Chương 31: Yêu sớm
_
Gần đây công việc của Yến Hoa rất bận do việc kinh doanh của cửa hàng không tệ.
Ông chủ Yến đang bận kiếm tiền nên không biết những suy nghĩ phức tạp trong đầu Giang Dã.
Buổi sáng trở về lần nữa, anh phát hiện Giang Dã đột nhiên giặt ga trải giường rồi phơi chúng lên cùng một bộ quần áo ngoài cửa sổ.
“Sao hôm nay lại giặt ga giường? Không phải mới thay à?” Yến Hoa khó hiểu.
Giang Dã cầm cây lau nhà, không dám nhìn thẳng vào Yến Hoa, lương tâm cắn rứt nói: “Trời nóng nên em muốn thay ga giường mỏng hơn.”
“Ồ cũng đúng, sắp đến mùa hè rồi.”
“Đừng lau nhà nữa, nghỉ ngơi đi.” Yến Hoa cầm lấy chổi lau nhà từ trong tay Giang Dã: “Gần đây anh bận quá, em được nghỉ hai ngày mà anh lại không quan tâm đến em được.”
“Tối nay em muốn đi ăn lẩu không? Hoặc ăn gì đó cũng được?”
“Tháng 11 đi du lịch thì sao, em muốn đi đâu?”
Mỗi lần nói chuyện với Giang Dã, giọng điệu của Yến Hoa đều rất nhẹ nhàng và tập trung, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh phản chiếu hình ảnh của chính mình trong đó, hắn sẽ không bao giờ có thể từ chối được bất kì yêu cầu nào từ anh.
Nhưng lần này hắn lại chủ động quay mặt đi nói: “Em không đi đâu, tháng sáu em định tham gia vòng sơ loại CMO (*) em muốn dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho cuộc thi.”
(*) Kỳ thi Olympic Toán học quốc tế CMO (CREST Mathematical Olympiad)
Yến Hoa nhìn lịch treo tường nói: “Vậy cũng không còn nhiều thời gian đâu, em chuẩn bị tốt đi, cần gì cứ nói với anh.”
“Được.” Giang Dã không biết phải đối mặt với Yến Hoa như thế nào nên trực tiếp ngồi vào bàn học, im lặng mở bộ đề chuẩn bị cho cuộc thi ra.
Chỉ là bàn tay cầm bút vẫn chưa viết xuống được câu trả lời nào.
Hắn sợ mình không thể giấu nổi tâm tư đen tối của bản thân, một ngày đó Yến Hoa sẽ phát hiện ra bí mật này.
Liệu anh Kiều có còn giữ hắn bên cạnh nữa không?
Giang Dã ôm đầu, tự đặt ra một vấn đề nan giải mà không biết đến bao giờ mới có thể tìm ra được đáp án.
“Tiểu Dã, anh đến cửa hàng trước đây, nếu buổi trưa anh không quay về thì cứ tự nấu cơm hoặc đến nhà hàng Phong Tử.”
Bàn học của Giang Dã hướng về phía cửa sổ hành lang.
Yến Hoa đi ngang qua, gõ cửa sổ và mỉm cười nói với Giang Dã.
Ánh mắt anh nhìn Giang Dã không hề ẩn chứa bất cứ tâm tư thầm kín nào, chúng rất trong sáng và thẳng thắn, tràn đầy tình yêu thương của một người anh dành cho em trai mình.
Giang Dã thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh, lo sợ những suy nghĩ bẩn thỉu của mình sẽ bị bại lộ.
“Em biết rồi.” Giang Dã giả vờ cúi đầu làm bài tập, sau khi Yến Hoa rời đi, hắn mới thò đầu ra nhìn bóng lưng vừa rời khỏi.
Những câu hỏi tưởng chừng như đơn giản, vào lúc này lại đặc biệt trở nên khó khăn.
Một tiếng sau, Giang Dã vẫn đang dừng ở câu hỏi đó.
Trên vở bài tập sạch sẽ chỉ có một chấm mực, đầu ngón tay cầm bút trắng bệch, hồi lâu vẫn không viết ra được chữ nào.
Hắn đặt bút xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt để bình tĩnh lại, nhưng khi đi ngang qua tủ sách trong phòng khách, hắn vô tình nhìn thấy một bức ảnh của mình và Yến Hoa.
Đây là bức ảnh được chụp lúc Yến Hoa đưa hắn đi biển chơi sau kì thi tuyển sinh.
Mặc dù lúc đó rất bận nhưng Yến Hoa vẫn dành ra năm ngày để đi du lịch cùng hắn.
Năm nào cũng vậy, dù cho có bận tới mức nào, chỉ cần Giang Dã muốn, Yến Hoa nhất định sẽ bớt chút thời gian để dẫn hắn đi chơi.
Họ đã cùng nhau đi đến nhiều nơi và làm cùng nhiều việc trong nhiều năm.
Leo núi, ngắm biển, câu cá, chèo thuyền, bơi lội, ngắm bình minh và rất nhiều thứ khác, nhiều đến mức không đếm xuể.
Anh Kiều đã dành rất nhiều tình yêu cho hắn.
Tình cảm giữa những người thân.
