Chương 39: Dạ bán ca thanh
- Trang Chủ
- Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn - Cung Thập Nhất
- Chương 39: Dạ bán ca thanh
__________________________________________
Xe điện dừng lại, mọi người ồn ào một trận, mới sôi nổi đứng dậy đi xuống xe.
Tạ Ninh thuận thế rời khỏi lồng ngực của Trang Duyên, đi theo đám người đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, tay áo của bộ âu phục đã bị người ta kéo lại.
“Chậm một chút” Trang Duyên thong thả ung dung nói: “Quá nhiều người, cẩn thận coi chừng bị đụng ngã”.
Tạ Ninh nhất thời không còn gì để nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy……anh đang xem tôi giống như là một đứa trẻ nhỏ vậy”.
Trang Duyên đứng lên, cực kỳ tự nhiên mà dắt tay của Tạ Ninh.
Vương Tiệm Tiệm trùng hợp đi bên cạnh hai người, nghe câu nói đó xong không nhịn được mà phun tào: “Chỗ nào là đứa trẻ nhỏ, rõ ràng là xem cậu như búp bê mà che chở luôn ấy chứ”.
Triệu Dương cũng cảm thấy như vậy: “Còn không phải sao, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm vào trong miệng sợ tan……..”
Tạ Ninh bị bọn họ trêu chọc một phen, gương mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy.
Mãi cho đến khi xuống xe, Tạ Ninh vẫn tiếp tục cắm đầu đi về phía trước, không thèm để ý tới Trang Duyên ở đằng sau.
Trang Duyên chỉ đành bất lực buông lỏng hai tay: “Tôi đây rốt cuộc đã chọc đến ai”.
Anh quay đầu lại răn dạy Triệu Dương cùng Vương Tiệm Tiệm: “Hai người các cậu bớt bớt cái miệng lại dùm cái”.
Dù sao thì da mặt Tạ Ninh cũng mỏng, lòng dạ lại mềm, cho dù có ngại ngùng đến đâu, thì cũng không ném thể diện của Trang Duyên trước mặt nhiều người như vậy.
Đến khi mọi người đến cửa của một vũ trường, sự ngại ngùng trong lòng cũng dần dần biến mất, cậu lén lút nắm lấy tay Trang Duyên.
Trang Duyên chậm rãi cong khóe môi lên.
Vũ trường là một trong những bối cảnh cần thiết để quay phim dân quốc, Bách Lạc Môn vốn có danh tiếng cao ở Thượng Hải cũ, không chỉ là tụ điểm để ăn chơi, mà nó còn có những mối quan hệ phức tạp với các tầng lớp trong xã hội.
Cho dù là trăm năm sau, thì cái danh ‘Viễn đông đệ nhất Nhạc phủ’ vẫn còn xuất hiện trong các bộ phim dân quốc khác.
Dường như không có những cảnh thanh sắc khuyển mã*, ca hát nhảy múa trong vũ trường, liền ít đi một chút ý nhị phong lưu của dân quốc thời bấy giờ.
*Thanh sắc khuyển mã [聲色犬馬]: thành ngữ ý chỉ sự ăn chơi sa hoạ trụy lạc dục nhục của giai cấp thống trị ngày xưa.
Editor: khúc này nè tui dịch trên gg cái nó để chó gợi cảm làm tui hú hồn =)))
Vương Tiệm Tiệm thân là một hoa hoa công tử nên vô cùng hứng thú dòm ngó xung quanh: “Chúng ta đi xem thử đi?”.
Triệu Dương cà khịa nói: “Đây chẳng qua chỉ là một cảnh quay, bên trong có cái gì đó thì cũng chả quan trọng, nhưng hiện tại vẫn còn là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ cậu còn mong đợi vào trong đó để kết bạn với cái gì mà hoa hồng đỏ hoa hồng trắng hay hoa bách hợp à?”.
Vương Tiệm Tiệm nghiêm túc nói: “Ông đây vào đó chỉ để cảm thụ chút bầu không khí thôi mà!”.
Trong kịch bản quả thật có vài cảnh ở vũ trường, Tạ Ninh đang do dự không biết có nên vào hay không, liền bị Trang Duyên lôi kéo đi về phía trước.
