Chương 55: Không Làm Dâu Phụ
*nguồn: Pinterest*
– ————————————-
Trương Gia Hào đi về phía Cố Ỷ. Cố Ỷ nhìn thấy anh ta. Trong tầm mắt cô lúc này, thứ đang đi về phía cô không phải một người mà là ‘tiền thưởng công dân tốt’.
Cố Ỷ càng nghĩ đến việc bản thân sắp tới sẽ xuất huyết nhiều, ánh mắt cô nhìn Trương Gia Hào càng nồng nhiệt. Trương Gia Hào chưa kịp đến gần, cô đã hăng hái đi nhanh vài bước để nghênh đón anh ta: ‘Trương cảnh quan!’
Trước đó, cô sốt ruột tìm vợ nên hờ hững với tiền thưởng công dân tốt. Bây giờ, vợ tìm về rồi, cô đã trở lại vẻ nhiệt tình như xưa. Hiển nhiên, sự nhiệt tình đó chủ yếu dành cho số tiền thưởng.
Kẻ đi bên cạnh Trương Gia Hào là Triệu Thanh. Khi vừa thấy Cố Ỷ tiến lại gần, Triệu Thanh bỗng nhiên lùi lại. Trương Gia Hào quay lại nhìn hắn. Triệu Thanh như muốn điều gì đó nhưng đã bị ánh mắt của Trương Gia Hào ngăn lại.
Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ: ‘Cô Cố, vất vả cho cô.’
Cố Ỷ lắc đầu và trực tiếp hỏi Trương Gia Hào vì cô biết rõ anh ta không phải dạng người nuốt lời: ‘Trương cảnh quan, tiền thưởng công dân tốt…’
‘Chuyện này cô yên tâm, trước đó tôi đã hứa với cô. Tôi nhất định sẽ gửi yêu cầu xin với cấp trên. Mấy hôm nữa, tôi sẽ đến tận nơi giao tiền thưởng cho cô.’
Có lời khẳng định của Trương Gia Hào, Cố Ỷ rất yên tâm.
Sau đó, Trương Gia Hào sắp xếp cho nữ cảnh sát đưa Cố Ỷ về nhà. Chính là nữ cảnh sát trước đó vẫn luôn liên lạc với cô. Chị ta ngồi ở ghế lái và Cố Ỷ ngồi vào hàng ghế sau. Cô nhìn thời gian mới biết bây giờ đã hơn một giờ sáng.
Nữ cảnh sát nhìn Cố Ỷ thông qua kính chiếu hậu và hỏi thăm: ‘Cô Cố, tôi thấy sắc diện của cô không tốt lắm, cô muốn ngủ chút không? Đến nơi, tôi sẽ gọi cô.’
Cố Ỷ gật đầu đáp: ‘Vậy làm phiền chị.’ Nữ cảnh sát tắt cái còi báo hiệu xanh đỏ, sau đó lái xe rời khỏi khu nghĩa địa công cộng Tây Sơn.
Sau khi các cô gái rời đi, Triệu Thanh mới đi đến bên cạnh Trương Gia Hào.
Trương Gia Hào kéo Triệu Thanh vào một góc, sau đó lấy ra một điếu lá từ trong túi và hỏi: ‘Khi nãy cậu muốn nói gì?’
‘Tôi nhìn thấy trên người của Cố Ỷ có khí đen, rất dày đặc.’ Sau một quãng thời gian học tập, Triệu Thanh hôm nay đã biết thêm rất nhiều kiến thức, không còn là một chàng shipper hôm nào ngày trước. Trước sự thúc giục mỗi ngày của Trương Gia Hào, hắn đã thuộc lòng không ít điều cần thiết.
‘Tôi muốn hỏi cô ta đã gặp chuyện gì, vì sao lại như thế.’ Triệu Thanh nói tất tần tật mọi suy nghĩ của bản thân cho Trương Gia Hào.
Trương Gia Hào đứng nơi đầu gió và châm một điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay về phía Triệu Thanh. Anh ta hỏi Triệu Thanh: ‘Cậu đừng cứ mải mê học kỹ năng trinh sát hình sự mà bị chúng làm cho ngu người. Ai cũng có bí mật. Cậu thấy được khí đen nồng nặc trên người cô ta, chẳng lẽ cô ta không biết chuyện đó mà cần đến cậu nhắc nhở? Cố Ỷ học hành sớm hơn cậu đó. Có một số chuyện, không nên hỏi nhiều.’
Triệu Thanh bực bội phản bác: ‘Chúng ta là cảnh sát, chuyện kiểu này nên hỏi rõ mới đúng.’
Trương Gia Hào rất muốn cú đầu tên đầu gỗ Triệu Thanh. Tốc độ hút điếu thuốc của anh ta cũng nhanh hơn trước. Lính mới như Triệu Thanh còn cần nhiều thời gian để dạy. Nếu không, với tính tình như thế, sớm muộn cũng gặp chuyện.
‘Muốn hỏi, cũng không nên hỏi ngay bây giờ. Người ta vừa mới giúp chúng ta giải quyết một nan đề. Bây giờ cậu đụng vào bí mật của người ta, cậu bị đần phải không? Làm vậy chẳng những không đắc nhân tâm mà còn bị người xa lánh. Dẫu sao Cố Ỷ cũng không phải nhân viên biên chế. Quần chúng nhân dân tích cực hỗ trợ chúng ta. Cậu không những không cảm tạ, còn đề ra nghi vấn, cậu chỉ có nước bị ghẻ lạnh.’ Trương Gia Hào nâng giọng dạy dỗ Triệu Thanh, sau đó dập tắt điếu thuốc và đi về trước chỉ huy đám đông.
Về đến tiệm vàng mã, Cố Ỷ lập tức bị cơn mỏi mệt bủa vây. Cô vội vã đi tắm sạch sẽ. Hầm trú ẩn vừa bẩn thỉu vừa tối đen, toàn thân cô đều dính đầy cát bụi. Sau khi tắm rửa và sấy tóc, cô vội nằm xuống giường.
Chẳng bao lâu, Cố Ỷ cảm nhận được một khối trọng lượng rất đỗi quen thuộc.
Khối trọng lượng ấy không nặng. Nó vô cùng nhẹ vì Khương Tố Ngôn nàng vốn là quỷ không phải người. Dù nàng đang nằm sấp trên người Cố Ỷ, cô cũng không thấy nặng nề.
Cố Ỷ mở mắt. Quả nhiên là Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ nuốt nước bọt thầm nghĩ: Không lẽ mới về đã phải chịu phạt?
Nhưng cô… không còn sức nhấc nổi tay.
Khương Tố Ngôn nằm sấp trên người Cố Ỷ. Cô ngẩng đầu nhìn nàng. Từ góc độ này, nàng vẫn rất đẹp nhưng nó lại mang đậm hơi thở của một cảnh trong phim kinh dị thường gặp. Nữ quỷ bò từ cuối giường lên trên, dần dần nằm đè lên người bạn.
May mắn, trái tim nhỏ bé của Cố Ỷ đã được nung đúc cứng cáp sau bao phen rèn luyện nên giờ đây nó đã đủ sức chống cự với cảnh tượng trước mắt.
‘Có, có chuyện gì đó?’ Lời nói của Cố Ỷ lắp bắp. Thái dương muốn toát mồ hôi lạnh.
‘Phu quân.’ Khương Tố Ngôn gọi Cố Ỷ. Cô gật đầu ý bảo mình đang ở đây. Sau đó nàng nói: ‘Ta muốn hôn.’ Nàng duỗi móng tay đen dài của nàng và điểm lên đôi môi của cô. Sắc đen và hồng kề bên nhau vô cùng nổi bật. Cô càng cảm nhận rõ khí lạnh trên môi tựa như một cây cà-rem từ trên trời rớt xuống môi. Nàng còn dùng thêm chút lực đè xuống khiến bờ môi mềm mại của cô bị lún xuống một chút.
Giọng nói của Khương Tố Ngôn rất nhẹ nhưng nó lại biến thành tiếng sấm khi lọt vào tai của Cố Ỷ. Tiếng vang vọng mãi trong tai cô chỉ có từ ‘hôn’ kia.
Quả thật, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, theo lý mà nói thì hôn không phải là hành động quá đỗi ngạc nhiên. Điều đáng nhắc đến chính là dù Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đã làm đủ chuyện thân mật với nhau nhưng hai nàng chưa từng trao nhau nụ hôn. Cô cũng chưa từng hôn ai khác. Kinh nghiệm hôn đáng nhớ nhất từ trước đến nay của cô chính là lúc cô hôn gương mặt râu ria của cha cô khi còn nhỏ.
Khi đó, do môi bị râu của cha cô đâm quá đau nên cô bé Cố Ỷ đã gào khóc ầm ĩ. Từ đó về sau, cô không để cha cô hôn cô lần nào nữa. Khi còn bé, cô cũng có hôn mặt mẹ nhưng sau này lớn lên cũng mất đi thói quen đó.
Xét về nụ hôn chân chính, cô chưa từng có.
Yêu cầu đột xuất này của Khương Tố Ngôn thật khiến Cố Ỷ kinh ngạc.
Nụ hôn nhất định phải là thứ được phát sinh bởi những người rất thân mật với nhau. Mặc dù ngoài miệng Cố Ỷ luôn chịu khó gọi Khương Tố Ngôn là lão bà nhưng thật sự trong lòng cô chưa từng xem nàng đúng như thế.
Cố Ỷ xoắn xuýt. Một lúc sau, cô mới hỏi nàng: ‘Đây là trừng phạt?’
Biểu cảm của Khương Tố Ngôn trước giờ vẫn luôn nhàn nhạt. Cho đến bây giờ, Cố Ỷ vẫn chưa từng đoán được cảm xúc của nàng thông qua biểu cảm trên mặt. Con người đen huyền của nàng nhìn cô chăm chú. Sau đó, nàng gật đầu.
Cố Ỷ rất muốn thở dài nhưng cô sợ nó sẽ khiến Khương Tố Ngôn giận dỗi. Cô nén lại cơn thở dài và nói: ‘Vậy đến đây đi.’ Quan niệm của cô vẫn giống y như trước: Ngủ cũng ngủ rồi, còn quái đản làm chi nữa?
Khương Tố Ngôn rướn người về trước. Đôi môi lạnh lẽo của nàng áp lên bờ môi mềm mại của Cố Ỷ trước khi cô kịp phản ứng.
Ngay tại thời khắc này, Cố Ỷ không cảm nhận được thứ gì khác ngoài đôi môi mềm mại lạnh buốt của Khương Tố Ngôn. Cảm giác này rất khó hình dung. Bờ môi của nàng rất lạnh tựa như cảm giác lạnh buốt khi đưa tay vào xô nước đá giữa ngày hè. Cảm giác giật mình vì toàn thân bị kích thích bởi sự lạnh lẽo của nước đá. Tuy nhiên, môi nàng rất mềm, mềm và ngọt như viên kẹo mềm.
Cố Ỷ rất khó diễn tả cụ thể thứ cảm xúc ấy bởi vì trước đó cô chưa từng có cảm nhận như hôm nay.
Vừa lạnh vừa mềm, kết hợp thêm hương hoa vờn quanh chóp mũi.
Cố Ỷ chờ động tác kế tiếp của Khương Tố Ngôn nhưng chờ hoài vẫn không thấy.
Khi đề nghị, Khương Tố Ngôn luôn rất can đảm nhưng khi hành động, nàng lại như một học sinh tiểu học. Ngoài việc áp môi nàng lên môi cô, không còn tiến triển gì thêm. Thế mà, điều đó lại làm cho Cố Ỷ nhẹ nhõm: cũng may, nàng là một lão quỷ ngàn năm thuần khiết.
Cố Ỷ đã phát hiện ra điều ấy từ rất lâu rồi. Qua hai lần lên giường trước đó, Khương Tố Ngôn ngoài việc châm lửa bốn phía, nàng vốn không biết làm gì khác. Nàng chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường để Cố Ỷ hầu hạ. Tình đến lúc nồng cháy, nàng cũng ráng cắn môi, nhất quyết không chịu để những âm thanh thoát ra khỏi khuôn miệng xinh đẹp.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Khương Tố Ngôn không đòi hỏi thêm. Đêm hôm đó, hai nàng chỉ ôm nhau cùng tiến vào mộng đẹp. Có lẽ, nàng biết Cố Ỷ đã quá mệt mỏi.
Đêm nay cũng là đêm Cố Ỷ an tâm nhất vì cô không cần lo lắng hãi hùng sẽ có quỷ đến gõ cửa đêm khuya. Cô cũng không cần âu lo cái máy điều hòa sẽ tận sức hút điện khiến hóa đơn điện của cô tăng vùn vụt như huyết áp. Còn phía Khương Tố Ngôn, đêm nay, nàng đã có thể vùi mặt vào lồng ngực ấm của Cố Ỷ, thỏa thích giành lấy sự ấm áp trên người cô cho riêng nàng.
Cố Ỷ ngủ một giấc ngon lành đến chiều mới thức dậy. Cô vừa gãi đầu vừa chuẩn bị ăn một phần gà rán để tự thưởng cho bản thân. Cô nhìn qua Khương Tố Ngôn, ngoan ngoãn tìm một cái chén, sau đó phân một nửa gà rán và dựa theo cách trước đó nàng dạy cho cô để cúng bái.
Kết thúc bữa ăn, Cố Ỷ đi xuống lầu, mở cửa tiệm kinh doanh.
Không bao lâu, chị Vương dẫn theo bạn trai đến tiệm.
Hai người đó đặc biệt đến tiệm để cảm tạ Cố Ỷ. Thật ra, họ đã đến tiệm vào buổi sáng nhưng tiệm không mở cửa. Chị Vương vốn định gọi điện thoại cho cô nhưng đã bị ông bạn trai ngăn cản vì hắn nghĩ cô còn ngủ. Thế là, họ trở về nhà. Đợi đến chiều tối, họ quyết định quay lại cửa tiệm một lần nữa để tìm cô.
Phương thức cảm tạ của hai người đó vô cùng chất phác và Cố Ỷ cũng rất thích: một bao lì xì dày cộm. Cố Ỷ vừa nói câu ‘làm vậy ngại quá!’ vừa nhận bao lì xì đỏ.
Lần này, Cố Ỷ không hề thấy xấu hổ khi nhận bao lì xì. Trước đó, cô đã rất ngại ngùng khi cầm một ngàn của chị Vương. Nếu cuối cùng thu được tin bạn trai chị Vương đã chết, cô sẽ thấy khó chịu khi cầm một ngàn đó. May mắn, cô đã đưa ông bạn trai cứng đầu của chị ta về nhà an toàn. Cái bao lì xì này, cô rất sẵn lòng nhận nó.
Chị Vương và bạn trai ngồi lại trong chốc lát để hàn huyên với Cố Ỷ. Chị Vương nhắc đến việc kết hôn vào tháng mười của hai người họ. Sau khi trải qua chuyện này, hai người họ quyết định tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định, sớm ngày đi vào lễ đường trước một tháng. Tức là hôn lễ sẽ diễn ra vào tháng chín, chỉ còn một tháng kể từ bây giờ.
Chị Vương mở lời mời Cố Ỷ, mong cô có thể góp mặt tại hôn lễ, đồng thời làm dâu phụ cho chị ta.
Cố Ỷ sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có kinh nghiệm làm hoa đồng trong lễ cưới, chưa làm dâu phụ bao giờ. Khi còn bé, cô bé Cố Ỷ rất đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Vì thế, mỗi lần có họ hàng kết hôn, họ đều kiếm cô làm hoa đồng. Thế nhưng, sau khi cô khôn lớn, họ hàng dần không thích nhờ cô làm dâu phụ. Bởi vì dung mạo diễm lệ của cô sẽ lấn áp cô dâu, đặc biệt sau khi cô được trang điểm kỹ càng và khoác lễ phục.
Ngày hôn lễ chính là ngày vui nhất của cô dâu. Không có cô dâu nào ưng lòng khi có người thu hút sự chú ý nhiều hơn mình trong hôn lễ. Người không ngại mời Cố Ỷ làm dâu phụ chỉ có đám bạn tốt của cô nhưng họ vẫn còn ngồi ghế nhà trường, chưa kết hôn.
Đời này, Cố Ỷ đã định sẵn sẽ không thể làm dâu phụ cho người ta.
Cố Ỷ cự tuyệt lời mời của chị Vương với nguyên nhân vô cùng giản đơn: ‘Không dối gạt gì chị. Tôi đã có gia đình, không thể làm dâu phụ.’
Thật ra, Cố Ỷ rất muốn làm dâu phụ vì trên mạng nói làm dâu phụ sẽ được bao lì xì hậu hĩnh. Tuy nhiên, cô không thể bởi vì: phong tục có nói kẻ đã kết hôn không thể làm dâu phụ.
– ——————-
Tác giả:
Khương Tố Ngôn: Nàng nghĩ một nụ hôn là xong chuyện?
Cố Ỷ *ngoan ngoãn cắt móng tay*