Giang Dã dùng ngón tay vuốt ve gương mặt Yến Hoa trong ảnh, hai người đang bước đi trên bãi cát, phía sau là biển sâu trải dài, sóng vỗ vào bờ, đập vào đá.
Hắn có thể nhớ rất rõ những chuyển xảy ra ngày hôm đó thông qua bức ảnh này.
Đây là lần đầu tiên hắn và anh Kiều nhìn thấy biển, ban ngày có rất nhiều người đi xung quanh trên bãi cát, trên bãi biển cũng có vô số đầu người nên họ đã trở lại bãi biển vào lúc nửa đêm.
Bờ biển lúc nửa đêm yên tĩnh và rộng lớn, âm thanh duy nhất vang lên trong tai là tiếng sóng vỗ vào mặt nước, đêm đó trăng rất tròn và sáng, đủ để họ nhìn rõ đường đi ra biển.
Dù vậy, hắn vẫn nhất quyết nắm tay Yến Hoa vì sợ ngã, sóng biển thỉnh thoảng lại vỗ vào chân họ. Có lúc hắn cố ý đá nước biển vào bắp chân của Yến Hoa, Yến Hoa cũng không tức giận với hắn mà chỉ cười nhắc nhở hắn cẩn thận, coi chừng đường đi.
Đêm đó họ nắm tay nhau, di dọc rất lâu trên bờ biển.
Nước biển lạnh lẽo cùng tiếng gió rầm rì mang lại một cảm giác ớn lạnh.
Hắn ra ngoài mà không mang theo áo khoác, thấy trời nổi gió nên làm bộ cảm thấy lạnh, Yến Hoa muốn cởi áo khoác của mình đưa cho hắn, nhưng hắn không muốn, ầm ĩ muốn anh phải ôm mình.
Yến Hoa đành phải cởi khóa áo khoác của anh rồi ôm hắn dưới ánh trăng, hai người cứ ôm nhau như vậy như thể đang mặc chung một chiếc áo.
Giang Dã nghĩ rằng có lẽ vào thời điểm đó, tình cảm của hắn dành cho anh Kiều đã khác.
Nhưng bản thân hắn lại không nhận ra, Yến Hoa vốn chỉ coi hắn như một đứa trẻ.
Giang Dã đặt bức ảnh trở về chỗ cũ, nhìn cả căn nhà tràn ngập dấu vết cuộc sống giữa hắn và anh.
Bất kể hắn ở đâu, dường như Yến Hoa cũng đều ở bên cạnh.
Hắn từ bỏ việc vào phòng tắm rửa mặt, quay về bàn học rồi nhét tất cả những cuốn sách cần thiết vào trong cặp, đóng cửa lại rồi đến phòng tự học của trường.
Mặc dù đang trong kỳ nghỉ nhưng phòng học vẫn còn rất nhiều học sinh, Giang Dã tìm một góc vắng người để chuẩn bị cho cuộc thi.
Chỉ cần không ở nhà, hắn có thể tạm thời đè nén những suy nghĩ đó.
Đúng lúc này, Giang Dã nhận được điện thoại của giáo viên phụ trách cuộc thi.
Giáo viên hỏi hắn có muốn tham gia khóa huấn luyện vào cuối tháng 5 hay không, vì thời gian còn rất gấp nên nhà trường muốn tổ chức ôn luyện cho học sinh để tham gia kì thi.
Nếu là trước đây, Giang Dã chắc chắn sẽ từ chối, hắn sẽ làm nũng trong lòng Yến Hoa bảo không muốn đi, chỉ muốn ở nhà. Hắn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nếu như Yến Hoa chịu dỗ dành hắn.
Không phải hắn thật sự không muốn đi, chỉ là hắn rất thích cảm giác được Yến Hoa dỗ dành, quá trình này khiến hắn rất hưởng thụ.
Nhưng lần này hắn đã không hỏi Yến Hoa mà trực tiếp đồng ý.
Mấy ngày nay hắn thật sự không biết phải đối mặt với Yến Hoa như thế nào, hắn sợ nếu ngày đó mình không thể che giấu nổi suy nghĩ này, nếu biết được Yến Hoa sẽ chán ghét hắn.
Đây là cái kết mà hắn không bao giờ có thể chấp nhận được.
Về kế hoạch tham gia khóa huấn luyện vào cuối tháng 5 của Giang Dã, Yến Hoa chỉ hơi sửng sốt rồi nói: “Em cứ tự quyết định đi, đừng tự gây áp lực cho bản thân.” Yêu cầu duy nhất của anh dành cho Giang Dã chính là lớn lên bình an và khỏe mạnh, còn những điều khác chỉ là kem trên nền bánh, có hay không cũng không không quan trọng.
Giang Dã ậm ừ nói, “Anh Kiều, dạo này anh không cần đến đón em đâu.”
“Em đi học về muộn nên tự đạp xe về cũng được.”
“Không sao đâu, buổi tối anh có thời gian, khi nào học xong thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Thật sự không cần đâu.” Giang Dã kiên trì nói, hắn muốn được yên tĩnh trong vài ngày vì không biết phải đối mặt với Yến Hoa như thế nào.
Có lẽ trong một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ nhận ra bản thân thật sự không phải đồng tính.
