Chương 11
– Thấy quen đúng không?
Tiếp tục không nói được lời nào chỉ kịp gật gật đầu, anh ta bật cười nhẹ, tiếp tục gợi ý:
– Trong quán tạp hóa.. trước cửa phim trường.
– A.. a.. tôi nhớ rồi.. ui lần này tôi lại có lỗi với anh, thành thật xin lỗi.
– Không sao không sao, hôm nay bạn đi ăn muộn vậy sao?
Phía bên cạnh bạn trợ lý đi cùng thấy hai người nói chuyện không tiện xen ngang cũng rất nhanh ra hiệu cho Sam mình sẽ tự đi gọi món, Sam nói với người bạn:
– Vậy thì chị đi gọi đồ giúp em nhé, em sẽ đến sau ạ.
Rồi tiếp tục quay lại trả lời câu hỏi của người đàn ông kia:
– Tôi đi cùng sếp của mình, hôm nay chúng tôi có việc nên giờ mới về đây ăn tối được. – Sam hơi lưỡng lự rồi lại là cảm xúc áy náy nhìn người đàn ông cười ái ngại: – Vậy bạn cũng làm việc gần đây sao?
– Hôm nay tôi có việc nên ghé qua phim trường, bình thường có ghé qua nhưng không cần phải túc trực.
– Vậy là bạn cũng làm việc trong lĩnh vực phim ảnh sao? Bạn ở đoàn phim nào vậy?
– Tôi ở..
Người đàn ông đang định trả lời bỗng chuông tin nhắn từ máy Sam vang lên Tinh Tinh, Sam mở ra đọc thấy tin nhắn của Minh Hạo:. Truyện Lịch Sử
– Lại đây.
Theo phản xạ Sam đánh mắt ra phía bàn phía trong, qua bức bình phong, Minh Hạo ló đầu ra ánh mắt sắc lẹm khiến Sam bỗng rùng mình. Người đàn ông kia dường như cũng hiểu ý khi nhìn theo ánh mắt Sam:
– Có lẽ hôm nay không tiện, vậy bạn đi ăn tối mau đi, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện.
Sam gấp gáp:
– Vâng, vậy để hôm khác, chuyện hôm nay và cả hôm trước một lần nữa thành thật xin lỗi.
– Không sao mà, lần tới nếu có duyên gặp lại hy vọng được mời bạn bữa cơm.
– Được, nhất định rồi, vậy anh cũng về nghỉ sớm đi nha.
Nói xong Sam bước nhanh vào chỗ bàn ăn sau bức bình phong, ngồi xuống bàn ăn cạnh Minh Hạo. Người đàn ông vẫn nhìn theo Sam thấy cô ngồi xuống rồi vẫn nghiêng người ló đầu khỏi bức bình phong cười tươi vẫy tay chào thật dễ thương khiến anh ta bất giác bật cười.
Minh Hạo không nói năng gì chỉ nhìn Sam khẽ liếc một cái, Sam như biết ý không dám nói năng gì ngồi vẻ ngoan ngoãn tay với lấy đũa trên bàn bóc vỏ giấy đưa cho Minh Hạo. Bối Vy cũng khá là để ý cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn hai người họ.
– Quan hệ của hai người có vẻ khá thân thiết. – Bối Vy cất tiếng, câu hỏi khiến cả ba người dừng ăn, cô trợ lý ngưng ăn đợi phản hồi của hai người ngồi đối diện, Sam trố mắt nhìn Bối Vy, Minh Hạo không nói gì cầm lấy cốc nước bên cạnh lên uống bình thản:
– Sếp với nhân viên không phải đều như vậy sao?
Sam cũng rất nhanh chóng gật gật đầu tán thành.
– Ý tôi là tôi thấy cậu có vẻ rất quan tâm đến cô ấy.
– Trợ lý là người chăm sóc chúng ta hàng ngày, quan tâm họ thì công việc của chúng ta sẽ thuận lợi hơn không phải sao? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến nhân viên của mình như vậy sao? -–Minh Hạo hỏi đồng thời quay ra nhìn cô trợ lý đang ngồi bên cạnh Bối Vy khiến cô gái lúng túng.