“Mấy cảnh quay kia cũng không quan trọng lắm, cứ để cho Vương Tiệm Tiệm đi xem qua vài lần là được” Trang Duyên nói: “Hai đứa mình cứ mặc kệ họ đi, bây giờ đi tới nhà hát ở phía trước đã”.
Tạ Ninh do dự: “Như vậy hình như không tốt lắm”.
Trang Duyên bình thường nói: “Có gì đâu mà không tốt”.
Tạ Ninh quay đầu lại liếc nhìn vũ trường kia, những người khác đều đi vào trong, hai người liền chạy mất.
Những người khác cũng chú ý tới phương hướng mà bọn họ chạy đi, do dự một lát, lại không có ai đuổi theo.
Trang Duyên mạnh mẽ nắm lấy tay cậu chạy lên phía trước: “Đừng nhìn, bên trong chỉ có đặt vài cái bàn mấy cái ghế, với một cái sân khấu nhỏ, nhìn cũng chả có gì đẹp đẽ”.
Tạ Ninh: “Tôi không tò mò cái này!”.
Trang Duyên nhướng mày: “Vậy chẳng lẽ em tò mò cái gì mà hoa hồng đỏ bách hợp trắng hả?”.
Bước chân của anh đột ngột dừng lại, Tạ Ninh không kịp thắng nên va vào người anh, bị anh thuận thế ôm lấy eo: “Bảo bối nhỏ à, xem ra là tại anh lớn lên không đủ đẹp trai không đủ tài hoa không đủ xuất chúng, cho nên mới khiến cho em sinh ra hứng thú với mấy thứ hoa lá cỏ dại ngoài kia”.
Tạ Ninh bị anh doạ cho hú hồn, nghe một tiếng ‘bảo bối nhỏ’ kia khiến cho cả cơ thể cậu đều mềm nhũn: “……”
Trước đây Trang Duyên chưa bao giờ gọi cậu một cách ngả ngớn như vậy, đại khái là hai ngày nay tiếp xúc với Vương Tiệm Tiệm nên bị hoà tan luôn rồi.
Vương Tiệm Tiệm cả ngày cứ bảo bối tới bảo bối lui chọc ghẹo bọn họ, Trang Duyên vô thức bị hắn lây bệnh cho, hôm nay không biết tại sao lại buột miệng thốt ra.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Tạ Ninh, anh cảm thấy kêu như vậy hình như cũng không tệ lắm.
“Làm sao vậy, bảo bối nhỏ?”.
Một tiếng này rõ ràng là cố ý, Tạ Ninh đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh mới là bảo bối nhỏ ấy!”.
“Hơn nữa…….” Cậu quay đầu giải thích: “Tôi không có hứng thú với hoa hồng đỏ hoa hồng trắng nào hết, chỉ là cảm thấy bỏ mặt bọn họ ở đó, hình như không được tốt lắm thôi”.
Trang Duyên sờ cằm suy tư: “Đúng là không được tốt lắm, anh chưa nói với bọn họ câu nào hết, có một loại cảm giác giống như là bỏ trốn theo trai vậy á”.
Tạ Ninh hoàn toàn bất lực: “……. Tôi không có cái ý này”.
Trang Duyên cười khẽ một tiếng, cái tay ôm eo cậu vẫn không chịu buông: “Không phải anh đã nói trước với em rồi sao, cứ coi lần đi lấy cảnh này như là chuyến du lịch, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Hôm nay chỉ mới ngày thứ hai thôi, nhân lúc tụi mình vẫn chưa hết hứng thú, thì đương nhiên phải tìm cơ hội chuồn ra ngoài để đi hẹn hò rồi”.
Vành tai Tạ Ninh đỏ bừng, nhỏ giọng nói thầm: “Ai nói muốn hẹn hò với anh!”.
Trang Duyên trầm ngâm: “Vậy….. đổi thành, bỏ trốn theo trai?”.
Tạ Ninh: “……” Thôi bỏ đi, nói hẹn hò thì hẹn hò vậy.
Phía trước chính là nhà hát, hiện tại vẫn đang mở cửa, trước cửa còn treo một cái poster kiểu cũ, Tạ Ninh liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn rõ mặt trên viết cái gì, đã bị Trang Duyên kéo vào trong nhà hát.
Bước vào đại sảnh kim bích huy hoàng, chỗ lan can xếp hàng có đặt mấy cái ghế gỗ, bề ngoài nhìn có vẻ giống với ghế công cộng trong công viên.
Một người phụ nữ duyên dáng mặc sườn xám trông có vẻ là nhân viên đảm đương nhiệm vụ tiếp đón khách, đứng ở phía sau quầy thu vé mỉm cười nhìn họ.
“Chào mừng đến với Broadway”.
Trang Duyên giải thích với Tạ Ninh: “Nhà hát Broadway được xây dựng dựa trên Thượng Hải cũ từ những năm 1920 đến năm 1940”.
Cái tên Broadway này Tạ Ninh đã nghe qua, hiểu theo một nghĩa nào đó, nó đã trở thành đồng nghĩa với nhà hát âm nhạc.
Người phụ nữ mặc sườn xám dẫn bọn họ vào đại sảnh: “Mặc dù hiện tại không có biểu diễn nhạc kịch, nhưng ở tầng ba có một nhà hát trải nghiệm thực tế ảo, nơi đó sẽ đưa bạn đến một dân quốc với tình yêu lãng mạn”
Trang Duyên nhíu mày: “Thực tế ảo……nhà hát cái gì?”.
“Nhà hát trải nghiệm thực tế ảo, chúng tôi có đặt poster ở bên ngoài ạ”.
À, hình như lúc nảy đi vào không có chú ý tới.
Trang Duyên không có một chút hứng thú nào.
Cái gì mà tình yêu lãng mạn.
Kịch bản mà anh viết hay phim điện ảnh mà anh làm có cái nào là phim lãng mạn không?
Có thứ gì lãng mạn bằng tình yêu của anh với thỏ tiên sinh không?
Sau khi tham quan xong phòng biểu diễn, Trang Duyên và Tạ Ninh cũng đã hoàn thành xong mấy bức ảnh có thể sử dụng cho phim điện ảnh, liền nhấc chân đi ra ngoài.
Nhân viên tiếp tân vẫn đang quảng cáo rạp chiếu phim của họ: “……cải biên dựa trên một bộ phim điện ảnh nổi tiếng”.
Nghe được hai chữ điện ảnh, cái chân sắp bước ra ngoài của Trang Duyên khựng lại, nhân viên tiếp tân thấy có cơ hội liền lập tức xông lên, lập tức thổi phồng lên một lần, nói trải nghiệm 4D của họ là tiên tiến như thế nào, mới mẻ độc áo, vô cùng chân thật, khiến cho người xem phải đắm chìm vào trong đó.
Trang Duyên quay đầu hỏi Tạ Ninh: “Đi xem nhé?”.
Mặc dù Tạ Ninh không biết vì sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng cũng không có vấn đề gì: “Tôi sao cũng được”.
Hai người được đưa đến đại sảnh nhỏ ở lầu hai, đầu tiên là nghe thấy một bài hát ê ê a a truyền ra từ đĩa nhạc kiểu cũ, nói rằng đây là chuyên môn thiết kế bối cảnh để giúp cho khách du lịch có thể nhập vai vào cốt truyện.
Âm thanh mông lung mơ hồ, dường như truyền đến từ một nơi rất xa.
Trang Duyên đánh giá: “Dễ nghe thì đúng là dễ nghe thật, nhưng mà nghe mơ hồ quá, chẳng nghe rõ cô ấy đang hát cái gì”.
Tạ Ninh chớp chớp mắt, nhớ tới tấm poster mà cậu nhìn thấy ở ngoài cửa lúc nảy, không hiểu sao lại cảm thấy âm thanh này thanh tao và trầm lắng.
Cậu hỏi Trang Duyên: “Cải biên từ phim điện ảnh, hẳn là có liên quan tới ca kịch?”.
Trang Duyên ở nước ngoài khá lâu, theo bản năng mà nhớ tới một cái tên: “《 The Phantom of the Opera 》?”
Tạ Ninh im lặng vài giây: “Ở trong nước cũng có một bộ phim điện ảnh được ra đời từ 《 The Phantom of the Opera 》, lấy bối cảnh vào thời dân quốc…….”
” [ Dạ bán ca thanh ] Trang Duyên đáp lời sau vài giây.
*Tiếng hát lúc nữa đêm. ( Editor: phim này có thật á mọi người, hay xem nếu bạn có hứng thú với điện ảnh)
Tạ Ninh yên lặng nhìn anh một cái.
Bất kể là 《 The Phantom of the Opera 》 hay là [ Bán dạ ca thanh ], mặc dù đều cùng kể về một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng vẫn pha trộn vào trong đó chút yếu kinh dị.
Trang Duyên ngước mắt lên, giữ chặt cổ tay Tạ Ninh: “Sợ à?”.
Tạ Ninh lắc đầu: “Không sợ.”
Trang Duyên cười cười chọc ghẹo một tiếng: “Nếu sợ thì cứ nói thẳng, đây cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu”.
Tạ Ninh vẫn lắc lắc đầu: “Tôi thật sự không sợ”.
Trang Duyên nghe vậy liền nhướng mày lên, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Xem em ngày thường chọc ghẹo một chút liền đỏ mặt thẹn thùng, không nghĩ tới lá gan cũng lớn dữ hen”.
“…….”
Tạ Ninh rũ mắt, sau một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Thật ra……. khả năng thấu cảm của tôi rất tệ, có nhiều lúc, tôi không thể nào hiểu nổi những mừng giận vui buồn của người khác”.
*’Thấu cảm’ là khả năng nhận thức và hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của người khác, luôn đặt bản thân mình vào vị trí của người khác.
Trang Duyên sửng sốt một chút.
Niềm vui và nỗi buồn trên thế gian này không hề có sự tương thông.
Có người vì đọc một quyển sách mà hai mắt đều đẫm lệ, tựa như họ đã từng trải qua những vui buồn tan hợp của từng nhân vật trong sách, bên cạnh đó cũng có người cảm thấy nó khoa trương làm lố, hoặc là khi nhắc tới sẽ cảm khái một câu, nhưng vừa xoay người là quên ngay.
Tạ Ninh chính kiểu người ở vế sau.
Cậu biết người ta khổ sở, nhưng lại không biết tại sao họ khổ sở, và họ khổ sở vì cái gì.
Trong lòng Trang Duyên hơi động, trên mặt lại bày ra vẻ tiếc hận: “Vậy là anh đây không được chiêm ngưỡng bộ dáng sợ hãi của em rồi”.
Tạ Ninh: “……”
Trang Duyên lại nói: “Anh còn tưởng là đến khi mà em bị doạ đến mức run bần bật rồi, có lẽ em sẽ rúc vào trong vòng tay của anh, còn ôm anh không chịu buông”.
Tạ Ninh hạn hán lời nhìn anh: “Rốt cuộc là mỗi ngày trong đầu anh đều suy nghĩ cái gì vậy……”
Trang Duyên nhướng mày, trả lời không chút do dự: “Nghĩ đến em đó”
Tạ Ninh hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Trang Duyên còn có chút tiếc nuối: “Nếu như em không thể cảm nhận được, vậy chơi trò này cũng coi như là lãng phí thời gian”.
Tạ Ninh mím môi: “Cũng….cũng không phải là hoàn toàn không cảm nhận được”.
Trang Duyên nâng mắt lên: “Hở?”.
“Chỉ là……rất nhạt” Tạ Ninh gian nan sắp xếp lại từ ngữ.
Trang Duyên trầm ngâm một hồi, hỏi: “Phép so sánh này có vẻ như không được ổn lắm, nếu như nói người khác là một ly nước thêm một khối đường, sau khi pha loãng ra có thể nếm được vị ngọt, còn em thì giống như là ném khối đường xuống biển?”.
Tạ Ninh ấp úng nói: “Biển cả gì đó…….cũng không nghiêm trọng tới mức đó đâu nhỉ?”.
Trang Duyên hỏi: “Vậy thì bao nhiêu nước?”.
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, do dự nói: “Một thùng?”.
Trang Duyên giơ tay, nhẹ nhàng sờ sờ lên gương mặt của Tạ Ninh, mang theo cảm xúc không thể giải thích được.
Tạ Ninh không yên lòng cử động thân thể.
Còn có vài lời mà cậu không nói ra.
Không chỉ là năng lực thấu cảm, mà ngay cả cảm xúc tình cảm của chính bản thân mình, cũng rất mỏng manh.
Mỏng manh giống như những sợi tơ sau khi thân sen bị cắt rồi kéo ra, dù nó vẫn còn đang nói lại với nhau, nhưng không biết ngày nào đó nó sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Trang Duyên thấp giọng hỏi: “Vậy còn muốn chơi không?”.
Tạ Ninh nhìn anh: “Cái gì?”.
Trang Duyên nói: “Chính là cái thực tế ảo kia…….cái gì mà trải nghiệm tình yêu ấy”.
“…….là trải nghiệm tình cảnh” Tạ Ninh chớp chớp mắt: “Không phải là anh rất hứng thú với nội dung của mấy bộ phim điện ảnh cải biên này hay sao?”.
Trang Duyên nhún vai, thản nhiên nói: “Lúc trước anh chỉ tò mò đó là bộ phim nào thôi, bất luận là 《 The Phantom of the Opera 》hay là [ Dạ bán ca thanh ] anh đều đã xem qua, chơi hay không chơi cũng đều như nhau cả thôi”.
Tạ Ninh nghiêng đầu liếc nhìn đĩa nhạc kiểu cũ, do dự.
Trang Duyên lại nói: “Thật ra nếu như đi bây giờ thì vẫn còn kịp”.
Những lời này vừa nói ra, tiếng hát trong đĩa nhạc kiểu cũ đột nhiên dừng lại, sau đó liền có nhân viên công tác dẫn bọn họ sang phòng bên cạnh.
Trang Duyên đứng lên, lại không đi theo, mà nói với Trang Duyên: “Anh nghe em”.
“Vậy thì đi thôi” Tạ Ninh do dự một hồi mới quyết định: “……Nói ra nhân viên công tác chuẩn bị cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cũng không nhất định là hai bộ phim mà tụi mình đoán”.
Trang Duyên không rõ ý vị cười cười một tiếng.
Nếu như trước khi bước vào nhà hát Tạ Ninh nhìn rõ tấm poster ngoài kia, thì có lẽ cậu sẽ không nói ra những lời như vậy.
Sự thật chứng minh suy đoán của hai người không sai, tình cảnh thực tế ảo này đúng là cải biên dựa trên [ Dạ bán ca thanh ], thậm chí tới cái tên cũng không thây đổi.
Toàn bộ đèn trong phòng tối sầm lại.
Tạ Ninh ngồi trên một cái ghế, trước mặt là một chiếc gương trang điểm toả ánh sáng trắng.
Trước khi nhân viên công tác rời đi đã đặt biệt giải thích với bọn họ, một khi đã bước vào cốt truyện thì tuyệt đối không được phép rời khỏi chiếc ghế này, cho nên Tạ Ninh ngồi thẳng lưng lên, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
Đây được gọi là thực tế ảo 4D, càng có nhiều người cho rằng nó thiên về kích thích các giác quan hơn.
Ví dụ như ánh đèn lúc sáng lúc tối, tiếng hát thanh tao bên tai, phía sau lưng như có gì đó thoáng qua tựa như tiếng gió đang rung động, khiến cho người ta không tự chủ được mà da đầu tê dại.
Chiếc ghế dựa thỉnh thoảng sẽ rung lên hai cái, khiến cho thân thể của người ngồi cũng run theo.
Có thứ gì đó nắm lấy tay cậu, Tạ Ninh theo bản năng run lên.
Sau đó cậu mới phát hiện là Trang Duyên kế bên duỗi tay qua, kéo cậu lại gần.
Tạ Ninh nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc này rồi mà anh còn muốn nắm tay”.
Giọng nói của Trang Duyên ẩn chứa ý cười: “Dù sao thì quanh đây cũng tối, mọi người sẽ không nhìn thấy đâu”.
Người tham gia vào cái trò trải nghiệm tình cảnh trừ bọn họ ra, còn có một đoàn du lịch, đại khái cũng mười mấy người.
Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có những âm thanh bàn tán, lâu lâu còn có những tiếng hét chói tai phù hợp với tình hình lúc này.
Hai người bọn họ ghé sát vào nhau nói chuyện trong cái bầu không khí quái dị này, giống như một cặp đôi yêu nhau khi xem phim không nhịn được mà khẽ thảo luận.
Dường như trên sân khấu đang diễn ra nội dung trong cốt truyện, nhưng có vẻ như Tạ Ninh không hề xem một chút nào, lực chú ý đã hoàn toàn bị Trang Duyên hấp dẫn đi mất.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ.
Có lẽ thiết bị truyền âm được cài đặt ở sau ghế, trực tiếp vang lên ở bên tai Tạ Ninh, giống hệt như người phụ nữ kia ghé vào tai cậu mà phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt da đầu Tạ Ninh tê dại.
Trang Duyên dường như là đang buồn chán, nên đặt tay của Tạ Ninh vào tay mình để thưởng thức, không chút để ý nói: “Còn nói là không sợ, tay cũng run lên rồi này”.
Tạ Ninh: “……. Cũng tạm được”.
Chiếc gương trước mặt đột nhiên sáng lên, một gương mặt bù xù tóc chậm rãi hiện ra.
Xung quanh ngay lập tức vang lên từng đợt tiếng thét chói tai.
Tạ Ninh không bị gương mặt trong gương doạ sợ, nhưng lại bị tiếng thét bên tai doạ hú hồn.
Thực ra nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện ra cái ót của người trong gương, đang chậm rãi quay lại.
Tạ Ninh thấy được gương mặt chính diện của người phụ nữ.
“Nhìn cũng bình thường thôi” Trang Duyên nhận xét.
Tạ Ninh nhìn nhìn, cũng gật gật đầu theo: “……nhìn cũng được”.
Trang Duyên nghiêng đầu, trong bóng tối mỉm cười với cậu: “Không sánh bằng em”.
Tạ Ninh: “……”
So sánh ngoại hình của cậu với ngoại hình của nữ quỷ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy quái quái.
Trang Duyên hỏi: “Em thật sự không thấy sợ à?”.
Tạ Ninh nghĩ nghĩ: “Cũng không phải là hoàn toàn không sợ, cũng có chút hiệu quả kinh dị. Chỉ là……loại kích thích dựa trên các giác quan này, chỉ cần nhắm chặt hai mắt, bịt hai lỗ tai lại, thì cảm giác kinh dị sẽ giảm bớt đi khá nhiều”.
Trang Duyên khẽ cười một tiếng.
Cốt truyện vẫn đang tiếp diễn, tất cả ánh đèn trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại.
Tất cả ánh sáng đột nhiên biến mất, kể cả ánh sáng trắng phát ra từ chiếc gương, một lần nữa quay lại trạng thái tĩnh mịch.
Dường như có một bóng trắng lướt qua trong căn phòng.
“Tạ Ninh.”
Trang Duyên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tạ Ninh theo bản năng quay đầu lại.
Một đôi tay sờ lên gương mặt cậu, sau đó cằm của cậu bị như bị nâng lên.
“Có chuyện……..” Tạ Ninh vừa mới thốt ra được hai chữ, âm thanh đột nhiên biến mất.
Trong bóng tối Trang Duyên thò đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Khoảnh khắc ấy, trái ngược hoàn toàn với sự sợ hãi mong manh.
Là tình cảm mà cậu đối với Trang Duyên mãnh liệt đến mức như muốn lan tràn trong lồng ngực.
Tình cảm ấy quá mức dữ dội, vượt qua sự nhận thức về tình cảm của cậu trước đây, ngược lại nó khiến cho cậu tay chân luống cuống.
Mà ngày hôm nay, trong bóng tối vô tận cùng những tiếng thét chói tai, cậu cùng Trang Duyên trao cho nhau nụ hôn say đắm triền miên.
Cậu giơ tay chạm lên ngực, cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội như đang văng vẳng bên tai.
Quá mạnh mẽ, cũng quá rõ ràng.
Hết thảy xung quanh cậu rút đi như thủy triều.
Điều duy nhất mà cậu có thể cảm nhận được là, Trang Duyên ngồi bên cạnh cũng giống như cậu, trái tim anh đang đập dữ dội trong lòng ngực.
…….
Mấy ngày sau lịch trình cũng bắt đầu dày đặc hơn.
Rốt cuộc thì Tạ Ninh cũng hiểu rõ ràng vì sao mà hai ngày trước Trang Duyên lại kéo cậu đi ra ngoài lén lút hẹn hò.