Bằng cách này, hắn vẫn có thể tiếp tục đóng vai là một đứa em trai đơn thuần của Yến Hoa mà không cần đắn đo gì cả.
Yến Hoa cảm thấy kì lạ, trước đây không phải hắn luôn ồn ào muốn anh phải đi đón sao? Sao hôm nay lại như vậy?
“Anh Kiều, anh đi ăn trước đi, em ăn xong rồi, lát nữa em sẽ rửa bát.” Giang Dã thậm chí còn cảm thấy nếu như cứ ngồi trước mặt Yến Hoa, anh sẽ đọc được tất cả suy nghĩ của mình.
Không phải chỉ mới ăn vài miếng thôi sao?
Yến Hoa cắn đũa, khó hiểu nhìn bóng lưng Giang Dã.
Không chỉ điều này, Yến Hoa gần đây còn phát hiện Giang Dã dạo này luôn lơ đãng, thường xuyên chìm đắm trong suy nghĩ không biết là cái gì, sau khi nghỉ lễ cũng không cho anh đi đón nữa mà chỉ nói đi với các bạn học.
Yến Hoa ngồi trong cửa hàng thảo luận vấn đề này với Lục Cửu.
Yến Hoa đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề hộ khẩu và chuyện học hành.
Lục Cửu gãi đầu hỏi: “Thầy này, có phải ông chủ nhỏ đang yêu không?”
Cửa hàng lại mới tuyển thêm hai người học việc, mỗi người đều có người hướng dẫn riêng. Yến Hoa không có nhiều thời gian nên chỉ dạy cho Lục Cửu, tuy ít nói nhưng thực tế rất có năng lực, Yến Hoa cũng rất yên tâm về cậu.
Điều quan trọng nhất là cả hai đều có em trai phải nuôi nên có chủ đề chung để nói.
Vì vậy, Lục Cửu đã đổi biệt danh cho Yến Hoa từ ông chủ Yến thành thầy, nhưng Giang Dã vẫn được gọi là ông chủ nhỏ.
Lời của Lục Cửu khiến anh chợt giác ngộ.
Yến Hoa như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có thể.”
Lục Cửu cười ngây ngô: “Em chỉ đoán thôi.”
“Nhưng ông chủ nhỏ yêu sớm cũng là chuyện bình thường, dù sao cậu ấy cũng đã mười bảy tuổi rồi.”
Yến Hoa cũng đồng tình sâu sắc.
Nghĩ đến đây, Yến Hoa liền hiểu được mấy hành vi gần đây của Giang Dã.
Chỉ là anh tò mò quá thôi.
Tiểu Dã sẽ yêu kiểu con gái nào?
Đây là lần đầu tiên một người như anh lại có sự tò mò mạnh mẽ như vậy, nhưng nếu trực tiếp hỏi thì đứa nhỏ có sợ hay không? Cũng cần phải cho hắn một không gian riêng tư.
Mấy ngày nay Giang Dã cũng suy sụp đến nơi rồi, hắn nhận ra ánh mắt của Yến Hoa nhìn mình không đúng, còn thường xuyên hỏi mấy câu kèm theo ý tứ thăm dò.
Hắn điên cuồng nhớ lại điều gì đã khiến Yến Hoa nghi ngờ, hay liệu mình đã nói ra điều gì không nên nói vào ban đêm khi đang ngủ.
Hắn trông gà hóa cuốc, nội tâm vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn không dám ngủ vào ban đêm vì sợ mình nói mớ, sợ rằng những ý nghĩ xấu xa của bản thân sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Càng ngày hắn càng lo lắng, luôn tưởng tượng đến cảnh một ngày nào đó sẽ không thể mở được cửa vào nhà với chiếc chìa khóa trên tay.
Yến Hoa đứng ở cửa, lạnh lùng bảo hắn thật ghê tởm, mau cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào nữa.
Hắn có thể nhìn thấy thanh kiếm Damocles (*) đang treo bấp bênh trên đầu.
(*) Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là “thanh kiếm của Damocles”, ám chỉ đến mối nguy hiểm sắp xảy ra luôn hiện hữu mà những con người phải đối mặt.
Hắn sắp phát điên mất.
“Gần đây em ngủ không ngon à? Trông em cứ như một con gấu trúc khổng lồ.” Yến Hoa ngồi ở bàn ăn hỏi.
Vết thâm dưới mắt Giang Dã càng ngày càng rõ ràng, hốc mắt nổi lên những tia máu đáng sợ.
“Em bận chuẩn bị cho vòng sơ loại.” Giang Dã cúi đầu cầm bát.
Yến Hoa mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt, giọng điệu khẽ cao hơn, nhướng mày nói: “Thật sao?”
Giang Dã không dám ngẩng đầu, nhìn cơm trong bát, bóp chặt cây đũa đến mức bàn tay nổi gân xanh.
Yến Hoa chống tay lên bàn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Thật sự không có gì muốn nói với anh sao?”
Câu nói này đủ để khiến Giang Dã suy sụp.
Đúng như dự đoán, anh Kiều vẫn biết.
Hắn tưởng mình giấu giỏi lắm nhưng vẫn không thể giấu được.
