Chương 9
– Bây giờ tui còn phải đi quản chuyện tình cảm của mấy người nữa, tui chưa đủ mệt hay sao.
Sam vùng vằng đi ra quầy thanh toán vừa làu bàu thấy bên cạnh giá kẹo có thanh kẹo cuối cùng liền tiện tay lấy về phía mình mà không để ý đến người đứng bên cạnh cũng đang định lấy. Người đàn ông đứng cạnh sững sờ vì hành động nhanh tay của cô gái, anh ta quay ra nhìn Sam, lúc này Sam mới nhận ra sự lỗ mãng của mình quay lại nhìn người đàn ông.
– Anh đang cần nó ạ? Xin lỗi tôi không để ý thành thật xin lỗi.
Rồi đưa lại cho người đàn ông thanh kẹo, người đàn ông cao to mặc một bộ vest đơm cúc áo rất chỉnh chủ, anh ta nâng cặp kính lên nhìn cho rõ Sam, chưa kịp trả lời Sam đã thanh toán xong và quay phắt người đi.
Sam lại gần chỗ Minh Hạo đang nghỉ, Mình Hạo lúc này đang tựa lưng vào ghế tựa chờ đợi, Sam lục trong túi ra chai nước định vặn luôn nắp nhưng đang cơn bực càng khiến nắp chai khó vặn hơn, Minh Hạo nhìn theo khó hiểu bèn đưa tay ra, Sam thuận thế đưa lại chai nước vào tay Minh Hạo cho tự mở, Minh Hạo vừa uống được ngụm nước bên cạnh Sam cứ hằm hằm bên cạnh. Minh Hạo không nhìn Sam vừa uống vừa hỏi:
– Chuyện gì?
– Không được yêu! – Sam trả lời cụt ngủn, Mình Hạo biểu cảm còn lạ lùng hơn, ngước lên nhìn Sam thắc mắc.
– Cái gì vậy hả Sam?
– Không được yêu đương ai hết!
Sam giọng điệu có chút hậm hực.
– Nói gì vậy chả hiểu, ai yêu ai? Yêu cái gì cơ?
– Chị Trần gọi điện đến bảo đóng phim này không được yêu đương cái gì hết! Cấm yêu!
– Cái gì cơ? Cái gì mà cấm yêu?
– Thì đó, sợ.. – Sam liếc nhìn quanh xem có ai nghe thấy không xong mới dám nói tiếp.. Sợ cậu không quản nổi cái thân mình đó, rồi thì chìm đắm trong nhân vật, xa ngã vào tình cảm, dây dưa với nữ chính đó.
Minh Hạo vừa đưa được ngụm nước lên miệng nghe vậy đã phụt luôn ra:
– Mấy người nghĩ cái quái gì vậy? Yêu đương cái gì chứ? Tôi có điên đâu đi yêu cô ta.
– Vâng! Tui cũng mong cậu tỉnh táo, chứ tôi đâu có rảnh lại còn phải đi rình mò canh chừng chuyện mấy người tình cảm cảm nắng nhau nữa!
Minh Hạo nghiến răng:
– Đừng có nghĩ nhảm nữa lo làm việc đi. – Rồi lấy cái vỏ chai rỗng nước gõ vào đầu Sam kêu á lên một tiếng.
Sam hứ lại rồi đặt túi bánh lên mặt bàn của Minh Hạo xong chạy biến đi.
Cả ngày ở đoàn làm phim thường thì cũng không có gì đặc biệt mấy vì dù sao trợ lý cũng chỉ là chân sai vặt, người ta kêu làm gì thì mình làm đó, ngoài mấy việc như chuẩn bị quần áo, cơm bưng nước rót che ô thì là chụp ảnh, thỉnh thoảng nhận tin từ phía công ty rồi báo lại cho diễn viên để chuẩn bị, gần đây cũng không có quay quảng cáo hay chụp hình gì nên càng đỡ phải đi xa di chuyển nhiều, cả ngày chỉ loanh quanh phim trường, chạy đôn đáo lúc chuẩn bị ghi hình, khi bấm máy thì mới được rảnh rỗi hơn chút, chỉ việc quanh quẩn quanh chỗ Minh Hạo quay, kiếm đại một góc bí mật gần đó để vừa có thể phóng tầm mắt ra nhìn Minh Hạo vừa có thể tranh thủ ôn bài. Mỗi lần tạo hình xong hoặc khi hết cảnh nghỉ ngơi còn tranh thủ ra chụp ít ảnh hậu trường đẹp cho Minh Hạo cũng nhờ chụp nhiều ảnh và được ở gần nhiều anh chị nhiếp ảnh quay phim của đoàn làm phim chỉ dẫn mà đến giờ trình chụp ảnh chân dung của Sam cũng càng ngày càng lên tay.
