Chương 8
– Ngoài cái cao lêu nghêu ra thì nhìn cũng khá là bình thường mà nhỉ, nhìn mỗi ăn mặc chắc chả ai nghĩ ổng giàu thế này.
Đứng trước cửa một căn phòng, đoán chắc là phòng này Sam mới mạnh dạn gõ cửa, cốc cốc mấy tiếng không có trả lời, Sam đưa tay lên nhìn đồng hồ nhăn mặt:
– Không phải chứ, lại phải gọi đến mức này. – Sam mới gọi to hơn: – Thế tôi vào đây nha.
Sam mở cửa bước vào, bên trong vẫn còn để đèn bàn màu vàng, Minh Hạo nằm ngủ ngon lành bên cạnh tập kịch bản, nhìn khuân mặt búng ra sữa của Minh Hạo, Sam đang cau mày bỗng nhiên cảm thấy lòng dịu xuống hẳn, cúi xuống lấy tay để sát mặt Minh Hạo toan muốn bẹo má cho hắn phát, sau nghĩ lại mới lay vai Minh Hạo:
– Này, dậy đi, sếp, dậy mau, đến giờ đi làm rồi.
Minh Hạo dần mở mắt, ngái ngủ, dụi mắt ngước nhìn Sam:
– Đến rồi à, giờ là mấy giờ rồi?
– Hơn 3 giờ chút rồi, dậy đi thôi, mình phải đến trường quay trước năm giờ.
Minh Hạo uể oải ngồi dậy, bước ra khỏi chăn đi ra nhà vệ sinh, trong lúc đó Sam đã gập lại quyển kịch bản và gấp lại chăn cho Minh Hạo vừa nói:
– Đồ ăn sáng tôi mua sẵn rồi để ngoài bàn nha.
Rồi tiếp tục mở tủ chọn quần áo cho Minh Hạo, quần jean dài túi hộp kèm áo phông đen in tên đoàn làm phim hôm nay đã để sẵn từ tối qua, sáng nay chỉ cần lấy ra đặt trước cửa phòng tắm cho Minh Hạo.
Xong xuôi hết cả hai xuống sảnh dưới ra xe ô tô có bác tài đã đợi sẵn, suốt quãng đường đi chẳng nói với nhau câu nào, tất cả đều tranh thủ chợp mắt cho mình một chút cho đến tận lúc xuống xe ngồi trang điểm tạo kiểu tóc cũng trong trạng thái gật gù, Sam ra bên ngoài đứng đợi nhưng cũng có thể vô tình nghe thấy vài lời bàn tán về Minh Hạo từ mấy diễn viên phụ khác:
– Cũng là người mới, không có tiếng tăm gì mà đã toàn được nhận vai chính.
– Cô đóng cùng cậu ta từ đoàn phim kia à?
– Thì đó, phim đó sau flop mà, ai cũng thắc mắc khó hiểu.
– Thì người ta có chống lưng, nếu không vai chính đã chả đến lượt một diễn viên mới không tên tuổi.
Một người tiến lại đi xen vào giữa hai người nọ, nháy nháy mắt:
– Thôi đi nào, đứng đây mà bàn luận chuyện thiên hạ, bép xép tí nữa cẩn thận lại mất cả vai như chơi.
Mọi người bỗng liếc nhìn qua chỗ Sam, Sam đang đứng yên bỗng cũng có chút rùng mình, rồi bọn họ kéo nhau đi khỏi. Sam cũng quay người mở cửa bước vào phòng trang điểm, lúc này Minh Hạo đã tạo kiểu tóc và trang điểm xong, nguyên bộ quần áo thì vẫn mặc bình thường. Sam nhìn Minh Hạo mê mẩn, không ngờ gương mặt này trang điểm tạo kiểu tóc cổ trang xong lại có vẻ đẹp kinh diễm đến vậy. Vẫn còn đang suýt xoa thì trợ lý đạo diễn cũng mở cửa bước vào sau, hai tay đập vào nhau để mọi người chú ý:
– Đến giờ rồi, tất cả mọi người ra ngoài nhé!
Lần đầu tiên được tham gia buổi lễ khai máy, nhìn thấy đoàn phim nhiều diễn viên như vậy, có cả những diễn viên mà từ hồi nhỏ Sam được thấy trên tivi thì đến giờ họ đều đã vào những vai lớn tuổi cha mẹ của diễn viên chính, sau cuối buổi công bố đoàn phim, diễn viên là đến màn cắt bánh tặng hoa và tặng lì xì thì Sam mới có chút thời gian ra xe nghỉ ngơi chút, mệt mỏi uể oải vì sáng phải dậy quá sớm, Sam thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy thì Minh Hạo đã ngồi cạnh đó lúc nào không hay, quần áo cổ trang đã mặc xong từ lúc nào. Sam dụi dụi mắt rồi chỉnh lại cặp mắt kính:
– Ủa không phải đang quay phim sao?
– Chưa đến lượt, đang chỉnh lại đèn chút.
– Có khát không? Uống nước nha.
Sam vội hỏi vừa đảo mắt quanh tìm kiếm chai nước thì Minh Hạo đã đưa chai nước ra trước mặt để Sam thấy, Sam nhìn chai nước thấy ái ngại, vội luống cuống định đứng lên trả chỗ ngồi thì Minh Hạo đã kéo tay ngăn lại:
– Không sao cứ ngồi đi. – Rồi móc trong tay áo ra tìm kiếm, Sam cũng tò mò nhìn theo, Minh Hạo rút trong tay áo ra một thứ màu đỏ, Sam há hốc mồm ngạc nhiên, chợt quên mất luôn tiếng trung phải nói sao đến mức cứ vừa nghĩ “A, lì xì, lì xì trong tiếng trung là gì ấy nhỉ? Chết tiệt từ này đơn giản mà sao lúc này mình lại quên mất gọi là gì thế này.” Vừa cố nói nhưng chưa nghĩ ra từ cho phù hợp thì Minh Hạo đã tiếp lời:
– Hồng bao.
– Đúng đúng đúng, hồng bao hồng bao. Cho tôi sao?
Minh Hạo gật gật đầu, chăm chú nhìn vào biểu hiện của Sam. Sam chuyển từ trạng thái ngạc nhiên sang vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo, vừa vui mừng vừa đưa tay đỡ lấy chiếc lì xì đỏ.
– A.. a.. mình cũng có hồng bao nè. – Ngắm nghía, lật qua lật lại chiếc lì xì đỏ trên tay, Sam không dấu nổi sự vui mừng, bỗng choàng tay ra ôm lấy cổ Minh Hạo khiến anh bất ngờ không nói được thành lời, đôi mắt tròn ngạc nhiên nhìn mái tóc của Sam đang áp vào má mình, một mùi hương thơm thoang thoảng.
Sam nói tiếp dọng cảm kích:
– Đây là lần đầu tiên tôi đi đoàn phim và được nhận lì xì đó, đây là món quà đầu tiên của tôi đó, cảm ơn, cảm ơn ông chủ rất nhiều.
Chỉ là trợ lý riêng của diễn viên đi theo diễn viên mà cũng được nhận lì xì thì chả vui quá đi chứ. Buông cổ Minh Hạo ra Sam lại tiếp tục niềm vui của mình với phong bao màu đỏ mặc kệ cảm nhận đang còn ngơ ngác của Minh Hạo thì cô đã lôi ra quyển sách trong túi, cẩn thận kẹp bao lì xì đỏ vào giữa trang sách.