Chương 56: Nồi Lẩu
*nguồn: pinterest*
– —————————
Chị Vương sửng sốt: ‘Bà chủ Cố đã kết hôn… sớm vậy.’ Chị ta ngạc nhiên nhìn Cố Ỷ vì chị ta không nghĩ cô gái trẻ măng như Cố Ỷ kết hôn sớm đến thế.
Ông bạn Trai bên cạnh chị Vương chợt nhớ lại điều gì đó: chẳng lẽ tân nương ma ở chung với họ mấy ngày liền chính là…
Hắn nuốt nước bọt vội ngăn cản chị Vương tiếp tục truy vấn Cố Ỷ.
Cuộc hàn huyên dần kết thúc. Cuối cùng, chị Vương từ bỏ ý định mời Cố Ỷ làm dâu phụ cho mình, chỉ hăng hái mời cô đến dự hôn lễ của họ.
Cố Ỷ khẳng khái nhận lời mời ấy.
Trước khi hai người đó rời khỏi tiệm, Cố Ỷ đã kéo bạn trai chị Vương vào một góc và hỏi hắn: ‘Mấy ngày vừa qua, tân nương ma vẫn luôn chờ trong hầm trú ẩn, chưa từng rời đi?’
Bạn trai chị Vương rùng mình, sau đó ấp úng trả lời câu hỏi: ‘Trong ngày thỉnh thoảng sẽ có lúc biến mất không thấy đâu. Mỗi lần lũ quỷ muốn chạy trốn hoặc muốn làm hại bọn tôi, ả sẽ trở lại trong tức khắc. Cứ như thế nên lũ quỷ không dám rục rịch.’
Cố Ỷ gật đầu ý bảo đã hiểu, sau đó vỗ vai hắn: ‘Sau đợt này rồi, bớt tăng ca làm việc, đi đêm sẽ có ngày gặp ma.’
Bạn trai chị Vương thở dài: ‘Cô nói đúng, lúc trước tôi luôn nghĩ nỗ lực hơn để kiếm thêm ít tiền, việc tăng ca là không thể tránh khỏi. Thời nay, công ty nào không tăng ca… Mạng không còn, kiếm thêm tiền cũng vô dụng. Sau khi kết hôn, tôi sẽ sống chung với em ấy. Tuy không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng áp lực sẽ ít hơn.’
Sau khi bọn họ rời khỏi, Cố Ỷ lập tức mở bao lì xì, lấy tiền ra đếm. Thật ra, chị Vương có thể chuyển khoản nhưng bao lì xì biểu trưng cho tiền thưởng, tiền hậu tạ. Hầu như ai trong chúng ta cũng thích hiện kim khi hậu tạ.
Cố Ỷ thật lòng cũng chẳng để ý nhiều đến hình thức cảm tạ. Tiền, mấy ai chê.
Chị Vương và bạn trai đã vô cùng hào phóng khi cảm tạ Cố Ỷ: mười ngàn tệ. Nó là một số tiền không nhỏ, một khoản bảo đảm đối với những gia đình không mấy giàu có.
Nhưng, không biết số tiền này sẽ giữ được trong bao lâu…
Bởi vì lúc Cố Ỷ đếm tiền, Khương Tố Ngôn đã xông ra, đứng bên cạnh cô và nhìn cô đếm tiền.
Hoàn tất việc đếm tiền, Cố Ỷ đã biết đến lúc bản thân ra máu. Cô giả bộ ho khan một tiếng, sau đó nói với nàng: ‘Tối hôm nay, ta sẽ dẫn nàng đi ăn lẩu.’
Cố Ỷ vốn định đi Hải Vân – một chuỗi nhà hàng lẩu – có thể đặt phòng riêng. Nào ngờ, Khương Tố Ngôn đã chuẩn bị trước. Nàng lấy điện thoại từ trong túi áo của Cố Ỷ, thành thạo mở app để tìm nhà hàng lẩu, sau đó đưa điện thoại cho cô xem.
‘Ta muốn ăn ở đây.’
Thứ đầu tiên đập vào mắt của Cố Ỷ chính là «Đồng Giá 1599».
