Chương 24 - Xoa đầu
Khi Giản Linh nói “Hôn em” môi hơi cong lên, hất cằm chờ La Nhất Mộ lại đây, cứ như chắc chắn La Nhất Mộ sẽ hôn nàng.
Bộ dạng của nàng kỳ thực rất buồn cười, đặc biệt là mặt còn dán cái băng
gạc. Thế nhưng La Nhất Mộ nhìn nàng, đầu mày giật giật, vậy mà không tự
chủ được tiến lên nửa bước. Một giây, La Nhất Mộ thật sự muốn nhân lúc
kích động đè nàng lên bồn rửa tay, hôn cho nàng không thở nổi, để xem
đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia có còn nói những lời tán tỉnh được không.
Nhưng La Nhất Mộ lại thấy ánh mắt ngứa đòn của nàng, hôn cái gì, trông
cái bộ tịch cà lơ phất phơ này La Nhất Mộ chỉ muốn cốc một cái vào đỉnh
đầu, chỉ là cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xuống tay.
Hôn cũng
không được đánh cũng không xong, La Nhất Mộ quyết định không để ý, rửa
tay sạch sẽ rồi rút hai tờ khăn giấy lau khô, ôm nàng về phòng.
Lúc cô khom lưng đặt người lên giường thì đột nhiên nghe được một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Ùng ục.
Là phát ra từ bụng Giản Linh.
La Nhất Mộ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Giản Linh.
Lúc này Giản Linh thật sự ngại. Tuy nàng không đàng hoàng nhưng cũng biết
rằng ở trước mặt người khác nhất định phải chú ý hình tượng, đặc biệt
người này còn là người mình thích, càng phải để ý thể diện. Thật sự là
buổi tối nàng sốt ruột đi tìm La Nhất Mộ, không rảnh ăn cơm, uống hộp
sữa bò lót bụng nhưng không ăn thua gì. Giờ đã hơn hai giờ sáng, hộp sữa bò Giản Linh uống năm tiếng trước đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, kỳ thực
lúc ở bệnh viện cơn đói đã kéo tới nhưng Giản Linh ngại nên không nói.
Hơn nữa khi ấy La Nhất Mộ đang giận, Giản Linh không dám chọc cô, đành
nhịn tới bây giờ, vốn muốn chờ La Nhất Mộ đi sẽ tìm đồ ăn lót dạ. Ai ngờ nó không đồng ý, thời khắc quan trọng giở chứng, làm mất mặt nàng trước người nàng thích.
Đúng là không chịu thua. Giản Linh đỏ
cả mặt cúi thấp đầu oán thầm cái bụng, nó như cự cãi nàng, lại vang lên
một tiếng rõ ràng hơn cả tiếng hồi nãy. Nàng ngại đến nỗi sắp vùi đầu
vào trong cổ, hoàn toàn không dám nhìn La Nhất Mộ. Tiêu đời, mất hết
hình tượng rồi, chắc lúc này chị ấy ghét mình lắm, nói không chừng đã
xem mình như thùng cơm, sau này sao dám xuất hiện trước mặt chị ấy nữa?
Sao dám theo đuổi chị ấy nữa?
Giản Linh cúi đầu cực thấp,
thấp đến mức La Nhất Mộ không thấy mặt nàng, chỉ có thể thấy hai cái
xoáy trên đỉnh đầu le ngoe sợi tím của nàng. La Nhất Mộ đột nhiên nhớ
đến câu nói cô nghe được ở đâu đó, người có hai xoáy đều không thể ngồi
im. Cô nghĩ, Giản Linh đúng là có tính cách này. La Nhất Mộ lại nhìn tai Giản Linh, đã đỏ chót, từ tai đến dái tai đều nổi màu đỏ, bên tai và cổ cũng vậy. Nàng vùi đầu rất thấp nên cần cổ cong thành một đường đẹp đẽ, toàn bộ bại lộ dưới mí mắt La Nhất Mộ, xấu hổ đến mức cổ ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên La Nhất Mộ thấy dáng vẻ này của Giản Linh, chợt cảm
thấy mới mẻ. Nằm mơ cũng chẳng ngờ hạng người không cần mặt mũi như nàng sẽ đỏ mặt vì mấy chuyện nhỏ này. Giản Linh như một loại khoáng sản chưa từng được khai thác, luôn khiến La Nhất Mộ phát hiện những mặt sinh
động mà thú vị trong lúc vô tình, cứ như đào vàng, mãi không biết mệt.
La Nhất Mộ trông đỉnh đầu của Giản Linh, nín cười, khoé môi khẽ cong khó
nhận ra, mặt mày cũng dịu dàng hơn nhiều. Cô nhớ tới con Samoyed trước
kia mình nuôi, khi phạm lỗi cũng giống vậy, ngồi trước mặt mình không
nhúc nhích, đầu cúi thấp, đuôi đặt trên đất không nhúc nhích nhìn rất
đáng thương, luôn khiến lòng người mềm mại. Dù nó phạm lỗi tày trời cũng chẳng nỡ khiển trách, chỉ có thể thở dài sờ sờ đầu của nó.
Một ý nghĩ nảy lên, La Nhất Mộ bỗng nhiên rất muốn xoa đầu Giản Linh, thử xem mái đầu ngắn cúi thấp kia có mềm mại như tưởng tượng của mình không.
