Chương 38: Tham quan dân quốc
- Trang Chủ
- Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn - Cung Thập Nhất
- Chương 38: Tham quan dân quốc
Tạ Ninh gật gật đầu, chần chừ một chút sau đó lại khuyên nhủ một câu: “……Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu”.
Trang Duyên rũ mắt xuống: “Ừm”.
Nghe xong những lời nói này, Trang Duyên ngay lập tức vứt luôn cái ý định muốn hút thuốc.
Anh đi ra ngoài hứng gió lạnh một hồi, sau đó xoay người gõ cửa phòng Triệu Dương ở cách vách.
Triệu Dương cùng với Vương Tiệm Tiệm ở cùng một phòng, vừa nhìn thấy anh liền sửng sốt.
Vương Tiệm Tiệm có cái miệng hơi tiện, không nhịn được nói: “Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, cậu còn chạy qua chỗ của bọn này làm méo gì”.
Trang Duyên lạnh lùng nhìn hắn: “Bớt nói nhảm lại”.
Thấy anh trực tiếp bước vào nhà rồi ngồi xuống trước cái bàn, một bộ dáng muốn ở lại lâu dài, Triệu Dương cùng với Vương Tiệm Tiệm không nhịn được liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đừng có nói là cậu……chọc ghẹo người ta tới mức nổi giận, nên bị tống cổ ra ngoài đó nha?”.
Trang Duyên nhíu mày: “Trong đầu của mấy người rốt cuộc là chứa giống gì trong đó vậy? Tôi đến đây tìm hai người là vì có chuyện quan trọng”.
Triệu Dương ngồi ở mép giường, nghe vậy lập tức thẳng eo lên: “Chuyện quan trọng gì?”.
Trang Duyên mặt không biểu cảm nói: “Kịch bản phân cảnh tôi viết cũng gần xong rồi, tới đây tìm các cậu thảo luận một chút”.
Vương Tiệm Tiệm nhìn hai tay anh trống trơn, hỏi: “Vậy……. kịch bản đâu?”.
Trang Duyên nín lặng vài giây, cực kỳ không biết xấu hổ nói: “Quên rồi”.
Triệu Dương and vương dần dần: “……”
Còn nói là không phải bị đuổi ra ngoài cơ đấy!
Trang đại đạo diễn mặt không đổi sắc mở laptop của Triệu Dương ra.
Vương Tiệm Tiệm nhức nhức cái đầu ôm cái trán: “Chúng ta rốt cuộc là cái số mệnh gì, tối hù tối mịt rồi còn bị bắt tăng ca nữa”.
Trang Duyên hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng thì nói lảm nhảm, nhưng một bên thì dựng hai cái tai lên, nghe ngóng động tĩnh bên cách vách.
Cách âm của khách sạn 5 sao cũng khá tốt, Trang Duyên chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nước, như ẩn như hiện, cũng không biết có phải là do anh bị ảo giác hay không.
Anh nhịn không được lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, nhưng sợ mùi khói thuốc sẽ bám lại trên người, trở về sẽ khiến cho Tạ Ninh thấy không thoải mái, anh không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng để đỡ thèm, nhưng như vậy lại có khí chất của một lãng tử cà lơ phất phơ.
Triệu Dương chọt chọt túi áo của anh: “Có mang thuốc lá thì chia sẻ anh em hai điếu đi chớ, muốn hưởng thụ một mình à”.
Trang Duyên hất cái tay hắn ra: “Cậu muốn hút cũng được, nhưng đợi tôi đi rồi muốn hút gì thì hút”.
Vương Tiệm Tiệm lưu manh cười cười: “Làm sao đấy, cậu sợ trên người có mùi thuốc lá, buổi tối quay về lại bị bảo bối nhỏ nhà cậu đuổi ra ngoài hả?”
Trang Duyên: “Mấy cậu cũng hút ít thôi, không tốt cho thân thể đâu”.
Triệu Dương hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: “Cái quỷ quái gì vậy?”
Vương Tiệm Tiệm cà khịa nói: “Người hút thuốc lão làng như cậu cũng có một ngày khuyên người ta hút ít thuốc á?”
