Chương 4 - Bọn họ rất hiếu khách
- Trang Chủ
- Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt
- Chương 4 - Bọn họ rất hiếu khách
Phó Mạc Ương thích thú nhìn nhưng hắn vẫn không buông tay, lại tiến lên một chút: “Ăn đi.”
Lần này giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng sự quan tâm trong mắt hắn vẫn như cũ.
Hắn ta đã giết không ít NPC thậm chí bao gồm những NPC dẫn dắt độc lập với thế giới bên ngoài, đến mức những NPC đó sau khi nhìn thấy hắn sẽ phải tự kiềm chế bản thân không ít, trên cơ bản hình thành một loại cân bằng vi diệu “người không phạm ta, ta không phạm người”, bọn chúng cố gắng hết sức để đe dọa người khác đồng thời lại chú ý giữ khoảng cách với hắn, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn gặp 1 NPC sợ mình đến như vậy.
Cậu ta thực sự là một NPC à? Chứ không phải là một con cừu nhỏ vô tình lạc vào đây đâu nhỉ.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, hắn đoán đúng.
Người đàn ông nửa khom người ép sát vào, chiều cao so với cậu cao hơn nhiều tự nhiên mang đến cảm giác áp bức, sau khi gọi mãi hệ thống cũng không có kết quả Trần Lật rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút.
Cậu không khỏi liếc nhìn bàn tay đang cầm thìa của nam nhân, vải đen che không được đường gân cơ bắp, nhìn như có thể một tay giết chết cậu, do dự một lát, cậu vẫn mở miệng ăn hết từng thìa cơm.
Tuy rằng còn sợ hãi cùng tức giận, nhưng tốc độ nhai của cậu vẫn không tăng nhanh bao nhiêu, lấy tốc độ quen thuộc trung bình nhai 15 lần mới nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Mạc Ương nhìn thấy cách ăn uống dễ thương như vậy, vì vậy hắn dứt khoát một tay cầm hộp cơm trưa và một tay đút ăn.
Giống như một con thỏ nhỏ được cho ăn từng cọng cỏ, khi nhai rất yên tĩnh và tập trung.
Một hộp cơm trưa đã kết thúc trong bầu không khí có chút quỷ dị.
Trần Lật xoa xoa cái bụng tròn trịa ăn không đủ no, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông này, khi Phó Mạc Ương đứng dậy đi sang bên kia, dự cảm xấu trong lòng dần dần sinh sôi.
Tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, Phó Mạc Ương trực tiếp ngồi ở trên giường đối phương, nhướng mày nhìn cậu: “Ngủ ngon, bạn cùng phòng.”
Lại thấy cậu mở to hai mắt không thể tin, không khỏi lộ ra một nụ cười cực kỳ ác liệt.
Buồn cười thật.
…
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Trần Lật vô thức nhìn chiếc giường bên cạnh, không có ai ở đó, chăn bông thì hỗn độn.
Ngày hôm qua khi cậu tắm rửa xong trở về, Phó Mạc Ương đã ngủ rồi, sáng nay hắn cũng không đánh thức cậu dậy.
Có vẻ như người này không tệ lắm ngoài vụ đút ăn khó hiểu hôm qua.
Trong khi gấp chăn gọn gàng, Trần Lật chìm đắm trong suy nghĩ.
Có lẽ hắn ta cũng không phải là người giết NPC bừa bãi.
[Đing Đong. 】
Có một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu.
Trần Lật: [Hệ thống? 】
001: [001 ông đây đã trở lại! 】
Trần Lật: 【 tối hôm qua tại sao mi lại đột nhiên biến mất? 】
001 nhất thời cảm thấy áy náy: 【…Là hệ thống bảo trì. 】
Trần Lệ không chút nghi ngờ gật đầu.
Trên thực tế, hôm qua cậu đưa mọi người về thôn đã làm hơn phân nửa vai trò, còn lại chỉ cần đợi đến ngày thứ 5 của lễ mừng, xem trong thôn ai còn sống, mới có thể đưa người lên xe đi..
Vì vậy, ngày hôm nay dường như rất nhàn nhã.
001 không khỏi thở dài: 【 làm NPC cũng đỡ ghê, không cần giống người chơi vất vả liều sống liều chết đi tìm manh mối. 】
Trần Lật mở bảng nhiệm vụ: 【Nhưng vẫn còn Giá trị sợ hãi cần thu thập. 】
Sau khi mở ra cậu phát hiện ra rằng Giá trị sợ hãi ban đầu là 20 giờ đã tăng lên 30.
001 ngữ khí đột nhiên trở nên rất ám muội: 【 giá trị sợ hãi sinh ra từ tỷ lệ tử vong và đáng sợ trong phó bản này. Bình thường NPC dẫn dắt lúc bắt đầu trò chơi sẽ uy hiếp người chơi để sớm hoàn thành công trạng, nhưng Giá trị sợ hãi của cậu tăng lên là do bị Phó Mạc Ương bắt nạt ngày hôm qua. 】
Trần Lật suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được tại sao âm điệu hệ thống lại vi diệu như vậy.
001 cái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng:【 Người chơi càng sợ hãi trong phó bản sẽ tạo ra càng nhiều Giá trị sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi thấy NPC sợ hãi cũng sẽ làm tăng Giá trị sợ hãi đó, cậu có như có thể coi là đã mở ra cánh cửa cho 1 thế giới mới. 】
Trần Lật đột nhiên hiểu ra vấn đề: [Chờ đã, không phải cậu đi bảo trì sao sao lại biết hắn ta tới bắt nạt tôi? 】
001: […]
Nó đột nhiên giả chết và ngừng nói.
Trần Lật cả kinh: 【 cậu bơ tôi hả? 】
001: 【 làm sao có thể, chuyện này xác thực có nguyên nhân,đúng rồi, cậu phải thu thập Giá trị sợ hãi, Giá trị sợ hãi cùng tích điểm của người chơi giống nhau, là tiền tệ của NPC, nếu như cậu muốn tồn tại như một con người thì cậu phải làm việc thật tốt trong phó bản để kiếm sống. 】
Sự chú ý của Trần Lật dễ dàng bị chuyển hướng: [Vậy trở thành một NPC hiệu suất có cần yêu cầu gì không? 】
001: 【 đương nhiên, NPC không đạt được Giá trị sợ hãi cao sẽ bị giáng xuống thành NPC manh mối, ném vào thế giới nào đó làm việc, đến lúc đó sẽ mất trí nhớ, chỉ có mỗi trí nhớ thiết lập và tư duy sẵn của con người. 】
Trở thành một công cụ hình người thực sự.
Trần Lật không muốn trở thành như vậy, cho nên mặc dù còn có chút sợ hãi cậu vẫn mở cửa bước ra ngoài.
Trong sân không còn ai nữa, mọi người đều dậy sớm hơn cậu.
Họ gánh trên vai trách nhiệm nặng nề là tìm manh mối để sống, tỷ lệ tử vong vào ban ngày thấp, không có ai sẽ dành thời gian quý giá để ngủ đến 9 giờ sáng mới rời giường.
Theo hướng dẫn của hệ thống, cậu tìm thấy chị Hoàng và tên đầu trọc đang nói chuyện với dân làng.
Y Y cũng đứng bên cạnh lắng nghe, hiển nhiên cô gái này lần đầu tiên vào phó bản không biết cách sắp đặt manh mối nên xấu hổ đứng sang một bên cắn môi.
Nhìn thấy Trần Lật tới gần liền vô thức đứng thẳng người, sắc mặt có chút đỏ bừng.
Mặc dù cô ấy đã được nhắc nhở rằng các NPC dẫn dắt rất đáng sợ, cô vẫn không cách nào có cảnh giác quá mức với Trần Lật.
Để không gây trở ngại cho những người chơi, Trần Lật đứng ở vị trí có thể nghe được cuộc nói chuyện, nhưng không quá gần.
001 trong lòng bất mãn: 【 những nhân loại này sao có vẻ nhàn nhã như vậy, đêm đầu tiên liền không có người chết à? 】
Chết là cách nhanh nhất để tăng Giá trị sợ hãi.
Ngay cả khi một số NPC dẫn dắt không khát máu, họ vẫn đánh lừa người chơi vì mục đích thu thập Giá trị sợ hãi.
Trần Lật phớt lờ lời nói của hệ thống và lắng nghe mọi người một cách chăm chú.
Đầu trọc: “Chúng tôi đến nhất định đã gây cho mọi người không ít phiền phức.”
Một người dân làng có vẻ thật thà mỉm cười: “Làm sao có thể? Ngược lại là chúng tôi phải nói lời xin lỗi vì đãi khách không chu toàn, nhưng đừng lo, đợi đến ngày lễ mừng chúng ta sẽ có thịt để ăn.”
Dân làng có vẻ rất nhiệt tình, điều này thực sự xứng đáng với cái tên Thôn Hiếu Khách.
Chị Hoàng hỏi về chi tiết của buổi lễ.
Lễ mừng?
Trần Lật suy nghĩ một lúc, đây là người thứ 2 nói rằng sẽ có thịt cho lễ kỷ niệm, người đầu tiên nói điều này là Tang Na – người đã đến đưa bữa ăn ngày hôm qua.
Ý nghĩa của việc này là gì, thịt sẽ có trong lễ kỷ niệm, sẽ là thịt gì…
Ánh nắng vừa phải, nhưng Trần Lật có chút đổ mồ hôi lạnh bởi trí tưởng tượng của chính mình.
Khi cậu định thần lại liền nhận ra rằng đám người đầu trọc đã đi đến nhà của người dân tiếp theo.
Cấu trúc nhà ở của những người dân làng này giống như một ngôi nhà bình thường, còn người chơi bọn họ có vẻ như ở trong một dãy phòng dành để tiếp đãi khách khứa.
Tại sao một ngôi làng quá nghèo không đủ tiền mua thịt mà lại thích chiêu đãi khách.
Rốt cuộc trong mắt họ, đó là khách hay nguồn thịt…
Trực giác của Trần Lật nói với cậu rằng những gì cậu đoán gần với sự thật, nhưng vẫn còn thiếu nhiều chi tiết.
Những chi tiết này có thể đảm bảo rằng họ có thể tồn tại cho đến khi kết thúc buổi lễ mừng.
001 nhắc nhở: 【 đừng quên cậu là NPC, chỉ cần không tìm đường chết, những thôn dân này sẽ không tổn thương cậu, những người kia cùng cậu không có quan hệ gì. 】
Những lời vô cảm với giọng trẻ con dễ thương được thốt ra, hệ thống không quan tâm chút nào đến việc đặt mình ở vị trí khác với con người, nó là một hệ thống và chỉ cần duy trì lợi ích của ký chủ và chính nó.
Trần Lật cúi đầu bước đi không nói tiếng nào, cậu lần lượt tìm thấy những người khác, ngoại trừ tóc đỏ và người tùy tùng mới của hắn – Tiêu Nghiệp ra những người khác đều đang nghiêm túc tìm kiếm manh mối.
Tóc đỏ khoe khoang: “Tôi nói cậu biết, ở thế giới đầu tiên tôi đã thấy mấy người kiểu này, ai thích nghịch thì cứ để họ làm, càng thích nghịch thì càng chết nhanh hơn. Dù sao thì đã có Đại Lão trong trò chơi này, hắn ta chắc chắn sẽ tìm ra manh mối quan trọng.
Tiêu Nghiệp vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, vẫn là Ngài may mắn, trong trò chơi có thể gặp được nhân vật cường đại.”
Tóc đỏ được ôm đùi vô cùng thoải mái, như thể hắn là Đại Lão đáng gờm kia.
Trần Lật không muốn dây dưa với người như vậy, sau khi đi đường mệt mỏi, cậu tìm một chỗ râm mát trong thôn ngồi xuống, vừa ngắm phong cảnh thôn trang vừa suy tư.
Trên thực tế, thế giới kinh dị này và thế giới thực hầu như không có gì khác biệt, hơn nữa phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, là một sinh viên nghệ thuật thì sẽ đánh giá cao một nơi như vậy với màu sắc rõ ràng và rất thích hợp để sưu tầm phong cảnh.
001: [Cậu muốn vẽ tranh à? 】
Trần Lật lắc đầu: [Đây không phải là thứ tôi muốn vẽ. 】
001 nghĩ đến trong tư liệu ký chủ mấy năm trước phần Thông Tin Hội Họa ghi phong cách vẽ đột nhiên thay đổi biến thành trầm mặc, thật không hiểu sao ký chủ nhìn qua có vẻ rụt rè sợ ma lại thích vẽ tranh mang bầu không khí đáng sợ nữa.
Chủ đề vẽ tranh bị gián đoạn, Trần Lật không nhịn được nghĩ về những thứ khác.
Cậu nghĩ đến đôi mắt xám bạc đó, nguy hiểm như sói.
Không biết Phó Mạc Ương đã đi đâu, nhưng dọc đường không thấy hắn ta đâu cả.
001 lại ngắt lời cậu: [ muốn ăn cơm không? 】
[ Ờm, cám ơn. 】
Trong không khí lại là một hộp cơm trưa được đưa đến trên tay cậu.
Trần Lật không chút nghĩ ngợi mở ra, trong đó có một cái chân vịt to gần bằng mặt của cậu, rau xanh mướt mắt, bên dưới là gạo trắng rưới nước xốt.
001 rất đắc ý: 【 là cơm chân vịt! 】
Hừ hừ, nó thật đúng là là một hệ thống chuyên nghiệp.
Cắn một miếng, nước thịt chân vịt trực tiếp ngập toàn bộ khoang miệng.
“Mùi thơm của thịt…”
“Thịt…ngon quá…”
Trần Lật có chút sợ hãi: 【Hệ thống, cậu có nghe thấy gì không? 】
001 thanh âm đột nhiên trở nên nghiêm túc: 【Chờ đã, có thôn dân từ phía sau cậu phía 2 giờ cùng với bên phải đang đi tới, nhưng hình như có điểm là lạ. 】
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bước chân cùng thanh âm tiến đến.
001 làm ra quyết định dứt khoát: 【Chạy! 】
Ngay khi đầu óc trống rỗng, Trần Lật bắt đầu chạy mà không cần suy nghĩ.
Những người dân làng đang trong một tình huống bất thường phía sau cũng tăng tốc chạy theo.
So với những người dân làng quanh năm làm việc đồng áng này, những người trẻ tuổi như Trần Lật không hề ra ngoài tập thể dục vận động gì chạy được hai bước đã thở dốc hoàn toàn không phải đối thủ.
Ngay khi sắp bị bắt, cậu buông tay, miếng cơm chân vịt rơi xuống đất.
Chiếc chân vịt khổng lồ lăn hai lần trên mặt đất liền dính đầy bụi.
Dân làng: “Thịt! Là thịt!”
Bọn họ xanh cả mắt, bất chấp lao tới cắn xé, vì một cái vịt chân đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Trần Lật bắp chân run lên: 【 như vậy là được rồi sao? 】
Dường như chúng chỉ muốn ăn thịt, chúng hoàn toàn không ngửi thấy mùi thịt.
001: 【Cẩn thận, vẻ mặt của lúc này của Tang Na rất lạ. 】
Lúc đó Trần Lật mới chú ý đến cô gái có làn da ngăm đen đang đứng ở cuối những người dân làng đang đánh nhau không ai khác chính là Tang Na, người đã giao đồ ăn ngày hôm qua.
Thay vì tranh giành miếng thịt dưới đất như những người dân làng khác, cô cười với cậu một cách quái dị: “Anh ngon quá”.
Nụ cười này chỉ có làm người ta sợ hãi.
001: 【Chạy! 】
Trần Lật: 【Không, không được, tôi không chạy nổi nữa rồi. 】
Vừa rồi đột nhiên thả lỏng dẫn đến hiện tại triệt để run chân rồi.
Tang Na nhanh nhẹn nhảy qua đám đông đang dây dưa đánh nhau, trực tiếp lao tới, khi khoảng cách chỉ cách cậu một mét thì dừng lại, ánh mắt mê ly: “Thích…”
Trần Lật sợ tới mức nghe không rõ, lảo đảo lui về phía sau hai bước, trực tiếp ngã xuống đất, sau đó mắt cá chân mảnh khảnh trực tiếp bị nắm lấy.
Tang Na nhìn qua cũng rất gầy nhưng sức lực lại kinh người, trực tiếp cào vết đỏ trên mắt cá chân trắng nõn cố gắng kéo người đó về phía mình.
“Không, đừng…” Giọng nói của Trần Lật đầy nước mắt.
Cách đó không xa chân vịt bị thôn dân chia xé cuối cùng ngay cả xương cũng bị nhai nuốt.
Cách Tang Na nhìn cậu còn đáng sợ hơn nhiều so với những người dân làng đó, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy trở nên méo mó vì quá hung dữ.
Cậu sẽ bị xé xác, bị cắn… Ngay cả cổ họng cũng bị cắn đứt…
“Có chuyện gì ồn ào vậy?”
Giọng nói lười biếng từ phía trên truyền đến mang theo một loại từ tính quen thuộc.
Đôi mắt Trần Lật đỏ hoe như một con thỏ nhỏ bị dồn vào ngõ cụt, sau khi nghe thấy tiếng động, cậu sững sờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phó Mạc Ương đang đứng trên cây với mặt mày kiệt ngạo.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cứu bảo bối Hạt Dẻ nhanh lên! Dỗ dành cậu ấy đi!!