏi: “Tiểu Hoa, mày có muốn hát không?”
Yến Hoa lắc đầu, công việc của anh ở KTV là ăn đĩa hoa quả.
“Còn em thì sao, Tiểu Dã?”
Giang Dã cũng lắc đầu, nhiệm vụ của hắn ở KTV là để mắt tới anh Kiều và ăn đĩa trái cây do anh Kiều đút cho.
“Chán quá, thế để tôi hát một bài.” Bàn Tử xung phong nói.
Anh ta chọn hát một bài tên là “Chuột Yêu Cơm”.
“Anh yêu em, anh yêu em, như chuột yêu cơm vậy!”
Anh ta mập cầm micro, trìu mến hát tặng cho bạn gái.
Giang Dã thì thầm vào tai Yến Hoa: “Hát nghe mắc ói.”
Yến Hoa cũng mím môi cười, khẽ gật đầu, “Một chút.”
KTV rất ồn ào, lúc nói chuyện phải tiến sát vào để nói, Giang Dã có thể cảm nhận rõ hơi thở của Yến Hoa.
Hát một lúc lâu, Vương Nhuận Bình cảm thấy nhàm chán, lấy xúc xắc ra nói: “Muốn chơi không?”
“Chơi xúc xắc?”
“Tôi không biết chơi.” Giang Ngọc Phi không hiểu quy tắc trò chơi này, nghe thôi cũng thấy đau đầu.
“Không sao đâu, dễ thôi.”
“Tiểu Hoa chơi không?”
“Các cậu chơi đi.” Yến Hoa chỉ muốn ăn đĩa trái cây.
Vương Nhuận Bình mời một vòng, vì Yến Hoa không muốn chơi nên những người khác cũng không muốn chơi.
“Bọn em đều không biết chơi trò này, hay anh và ông chủ Yến chơi hai ván để bọn em xem như thế nào được không.” Giang Ngọc Phi đề nghị.
Bàn Tử tha thiết nhìn Yến Hoa.
Yến Hoa bất đắc dĩ thở dài, quên đi, coi như tiễn Phật thì tiễn sang Tây Thiên, lúc nào kết hôn anh nhất định sẽ đòi anh ta một phong bao màu đỏ thật lớn.
“Quy tắc rất đơn giản, mỗi người năm viên xúc xắc.”
“Sau khi tung xúc xắc sẽ bắt đầu đoán số. Hai người thì sẽ đoán ba số, ba người sẽ đoan bốn số. Ví dụ như ba số 5.”
“Đoán xem có tin hay không.”
“Nếu tin thì cứ tiếp tục thêm số, nếu không tin thì mở ra, mở ra xem có đúng không rồi uống.”
Vương Nhuận Bình giải thích một hồi vẫn không giải thích được rõ ràng.
Bàn Tử chán ghét nói: “Mày đang nói cái gì thế? Giải thích như giải thích.”
Giang Dã nghe xong, bổ sung quy tắc: “Sau khi tung năm viên xúc xắc thì bắt đầu đoán số. Quy tắc đoán là n-x, n là một con số nào đó, và số này sẽ lớn hơn số người chơi ít nhất một đơn vị và x là điểm.”
“Ví dụ: ba số năm, ba số sáu.”
“Sau khi người đầu tiên bắt đầu đưa ra một con số, người tiếp theo có thể chọn có nên mở cốc hay không.”
“Nếu số điểm đặt giá thầu nhỏ hơn số điểm thực tế của hai người, chẳng hạn, bốn số sáu là giá thầu, nhưng trên thực tế, số xúc xắc của hai người không tạo thành bốn con sáu thì người trả giá sẽ uống.”
“Nếu như không mở thì sẽ tiếp tục đoán.”
“Quy tắc tính là phải cộng thêm ít nhất một điểm.”
“Nếu con số ban đầu là ba số năm thì số cần cộng phải là là ba số sáu, ba số bảy v.v.”