Trang Duyên nhìn bọn họ vài giây, dùng một giọng điệu hết sức kì diệu nói: “Thôi quên đi, cái loại người không được ai quan tâm như mấy cậu hiển nhiên là sẽ không hiểu được”.
Triệu Dương and vương dần dần: “……”
Trang Duyên cố chấp nán lại trong phòng họ một lúc lâu, tính toán thời gian Tạ Ninh tắm rửa xong, lại ở thêm một hồi, sau đó mới đứng dậy cáo từ.
Tiễn được cái vị tôn Phật này đi, Triệu Dương cùng Vương Tiệm Tiệm không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời điểm quay lại, Tạ Ninh đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi, nằm ở trên giường xem điện thoại.
Ánh mắt của Trang Duyên thoáng lướt qua đường cong xinh đẹp trên lưng cậu, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh hút thuốc lâu quá vậy?”
“Không có hút” Trang Duyên nói: “Lúc nãy nhớ ra vài chuyện, nên đi tìm bọn Triệu Dương thảo luận chuyện kịch bản”.
Tạ Ninh chớp chớp mắt: “À”.
Trang Duyên cởi áo khoác ra treo lên giá treo quần áo, không dám nhìn cậu nhiều: “Vậy cũng đi tắm rửa đây, em ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ bận rộn lắm đấy”.
Sáng sớm ngày mai bọn họ phải ngồi xe đi đến Chiết Giang, mấy ngày này phải đi xem tất cả các cảnh, lại thảo luận xem cái nào có thể trực tiếp dùng, cái nào cần phải chỉnh sửa, cái nào cần phải dựng lại từ đầu.
Cho dù Trang Duyên có suy nghĩ miên man hay tưởng tượng phong phú đến đâu đi nữa, thì trên thực tế cũng không thể nào có thời gian để thực hiện.
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại, mất nửa ngày Tạ Ninh mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngơ ngác ngác nhìn điện thoại.
Trong phòng quá yên tĩnh, cũng vì thế mà âm thanh trong phòng tắm mới cực kỳ rõ ràng.
Tạ Ninh nhịn không được bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến…….Trang Duyên trong phòng tắm.
Dáng người của Trang Duyên rất tốt, mỗi lần được anh ôm vào lòng, Tạ Ninh đều có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên bờ vai và lồng ngực rộng lớn của anh.
Tiếng nước truyền ra ngoài, Tạ Ninh chớp chớp mắt, suy nghĩ lại bị thay đổi sang chỗ khác.
Trang Duyên khỏa thân……..
Cậu lập tức đỏ mặt, nhanh chóng xốc chăn lên chui tọt vào trong ổ chăn, giống hệt như chú hamster đang cuộn mình lại.
Sợ Trang Duyên ra ngoài sẽ thấy bộ dáng xấu hổ muốn chết này của mình, Tạ Ninh tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ với ánh sáng mờ nhạt trên đầu giường.
Trong ánh sáng mờ nhạt như thế này, hẳn là sẽ không nhìn thấy sắc mặt của cậu đâu.
Tạ Ninh tự lừa mình dối người nghĩ như vậy, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nào ngờ sau khi chìm vào bóng tối, thính giác lại càng thêm nhạy bén, tiếng nước chảy róc rách như vang vọng bên tai cậu.
Phòng tắm đó cậu mới vừa sử dụng qua, nên có thể dễ dàng tưởng tượng ra được hình ảnh của Trang Duyên ở trong đó.
Làn nước trên vòi sen phun xuống, dòng nước từ trên cổ của người đàn ông, lướt qua khuôn ngực rắn chắc, sau đó chảy xuôi xuống bụng nhỏ.
Không biết là Trang Duyên có cơ bụng hay không, thoạt nhìn hẳn là có, chỉ là không biết có mấy khối.
Tạ Ninh cũng là đàn ông, đối với những người có cơ bụng đều cực kỳ ngưỡng mộ.
Từ bụng nhỏ nhìn xuống chút nữa…..
Đột nhiên Tạ Ninh lấy chăn trùm lên đầu.
Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy aaaaaaaaa!!!!!
