Chương 16
– Thế nào? Hai đứa có đủ sức để cùng nhau đi chụp thêm bộ ảnh nữa không.
Nhà sản xuất vừa cúp điện thoại xuống cũng thêm vào:
– Anh sẽ liên hệ với bên tạp chí để chuẩn bị chụp sớm bộ ảnh tuyên truyền, hai em chuẩn bị tinh thần và sắp xếp thời gian tham gia sớm nhé.
Phía bên ngoài cổng Sam cùng anh lái xe đã chất đồ cá nhân lên xe vừa xong, Sam quay lại nhìn về phía cổng phim trường, Minh Hạo vẫn chưa ra. Từ phía đằng xa, cửa quán cafe đầu cổng phim trường đối diện khu để xe cửa mở, một bóng người đàn ông cao lớn cầm cốc trà sữa chạy lại gần Sam gọi lớn:
– Sam!
Sam nhìn theo cười thật tươi:
– Anh Nguyên Khải.
– Hôm nay em về sao?
– Vâng, đoàn Phong Vân vẫn chưa quay xong ạ?
Nguyên Khải đưa cốc trà sữa cho Sam, Sam cũng rất tự nhiên đón lấy như đã quên với việc này từ trước, suốt quãng thời gian mấy tháng quay phim đã vài lần gặp Nguyên Khải, trở thành người bạn trò chuyện thân thiết với nhau từ lúc nào. Lần này đóng máy muộn nhưng không ngờ vẫn có thể gặp lại Nguyên Khải trước khi rời phim trường về lại thành phố. Sam và Nguyên Khải cụng cốc trà sữa cười nói với nhau vui vẻ hẹn ngày gặp lại ở thành phố. Ngày hôm sau sau khi đưa Minh Hạo về công ty và làm báo cáo thì Sam mới có thể trở lại trường hoàn thành nốt chương trình học, làm bài thi cuối kì. Dù công việc trợ lý cũng khá bận rộn nhưng Sam vẫn luôn sắp xếp thời gian tranh thủ học bất khi nào có thể nên bản thân cũng không lo lắng cho lắm, tuy nhiên để đạt điểm tốt vẫn cần khoảng thời gian gần này tập chung hơn vì vậy Sam đã xin nghỉ một tháng trước khi quay lại với công việc. Lúc Sam quay về Minh Hạo cũng không nhìn một cái mà vẫn tập chung vào tờ báo trên tay, đợi cô ra cửa anh ta mới nhớ lại lúc cầm bó hoa ra cổng thì thấy hai người Sam và Nguyên Khải đang vui vẻ trò chuyện, một cảm giác khó hiểu trào dâng, hắn cảm thấy có chút không hài lòng.
Sam từ lúc bước ra cửa công ty vẫn luôn cảm thấy buồn chỉ vì đến một lời chào cũng không có, cô bạn thân đã đợi sẵn ngoài taxi từ lúc nào giơ tay vẫy vẫy gọi Sam lên xe nhanh chóng đưa cô về kí túc xá. Ngày ngày đầu tóc rối bù cùng cặp kính mắt tròn to xụ cắm mặt ở thư viện, một tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng kết thúc kì thi, dịp cuối tuần các sinh viên tranh thủ về nhà nghỉ ngơi, sáng hôm đó Sam tự thưởng cho mình bằng cách ngủ muộn hơn thường lệ để thư giãn đầu óc, chuông điện thoại vang lên Sam mắt nhắm mắt mở quệt tay mở điện thoại, giọng nói đầu kia vừa cất lên Sam đã bật dậy:
– Đang ở dưới sân sao?
Sam bật dậy khỏi giường phi ra ngoài ban công kéo bật hai cánh gièm cửa sổ không tin được vào mắt mình phải liên tục dụi mấy lần cho kĩ. Minh Hạo đứng dưới sân nhìn lên ban công phì cười vì bộ dạng đầu bù tóc rối của Sam. Sam ngại ngùng lui vào trong phòng thay đồ, lần này cô bé có vẻ chăm chút hơi kĩ, đánh thêm chút phấn nền, lia nhanh chì kẻ mày và bặm thêm màu son hồng rồi phi thật nhanh xuống sân.