Anh Kiều sẽ đuổi hắn đi.
“Anh nói cái gì?” Giang Dã chật vật không muốn thừa nhận.
“Nói cho anh biết gần đây em đang nghĩ cái gì.” Yến Hoa thực sự rất tò mò.
Loại người nào có thể khiến Giang Dã mơ mộng thành dáng vẻ này?
Có vẻ như người đó còn quan trọng hơn cả người anh trai là anh.
Trong lòng Yến Hoa có một chút thất vọng, nhưng loại cảm xúc này rất nhanh đã lướt thoáng qua.
“Em không nghĩ gì cả.” Giang Dã tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Một khi mày thừa nhận, mày sẽ xuống địa ngục vĩnh viễn.
Yến Hoa không tin khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của hắn.
Anh nghiêng người về phía trước, do dự một chút rồi hỏi: “Có phải em đang thích cô gái nào không?”
Giang Dã đột nhiên ngẩng đầu, không biết phản ứng thế nào.
“Thật sao? Nói cho anh biết đi, anh sẽ không kể cho người khác.” Giang Dã là người duy nhất trên thế giới khơi dậy được sự tò mò trong lòng Yến Hoa.
Khóe môi Giang Dã hơi nhếch lên, lẩm bẩm không biết nên nói cái gì.
“Cô gái cùng lớp với em?” Thấy Giang Dã im lặng, Yến Hoa thử suy đoán.
“Buổi tối cô bé đó tan học với em nên em không cho anh đi đón?” “
“Hai người tham gia thi đấu cùng nhau? Bằng không thì tại sao dạo gần đây em lại điên cuồng học tập như vậy?”
Giang Dã không nhịn được bật cười.
Hóa ra là như vậy.
Yến Hoa không biết tại sao: “Em cười cái gì?”
“Anh đoán sai rồi.” Giang Dã tựa hồ đã đoán ra.
Anh Kiều quan tâm và yêu thương hắn đến mức anh sẽ không bao giờ gán những tính từ ghê tởm đó cho người em trai yêu quý của mình.
Chỉ cần hắn không nói, cả đời này anh Kiều cũng không thể biết được.
Hắn sẽ mãi là đứa em trai quý giá nhất của anh.
Yến Hoa kỳ quái hỏi: “Vậy thì là ai?”
Sự tự hành hạ bản thân trong khoảng thời gian này gần như đã biến mất vào thời điểm hiện tại.
Giang Dã nói với giọng điệu thoải mái: “Không có ai cả.”
“Không có cô gái như vậy, vì vậy anh đừng đoán mò.”
“Nghi thần nghi quỷ.” Giang Dã cười khúc khích, không biết là đang nói Yến Hoa hay chính bản thân mình.
Yến Hoa tự hỏi, chẳng lẽ anh đoán sai rồi sao, Giang Dã thực sự không yêu sớm, cũng chưa thích ai?
“Cứ coi như em không yêu sớm, vậy tại sao dạo gần đây em luôn tránh mặt anh?” Yến Hoa không hiểu.
“Em không trốn anh.” Giang Dã thậm chí còn bỏ một miếng thịt vào trong bát Yến Hoa.
“Chỉ là em bận ôn thi, thường xuyên bị giữ lại luyện tập, sợ anh chờ lâu nên thấy có lỗi với anh thôi.”
Dù có chuyện gì xảy ra, anh Kiều sẽ không bao giờ nghi ngờ hắn là người đồng tính.
Nhiều nhất là đoán hắn đang yêu sớm.
“Thật sao?”
“Vậy vì sao quầng thâm dưới mắt em nghiêm trọng như vậy?”
Giang Dã bào chữa: “Nghĩ đến cuộc thi khiến em căng thẳng đến mức không ngủ nổi.”
“Rõ ràng em chỉ tập trung vào cuộc thi, vậy mà anh lại nghi ngờ em yêu sớm.” Giang Dã giả vờ đau khổ, chớp mắt đáng thương nhìn Yến Hoa.
Vậy là sai thiệt rồi, anh phải nói chuyện lại với Lục Cửu mới được.
Em trai anh rõ ràng chỉ muốn học tập chứ không hề yêu đương.
Vậy mà anh lại hiểu lầm.
Yến Hoa phiền muộn nhéo mặt Giang Dã, “Em gầy đi nhiều lắm đấy, đừng căng thẳng quá được không, mệt thì nghỉ ngơi đi, anh không yêu cầu em phải thi thật tốt.”
“Nhưng em muốn thi thật tốt, vậy mà anh còn nghi ngờ em yêu sớm, anh không tin tưởng em chút nào.” Giang Dã ủ rũ phàn ràn.
“Rõ ràng em chỉ muốn được nhận vào trường đại học thôi.”
Yến Hoa xin lỗi: “Lần sau anh hứa sẽ không đoán lung tung nữa.”
“Vậy anh định bồi thường cho em như thế nào?” Giang Dã ỷ vào tình yêu và sự tin tưởng của Yến Hoa dành cho mình với tư cách là em trai.
“Mời em một bữa thịnh soạn?”
“Vậy thôi à?” Giang Dã không hài lòng.