Ngay cái lúc mà cậu chuẩn bị đem bản thân làm ngộp thở ở trong chăn, thì tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.
Tạ Ninh nhanh chóng thò đầu ra ngoài, bày ra bộ dáng bản thân cái gì cũng chưa có làm.
Sau khi Trang Duyên tắm rửa xong đi ra ngoài, đã thấy Tạ Ninh nằm một bên trên giường, nằm không nhúc nhích như một đứa bé ngoan, có vẻ là đã ngủ rồi.
Anh theo bản năng thả nhẹ bước chân, lúc đến gần mới thấy, hai mắt Tạ Ninh vẫn còn đang mở, nhìn thấy anh liền chớp chớp mắt.
Trên người Trang Duyên vẫn còn mang theo hơi nước, trên cổ còn một chút nước chưa lau khô, chảy xuống xương quai xanh, cuối cùng trượt vào trong cổ áo.
Không biết có phải là do tâm lý tác động hay không, Tạ Ninh chỉ cảm thấy Trang Duyên dưới ánh đèn mờ nhạt ảm đạm như thế này, lại tràn ngập sắc khí cũng khí chất xâm lược mãnh liệt.
Trái tim Tạ Ninh đột nhiên nhảy lên hai cái, rất muốn đem bản thân từ đầu đến chân đều nhét ở trong ổ chăn.
Trang Duyên thấy tóc cậu có chút rối, duỗi tay gạt gạt ra, hỏi: “Muốn ngủ à?”.
Tạ Ninh cứng đờ, hơi do dự gật gật đầu: “Ừm”.
Cũng may là Trang Duyên không nhìn cậu nhiều lắm, chỉ là thoáng lướt qua rồi dời tầm mắt sang chỗ khác, nhanh chóng thu tay lại, rồi đi vòng qua nửa giường bên kia, nghiêng người nằm lên.
Tạ Ninh cảm thấy nửa giường bị lõm xuống.
Một giây sau, cậu cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Trang Duyên truyền đến, hoà lẫn với hơi nước nhàn nhạt, như một cơn cuồng phong quét qua như xâm lược tàn sát bừa bãi.
Cả người Tạ Ninh đều mềm nhũn.
Cả hai người đều sử dụng sữa tắm do khách sạn cung cấp, mùi hương tươi mat mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng hoà quyện vào nhau, thật khó để phân biệt của anh hay của tôi.
Tạ Ninh nhắm mắt lại một hồi, cảm giác hô hấp nặng nề bên tai dần dần nhẹ hẳn đi.
Cậu cũng từng chút từng chút thả lỏng, ý thức dần dần mơ hồ, giống như đêm khuya yên tĩnh này, chậm rãi chìm vào trong bóng tối.
Ngay lúc mà cậu sắp ngủ, Trang Duyên đột nhiên đưa tay ra, ôm ngang eo của cậu, rồi kéo nhẹ một cái.
Tạ Ninh:!!!
Sau khi choáng váng rất nhỏ qua đi, cậu cũng phục hồi tinh thần lại, cơ thể đã bị Trang Duyên gắt gao ôm chặt vào trong lòng.
Tạ Ninh ngừng thở, theo bản năng muốn trốn một chút.
Đỉnh đầu vang lên âm thanh khàn khàn nặng nề của Trang Duyên: “Đừng có quậy nào, mau ngủ sớm đi, sáng mai còn phải ra ngoài nữa đó”.
****
Sau khi đến thăm một chuyến ở phố Minh Quốc, đi một vòng tham quan, cảm giác cũng không có gì mới mẻ.
Ngày hôm qua đi đến phim trường Chedun cũng coi như là du lịch, sau đó đến phim trường hoành điếm bến thượng hải, phát hiện đại đa số các cảnh hầu như cũng khác mấy, hiệu quả của công tác lấy cảnh cũng vượt trội hơn.
Tết nguyên đán vừa kết qua không lâu, cũng không có quá nhiều đoàn làm phim, nhân viên công tác đón bọn họ vào hội trường, hỏi bọn họ có muốn tham gia hoạt động du lịch đặc sắc trong dịp Tết âm lịch hay không.
