Chương 13
– Bữa sáng chuẩn bị kiểu gì vậy?
– Kiểu gì thì anh cũng phải ăn.
Minh Hạo nhìn đĩa thức ăn trên bàn, có đúng cốc sữa là tử tế còn lại bên cạnh là lát bánh mì nguội cùng một quả trứng còn nguyên vỏ lăn lông lốc trong đĩa.
– Trứng chưa chiên ăn kiểu gì.
– Trứng luộc đó, ăn đi.
– Ủa ăn với bánh mì sao không chiên đem đi luộc thì ăn kiểu gì.
– Thì đều là ăn được mà.
– Tại sao lại làm món ăn thế này?
– Làm để tấu hề chứ làm gì!
– Đúng chưa, đến bản thân em còn tự nói mình làm tấu hề, anh bảo em làm tấu hề mà em còn không tin.
– Em đùa anh đấy, em làm để anh tức chết đó.
– Anh đã đắc tội gì với em mà em đối xử với anh vậy hả?
Minh Hạo vừa hỏi vừa đưa cốc sữa lên nói cùng lúc vừa lấy miếng bánh mì đưa miệng nhai ngấu nghiến.
Cũng không có gì, chỉ là hôm nay ông chủ làm em không được vui.
– Ông chủ?
Minh Hạo bật cười sặc sữa, đang xưng hô bình thường lại quay ra gọi hắn là ông chủ, cô bé này lại có vấn đề gì đây.
– Đúng vậy. – Sam trả lời
Minh Hạo cũng nhanh chóng phối hợp với trò hề này của cô nhân viên:
– Chủ nhân của em làm em không vui à?
– Chạy mất tiêu rồi..
Minh Hạo vẫn vừa nhai nhồm nhoàm vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện hài hước này chỉ thiếu chút nữa điều muốn nghẹn lại, Sam vẫn vừa lau chùi bàn vừa luyên thuyên:
– Cầm tiền của em chạy mất tiêu rồi.
– Bao nhiêu, bao nhiêu tiền?
– 5000.
– 5 ngàn?
– 2 ngàn mua kẹo, 3 ngàn yêu anh..
Phụt, lần này thì Minh Hạo phun sặc bánh sữa ra mặt bàn thật sự, Sam tinh nghịch lại gần lấy khăn lau bàn chỗ Minh Hạo vừa phun, Minh Hạo trong cơn sặc vừa lấy tay với lấy tờ giấy ăn lau miệng vừa vội vàng:
– Được rồi được rồi anh biết rồi lát anh chuyển tiền cho em.
Sam được thể thì cười khoái trá, Minh Hạo cũng vì tức cười mà bụm miệng cố kìm nén.
– Lần sau đừng có bày trò như vậy.
– Em chỉ đùa chút thôi mà, ai dám yêu đương với người nổi tiếng như anh, ngôi sao tương lai trên bầu trời lấp lánh.
– Thôi nào đến giờ rồi đi thôi. – Minh Hạo uống nốt cốc sữa rồi đứng dậy, Sam cũng đã thu gọn lại khăn để trên kệ khoác ba lô rồi đi theo sau Minh Hạo.
Minh Hạo cùng đạo diễn ngồi trước monitor xem lại các cảnh đã quay hôm nay được đến giữa thì hắn lục trong túi áo ra quả trứng bóc ăn ngon lành khiến đạo diễn cũng cạn lời còn cậu ta thì ăn trong bộ dạng khoái chí.
– Này Minh Hạo, cậu mang đồ ăn vào trường quay đã đành lại còn ngồi ăn một mình không đem thêm cho chúng tôi vậy mà được hả?
– Đạo diễn, lát em sẽ mời mọi người ăn đồ nướng, còn trứng này chỉ em mới ăn được.
– Há? Chỉ cậu mới ăn được sao?
Sam đi lấy đồ ở tiệm giặt là gần trường quay, vừa cất đồ vào cốp xe quay ra đã gặp một gương mặt quen trong bãi đỗ xe, Sam tươi cười chào hỏi:
– Là anh sao?
– Chúng ta lại gặp nhau rồi.
– Hôm nay anh đến đây quay phim sao?
Anh chàng nọ gặp nhau tại quán ăn lại gặp lại, vẫn bộ dạng quen thuộc không giống như nhân viên hậu trường, hôm nay anh ấy mặc sơ mi xám tay sắn gấu áo, quần âu và giầy da xịn, tay đeo một chiếc đồng hồ Claude Bernard đang đưa tay vẫy Sam lại gần.
– Có muốn đi uống gì đó không? – Anh chàng cất tiếng hỏi trước. Sam đưa tay nhìn đồng hồ:
– Được, vậy đi đâu gần đây, ra đầu cổng kia đi, đi bộ là được rồi. – Sam chỉ tay ra quán cafe trước cổng phim trường.
Người đàn ông cùng Sam bước vào quán cafe, anh ta đi trước chủ động mở cửa để Sam bước vào một cách rất lịch thiệp, gọi đồ uống xong kéo ghế cho Sam ngồi trước.
– Tôi có thể gọi anh là gì được?
– Tên tôi Nguyên Khải, cứ gọi tôi là anh Khải là được rồi. – Khải nở một nụ cười trầm ấm hai người bắt đầu hỏi han trò chuyện. Sam vui vẻ cười nói:
– Đoàn làm phim của anh tên là gì vậy?
– Tôi đến vì đoàn Phong Vân, bạn biết chứ?
– À, à tôi có biết, hiện giờ đoàn đang quay ngoại cảnh phía ngoài phải không? Đoàn của chúng tôi quay ở khu C phía trong.
– Bạn là?
– Tôi là nhân viên công tác bên Tượng Tinh.
– Quản lý sao?
– Ồ không không tôi chỉ là một trợ lý nhỏ thôi, tôi cũng không phải người trong ngành. Công việc này là công việc làm thêm của tôi, như thực tập sinh.
– Bạn là học sinh sao? Là ngành gì vậy?
– Ngành quan hệ công chúng.
– Vậy là chọn đi thực hành bằng cách làm trợ lý?
Nguyên Khải rút ra một tấm thẻ card đặt lên bàn:
– Công ty của tôi có vị trí mà tôi nghĩ có lẽ sẽ hợp với chuyên ngành học của bạn hơn, bạn có thể cân nhắc.
Sam nghe đến vậy vội cầm tấm card trên mặt bàn lên xem kĩ, quả thực anh ta ở vị trí không phải vừa.
Nhưng khi trò chuyện vài lần lại không hề có cảm giác xa cách mà trái lại làm Sam cảm thấy rất tự nhiên thoải mái.
– Hiện tại tôi cũng chỉ mới bắt đầu được vài tháng nên cũng chưa có ý định nghỉ ngay, nhưng tôi rất biết ơn bạn đã dành cơ hội cho tôi.
– Tôi nghĩ là tôi và bạn có duyên với nhau.
Nói rồi Nguyên Khải mỉm cười nhẹ nhàng, cầm tách trà lên uống một ngụm chậm rãi.
Từ ngoài cửa bước vào quán trà A Hoa – Trợ lý của Bối Vy đã liếc thấy tấm lưng quen thuộc của Sam, đưa mắt nhìn phía đối diện cô:
– Kia chẳng phải tổng sản xuất đoàn phim Phong Vân Sao? Sao Sam lại ngồi riêng với anh ta?
Nói đoạn xong A Hoa rút chiếc điện thoại trong túi ra dấu diếm chụp lén hai người đang nói chuyện với nhau, bấm gửi ngay lập tức gửi ảnh về cho Bối Vy.