Cố Ỷ vội vã hít thở sâu: ‘Thực ra thì Hải Vân cũng không tệ…’
Trang trí độc đáo hay đồ ăn ngon, không thứ nào lọt vào mắt của Cố Ỷ vì cô đã muốn nhượng bộ lui binh kể từ khi thấy giá cả nơi đó. Trước khi cha mẹ cô mất tích, cô cũng chưa từng đi ăn ở quán lẩu đắt đỏ như thế.
Khương Tố Ngôn giận dỗi lấy lại điện thoại. Thân thể nàng bắt đầu tản ra từng đợt khí đen dày đặc. Cố Ỷ biết cô không có cơ hội thương lượng vì nó là một trong những trừng phạt của nàng.
‘Thôi được rồi, tối nay sẽ ăn ở đó.’ Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy cái bao lì xì trong tay sắp bốc hơi.
Đến giờ cơm tối, Cố Ỷ bắt đầu đóng cửa tiệm, lắp ván gỗ, khép cửa gỗ bên hông tiệm. Sau đó, cô đi về phía nhà sau để thắp nhang cho Khương Tố Ngôn. Cuối cùng, cô dẫn nàng ra ngoài ăn lẩu.
Cố Ỷ vừa ngồi xuống ghế trên xe buýt, vội vàng kéo sợi dây đỏ trên cổ ra ngoài. Cô vốn không có thói quen đeo trang sức nên cô không thoải mái khi đeo túi tóc suốt cả ngày. May mắn, túi tóc thuộc dạng túi cỡ nhỏ chỉ chứa tóc của cô và Khương Tố Ngôn nên nó không gây cộm khó chịu.
Đổi lại, nếu nó là một cái túi tóc dày, Cố Ỷ sẽ thấy rất khó chịu.
Cô không còn dám cất nó tùy tiện như trước nữa. Nếu nó còn bị thất lạc lần nữa, chắc chắn Khương Tố Ngôn sẽ nổi điên.
Cố Ỷ chuyển xe buýt, đi thêm một đoạn đường thật dài mới đến một khu phố náo nhiệt. Hai nàng tìm đến nhà hàng lẩu và đi trực tiếp vào bên trong vì cô đã đặt bàn trước khi đến.
Nhân viên phục vụ dẫn Cố Ỷ vào một phòng riêng. Sau khi gọi món, nhân viên nán lại để phục vụ nhưng đã bị cô từ chối: ‘Không cần phiền chị, tôi tự làm được.’
Cô còn phải bày đồ cúng cho Khương Tố Ngôn, bà chị phục vụ ở lại lỡ bị dọa sợ thì sao?
Cố Ỷ còn đặc biệt nhấn mạnh nhân viên phục vụ rằng nếu bản thân không gọi, chị ta không cần vào phòng. Nhân viên phục vụ sẵn lòng đồng ý và mở cửa ra ngoài.
Sau khi phục vụ món đầy đủ, nhân viên phục vụ hoàn toàn không bước vào phòng thêm lần nào nữa.
Một mình Cố Ỷ gọi rất nhiều món. Trong lúc gọi món, nhân viên phục vụ luôn nhắc cô về việc cô sẽ không ăn hết số món đã gọi vì chị ta không hề biết cô không chỉ gọi cho bản thân mà còn cho Khương Tố Ngôn.
Thức ăn được bày khắp mặt bàn, Cố Ỷ đêm nay chịu khó làm công việc của nhân viên phục vụ. Cô bưng trà rót nước cho Khương Tố Ngôn, pha chế nước chấm và để nó trước mặt nàng, chuẩn bị chén cơm cắm sẵn đôi đũa. Phía trước chén cơm, cô còn bày cho nàng một cái dĩa trống để gắp thức ăn.
Cố Ỷ bắt đầu thả thức ăn vào nồi lẩu, chờ thức ăn chín mới vớt ra. Thức ăn trong nước dùng cay, cô sẽ gắp vào chén của mình. Một nửa nồi nước dùng xương còn lại, cô sẽ thả thức ăn vào đó và vớt ra cho nàng.
Khương Tố Ngôn ngồi im trên ghế, lâu lâu mở miệng chỉ đạo: ‘Cho thêm một ít thịt bò cuộn.’
“Vâng vâng vâng.”
Cố Ỷ gắp miếng thịt bò cuộn, nhúng vào nước chấm, sau đó đặt vào trong chén của nàng.
Hôm nay là ngày trong tuần và thời gian đặt bàn của Cố Ỷ còn sớm nên cô mới đặt được phòng riêng. Căn phòng cô và nàng đang ngồi ở lầu một, từ ô cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài. Màn đêm buông xuống, vườn hoa được thắp sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp.
Cố Ỷ bị hấp dẫn bởi ánh đèn vàng. Cô ngẩng đầu nhìn và sững sờ.
Cảnh tượng trong phòng được phản chiếu bởi lớp kính cửa sổ: một cái bàn tròn, một nồi lẩu đang bừng bừng tỏa khói, cô ngồi ở một bên bàn, tay đang cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi. Ngoài những thứ đó ra, không còn gì cả.
Cố Ỷ nghiêng đầu nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh mình.
Đúng rồi, nàng là quỷ, làm gì có ảnh phản chiếu trên cửa kính?
Khương Tố Ngôn ngồi ở đấy, không động đũa. Cố Ỷ không biết nàng dựa vào nguyên lý gì để ăn cơm. Tóm lại, sau khi thức ăn được gắp vào trong chén không bao lâu, nó đã biến đen, không thể ăn được nữa.
Tình cảnh vô cùng rùng rợn. Trái tim bé nhỏ của Cố Ỷ đã được rèn luyện kiên cố nên cô cảm thấy nó không đến mức kinh hãi dọa người. Cô khẽ thở dài: Thôi được rồi, ăn lẩu một mình thì cô đơn quá, có một nữ quỷ ăn chung cũng không tệ.
Cố Ỷ trở lại dáng vẻ vô ưu vô tư vốn có. Cô vừa cười sảng khoái vừa thả hết nguyên dĩa thịt bò vào nước dùng cay. Đôi mắt đẹp của Khương Tố Ngôn trừng lớn: ‘Tại sao nàng bỏ hết thịt bò vào nước cay?’
Khương Tố Ngôn không thích ăn cay. Cố Ỷ thì ngược lại, không cay không vui!
‘Nàng đừng gấp, ta sẽ gọi thêm cho nàng, chút nữa tới liền!’ Thịt bò rất mau chín. Cố Ỷ nhanh chóng vớt thịt ra ngoài, gắp vào cái dĩa trước mặt cô. Chẳng mấy chốc cái dĩa đã chất đầy thịt bò.
Cô còn giở thói xấu, gắp một miếng thịt bò cay vào chén của nàng.
Một lát sau, miếng thịt bò đen thui. Sắc mặt của Khương Tố Ngôn cũng dần khó coi.
‘Đừng gắp đồ cay cho ta, ta không thích ăn cay.’ Khương Tố Ngôn cố gắng duy trì nề nết tiểu thư lễ độ nhưng chẳng bao lâu đã vội vàng che miệng vì cay. Khuôn mặt trắng như giấy thuở nào nay đã lộ ra nét ưng ửng hồng: cay quá!
Cố Ỷ bật cười: ‘Biết đâu nàng ăn nhiều sẽ thích.’
Lần đầu tiên, Cố Ỷ nhìn thấy vẻ mặt trắng hồng của Khương Tố Ngôn. Cô thấy thật mới lạ. Gương mặt bình thường của nàng, cô thường thấy nhất chính là sắc mặt trắng pha chút xanh xám hoặc trắng pha chút thâm đen. Tối nay, cô đã thấy được dáng vẻ đỏ hồng trăm năm khó gặp của nàng. Thật hiếm lạ.
‘Đi ăn lẩu mà không ăn cay, làm sao gọi là lẩu?’ Tuy cái miệng của Cố Ỷ liên tục oang oang nói đạo lý nhưng tay vẫn âm thầm thả thức ăn vào trong nước dùng xương cho nàng.
Cái nồi lẩu trên bàn làm Cố Ỷ nhớ lại một trò chơi mà cô đã từng thấy qua. Nó tên là Lẩu Uyên Ương, trong đó có nhắc bên ăn nước dùng trắng – nước dùng xương- đều là… Tình cảnh tối này, có vẻ đúng thật.
Khương Tố Ngôn chỉ ăn nước dùng trắng, chẳng phải hoàn toàn trùng khớp với trò chơi?
Nàng tức giận, đưa tay về trước, lớp sương đen tỏa ra, toàn bộ số bao tử cá trên dĩa đều rơi vào nồi nước dùng trắng. Đó chính là bao tử cá mà Cố Ỷ thích ăn nhất!
Khương Tố Ngôn nhướng mày khiêu khích. Thay vì hoang mang, Cố Ỷ bình tĩnh đáp: ‘Nàng khờ, nước chấm của ta đều là vị cay, đợi sau khi vớt ra, ta nhúng nước chấm cay cũng ăn được vậy?’
Một lát sau, Cố Ỷ thực sự vớt bao tử cá, đắc ý nhúng nó vào chén nước chấm cay xè của mình, sau đó bỏ vào miệng. Khương Tố Ngôn bắt đầu dỗi. Cố Ỷ nhìn nàng vội vàng xuống giọng năn nỉ. Trước đó người phạm lỗi là cô. Bây giờ vẫn còn trong giai đoạn chịu phạt, cô đành nhún nhường gắp vài miếng bao tử cá vào chén cho nàng.
‘Đừng dỗi, giận dỗi lúc ăn, cả nồi lẩu sẽ không ngon. Nàng ăn thêm hai miếng bao tử cá, ta thích ăn loại này lắm, hương vị rất ngon. Nàng mau ăn thử.’
Hương vị quả nhiên ngon như lời của Cố Ỷ. Sau lời dỗ ngọt của cô, sắc mặt của Khương Tố Ngôn mới đẹp trở lại.
Cố Ỷ cười rạng rỡ vì cô cảm thấy đây mới là bầu không khí nên có khi ăn lẩu.
Ảnh phản chiếu trong cửa kính thật làm cho người ta thấy cô đơn não nề: một người ăn lẩu. Ăn lẩu một mình thậm chí được xếp vào một trong mười sự kiện cô độc nhất cả nước. Đối với những vị khách đến ăn lẩu một mình, nhân viên phục vụ thường sẽ đặt một con gấu bông ở ghế đối diện cho vị khách đó nhằm giúp người đó bớt cảm thấy tịch mịch.
Cố Ỷ không cần đặt gấu bông bởi vì cô đã có Khương Tố Ngôn. Mặc dù không ai nhìn thấy nàng ngoài cô.
Ăn xong nồi lầu, Cố Ỷ xót xa chi trả ba ngàn tệ cho bữa tối hôm nay. Trên đường về, cô ghé vào cây atm để cất mười ngàn đồng tiền mặt, sau đó dẫn Khương Tố Ngôn về lại tiệm vàng mã.
Sau khi sấy khô tóc, Cố Ỷ chưa vội ngủ liền mà ngồi trên giường chơi điện thoại vì cô biết chuyện đêm nay vẫn chưa thể kết thúc. Quả nhiên, Khương Tố Ngôn bò lên giường, sau đó nằm đè lên người cô đòi hôn.
Đêm nay, Cố Ỷ đã vận dụng toàn bộ kinh nghiệm ít ỏi để Khương Tố Ngôn lộ ra những biểu cảm chưa từng có. Trong lúc nàng vui vẻ, cô tranh thủ hỏi: ‘Bạn trai chị Vương đã nói với ta, lúc còn trong hầm, có một vài lần, nàng đã đi ra ngoài. Nàng đi đâu?’
Khương Tố Ngôn cắn môi vì động tác của Cố Ỷ bất thình lình khiến cho miệng nàng muốn thốt ra âm thanh xấu hổ. Thân thể của nàng rất lạnh nhưng bên trong rất mềm mại. Mỗi lần nằm đè lên nàng, cô đều thấy mát lạnh dễ chịu.
Nàng không muốn trả lời câu hỏi của cô.
‘Nàng không trả lời, ta cũng đoán được. Nàng lén trở về nhìn trộm ta phải không? Mấy đêm liền không có quỷ đến tìm ta. Nếu nàng nói nàng không ra tay, ta không tin.’
Cố Ỷ duỗi bàn tay rảnh rỗi còn lại để vuốt mặt Khương Tố Ngôn và chỉnh khuôn mặt nàng nhìn thẳng vào cô.
Khóe mắt của Quỷ vương còn ngấn lệ. Cố Ỷ cúi đầu hôn lên má nàng: ‘Nàng đó, cái này được gọi là ngoài lạnh trong nóng.’
– ——————-
Tác giả:
Khương Tố Ngôn: Ngươi mới ngoài lạnh trong nóng!