Vương Tiệm Tiệm tò mò gõ gõ vào cái kệ thủy tinh: “Hoạt động gì vậy?”.
“Chính là thay đổi trang phục của thời kỳ dân quốc sau đó đi tham quan một Thượng Hải cũ* xa hoa sang trọng, nó sẽ mang đến cho mọi người một cảm giác tuyệt vời về sự thay đổi thời đại cũng như cảm giác nhập vai, phảng phất như là xuyên qua thời không đến với dân quốc trăm năm trước”.
*Thập lý dương tràng 十里洋场: ý chỉ một khu vực rộng lớn, khu tô giới cũ của Thượng Hải được gọi là chợ nước ngoài vì có nhiều người nước ngoài và hàng hoá nước ngoài, sau đó câu này dùng để chỉ Thượng Hải cũ hoặc là để chỉ một thị trường thịnh vượng. Hay nói theo cách khác là: khắp nơi đều là người Tây.
Trang Duyên không có ý kiến gì, Vương Tiệm Tiệm cùng với Triệu Dương cảm thấy cũng hứng thú, liền kéo bọn họ đi thay đổi trang phục.
Tạ Ninh vốn không có ý định tham gia, nên tìm đến một cái ghế trống ngồi xuống nghỉ ngơi, một lúc sau liền nhìn thấy Trang Duyên cầm một bộ quần áo đi đến chỗ cậu.
Anh nhướng mày cười cười: “Anh chọn cho em một bộ này, đi thay xem thử xem?”.
Tạ Ninh có hơi do dự.
Trang Duyên: “Cảm nhận một chút về trang phục thời dân quốc đi? Tạo hình vai chính trong phim điện ảnh của anh còn cần có em kiểm tra nữa đó”.
Tạ Ninh nhìn thoáng qua bộ trang phục trong tay anh, hình như là một bộ âu phục, cậu nghĩ nghĩ, duỗi tay nhận lấy: “Được”.
Trang Duyên chọn cho cậu một bộ âu phục trắng viền đen, có áo sơ mi ở bên trong, có đầy đủ áo vest cùng cà vạt, mặt vào trái lại sẽ không thấy lạnh.
Vương Tiệm Tiệm cùng với Triệu Dương mặc trường bào [1] và mã quái [2], Tạ Ninh thoáng liếc mắt nhìn qua, thấy có hơi thất vọng, kiểu này không hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Trang Duyên là người cuối cùng bước ra, Tạ Ninh ngẩn đầu lên nhìn anh, không kịp đề phòng liền sửng sốt.
Trang phục mà anh mặc là một bộ quân trang.
Một khí thế sắc bén tựa như lưỡi kiếm đang đến ngay trước mặt, Tạ Ninh theo bản năng ngừng thở.
Gương mặt của Trang Duyên có góc cạnh
sâu sắc, đường nét rõ ràng, cho dù có mặc áo khoát thì cũng sinh ra khí chất sắc bén áp bức người ta.
Sau khi anh khoát lên mình bộ quân trang này, bờ vai cứng cỏi, vòng eo săn chắc, còn có đôi chân dài thẳng tắp………mặt mày tuấn lãng dưới một thân trang phục này toát ra một sức hấp dẫn vô hạn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế xâm lược mãnh liệt.
Khí chất cường đại, hormone bùng nổ, đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ!
Từ sâu trong nội tâm Tạ Ninh không thể nhịn được phải thốt ra một tiếng “ĐM*”
*Raw là Ngoạ tào [臥槽] nha mấy chế!
Bây giờ trong lòng cậu như có một con nai, đang tưng tưng tưng nhảy nhót không ngừng.
“Cậu con mẹ nó đẹp trai vãi!” Triệu Dương đần mặt ra một hồi, không nhịn được phải mắng một câu thô tục: “Cậu còn mặc quân trang nữa chứ, sao bọn tôi sống nổi đây”.
Vương Tiệm Tiệm cúi đầu nhìn trường bào trên người mình, càng nhìn càng thấy bực mình: “Huynh đệ à cậu đây là gian lận đó, tôi còn không biết ở đây có quân trang, không chịu đâu tôi cũng muốn đổi một bộ”.