Một ngày nhân lúc không có cảnh quay, Minh Hạo ngồi trên ghế tựa nhìn ra phía xa Sam đang ngồi ngoài hiên nói chuyện cùng vài nhân viên công tác, Minh Hạo chỉ nhẹ đưa ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu, Sam trông thấy chưa vội chạy qua mà hất cằm ra hiệu lại ý rằng muốn hỏi có việc gì chứ không muốn nhấc nổi chân. Minh Hạo thở dài chép miệng rút điện thoại ra. Phía đầu kia tiếng chuông ting ting kêu lên, Sam đưa tay túi áo khoác rút điện thoại ra xem, bật sáng màn hình tin nhắn đập vào mắt. Sam há hốc mồm không ngậm vào được nữa luôn, tiếng nói trong lòng muốn gào lên:
– Nhiều vậy sao.
Rồi nhanh chóng ngưng ngay cuộc nói chuyện bước vội về phía Minh Hạo ngồi vừa cười tủm tỉm:
– Đúng là sức mạnh của đồng tiền.
Giữa trưa nắng Minh Hạo nằm tựa lưng vào ghế ngả, tập kịch bản úp lên mặt, Sam lại gần đứng bên cạnh, giọng nhỏ nhẹ hết mức:
– Ông chủ có gì sai bảo ạ?
– Dạo này càng ngày càng không biết phép tắc rồi đấy.
Sam nhanh nhảu thanh minh.
– Đâu có, có mỗi lúc nãy thôi, là em đang nghe ngóng..
– Nghe ngóng cái gì cơ?
– Nghe ngóng tin tức cho ông chủ ạ, nghe nói gần đây..
Minh Hạo cầm quyển kịch bản bỏ xuống khỏi mặt, ngước lên nhìn Sam đang đưng bên cạnh còn Sam lại bày ra cái bộ mặt rất kịch tính bí ẩn, gương mặt lo lắng, cúi sát người xuống dọng thật nhỏ nhẹ ghé sát tai Minh Hạo:
– Nghe nói gần đây có..
Minh Hạo nghe xong lời thì thầm của Sam thì mặt nghệt ra, nhìn theo Sam khuôn mặt khoái trí nhìn anh, Minh Hạo liền trỏ ngón tay chỉ vào trán Sam đẩy ra:
– Lười làm muốn đi chơi thì nói luôn đi.
– Đi chơi ở đâu vậy? – Một dọng nói nữ cất lên, Sam nhìn ra phía có dọng nói, một cô gái xinh đẹp tiến lại gần, Sam phải đẩy gọng kính lên để nhìn cô ấy được rõ hơn. Khuôn mặt vô cùng thanh tú, nước da trắng sứ đôi má ửng hồng lại thêm bộ đồ cổ trang tân nương màu đỏ đang mặc trên người bước đi dọc hành lang lại gần càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của cô ấy, cô gái tiến lại gần rồi dừng lại trước mặt Minh Hạo nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi:
– Mọi người định đi chơi đâu vậy? Quanh đây có chỗ nào vui sao?
Sam đứng cạnh mím môi thầm nghĩ: “Mặc trang phục này? Chắc chắn là nữ chính Bối Vy rồi, quay nửa tháng rồi hôm nay mới thấy mặt lần đầu luôn”. Minh Hạo nhìn cô gái kia chào hỏi:
– Nghe nói gần đây có chỗ chơi được, định ghé chơi xong chụp vài tấm ảnh về làm tuyên truyền luôn.
Sam nghe đến đây trợn tròn mắt nhìn Minh Hạo. Bối Vy đôi mắt long lanh:
– Vui vậy sao? Hay chúng ta cùng đi đi.
Lần này Sam thêm cái nhăn trán đầy bất ngờ khó hiểu nhìn về phía Minh Hạo, Minh Hạo nhìn cô không cảm xúc rồi nhìn Bối Vy tiếp lời.
– Hôm nay thì chắc không được.
– Vậy mai đi, mai không có cảnh chúng ta đi cùng nhau.