“Nếu thêm một số thì số điểm có thể bị giảm, ví dụ, bốn số bốn, năm số ba. Tất nhiên, cả điểm và số đều có thể tăng lên, năm số sáu cũng được.”
“Người tiếp theo sẽ tiếp tục chọn có mở hay không như cũ.”
“Trong đó số điểm đầu tiên có thể dùng trong mọi vòng.” (*)
(*) Ủa là chơi sao, căn bản mình không tưởng tượng được cách chơi nên edit cũng lú luôn, ai biếc chỉ tui với:))
Nói xong, Giang Dã đắc ý muốn được Yến Hoa khen ngợi: “Anh thấy em nói có đúng không?”
Yến Hoa không chút biểu cảm gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ừ.”
Giang Dã học mọi thứ rất nhanh, đó cũng là lý do khiến hắn dồn hết tâm trí vào việc học.
“Anh không khen em sao?” Giang Dã tựa đầu vào bả vai Yến Hoa bả vai, vẫy đuôi như cún con cần được khen ngợi.
“Khen khen, em là người thông minh nhất.”
Vương Nhuận Bình nói thêm, “Ai thua sẽ uống.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Yến Hoa đặt ngón tay mảnh khảnh của mình lên miệng cốc rồi tùy tiện lắc vài cái, sau đó đưa mắt nhìn số xúc sắc trong cốc.
Vương Nhuận Bình hét lên, “Ba số năm.”
“Bốn số năm.” Yến Hoa không nhìn vào cốc nữa mà nói.
Vương Nhuận Bình lén lút liếc nhìn xuống số xúc xắc của mình nói: “Sáu số năm.”
Giang Dã quan sát vẻ mặt của Vương Nhuận Bình, thì thầm vào tai Yến Hoa: “Anh Kiều, anh mở đi.”
Yến Hoa nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Giang Dã.
“Mở.”
“Mày mở luôn á?” Vương Nhuận Bình kinh ngạc nói.
Yến Hoa nhún vai.
“Đệch, tao sẽ uống.”
“Thêm một hiệp nữa.”
Nhưng sau vài hiệp nữa, kết quả vẫn như cũ, Giang Dã tựa hồ đã đoán được ý nghĩ của Vương Nhuận Bình cho nên lần nào cũng thắng.
Sắc mặt của Yến Hoa càng ngày càng khó coi, đẩy chiếc cốc sang một bên nói: “Không chơi nữa, chán quá.”
Vương Nhuận Bình tức giận nói: “Mày thắng suốt mà còn thấy chán, tao thua mà còn chưa nói gì đây. “
Giang Dã nhận ra tâm trạng Yến Hoa không tốt là do hắn. Tại vì hắn có một người cha nghiện cờ bạc, sợ anh Kiều nghĩ hắn sẽ nối tiếp cha mình nên ngay lập tức quay về với dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại.
Trong lòng Yến Hoa thật sự cũng đã nghĩ như vậy, anh biết rõ Giang Dã không ngây thơ như vẻ bề ngoài của mình, nhưng anh vẫn muốn cố gắng để dẫn dắt hắn đi theo con đường đúng đắn.
Cả hai đều có suy nghĩ riêng, luôn cố gắng duy trì sự cân bằng này.
Có một cô gái khẽ nhìn Yến Hoa rồi đề nghị: “Chơi xúc xắc chán quá, hay chúng ta chơi nói thật hay thử thách nhé?”
“Được.” Bàn Tử đồng ý.
Giang Dã xua tay, ngoan ngoãn nói: “Em không chơi.”
Hắn còn đang đi học nên những người khác cũng không ép buộc.
Tám người tạo thành một vòng tròn ngồi trên đất.
Người bị bốc thăm trúng ở vòng đầu tiên là Bàn Tử, bạn bè của Giang Ngọc Phi la ó.
“Thật hay thách?”
“Nói thật đi.” Bàn Tử gãi đầu.
“Rút một cái.” Yến Hoa đưa một số câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn ra để Bàn Tử lựa chọn.