Trang Duyên nhướng mày: “Quần áo thì cũng phải tùy người mặc, cậu mà mặc thì……….”
Vương Tiệm Tiệm nổi quạo: “Tôi mặc thì làm sao nào!”.
Triệu Dương cũng nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ cậu vẫn có thể nói là cậu ấy dựa vào trang phục, nếu như cậu mặc quân phục rồi mà còn bị so sánh tệ hơn, thì lúc đó không còn tìm được lí do nào nữa đâu nha bạn ơi”.
Vương Tiệm Tiệm: “…….”
Trang Duyên không thèm để ý đến bọn họ, đi đến trước mặt Trang Duyên.
Tạ Ninh ngơ ngác nhìn anh.
“Rất đẹp” Trang Duyên nhận xét nói: “Ánh mắt của anh quả nhiên không tồi, em mặc bộ này, vừa xinh đẹp lại quyến rũ, giống hệt như là một vị thiếu gia xuất thân hào môn”.
Anh vừa nói vừa đưa tay ra, chỉnh sửa lại chiếc nơ trên cổ Tạ Ninh.
Tạ Ninh chớp chớp mắt, chậm rãi đỏ mặt.
“Anh cũng vậy” Cậu nói: “Rất đẹp trai”.
Trang Duyên cong khóe môi lên: “Đó là đương nhiên”.
Tạ Ninh: “……” Cái khứa này vẫn trước sau như một siêu cấp tự luyến.
Mặc các kiểu trang phục cũ xưa, đoàn người xếp hàng lên xe điện có đường ray, trái lại có vài phần ý nhị* trong thời kỳ dân quốc.
*có nhiều ý nghĩa, nhưng kín đáo, tế nhị.
Lúc Trang Duyên ngồi xuống bên cạnh cậu, hô hấp của Tạ Ninh khựng lại mấy giây, theo sau đó cậu hơi nghiêng người đi, ghé vào bên cửa sổ làm bộ như là đang ngắm các loại cửa hiệu lâu đời ở hai bên đường phố.
Khí thế trên người Trang Duyên quả thật quá mức mạnh mẽ.
Cậu, cậu hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Trang Duyên thấy cậu nằm bò ra, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, hỏi: “Không thoải mái hả em? Có phải là ngôi xe nên khó chịu không?”.
Tạ Ninh lắc lắc đầu.
Xe điện chạy trên đường ray nên hay bị lay động, người ngồi trên xe cũng bị lắc qua lắc lại theo, Trang Duyên ngồi sát cậu, đùi của anh thỉnh thoảng đụng trúng đùi cậu, cả hai cách một lớp quần mà dính sát nhau.
Vải dùng để may quân trang cũng không được dày lắm, trên bắp đùi truyền đến cảm giác ấm ấm khiến cho mặt của Tạ Ninh cũng nóng theo.
Cậu không được tự nhiên nên muốn dịch người ra một chút, lại sợ động tác nhìn quá miễn cưỡng, khiến cho Trang Duyên nhìn ra được cái gì đó.
Cậu nghĩ bây giờ chắc gương mặt cậu đang đỏ một cách mất tự nhiên.
Sau đó Trang Duyên nâng tay lên, sờ lên trán của cậu, sau một hồi lâu mới nghi hoặc thu tay lại: “Không nóng lắm, không có phát sốt”.
Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi không có bị bệnh đâu”.
Trang Duyên lười biếng lên tiếng, nói: “Nếu em thấy không thoải mái thì phải nói với anh, lịch trình kế tiếp sẽ rất dày đặc, còn có nhiều chỗ phải đến xem qua, anh sẽ cố gắng điều chỉnh thời gian cho thong thả một chút, đi xong một nơi, ít nhất cũng phải để cho em nghỉ ngơi một đêm”.
Tạ Ninh vội vàng nói: “Anh không cần điều chỉnh lịch trình vì tôi đâu, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu của anh là được rồi”.
Trang Duyên quay đầu cười nói: “Anh làm cái này không phải là vì em, mà là vì chính mình”.
Tạ Ninh nghi hoặc: “Anh thấy không thoải mái hả?”.
