Chương 7
– Cháu tìm tuyển thêm người mới dần đi, hãy bồi dưỡng những nhân tố mới có chất lượng, chúng ta sẽ không lấy hot girl mạng.
– Phía bên Minh Hạo cần thêm hỗ trợ, cháu có thể..
Chủ tịch cắt lời:
– Bác đã cho nó cơ hội tốt hơn rất nhiều người khác rồi.
– Nhưng bác biết là không chỉ dựa vào mỗi diễn xuất với vai diễn là được, nếu không có truyền thông marketing đẩy lên thì không ổn.
Chủ tịch không nói gì cả, bình thản uống chén nước. Chị Trần nói tiếp:
– Cháu biết là bác không ủng hộ việc em trở thành diễn viên, nhưng cứ không thể trước thì hỗ trợ sau thì mặc kệ em như vậy được, hơn nữa những dự án lấy về cũng không phải dễ dàng gì.
– Vậy mới cần xem thực lực của nó, cháu không cần bận tâm vấn đề dự án, cứ làm như ta bảo.
– Dạ.
Minh Hạo ngồi đọc kịch bản ngoài hiên nhà, Sam bước ra ngoài lại gần đến trước mặt Minh Hạo:
– Chị Trần nhắn tin bảo trước mắt tuần tới sẽ không có kế hoạch gì, vì vậy chỉ cần nghiên cứu kĩ kịch bản thời gian này là được.
– Ừm – Minh Hạo chỉ ừm một tiếng cho có, còn không cần nhìn lên Sam lấy một cái. Sam nói tiếp:
– Còn một việc này nữa..
– Việc gì?
– Chị Trần nói chúng ta cần mua một chiếc máy ảnh mới.
– Được, để chiều tối đi.
– Dạ.
Minh Hạo vẫn không nhìn lên, chỉ chăm chú đọc kịch bản, Sam khẽ trả lời rồi yên lặng quay vào trong nhà. Không khí buổi sáng sớm tại căn nhà khá yên tĩnh, Minh Hạo ngồi ngoài sân dưới tán cây chăm chú đọc kịch bản, toàn thân mặc bộ đồ trắng phong thái thảnh thơi, mỗi khi có cơn gió thổi qua khiến những sợi tóc lay nhẹ, tất cả hệt như một bức tranh. Sam ngồi trong nhà lôi sách vở ra học bài, cặp kính mắt to tròn khiến cô trông vừa dễ thương vừa ngốc ngếch, chốc lát lại mở điện thoại ra xem kiểm tra tin nhắn từ công ty.
Buổi chiều muộn hai người mới bắt đầu ra ngoài, lúc này Minh Hạo mặc một bộ đồ đơn giản áo phông rộng quần short nam ngố bước ra chiếc xe đang đặt bên ngoài, Sam chạy theo sau, đưa khẩu trang ra trước mặt Minh Hạo nhìn anh, Minh Hạo nhìn Sam rồi nhìn chiếc khẩu trang trên tay Sam chưa kịp phản ứng thì Sam đã nhún chân cao, nhanh tay đeo lên tai cho Minh Hạo, hai mắt bỗng chạm nhau, Sam lướt nhanh qua mặt Minh Hạo một mùi hương thơm thoang thoảng. Minh Hạo khẽ hít sâu một hơi. Xong xuôi Sam nhìn Minh Hạo nói vẻ nghiêm trọng:
– Rất quan trọng, không thể quên được. – Rồi rút trong túi áo khoác của mình ra một chiếc khẩu trang nữa của mình rồi đeo vào.
Cả hai đi vào trung tâm thương mại, Minh Hạo đi trước Sam theo sau, vào đến tiệm máy ảnh, nhân viên lấy ra vài mẫu cho Sam thử, Minh Hạo nhìn Sam thử máy:
– Cầm thấy sao? Có nặng tay không?
Sam khẽ nhăn mày:
– Có, hơi nặng chút.
– Vậy thì loại kia xem. – Minh Hạo chỉ lên chiếc máy màu đen đang bày trên kệ nhỏ gọn hơn, ra hiệu nhân viên lấy xuống đưa cho Sam xem.
Sam cầm lấy chiếc máy nhỏ trong tay, điều chỉnh các nút bấm, bật máy, đưa lên nhòm qua ống kính, nhòm ra các phía, quay ống kính vào Minh Hạo, chụp thử, ra hiệu cho Minh Hạo tạo dáng mẫu, Minh Hạo miễn cưỡng, đưa hai ngón tay ra tạo dáng, tiếng máy ảnh tách tách, Sam vui vẻ cười đùa, lấy máy xuống đưa cho Minh Hạo, gật gật đầu biểu hiện thích thú, Minh Hạo cầm lấy chiếc máy ảnh cũng thử máy, vừa xem công năng vừa chỉ cho Sam xem, cầm túi máy ảnh ra cửa tiệm vừa đi vừa nói chuyện, đi qua cửa hàng đồ ăn, Sam tò mò nhìn theo, Minh Hạo hiểu ý:
– Chưa ăn cái này sao? Có muốn ăn thử không?
Sam gật đầu lia lịa, hai người họ bước vào quán ngồi xuống một bàn khá kín đáo bên trong, Sam khi bắt đầu đã quen bắt đầu cười nói nhiều hơn, nhìn vào những đồ ăn được mang ra tò mò vừa cười nói liếng thoắng, đôi chỗ lại khó hiểu lấy điện thoại lên vừa nói chuyện vừa dịch ngôn ngữ vừa đưa sát mặt hỏi Minh Hạo, Minh Hạo chỉ yên lặng nghe Sam nói mỗi lúc lại bật cười nhẹ nhìn Sam ăn đồ ăn một cách ngon lành.