Khi mở tờ giấy ra, anh ta nhìn thấy dòng chữ: “Đã từng yêu bao nhiêu lần rồi?”
Đối với Bàn Tử, câu hỏi này không khó cũng chẳng thú vị.
Giang Ngọc Phi là mối tình đầu của anh ta.
Người bị bốc trúng ở vòng hai là Yến Hoa.
Giang Dã lo lắng nhìn Yến Hoa, không biết anh muốn lựa chọn cái gì.
Yến Hoa thản nhiên nói: “Mạo hiểm đi.” Vừa rồi Bàn Tử đã chọn nói thật, nếu anh chọn thử thách thì sẽ thú vị hơn.
Anh nghĩ, nhất định Bàn Tử phải tặng anh một phong bao đỏ thật lớn trong hôn lễ của mình.
Anh rút ra một tờ giấy, Giang Dã ngó đầu vào nhìn.
“Hãy nói với một người bạn khác giới đang ở gần mình nhất điều muốn nói trong lòng.”
Giang Dã cau mày khi đọc xong nội dung tờ giấy. Người khác giới đang ở gần Yến Hoa nhất chính là bạn của Giang Ngọc Phi.
Yến Hoa gấp tờ giấy lại, sau đó nhìn cô gái đang ở cạnh mình.
Cô gái cũng bối rối nhìn anh.
“Ồ, thú vị nha, không biết ông chủ Yến của chúng ta muốn nói gì với Doãn Hân đây?”
“Không được nói miễn cưỡng!” Vương Nhuận Bình hét lên.
Giang Dã đứng ngồi không yên, ánh mắt hết nhìn Yến Hoa rồi lại nhìn Doãn Hân.
Anh định nói gì đây?!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung hết vào Yến Hoa, mong chờ anh sẽ nói điều gì đó kích động.
“Cái đó.” Sau khi rời khỏi đoàn đội đua xe, Yến Hoa rất hiếm khi phải giao tiếp với nữ giới.
Giang Dã không biết Yến Hoa định nói gì, hắn chỉ biết mình đang nhìn Doãn Hân chằm chằm.
Doãn Hân có chút thận trọng nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Yến Hoa ừ một tiếng, thật ra vừa rồi anh cũng đã định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
“Ừm…”
Giang Dã cảm thấy bản thân sắp bộc phát hết oán hận trong KTV này rồi, cho nên đã bảo không được tới đây rồi, lỡ như có chị dâu xuất hiện thì sao!
Hắn phải làm cái gì bây giờ?
Doãn Hân mím môi, xấu hổ nói: “Anh cứ nói đi, chúng ta đều là bạn bè mà.”
Yến Hoa nghe đối phương nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy cô có thể đưa cho tôi đĩa trái cây trước mặt được không?”
“…”
Yến Hoa đã nói muốn đĩa trái cây một cách thật lòng.
Doãn Hân bị lời này của Yến Hoa làm cho sửng sốt, cô phản ứng lại đưa đĩa trái cây tới: “A, đây.”
Sau khi nhận được đĩa trái cây, Yến Hoa liền đút cho Giang Dã một miếng dưa.
“Ăn đi.”
Giang Dã cắn miếng dưa trong miệng, vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, đột nhiên không còn lo lắng anh Kiều có bạn gái nữa.
Sau vài lượt nữa, Yến Hoa lại bị bốc trúng.
Lần này anh không dám chọn thử thách nữa mà chọn nói thật, dù sao ăn xong một đĩa trái cây cũng đủ no rồi.
“Xin hãy nêu tên một người mà bạn thích hoặc đã từng thích trong quá khứ.”
Vừa đọc nội dung ghi trong giấy, tất cả mọi người đều reo hò ngoại trừ Giang Dã.
Giang Dã vô thức nắm chặt vạt áo Yến Hoa, không biết anh sẽ nói ra cái tên nào.
Bất kể người đó là ai, hắn cũng không thể chịu được.
Hắn không dám nghĩ Yến Hoa sẽ thích ai đó.
Yến Hoa gấp tờ giấy lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Người tôi thích đương nhiên là bạn nhỏ Giang Dã.”
Mọi người đồng loạt thở dài: “Đây không phải đáp án, sao có thể nói tên Tiểu Dã được?”
“Đúng vậy, Tiểu Dã không tính.”
Yến Hoa giảo hoạt nói: “Tại sao Tiểu Dã không được tính?”
Không có quy tắc nào nói Giang Dã không thể là đáp án.
Khi Yến Hoa nói ra hai chữ Giang Dã, tim Giang Dã gần như là nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhịp tim cứ đập mạnh mãi không thể bình tĩnh được.
Người Yến Hoa thích là Giang Dã.
Dù biết rằng “thích” của anh Kiều và “thích” của hắn không giống nhau, nhưng giờ phút này hắn vẫn rơi vào ảo tưởng.
Hắn sẵn sàng tự lừa dối mình và đắm chìm trong tình yêu này mãi mãi.
Bữa tiệc KTV đã kết thúc khá lâu nhưng Bàn Tử vẫn cứ đeo bám theo Yến Hoa mãi.
Yến Hoa mất kiên nhẫn nói: “Nếu cậu còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ trừ lương của cậu.”
“Anh Yến, ông chủ Yến, anh thử đi gặp một lần thôi mà, sẽ không có gì đâu.” Bàn Tử chắp hai tay lại, buồn sầu nói: “Em đã hứa với Ngọc Phi rồi, nếu anh không đồng ý thì em phải nói sao với cô ấy đây.”
Yến Hoa nhìn vẻ mặt bất lực của Bàn Tử, cuối cùng cũng đành hỏa hiệp: “Chỉ lần này thôi, sẽ không còn lần sau.”
“Được được, mười hai giờ trưa tuần này, Ngọc Phi và bạn cô ấy sẽ được nghỉ.” Bàn Tử vui vẻ nói, anh ta biết ngay mà.
Yến Hoa miệng cứng nhưng lòng mềm, chỉ cần cầu xin anh nhiều hơn vài lần bằng bộ dáng đáng thương, anh nhất định sẽ đồng ý.
Trường trung học của Giang Dã cứ hai tuần lại được nghỉ một ngày, thời gian Yến Hoa gặp bọn Bàn Tử trùng hợp rơi vào ngày Giang Dã được nghỉ.
Khi Giang Dã trở về vào tối thứ sáu, Yến Hoa nói: “Trưa mai em có thể tự ăn hoặc đến nhà Phong Tử đều được, hoặc cũng có thể ra ngoài ăn với bạn cùng lớp.”
Giang Dã tò mò hỏi: “Sao vậy, anh Kiều, ngày mai anh bận gì sao?”
Yến Hoa nhất thời không biết nói sao, “Anh chỉ đáp ứng Bàn Tử ra ngoài gặp một người bạn vào trưa ngày mai thôi.”
Giang Dã nhạy cảm nhân ra người anh định gặp nhất định là phụ nữ, giọng điệu lập tức lạnh đi: “Anh không thể đưa em đi cùng được sao?”
Yến Hoa do dự một chút.
Giang Dã lập tức cụp mắt xuống, làm bộ đáng thương: “Quên đi, ngày mai em sẽ ở nhà ăn mì gói.”
“Đừng ăn mì gói, đến nhà hàng Phong Tử ăn cơm, buổi tối anh đưa em đi ăn thịt nướng.”
Nếu ngày mai mang theo Giang Dã đến buổi gặp mặt thì có chút không thích hợp.”
Giang Dã không ngờ giả vờ đáng thương cũng vô ích, rốt cuộc anh muốn gặp ai, thậm chí không thể đưa hắn đi cùng.
“Anh gặp ai thế?” Giang Dã quan tâm hỏi.
Yến Hoa lật tung quần áo trong tủ: “Bạn gái Bàn Tử mà thôi.”