Trang Duyên cười cười, chậm rãi nói: “Lỡ như bắt em làm việc tới mức đổ bệnh, thì anh sẽ đau lòng chết mất”.
Tạ Ninh: “……”
Trang Duyên thấy cậu quay đầu đi, không nói tiếng nào, biết cậu đang ngại ngùng, liền nói sang chuyện khác: “Thật ra ở đây còn có xe kéo, anh vốn định cùng em ngồi chung một chiếc xem sao, đáng tiếc xe kéo nhỏ quá, chỉ có thể chứa một người trưởng thành mà thôi”.
Giọng điệu của anh tiếc nuối, Tạ Ninh tưởng tượng cậu và Trang Duyên cùng nhau chen chúc trong một cái xe kéo.
Xe kéo không đủ rộng rãi, hai người đàn ông trưởng thành ngôi lên, nhất định phải ngồi sát vào nhau, hơn phân nửa thân thể phải dán vào nhau.
Người đàn ông mặc quân trang vòng tay ra sau lưng, thoạt nhìn như đang ôm tiểu thiếu gia vào trong lồng ngực.
Bánh xe đột nhiên cán phải viên đá, thân xe rung lên, cơ thể của tiểu thiếu gia hơi nghiêng một cái, cả người đâm sầm vào lồng ngực của người đàn ông mặc quân trang.
……
Cậu một bên tưởng tượng, Trang Duyên bên kia cũng cực kỳ hối hận nói: “Sau đó anh lại suy nghĩ một chút, trước tiên hỏi thử người kéo xe xem, có thể đồng ý để cho em ngồi trên đùi của anh hay không”.
“…..”
Mặt Tạ Ninh lập tức đỏ bừng.
Trang Duyên thò đầu nhìn qua, cười cười nói: “Anh phát hiện ra rồi nha, mặt của em không phải đỏ do phát sốt, mà là do thẹn thùng nên mới đỏ”.
Tạ Ninh lập tức lùi ra xa như bị điện giật, cách xa cái đùi của anh ra.
Trang Duyên bật cười: “Trốn cái gì mà trốn, bây giờ anh còn chưa bắt em ngồi lên đùi anh mà”.
Tạ Ninh đỏ từ mặt lan xuống cổ: “Vậy anh còn nói ra ngoài miệng làm gì!”.
Trang Duyên không chút để ý cười cười: “Ở hiện thực thì không ngồi được, chẳng lẽ anh nói mồm cho đỡ thèm cũng hổng được luôn hả?”
Anh duỗi tay muốn kéo Tạ Ninh lại, lúc này xe điện đột nhiên dừng lại, Tạ Ninh theo quán tính, theo hướng Trang Duyên lôi kéo mà ngã vào.
Cứ như vậy tiểu thiếu gia liền ngã vào vòng tay của anh.
Trang Duyên theo bản năng ôm eo cậu lại, dùng cánh tay ôm chặt cậu vào lồng ngực mình, đề phòng cậu bị ngã xuống.
Tay của Tạ Ninh vừa vặn chống ở trước ngực anh, cách một lớp vải không đủ dày, có thể cảm nhận được cơ bắp cường tráng ẩn sau lớp quân trang.
Quanh người của Trang Duyên tràn ngập
hormone của giống đực, đầu óc của Tạ Ninh ngay lập tức trống rỗng.
Tưởng tượng ngồi trên đùi của Trang Duyên không thực hiện được, nhưng đến lượt Tạ Ninh tưởng tượng, lại trời xui đất khiến thế nào mà trở thành sự thật luôn.
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ -tiểu thiếu gia- Ninh ( tưởng tượng) cùng lắm thì chỉ ôm thôi.
Trang -đại quân phiệt- Duyên ( tưởng tượng) ngồi trên đùi.
Sự thật chứng minh, tưởng tượng của Trang Trang lưu manh nhất.
Nhưng!
Tưởng tượng của Ninh Ninh mới trở thành sự thật nha.
Đại quân phiệt × tiểu thiếu gia play có phải là rất mlem đúng hông ~~~
*******
[1] Trường bào:
[2] Mã quái: