Chương 17
Couple trong đoàn phim vốn dĩ là vậy, tất cả đều được sắp xếp từ trước, đoàn phim muốn cp nào hot thì cặp đó sẽ được push nhiều nhất còn chuyện bất ngờ hot lên là điều không thể. Lần làm việc này Sam mới có dịp được mở mang tầm mắt đối với giới showbiz này, từ tương tác mạng xã hội, các nick nhân vật tương tác đều được mua sẵn qua một đơn vị chuyên nghiệp bên ngoài phối hợp với việc mua các clip cắt để đợi đến ngày tung lên đồng loạt ở tất cả các nền tảng, ngay cả meme tương tác cũng được tính toán từng chút một, liên hệ với các diễn viên phụ phối hợp phản ứng như thế nào trong các buổi phỏng vấn, kẻ tung người hứng ra sao để tạo nhiệt cũng cần soạn thảo hợp đồng rõ ràng. Bên phía Bối Vy đợt này làm việc phối hợp cùng cũng khá là nhẹ nhàng, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi phát sóng.
Mấy ngày này không phải đến công ty cũng tốt, Sam muốn tránh gặp Minh Hạo, khi con người bắt đầu có những cảm xúc khác lạ với người bên cạnh, một sự thân thiết khó tránh khỏi giữa sếp và nhân viên, cô không biết nên gọi nó là gì, liệu có phải rằng bản thân bắt đầu biết rung động. Sam không chắc chắn nó là gì, nhưng thấy biểu hiện vô tư của Minh Hạo cô lại thấy mông lung hơn, chỉ nghĩ rằng cảm xúc là của mình mình có, nên bởi vậy tránh để càng lún sâu vào thứ tình cảm đơn phương này thì có lẽ nên giữ khoảng cách một thời gian xem sao, biết đâu đó chỉ là một sự nhất thời. Đang mông lung với dòng suy nghĩ lộn xộn bỗng tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, Sam mở tin nhắn, phía người gửi đến là Minh Hạo, một gif lời chào hài hước khiến Sam bật cười, cố nén lại mặc kệ, vứt chiếc điện thoại ra xa xuống giường vẻ muốn mặc kệ, lại một tiếng chuông nữa vang lên, kìm nén, hít một hơi thật sâu rồi vươn tay cầm lại mở ra đọc:
– Sao em không trả lời?
Câu hỏi cụt lủn không đầu không đuôi của Minh Hạo tự dưng khiến Sam khó chịu, bấm tin nhắn trong bực dọc:
– Anh chỉ gửi em gif chứ có nói gì đâu, em phải trả lời sao đây?
– Em không thấy buồn cười à?
– À há, em cười đây anh vui chưa hahaha.
Sam lại gập điện thoại lần nữa, quăng ra góc giường tự hỏi bản thân:
– Từ bao giờ chúng ta lại có thể bắt đầu những câu chuyện không đầu đuôi như vậy? Dù sao cũng không đi đến đâu.. Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?
Sam quay người ra ngoài đóng sầm cửa phòng lại để mặc chiếc điện thoại với loạt tin nhắn đang réo tinh tinh.
Phía bên kia Minh Hạo đang ngồi bên ngoài hiên dưới tán cây chăm chú cầm bấm điện thoại lẩm bẩm:
– Ơ hay không trả lời nữa, đi đâu mất rồi?
Nhắn thêm vài tin nữa nhưng không thấy hồi âm, Minh Hạo bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bình thường Sam luôn trả lời rất nhanh, chưa bao giờ cô để Minh Hạo phải đợi cả, hôm nay rõ ràng là còn sớm, còn chưa đến giờ đi ngủ mà, trong đầu Minh Hạo bắt đầu luẩn quẩn vài câu hỏi:
– Giờ này còn sớm mà? Hay là đi đâu rồi? Đi đâu mà không đem theo điện thoại, ở thành phố này lạ nước lạ cái thì có thể đi đâu được?
Ngẫm nghĩ không xong, liền thoát ra bấm gọi hẳn, một, hai, ba hồi chuông vang lên đều không thấy trả lời.
Phía trên tường tiếng tíc tắc của đồng hồ cứ thế kêu tíc tắc tíc tắc..
Minh Hạo nhìn lên đồng hồ rồi cầm áo khoác đứng bật dậy, cửa gara từ từ mở ra, chiếc ô tô phóng ra ngoài, trên đường phố buổi tối tấp nập xe chiếc xe Minh Hạo trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
Đã qua mười giờ, Sam gập lại tập sách khoác thêm áo khoác rời khỏi thư viện, thong dong bước đến bậc cửa kí túc xá thì gặp bạn cùng phòng đi lại gần gọi lại:
– Cậu đi đâu mà không cầm điện thoại?
– Có chuyện gì sao?
– Điện thoại cậu đổ chuông cả tiếng đồng hồ, tôi vừa ra cổng thì gặp luôn người gọi cho cậu đó!
– Hả?
– Sao nữa, anh ta bị bảo vệ giữ lại.
Sam mặt đần ra ngơ ngác thì cô bạn lay cái nữa:
– Ơ kìa tỉnh lại, ra cổng xem sao đi chứ không có khi tối nay anh ta không về đâu!
Sam nhìn ra phía ngoài kia vội giật luôn chiếc xe đạp từ tay cô bạn phóng đi ra ngoài, phía sau cánh cổng sắt là bóng lưng quen thuộc, Sam phi xe qua bốt cổng còn nghe tiếng chú bảo vệ đang ngồi bên trong gọi với theo:
– Năm phút nữa đóng cửa còn ra ngoài hả?
Minh Hạo quay lại nhìn thấy Sam thì mặt dịu xuống chạy lại:
– Em đi đâu mà giờ này mới về?
Minh Hạo tiến đến hai tay nắm vào bả vai Sam, chăm chú nhìn cô, nhìn xung quanh người xem có gì khác thường không, đôi mắt Minh Hạo xoáy vào Sam khiến cô bỗng trở nên bối rối, gạt tay Minh Hạo khỏi người đồng thời lùi lại một bước:
– Minh Hạo! Sao anh lại đến đây giờ này?
– Anh nhắn tin em không trả lời..
– Vậy nên anh đến đây?
Minh Hạo không trả lời chỉ nhìn Sam không nói thành lời.
– Anh đi hơn tiếng đồng hồ đến đây? Có công việc nào gấp lắm sao?
Minh Hạo nhíu mày nhìn Sam, đôi mắt bỗng trở nên sâu thẳm, có lẽ lúc này chính Minh Hạo cũng chưa hoàn toàn hiểu hết cảm xúc của bản thân đang có là gì. Không khí im lặng bao trùm hai con người.
Tiếng cổng kéo kẹt kẹt chú bảo vệ nhìn ra:
– Thế có vào không hai đứa kia!
Sam nhìn chú rồi nhìn Minh Hạo:
– Nếu không có chuyện gì thì em vào đây, anh cũng về đi!
Quay người định bước đi tay Minh Hạo đã vội nắm lấy tay Sam kéo lại, Sam nhìn xuống tay Minh Hạo đang nắm lấy tay mình nhẹ nhàng ngước lên nhìn anh có chút ngạc nhiên xen lẫn lạ lẫm, Minh Hạo vẫn không nói được lời nào.
Tiếng cổng đóng cái xầm kèm theo tiếng mắng mỏ của ông chú:
– Vào không vào cứ dùng giằng mãi..
Phụp, đèn cổng tắt gần hết những bóng lớn chỉ còn le lói ánh sáng mỏng.
Sam bắt đầu mất kiên nhẫn vùng tay ra thì Minh Hạo càng nắm chặt hơn kéo cô đi ra ngoài tách biệt khỏi cổng kí túc xá, dừng lại nơi chỉ còn hai người. Dưới cột đèn đường, ánh sáng vàng tỏa xuống mái tóc của Sam, không gian lúc này thật yên tĩnh, Sam nhìn theo tấm lưng Minh Hạo, lại nhìn xuống bàn tay mình đang được một bàn tay lớn hơn, ấm áp hơn nắm lấy, Minh Hạo chầm chậm quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Sam.