“Vậy em còn muốn cái gì?” Yến Hoa nhìn thiếu gia hỏi.
Giang Dã chăm chú nhìn Yến Hoa: “Anh phải dẫn em đi xem phim nữa.”
“Được rồi, đãi thiếu gia một bữa thịnh soạn, đi xem phim rồi du lịch Nam Giang suốt một đêm, như vậy đã đủ đền bù hay chưa?”
“Em miễn cưỡng đồng ý thôi.”
Yến Hoa cười mắng, “Thằng nhóc thối.”
Giang Dã thầm quyết định chỉ cần Yến Hoa không kết hôn, hắn sẽ giữ kín bí mật này trong suốt quãng đời còn lại.
Chỉ cần hai người nương tựa vào nhau cả đời là đủ rồi.
Giang Dã đã thể hiện rất tốt ở vòng sơ khảo của cuộc thi Olympic Toán nên thành công bước vào giải đấu. Vì lý do này, Yến Hoa dự định buổi tối sẽ ăn lẩu để chúc mừng hắn, thậm chí còn gọi bọn Bàn Tử đến.
Trước bữa tối, có một chiếc ô tô đột ngột đến cửa hàng nên bọn họ đã đến quán lẩu hơi muộn, trong quán gần như chẳng có người.
“Mọi người gọi đi.” Yến Hoa đưa thực đơn cho họ rồi tự rót cho mình một cốc nước nóng.
Lúc giơ tay lên, anh phát hiện trên tay còn sót lại một ít xăng bẩn nên chuẩn bị rút giấy lau, nhưng Giang Dã ở bên cạnh đã nhanh tay lấy giấy lau nó cho anh.
“Có em trai tốt thật.” Vương Nhuận Bình nói đùa: “Tay của chúng ta cũng đầy dầu mà không ai quan tâm hết.”
“Đúng không, Bàn Tử?”
Bàn Tử lấy bút kiểm tra thực đơn, cười nhếch môi nói: “Mày và tao đâu có giống nhau, tao có bạn gái rồi.”
“Chết tiệt! Mày có bạn gái khi nào vậy? Ngay cả mày mà cũng có bạn gái!”
“Tại sao tao vẫn còn độc thân!”
Vương Nhuận Bình rên rỉ.
“Là ai? Cô gái đó như nào? Có ảnh gì không?” Vương Nhuận Bình háo hức đẩy tay Bàn Tử.
Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải cô gái lần trước đến sửa xe không?”
Cậu ta ngượng ngùng gật đầu.
Vương Nhuận Bình ngạc nhiên nói: “Ngay cả mày cũng biết? Sao không nói cho tao chứ?!”
“Mỗi lần cô gái kia đến, Bàn Tử đều hận không thể đánh bóng toàn bộ cửa hàng, lần nào cũng ép tôi nói xem quần áo đang mặc có đẹp hay không, chỉ thiếu nước dát cả đống vàng lên người.”
Bàn Tử xấu hổ khi nghe thấy anh nhắc lại chuyện này, “Bọn tao mới xác nhận ngày hôm qua thôi nên chưa có thời gian nói với mày.”
“Có người yêu thì phải bao bạn một bữa chứ?”. đam mỹ hài
“Lần sau dẫn người yêu đến cho tao xem thử!” Vương Nhuận Bình nóng lòng nói.
Bàn Tử xua tay nói: “Mày sốt ruột vậy làm gì, người yêu tao cũng không chạy được.”
Vương Nhuận Bình lập tức rùng mình nói: “Tao chỉ muốn xác nhận lại thôi.”
“Sao mày lại theo đuổi được cô ấy? Kể nghe chút đi?”
“Định mệnh, nói cho mày biết cũng vô ích.” Là người đầu tiên trong ba người thoát cảnh độc thân, Bàn Tử ra vẻ nói.
Vương Nhuận Bình ghen tị: ‘Tao luôn cho rằng trong ba người chúng ta, Yến Hoa sẽ là người đầu tiên có bạn gái, sau đó là tao, cuối cùng mới là mày.”
“Không ngờ một tên đầu mập tai to như mày lại có người yêu đầu tiên.” Vương Nhuận Bình vỗ đùi cậu ta, không quên nhìn sang Yến Hoa.
“Cũng thật là, ngay cả Bàn Tử mà cũng có bạn gái, còn chúng ta thì lại không.”
“Đều tại mày không tìm bạn gái đầu tiên nên mới phá hỏng trình tự ban đầu, nhường chỗ cho Bàn Tử nhanh chân chiếm trước.”
Nghe mấy lời này của Vương Nhuận Bình, Yến Hoa không nói nên lời, “Nói gì vậy? Việc anh ta có bạn gái liên quan gì đến tôi?”
Đột nhiên nghe đến việc Yến Hoa tìm bạn gái, vẻ mặt của Giang Dã đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng, mảnh giấy dính xăng bị hắn nắm chặt trong tay.
Vương Nhuận Bình nhảy cẫng lên như một con khỉ, “Bạn gái của mày có chị em hay bạn bè nào không? Bảo cô ấy giới thiệu cho tao với Tiểu Hoa đi.”
Nghe Vương Nhuận Bình nói vậy, Giang Dã khẩn trương nhìn Yến Hoa, hy vọng anh nói gì đó.
Tỷ như hiện giờ anh không muốn yêu đương.
Nhưng Yến Hoa không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thực đơn rồi đưa cho phục vụ, tiện tay hỏi: “Không có thức ăn liên quan đến hải sản phải không?”
Người phục vụ cầm thực đơn rồi khẳng định: “Quý khách yên tâm, không có hải sản đâu ạ.”
Giang Dã cảm thấy trong lòng thắt lại, anh Kiều không hề cự tuyệt việc có bạn gái, nhưng đồng thời cũng quan tâm đến hắn.
Dù sao trong lòng anh Kiều, hắn cũng chỉ là một đứa em trai mà thôi.
Cả bữa ăn Giang Dã không nếm ra được hương vị gì, sau khi tiễn Bàn Tử và Vương Nhuận Bình đi, Yến Hoa hỏi: “Sao vậy? Em không vui à?”
Giang Dã tưởng rằng bản thân che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng anh Kiều vẫn phát hiện ra.
Yến Hoa đã sớm phát hiện tâm tình Giang Dã không tốt.
“Lẩu không ngon à?”
“Anh Kiều.”
“Hả?”
Ánh đèn neon ngoài quán lẩu chiếu xuống người Giang Dã, hắn lo lắng nhìn Yến Hoa hỏi: “Anh có định tìm bạn gái không?”
Yến Hoa sửng sốt nhìn Giang Dã, thiếu niên đã cao hơn anh một chút, đây là lần đầu tiên hắn hỏi một câu hỏi như vậy.
“Có không?” Giang Dã vốn đã sợ anh Kiều bị ai đó cướp đi, bây giờ lại càng sợ hơn.
Yến Hoa không biết trả lời câu hỏi như thế nào bởi vì anh rất ít khi quan tâm đến vấn đề tình cảm của cá nhân.
Cuộc đời anh chia làm hai phần, Giang Dã và duy trì cuộc sống cho Giang Dã.
Sự im lặng của Yến Hoa rơi vào mắt Giang Dã tựa như một loại chấp nhận.
Rõ ràng mấy ngày trước hắn đã hạ quyết tâm giữ kín bí mật này mãi mãi, nhưng trong chớp mắt, anh Kiều có thể sẽ yêu và kết hôn.
Hắn phải làm gì đây?
“Anh không biết.” Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Yến Hoa đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Anh chỉ chắc chắn mình sẽ không kết hôn, nhưng anh cũng không chắc liệu mình có yêu hay không.
Mặc dù có khả năng cao là sẽ không.
Yến Hoa nhéo nhéo mặt Giang Dã, lúc nhỏ trên mặt hắn còn có chút thịt, nhưng bây giờ lại không còn nữa mà gầy hẳn đi.
“Dù anh có bạn gái hay không thì em vẫn sẽ là em trai của anh, không ai trên đời có thể so sánh được với em cả.”
Yến Hoa biết Giang Dã sợ cái gì, hắn sợ nếu anh có bạn gái thì sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa.
Nhưng anh không biết nỗi sợ của Giang Dã còn nhiều hơn thế nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh có bạn gái cũng đủ để giết chết hắn rồi.
Giang Dạ cúi đầu gượng cười, cố ép mình vui lên.
“Anh Kiều, nếu anh muốn yêu thì phải nói cho em biết đầu tiên, có được không?”
Yến Hoa xoa tóc hắn, “Được rồi, anh sẽ báo cáo cho em biết đầu tiên, em chỉ việc phê chuẩn là được.”
Giang Dã nghĩ, cả đời này hắn cũng sẽ không phê chuẩn cái báo cáo này.
Bạn gái của Bàn Tử là một cô gái đã tới tiệm rửa xe mấy lần, mỗi khi thấy người tới, Bàn Tử đều vô cùng ân cần.
Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cậu ta đều nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cười khúc khích.
Vương Nhuận Bình tức giận: “Còn chưa mời được thằng bạn thân một bữa đâu, ngày nào cũng nhìn điện thoại cười ngu.”
Bàn Tử cất điện thoại đi, trên mặt vẫn tươi cười: “Được rồi, xin hỏi tối nay ngài có rảnh không?”
“Tất nhiên là có, tao muốn ăn một bữa thịnh soạn.” Vương Nhuận Bình xắn tay áo lên, quyết tâm ăn sạch tiền của tên mập.
Bàn Tử nhìn Yến Hoa vẫn đang nằm dưới gầm xe sửa chữa hỏi: “Anh Yến, anh có đi không?”
Yến Hoa nằm trên mặt đất, phần lưng áo dính dầy vết xăng đen, dù nhìn qua có vẻ chật vật nhưng cũng không thể phủ nhận được ngoại hình nổi bật của anh.
“Các cậu đi trước đi, ở đây còn có mấy chiếc xe gấp.” Yến Hoa buông cờ lê xuống, ôm eo nói.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế dưới chiếc xe chật chội một lúc lâu, đau lưng đã trở thành bệnh nghề nghiệp.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, ở lại một mình sửa xe có ích gì?” Vương Nhuận Bình chính trực nói.
Yến Hoa xoa eo một hồi rồi mới cầm cờ lê lên, mệt mỏi nói: “Để lần sau đi, hôm nay tôi đau lưng quá.”
“Vậy anh ra ngoài đi, để em sửa cái xe này cho.” Bàn Tử để điện thoại xuống.
Yến Hoa liếc nhìn da thịt trên người cậu ta, “Khung gầm xe này hơi thấp, cậu có chui vào được không?”
“Chỉnh lại tấm kim loại đi.”
“Đừng có suốt ngày cười ngớ ngẩn với điện thoại.” Yến Hoa nhắc nhở..
“Được rồi, không có vấn đề gì hết, em sẽ giải quyết hết vấn đề của những chiếc xe này trước khi đi ăn.”
Bàn Tử cảm thấy bản thân đang chứa đựng một sức lực vô hạn!
Yến Hoa nhìn dáng vẻ hưng phấn của Bàn Tử, thầm nghĩ: Đàn ông sau khi có tình yêu thật là khác thường.
Lúc Giang Dã tới, Bàn Tử và Vương Nhuận Bình đều không có trong cửa hàng, chỉ có Lục Cửu cùng một nhân viên khác đứng ở đó.
Hắn cầm hộp giữ nhiệt, tìm thấy Yến Hoa đang ở dưới gầm xe, “Anh Kiều, đến giờ ăn rồi.”
“Hôm nay em chiên thịt bò và trứng luộc.”
Yến Hoa dạy Giang Dã nấu ăn, nhưng hắn luôn cảm thấy mình nấu không ngon bằng anh Kiều.
Yến Hoa duỗi tay ra từ dưới gầm xe, lông mày nhíu lại, mệt đến mức không nói nổi một lời.
Đối với cử chỉ này, Giang Dã ngầm đưa tay ra tóm lấy Yến Hoa, kéo anh ra khỏi gầm xe.
“Hai người kia đâu rồi?” Giang Dã mở hộp giữ nhiệt, không vui nhắc đến hai người này.
Yến Hoa đứng dậy, một tay đỡ eo, một tay uống nước lạnh trong cốc.
Sau khi uống xong, anh dùng cổ tay lau đi vết nước trên khóe miệng.
“Tối nay Bàn Tử mời anh và Nhuận Bình đi cơm, bọn họ đi rồi.”
“Lưng anh đau, lười đi.”
Gần đây Yến Hoa thực sự rất mệt, thường xuyên ngủ quên trên ghế, không chỉ đau lưng mà toàn thân đều cảm thấy đau nhức.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Yến Hoa, nhất là khi nghe tin anh bị đau lưng, Giang Dã không khỏi lo lắng: “Chúng ta đi bệnh viện đi.”
“Nghỉ ngơi chút là được.” Yến Hoa không có cảm giác thèm ăn, nhắm mắt lại nói: “Anh sẽ ăn sau, em cất đi đi.”
Yến Hoa không còn sức lực để nói, khi nói ra mấy chữ cuối cùng, thanh âm rất nhẹ nhưng lại khiến lòng Giang Dã nặng nề.
Nếu không phải do Bùi Thanh Ưng gây chuyện thì Yến Hoa đã không rơi vào tình cảnh này, hắn hận tất cả những người năm đó, cũng hận chính mình yếu đuối vô năng.
Khi Yến Hoa lần nữa mở mắt ra, anh phát hiện Giang Dã đang nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt trước mặt.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Yến Hoa xoa xoa trán, ngủ được một lúc nên cơ thể cũng bớt khó chịu hơn.
Giang Dã nghiêm túc nói: “Gần đây trường bọn em có một học sinh mới chuyển đến.”
“Ừm? Có chuyện gì à?” Yến Hoa uể oải hỏi, vẫn ngồi trên ghế tựa.
“Năm nay anh ấy 21 tuổi, bỏ học đại học nên đang bắt đầu học lại năm cuối trung học.”
Yến Hoa có vẻ hơi sốc, “Hả? Tại sao lại bỏ học?”
“Do không thích trường đại học cùng chuyên ngành của mình, không hòa hợp được với bạn bè trong lớp nên muốn tham gia thi đại học lại một lần nữa.”
Yến Hoa khá ngưỡng mộ anh ta, anh nói: “Giỏi nhỉ.”
Giang Dã không có ý đó, trông hắn cực kỳ nghiêm túc, “Em muốn nói là, anh Kiều, nếu bây giờ anh muốn học lại cấp 3 thì vẫn kịp.”
Yến Hoa mỉm cười, chỉ coi như hắn đang nói đùa: “Anh đang quản lý một cửa hàng rất tốt, vì sao anh phải đi học lại?”
“Dù sao thì sau này cũng phải đi làm, đi làm sớm hay muộn thì cũng là để kiếm ra tiền, có gì khác nhau đâu?”
Khác nhau chứ! Giang Dã lớn tiếng phản bác trong lòng.
Nếu Yến Hoa không muốn đi học thì Giang Dã cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng không phải như vậy.
Tại sao Bùi Thanh Ưng có thể học cấp 3, thậm chí không cần phải lo đến chuyện cơm áo gạo mặc, chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến Giang Dã hối hận vì đêm đó đã không giết chết tên cặn bã này.