Sam không nói gì đưa muỗng canh lên miệng định ăn thì chị Trần gửi tin nhắn đến nhắn Sam ra ngoài, đi qua dãy cửa sổ một bóng người phía bên kia đường làm Sam đứng lại nhìn theo, cô chợt nhớ về những người buổi sáng ở phía bên kia suối, dáng điệu rất quen thuộc dù là đứng từ xa nhưng Sam vẫn cảm thấy sự quen thuộc vẫn là bóng dáng đó, nhận ra đó là tay săn ảnh, Sam hiểu ra bực bội đi vào nhà vệ sinh lẩm bẩm:
– Một mặt không muốn cho yêu đương, mặt khác lại ngấm ngầm tạo CP, giới nghệ sĩ cũng thật là phức tạp.
Trên đường về còn mỗi Minh Hạo chở Sam trên xe, không khí im lặng bao trùm, Sam nhìn ra phía ngoài cửa kính xe thấy đoạn đường về hơi khác. Minh Hạo cất tiếng nói trước mắt vẫn nhìn ra phía trước:
– Hồi nãy sao đang ăn dở lại ra ngoài vậy?
San ấm ở không biết nên trả lời sao, Minh Hạo tiếp tục hỏi:
– Là vì chuyện mà Bối Vy nói sao?
Sam rụt rè hỏi lại:
– Nói chuyện gì cơ?
Minh Hạo lẩm bẩm:
– Lại còn giả vờ không nhớ! – Rồi đánh tay lại tấp xe vào ven đường, dừng lại rồi quay sang, dướn sát mặt lại gần, ép Sam lùi lại, nhìn chằm chằm Sam:
– Nãy ra ngoài làm gì?
Bị gương mặt đẹp trai vô cùng của Minh Hạo dí sát vào mặt, tim đập càng lúc càng nhanh lại vừa thấy khó hiểu không biết hắn đang nghĩ gì:
– Thì.. thì đi rửa tay thôi mà..
– Gặp ai?
Sam càng lúc càng khó hiểu, không biết MH đang nói đến điều gì:
– Ai cơ? Làm gì có ai?
– Người đó. – Ánh mắt Minh Hạo sắc lẹm hơi có chút bực dọc, Sam càng bày ra ánh mắt khó hiểu hơn nữa.
– Người đàn ông bên ngoài cửa? À đó chỉ là một.. một người bạn.
– Cô thì làm gì quen biết ai ở đây được.
Lời nói có chút mỉa mai này cũng đúng thôi nhưng không hiểu sao nó khiến Sam khó chịu:
– Quen ai là việc của tôi, sao anh biết được tôi thế nào chứ, người ở đây hay đâu thì cũng làm sao mà tôi không quen được!
Rồi nét bực dọc hiện lên cả mặt bèn lấy tay đẩy Minh Hạo ra. Minh Hạo không khá hơn là bao, câu hỏi có sự phản kháng khiến cậu càng thêm khó chịu, lùi lại không nói thêm một lời nào lái xe đi suốt cả quãng đường lại tiếp tục là một sự im lặng trải dài, nó khiến Sam khó chịu, dù sao Sam vốn luôn không thích có người giận mình, mặc dù thấy khó hiểu mình không làm sai điều gì, cũng không hiểu sao hắn hôm nay tự dưng lại dở chứng vậy, nhưng dù sao theo vai vế có phải là nên dỗ hắn một chút không, Sam tự nghĩ trong đầu, đi qua một con phố bèn quay lại phía Minh Hạo:
– Dừng ở kia một chút có được không?
Minh Hạo chỉ liếc bằng nửa con mắt một cái hỏi một cách lạnh lùng
– Làm sao?
– Một chút thôi, cần mua mấy thứ ở tạp hóa kia.
Minh Hạo đỗ xe vào lề đường khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ giận dỗi vẻ không quan tâm. Sam nhanh chóng xuống xe chạy đi.
Một lúc sau tiếng gõ vào kính cốc cốc. Minh Hạo ấn nút kéo kính xuống, Sam đưa ra trước mặt MH một cây kem gấu cùng một nụ cười tươi rói làm lành, Minh Hạo toan bấm nút kéo kính lên thì bị Sam lấy tay chạn lại khuôn mặt vẫn te tởn, lí lắc cái đầu ngoe nguẩy tạo dáng buồn cười trước mặt Minh Hạo, cuối cùng hắn cũng chịu cầm giựt lấy cây kem nhìn Sam tủm tỉm.
Trong lúc hắn bóc cây kem thì Sam cũng đã đi vòng leo lên xe ngồi yên cạnh Minh Hạo. Hai người cùng ăn kem cùng nhau một cách ngon lành như hai đứa trẻ mặc dù chả ai nói thêm với nhau câu nào.