Bàn Tử còn đặc biệt dặn anh phải mặc đẹp một chút, tủ quần áo của anh chỉ có vài bộ, nhưng không hiểu chúng đã đi đâu hết rồi?
“Anh nhìn gì thế?” Giang Dã nghi ngờ nhìn Yến Hoa.
Ánh mắt Yến Hoa chuyển từ tủ quần áo lên người Giang Dã, chiếc áo khoác trên người hắn vô cùng quen thuộc, “Thằng nhóc em đang mặc áo của anh đúng không?”
Giang Dã giả ngu, cúi đầu nhìn qua: “Thật sao? Em không để ý nữa, em thấy nó trong tủ thôi.”
“Nhưng anh có thấy nó rất hợp với em không?” Giang Dã đắc ý nói.
Yến Hoa hừ một tiếng: “Cởi ra đi, ngày mai anh phải mặc nó, khi nào anh về em có thể mặc tiếp.”
“Ngày mai anh định gặp ai?” Giang Dã vẫn không bỏ cuộc.
Yến Hoa liếc nhìn hắn, phát hiện chiếc áo khoác này mặc trên người Giang Dã thực sự rất đẹp.
“Anh chưa nói với em sao, bạn gái Bàn Tử?”
“Tại sao anh lại ăn mặc đẹp như vậy khi đi gặp bạn gái của anh ấy?” Giang Dã nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt Yến Hoa lại dừng ở chiếc áo ngắn Giang Dã đang mặc, nói một cách khẳng định: “Cái áo phông này cũng là của anh đúng không?”
Yến Hoa đã mặc nó khá nhiều lần vào tuổi dậy thì, nhưng sau này lớn hơn anh đã cất nó vào tủ, chưa từng mặc lại lần nào.
“A? Em không biết.” Giang Dã trực tiếp nói.
“Cái gì mà không biết, nó vẫn là áo của anh, bảo sao gần đây quần áo của anh cứ ngày càng ít đi.” Yến Hoa cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
Thằng nhóc này ngày nào cũng mặc quần áo của anh.
“Quần áo của mình thì không mặc mà lại mặc quần áo của người khác.”
Giang Dã hào phóng nói: “Không sao đâu, anh Kiều, anh cũng có thể mặc quần áo của em.”
Giang Dã bây giờ đã cao hơn Yến Hoa 5 centimet, hơn nữa qua nhiều năm rèn luyện, cơ bắp của hắn cũng chắc khỏe hơn Yến Hoa, vì vậy mà quần áo bây giờ cũng đã lớn hơn một hai cỡ so với những bộ quần áo Yến Hoa từng mua.
Chỉ có Yến Hoa vẫn cứ cho rằng hắn chưa trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ.
“Anh mới không muốn mặc quần áo của em.”
Giang Dã nằm ở trên giường Yến Hoa, dùng sức ngửi mùi chăn bông của anh: “Nhưng em chỉ muốn mặc quần áo của anh thôi.”
“Rốt cuộc ngày mai anh đi gặp ai? Anh thay đổi chủ đề mấy lần rồi.” Giang Dã cứ mãi cố chấp với vấn đề này.
Yến Hoa cất quần áo vào tủ nói: “Không phải anh đã nói cho em biết rồi sao? Gặp bạn gái lão mập.”
“Hơn nữa, nếu em không mặc quần áo của anh thì anh đâu có nhắc đến vấn đề này?”
Yến Hoa phát hiện đôi khi Giang Dã rất giỏi ngụy biện.
Giang Dã vùi đầu vào gối, ngơ ngác nói: “Vì sao lại phải mặc đẹp khi gặp bạn gái người khác? Anh đi xem mắt chứ gì?”
Yến Hoa giải thích: “Không hẳn là xem mắt.”
“Cái gì mà không hẳn chứ, rõ ràng là như thế, nếu không phải thì là gì?” Giang Dã lẩm bẩm xong liền lén nhìn biểu cảm của Yến Hoa.
Yến Hoa cũng rất cáu kỉnh: “Anh thật sự muốn đi sao? Nếu không phải do cậu ta ngày nào cũng lải nhải bên tai anh, còn nói đã hứa với bạn gái thì anh cũng chẳng muốn đi.”
Anh bận rộn cả ngày, chân không chạm nổi đất mà vẫn phải dành thời gian để giải quyết cho vấn đề của Bàn Tử.
Tên mập hoa si.
Giang Dã chán nản nói: “Vậy anh mang theo em đi.”
“Không, gặp mặt xong anh sẽ về.” Yến Hoa muốn đi nhanh về nhanh.
Giang Dã lo lắng: “Lỡ yêu thì sao?”
“Không thể nào.” Yến Hoa kiên quyết trả lời.
Mấy năm nay Yến Hoa chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, chăm lo cho một mình Giang Dã thôi cũng đủ tiêu tốn nhiều sức lực rồi, anh thực sự chẳng còn sức để yêu đương.
Nhưng Giang Dã lại lo được lo mất.
“Anh đã nói rồi mà.” Hắn lặng lẽ nhắc nhở.
“Cái gì?”
“Anh nói nếu yêu đương sẽ báo cáo với em.”
Yến Hoa cười đáp, “Anh nhớ rồi, anh không quên.”
Vẻ mặt Giang Dã cực kỳ nghiêm túc, “Anh nhất định không được quên.”
“Ừ, nhất định anh sẽ nộp đơn phê chuẩn cho chính quyền đầu tiên.”
“Cởi áo khoác ra đi, em mặc bẩn hết rồi, ngày mai nhớ giặt cho anh.”
Giang Dã lẩm bẩm: “Thì anh cứ mặc cái áo bẩn này đi, tốt nhất là trét thêm tí tro vào mặt nữa.”
Yến Hoa nghe không rõ, hỏi lại: “Em nói cái gì?”
Giang Dã nằm trên trên giường, cố ý dùng giọng điệu âm dương quái khí nói: “Ý em là muốn anh mặc thật đẹp vào ngày mai~”
“Nhãi ranh.” Yến Hoa cười mắng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Hoa, lòng Giang Dã như thắt lại, hắn chợt nhận ra bản thân đang ngày càng lún sâu.
Anh Kiều vẫn chưa biết về chuyện đó.
Nếu anh Kiều yêu ai khác, hắn chắc chắn sẽ phát điên.
Hắn sợ mình không thể chịu đựng được nữa, liệu người đồng tính đáng ghét như hắn có thể ở bên anh Kiều được không?
Không ai nói cho hắn biết câu trả lời.
_
Người Yến Hoa gặp lần này chẳng phải ai khác xa lạ mà chính là cô gái Doãn Hân từng gặp ở KTV lần trước.
Lần này Doãn Hân gọi một đĩa dưa hấu ngay trước mặt Yến Hoa, vui vẻ nói: “Lần này tôi không cần phải đưa anh đĩa hoa quả nhỉ.”
Yến Hoa lúng túng nói cảm ơn.
Hai người im lặng nhìn nhau, Bàn Tử và Giang Ngọc Phi ở một bên nói: “Gọi đồ ăn đi.”
“Hai người có kiêng gì không?”
Yến Hoa đưa thực đơn cho Doãn Hân, “Cô gọi đi, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ hải sản.”
“Anh bị dị ứng với hải sản sao?” Doãn Hân nói, “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Yến Hoa phủ nhận, “Tôi không bị dị ứng, người bị dị ứng là em trai của tôi, cho nên sau này gia đình chúng tôi đã ngừng ăn hải sản.”
“Anh chu đáo thật đấy.” Doãn Hân phát hiện vẻ bề ngoài của Yến Hoa không có vẻ dịu dàng nhưng tính cách lại rất ôn hòa.
Còn rất ngốc.
Sao có thể nói với một cô gái rằng mình muốn lấy một đĩa trái cây chứ.
Nghĩ tới đây, khóe môi Doãn Hân khẽ nhếch lên nụ cười.
Doãn Hân gọi xong mấy món ăn thì nhìn Yến Hoa nói: “Muốn ăn thêm gì không?”
“Không.” Bình thường Yến Hoa rất thoải mái nếu nói chuyện với đàn ông, nhưng bây giờ đổi lại là phụ nữ thì anh lại không biết phải nói gì..
“Sở thích thường ngày của anh là gì?” Doãn Hân chủ động nói.
Yến Hoa suy nghĩ một chút, “Sửa xe máy, thỉnh thoảng đi thi đấu cùng đội ở một vài nơi, nhưng phần lớn thời gian đều ở cùng em trai.”
“Em trai anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy tuổi.”
Người khác hỏi anh cái gì thì anh đáp cái đó.
“Vậy cũng chuẩn bị vào đại học.” Doãn Hân nói.
“Ừ.”
“Em ấy có muốn học trường nào không?” Doãn Hân, người đã tốt nghiệp đại học xong thản nhiên hỏi.
“Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, còn chuyên ngành là do em ấy tự quyết định.” Yến Hoa nghiêm túc nói.
Doãn Hân cho rằng Yến Hoa đang nói đùa nên mỉm cười nói: “Giấc mơ thuở nhỏ của tôi cũng là Thanh Hoa và Bắc Đại.”
Bàn Tử đột nhiên xen vào: “Nhưng Giang Dã hoàn toàn có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại nha.”
Khóe miệng Doãn Hân lập tức cứng đờ.
Vô duyên.
Bầu không khí trên bàn ăn có vẻ hài hòa, ít nhất là trong mắt ba người còn lại.
Nhưng trước khi đồ ăn được bưng ra, điện thoại di động trong túi Yến Hoa lại reo lên không đúng lúc.
Trực giác mách bảo cuộc gọi này chắc chắn là của Giang Dã.
Quả nhiên, màn hình điện thoại hiển thị tên Tiểu Dã.
“Có chuyện gì vậy?” Yến Hoa hỏi.
“Ừ, anh hiểu rồi, anh sẽ về ngay.” Yến Hoa cúp điện thoại.
Doãn Hân hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Vòi nước trong nhà bị rò rỉ nên tôi phải về nhà trước, tôi sẽ đãi cô bữa ăn này, xin lỗi.”
“Được.” Doãn Hân thích thú nhìn Yến Hoa, khóe môi hơi nhếch lên đầy hàm ý, cười không rõ nói: “Về nhanh đi, đừng để em trai anh đợi.”
Yến Hoa đi đến quầy lễ tân thanh toán tiền, sau đó về thẳng nhà.
“Đây chính là rò rỉ nước mà em nói sao?” Yến Hoa nhướng mày nhìn vòi nước đang nhỏ giọt.
“Thực sự là rò rỉ mà, vòi không thể đóng chặt nên không ngừng nhỏ giọt, cũng may em sớm phát hiện.” Giang Dã cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng Yến Hoa.
Yến Hoa cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sô pha mà không nhìn Giang Dã: “Quả thật là sớm phát hiện, nếu không anh cũng không phát hiện vòi nước vẫn còn rất tốt.” Giang Dã có chút sợ hãi, sợ Yến Hoa sẽ biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến việc Yến Hoa hẹn hò với người khác đã đủ khiến gắn phát điên lên, họ sẽ nói gì đây? Lỡ như anh ấy yêu người khác thì sao?
“Anh Kiều, anh có giận em không?” Giang Dã thận trọng hỏi.
Yến Hoa cầm điều khiển bật TV lên, nhẹ nhàng nói: “Anh còn tưởng em sẽ bảo bị dị ứng.”
Sau khi suy nghĩ của mình bị phát hiện, Giang Dã giơ thẻ ra nói: “Trong nhà không có hải sản, ra ngoài mua sẽ phải tốn tiền, thêm cả tiền mua thuốc nữa.”
Giang Dã không nỡ tiêu tiền của anh.
Lúc trước ở cùng Giang Thành, muốn tiêu bao nhiêu tiền của gã cũng không thành vấn đề, nhưng đổi là tiền của anh Kiều, hắn lại không thể phung phí được.
Thấy Yến Hoa không có vẻ tức giận, Giang Dã lén lút đi tới bên cạnh anh, thuần thục dựa vào anh như người không xương.
Anh Kiều rõ ràng biết hắn đang tìm cớ để gián đoạn buổi xem mắt nhưng anh vẫn quay về.
Yến Hoa nhận ra có một đứa nhóc nào đó đang đến gần mình, từ lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh liền biết Giang Dã không muốn anh tiếp tục buổi xem mắt này.
Anh cũng không nghĩ nhiều liền rời đi.
Dù sao thì anh cũng hứa với Bàn Tử chỉ gặp cô gái lần này mà thôi.
Trong lúc anh đang buồn chán chuyển kênh, có người nào đó khẽ lo lắng hỏi: “Hôm nay buổi hẹn hò thế nào?”
Khóe mắt anh liếc thấy Giang Dã đang nghiêm túc nhìn mình, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc Giang Dã, hài lòng nói: “Không tệ.”
Quả nhiên, sắc mặt Giang Dã lập tức tối sầm.
Trêu trẻ con vui thật.
“Vậy em làm phiền anh à?”
Yến Hoa nén cười, nghiêm túc hỏi: “Đúng thế, vốn dĩ anh định sau bữa ăn sẽ đi xem phim.”
Anh cố ý nhìn thời gian trên điện thoại, “Nhưng bây giờ có lẽ vẫn chưa muộn, anh sẽ bảo cô ấy trực tiếp đến rạp chiếu phim đợi.”
Giang Dã thật sự sắp chết rồi.
Sao anh Kiều lại làm như thế?
Mặc dù tối qua anh đã hứa là không có chuyện gì nhưng hôm nay anh vẫn quyết định đi xem phim với người nào đó.
Tại sao anh lại không giữ lời?
Đầu óc Giang Dã hoàn toàn rối bời, mũi chua xót, cổ họng như bị nghẹn lại, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Yến Hoa không ngờ lời nói của mình lại gây ra phản ứng lớn như vậy cho Giang Dã, anh vội vàng rút khăn giấy ra.
“Anh đùa em thôi, sao em còn khóc?” Yến Hoa lau nước mắt, xin lỗi: “Sao anh có thể đi xem phim với người khác được? Em vừa gọi điện thì anh liền quay về, ngay cả bữa trưa còn chưa ăn xong.”
Nghe Yến Hoa bảo chỉ đùa thôi, Giang Dã liền ngừng khóc, hỏi với đôi mắt đẫm lệ: “Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh còn chưa xin ý kiến của em thì sao mà dám yêu được?” Yến Hoa không ngờ trò đùa của mình lại gây ra hậu quả lớn như vậy, vội vàng dỗ dành đứa nhỏ.
Giang Dã vội vàng lau nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe, đôi mắt hoa đào đỏ lên trông hắn càng thêm đáng thương.
“Lần sau đừng trêu em nữa.” Nghĩ đến đây Giang Dã liền cảm thấy sợ hãi. Hắn không bao giờ muốn trải qua cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi thêm lần nào nữa.
Yến Hoa vội vàng hứa hẹn: “Sẽ không có lần sau.”
Giang Dã kéo áo Yến Hoa lau mặt cho mình, “Anh còn chưa ăn cơm nữa, có đói không? Chúng ta đi ăn đi.”
Yến Hoa bất đắc dĩ liếc nhìn Giang Dã: “Được.”
_
Tác giả có điều muốn nói:
Sao mà dám nặng lời với thằng nhóc này được? Chỉ cần nói hắn một câu, nước mắt của nó liền chảy nhanh hơn cả cái vòi!
Hắn chỉ muốn được chiều chuộng thoi…