Một chân mới gãy có là gì, cho dù gã có chết cũng không đủ để bù đắp những tổn thương đã gây ra cho Yến Hoa.
Nhưng cho dù có cân nhắc thế nào thì Yến Hoa cũng sẽ không quay lại trường học, Giang Dã cả đời cũng sẽ không buông tha cho đám người đó.
“Được rồi, ăn thôi.” Yến Hoa đứng thẳng lên hỏi: “Em ăn chưa?”
“Em ăn ở nhà rồi.” Giang Dã thu hồi cảm xúc, mở hộp giữ nhiệt ra: “Còn nóng, anh ăn nhanh đi.”
Yến Hoa nếm thử một miếng thịt bò rồi khen ngợi,” Nấu ngon lắm.”
Anh luôn luôn khích lệ Giang Dã trong bất cứ hoàn cảnh nào, trong lần đầu tiên khi hắn nấu mì, dù cho có nấu ra một khối bột nhão hay bỏ quá nhiều muối thì Yến Hoa vẫn sẽ khen ngợi hắn nấu ngon, sau đó ăn hết sạch đống bột nhão đó.
“Do anh Kiều dạy tốt.”
“Đó là bởi vì em thông minh.” Yến Hoa không chút do dự khen ngợi Giang Dã.
“Ở nhà chán không, ngày mai em có muốn ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp không? Anh nghe Bàn Tử nói ở quận Nam Châu mới mở một công viên giải trí mới, em có thể dẫn các bạn trong lớp đi cùng, gần đây toàn ở cạnh anh thôi.”
Giang Dã lắc đầu, “Em không muốn đi.”
“Đi đi, dù sao ở nhà cũng chán.”
“Không nhàm chán, ở bên anh em sẽ không thấy chán.” Giang Dã tha thiết nhìn Yến Hoa.
Hắn không thể biết được khi nào anh Kiều sẽ yêu và kết hôn, vậy nên hắn phải trân trọng từng ngày ở bên anh.
Yến Hoa không khỏi bật cười nói: “Sao em còn bám người như vậy? Lúc nhỏ cũng bám người, bây giờ vẫn bám người.”
“Anh thấy em phiền à?” Giang Dã mẫn cảm nói.
“Không dám, sao anh dám chê thiếu gia phiền được.”
Giang Dã nhìn chằm chằm Yến Hoa, đột nhiên nói: “Anh Kiều, sao anh không ngừng làm việc đi, dù sao chúng ta vẫn còn tài sản do Giang Thành để lại.”
Sắc mặt Yến Hoa chợt thay đổi, trầm giọng nói:” Anh đã nói với em những gì?”
“Học hành chăm chỉ, đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa.”
Giang Dã gật đầu nói “Em hiểu.”
“Đừng quên lúc đó em đã hứa với anh cái gì.” Yến Hoa nghịch cơm trong bát.
“Em không quên.” Giang Dã trầm giọng đáp lại.
Sau khi Yến Hoa biết chuyện Giang Dã từng kêu gọi bạn học nhặt phế liệu và xây dựng một nhà kho nhỏ, anh đã yêu cầu Yến Hoa không được làm những việc như vậy nữa, nếu cần tiền thì phải nói cho anh biết. Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ tức giận nên đã hứa tập trung vào việc học, không bao giờ làm những chuyện này nữa.
Hắn không muốn Yến Hoa thất vọng vì mình.
Rõ ràng anh Kiều đã phải nuôi dạy hắn ở độ tuổi của hắn bây giờ.
Giang Dã chủ động lấy lòng nói: “Em chưa quên những gì đã hứa với anh.”
“Em chỉ tùy ý nói thôi, anh đừng tức giận.”
Yến Hoa: “Không tức giận.”
“Thật sự không tức giận?”
“Vì sao anh phải giận một đứa nhóc như em?” Yến Hoa chưa bao giờ giận Giang Dã, bởi vì hắn chỉ là một đứa trẻ, tức giận với hắn cũng chẳng có ích gì.
Giang Dã u ám nói: “Em không còn là một đứa trẻ nữa, anh đã bao giờ nhìn thấy đứa trẻ cao 1m87 chưa?”
Yến Hoa hất cằm, “Trước mặt anh thì em chỉ là trẻ con.”
“Em không còn là trẻ con nữa.” Giang Dã nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Vậy chờ tới khi em lớn hơn anh, anh sẽ thừa nhận em không còn là trẻ con nữa.”
“Làm sao có thể? Anh vĩnh viễn lớn hơn em sáu tuổi.”
Trong mắt Yến Hoa tràn ngập dịu dàng nhìn Giang Dã: ” Cho nên ở trước mặt anh, em vĩnh viễn là một đứa nhỏ.”
_
Tác giả có lời muốn nói:
Người khác nhìn Giãng Dã: nam sinh trung học 17 tuổi đứng đầu làng Sanda (*) với chiều cao 1m87.
(*) Sanda hay tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Yến Hoa nhìn Giang Dã: Em chỉ là một đứa nhỏ một ngày không gặp anh thì sẽ rơi nước mắt, giả vờ yếu đuối, việc gì cũng cần anh quan tâm.