Hai người lững thững đi trên sân kí túc xá, Sam vui vẻ cười không ngậm được mồm lên tiếng trước:
– Mấy tuần trước công việc công ty bận lắm ạ?
Minh Hạo hiểu ý rất nhanh:
– Em là đang trách anh không đến thăm em sớm hơn sao?
– Tất nhiên rồi, lúc em xin nghỉ anh cũng không thèm nhìn em lấy một cái.
– Anh mà đến thăm em sớm có khi em không ôn thi được đấy.
– Thật sao? – Sam nghi ngờ hỏi lại.
Minh Hạo lại lấy tay xoa đầu Sam, Sam thấp hơn Minh Hạo rất nhiều, còn chí còn chưa đến vài, Sam cao mét năm tám còn Minh Hạo cỡ trên mét tám lăm. Bị làm rối mất kiểu tóc vừa chải cẩn thận Sam cau mày ngước lên. Minh Hạo gọi tên Sam bằng dọng hết sức dịu dàng:
– Sam này, anh đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.
Sam nhìn Minh Hạo không nói gì chỉ cười gật đầu, hai người đi bộ trên khuân viên trường nở đầy hoa đào, dưới tán cây gió thổi bay bay những cánh hoa đẹp như một bức tranh khiến tất cả những ai đi ngang qua họ đều phải ngoái nhìn.
Vào đến căng tin hai người đi cùng nhau đến quầy gọi món, Minh Hạo rút điện thoại thanh toán, hai người cùng cầm khay cơm đi đến chỗ bàn ăn ngồi xuống cười nói vui vẻ.
– Một bên là cô sinh viên hoa khôi xinh đẹp ngồi ăn trưa cùng thiếu gia con nhà giàu trong căng tin, oàaa..
Cô bạn bên cạnh vỗ vai cô gái đang vừa suýt xoa vừa lấy máy điện thoại giơ lên chụp hai người họ:
– Mới có thế mà tao đã nghĩ ra được bảy bảy bốn mươi chín cái cốt truyện ngôn tình mùi mẫn lắm rồi mày ơi, chụp nhanh chụp nhanh..
Trong căng tin đông người giữa buổi trưa, Sam và Minh Hạo dường như làm lu mờ tất cả, nhận thấy có người vài người thì thầm, Sam bỗng thấy hơi lo lắng hỏi:
– Em quên mất, anh đến đây không sao chứ?
– Em là nhân viên của anh mà, cấp trên đi thăm nhân viên của mình chẳng nhẽ không được sao?
– Vâng, vậy cũng đúng.
Nghe đến vậy Sam mới bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn, nhưng trong lời nói đó cũng khiến Sam có chút cảm giác khó tả, nhìn Minh Hạo ăn mà lòng thấy buồn.
– Sam!
Tiếng một cậu bạn học gọi từ xa cậu thanh niên tiến lại bàn ăn hai người. Cậu thanh niên dáng người cao lớn gương mặt rất đẹp có đôi mắt cười.
– Đây là anh cậu hả? – Cậu thanh niên vừa kéo ghế lại ngồi xuống cạnh Sam vừa nhìn Minh Hạo.
– À, đây là sếp mình.
– Chào anh. – Cậu thanh niên lễ phép chào Minh Hạo, Minh Hạo cũng gật đầu đáp lễ, rồi quay lại nói chuyện với Sam.
– Chuyện lần trước cậu bảo, mình sắp xếp được thời gian rồi.
– À, vậy tốt quá.
– Chuyện gì vậy? – Minh Hạo tò mỏ hỏi lại.
Cậu thanh niên vui vẻ trả lời:
– Cậu ấy nhờ em dạy cho lái xe.
– Lái xe? – Minh Hạo ngạc nhiên. – Em muốn học lái xe sao?
– Thì nên học mà, sắp ra trường rồi cũng nên thi bằng rồi, với lại những lúc cần thiết em có thể đưa anh đi.
– Đó là kĩ năng cần thiết mà. – Cậu ta trả lời Minh Hạo rồi tiếp tục quay lại trò chuyện vui vẻ với Sam về kế hoạch đi học lái xe.