Bởi vì những ngày sau đó không còn thời gian cùng sức lực nữa.
Đại đa số các cảnh dân quốc đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nhìn từ đâu đến cuối đều không thấy chút mới mẻ nào.
Nhưng toàn bộ đều phải đi qua hết một lần, có khi buổi sáng vừa xem xong chỗ này, thì buổi chiều liền phải ngồi xe đến chỗ khác.
Mỗi ngày như vậy đến tối quay về khách sạn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi muốn chết, Tạ Ninh ngã người lên giường, chỉ nghĩ đến việc sau khi tắm xong phải ngủ một giấc cho thiệt là đã.
Cũng chả còn thời gian để suy nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn khác nữa.
Trang Duyên nhìn Tạ Ninh nằm ườn trên giường không muốn động đậy, đi đến bên cạnh cậu, cười khẽ: “Đi tắm trước nhé?”.
Tạ Ninh lẩm bẩm một tiếng: “Ừm”.
“Ngày mai là được về nhà rồi” Trang Duyên duỗi tay kéo cậu lại: “Đến lúc đó anh sẽ để bọn em nghỉ xả hơi mấy ngày, nghỉ ngơi cho khỏe một chút”.
Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được ngáp một cái.
Thật sự là mệt muốn chết luôn.
Đồ đạc của hai người nằm ngổn ngang trên giường, nếu như là trước kia, thì nhất định là phải thu dọn một phen, nhưng bây giờ quả thật là chẳng còn một chút sức lực nào nữa cả.
Khi Tạ Ninh đi tắm, Trang Duyên ngồi ở trên mép giường, đặt một cái notebook trên đùi, vội vàng xem xét lại những bức ảnh chụp suốt mấy ngày nay, thỉnh thoảng sẽ đánh dấu và ghi chú lại.
Điện thoại di động ở trên giường đột nhiên reo lên một tiếng.
Là một tin nhắn.
Trang Duyên không có ý định nhúng tay vào những việc riêng tư của Tạ Ninh, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi trả lại.
Ánh mắt đột nhiên khựng lại.
Trên thanh thông báo hiển thị người gửi, bảy chữ [ Bác sĩ tâm lý: Quý Văn Bân ] cực kỳ gây chú ý.
Trang Duyên theo bản năng mà nhìn về phía phòng, ánh mắt hơi tối lại.
Từ trước cho đến nay Tạ Ninh chưa bao giờ đề cập tới chuyện bác sĩ tâm lý với anh.
Anh đem điện thoại đặt trở lại giường, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ cái tên Quý Văn Bân này.
Bác sĩ tâm lý……
Sau khi tắm xong Tạ Ninh bước ra ngoài, nhìn thấy Trang Duyên đang đứng ở trước cửa sổ duy nhất trong phòng, trên tay còn đang kẹp một điếu thuốc cháy gần hết.
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Ninh một cái, dập tắt điếu thuốc, giật giật khóe miệng: “Xin lỗi, anh không nhịn được, nên hút một điếu”.
Tuy rằng đang cười, nhưng không hiểu sao Tạ Ninh lại cảm thấy trong ánh mắt anh không hề có ý cười.
“Có chuyện gì rồi sao?” Tạ Ninh khó hiểu, cậu cảm thấy Trang Duyên lúc này có chút gì đó không được ổn lắm.
Là vì nghiện thuốc lá sao?
Trang Duyên hít sâu một hơi: “Không có gì đâu em, có lẽ hai ngày nay mệt quá ấy mà”.
Tạ Ninh không hề nghi ngờ anh: “À”.
Trang Duyên nhìn vào đôi mắt cậu, cầm lấy quần áo đặt trên ghế, nhấc chân đi vào phòng tắm: “Anh đi tắm một cái”.
Tạ Ninh gật gật đầu, vừa mới tắm xong, cậu liền trèo lên giường nằm với một cơ thể vô cùng thoải mái.
Trong điện thoại có một tin nhắn mới, cuối cùng thì cậu cũng hẹn gặp được bác sĩ Quý, hai bên đều có thời gian rảnh.
Vẻ mặt Tạ Ninh lạnh nhạt đọc tin nhắn, rồi trả lời.
[ Hai giờ chiều thứ bảy tuần này, tôi sẽ đến đúng giờ ]