Tâm trí vừa bốc lên ý niệm đó, tay đã không thể khống chế đưa lên, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu Giản Linh sờ sờ.
Còn mềm mại hơn cả tưởng tượng, tóc ngắn như vậy nhưng lại mượt mà đến bất
ngờ, cảm giác còn tốt hơn tơ lụa cao cấp nhất. La Nhất Mộ có hơi nghiện, sờ hăng say không nỡ buông tay.
Giản Linh: “…” Coi người ta là cún à!?
Chỉ là…
Thoải mái quá. Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, dịu dàng đến mức làm Giản Linh muốn khóc. Giản Linh cúi đầu, chủ động cọ vào tay La Nhất Mộ.
Thoải mái quá, sờ nữa đi, ở chỗ đó. La Nhất Mộ quá nhẹ nhàng, Giản Linh bất
mãn quệt miệng, gáy cũng sượt qua lòng bàn tay La Nhất Mộ để cô sờ,
thích ý đến mức nheo mắt, suýt chút hé miệng vui vẻ đưa đầu lưỡi ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ được người khác xoa đầu lại là một việc vui thích đến thế.
Trong gian phòng nhỏ chỉ có chiếc giường đơn và một
cái tủ quần áo, bầu không khí tốt chưa từng có, không gian tràn ngập hơi ấm khiến người ta sung sướng như chếnh say.
“Đói không?” La Nhất Mộ dịu dàng hỏi, liên tục sờ đầu Giản Linh, năm ngón tay cắm vào tóc nàng chải vuốt sợi tóc ngổn ngang.
“Ừm.” Giản Linh sượt lòng bàn tay La Nhất Mộ, gật gù.
“Tôi đi làm chút đồ ăn.” La Nhất Mộ chỉnh tóc cho nàng rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Xúc cảm trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, trái tim cũng hụt hẫng theo. Đôi
mắt Giản Linh trở nên ảm đạm, một tiếng nghẹn ngào bất mãn nho nhỏ bật
ra từ cổ họng. La Nhất Mộ quay lưng với nàng, nghe được âm thanh này mà
không nhịn được cười.
Kỳ thực lúc Giản Linh không ba hoa thì vẫn rất đáng yêu.
…
Giản Linh là một cô gái mười ngón tay không dính nước xuân, gọi thức ăn
ngoài được thì chắc chắn không nấu cơm, kỹ năng sinh hoạt thuần thục
nhất là làm mì và trứng gà luộc, là cái loại mì sợi nở dưới nước sôi,
đập một quả trứng gà, sau đó thêm gia vị rồi bưng lên bàn ăn liền. Tủ
lạnh của nàng rỗng tuếch, chỉ còn nửa túi bánh mì lát và mấy quả trứng,
còn có hộp sữa bò còn nửa. La Nhất Mộ cau mày nghĩ, trên trang cá nhân
nhìn Giản Linh như một người rất khỏe khắn, thích vận động, tại sao
ngoài đời thực lại lôi thôi lười nhác như vậy? Lúc trước cô chỉ nghe nói đa số người ở ngoài đời khác hoàn toàn với trên mạng, trước giờ không
để trong lòng, hôm nay cuối cùng được gặp.
La Nhất Mộ suy nghĩ
chốc lát rồi rán hai miếng bánh mì và chiên một cái trứng, lại hâm nóng
nửa ly sữa bò cho Giản Linh. Giản Linh nằm trong phòng ngủ không làm gì
cả, chỉ yên lặng nghe tiếng trứng chiên xì xèo từ phòng bếp truyền đến,
còn có mùi khói dầu nhàn nhạt, mắt phủ một lớp sương mù.
Từ sau
khi cha nàng qua đời, căn bếp kia liền bị bỏ không. Sinh thời cha hay
nấu cơm cho nàng, khi còn bé nàng rất kén ăn, đặc biệt là không thích ăn rau quả, cha vì muốn nàng ăn nhiều rau quả mà cố gắng hết lòng, nghĩ ra đủ trò dụ nàng. Sau đó nàng lớn hơn một chút, phản nghịch, còn phá
phách nữa, hay gây chuyện đánh nhau với người bên ngoài, thường thường
vác một thân đầy vết thương về nhà, quần áo cũng rách bươm. Dù nàng về
muộn cỡ nào, cha luôn luôn bật đèn sáng chờ nàng, cơm nước thơm phức bày sẵn trên bàn.
Khi ấy Giản Linh không hiểu chuyện, luôn chê
trách cha vừa yếu đuối vừa lề mề, chỉ có thể làm mấy việc như nấu cơm
giặt quần áo. Cha người khác là thần bảo hộ của con gái, cha nàng thì
lúc nào cũng như một bà mẹ già. Chăm lo nàng ăn mặc, nhưng lúc nàng bị
những đứa nhóc khác cười nhạo “Mẹ sinh nhưng không nuôi”, hoặc là sau
khi ẩu đả trở về mách cha, cha chỉ nói: “Không được đánh nhau, A Linh
phải kết bạn nhiều, không thể đánh nhau.” Cha của Giản Linh bảo vệ không được nàng, vì thế Giản Linh phải bảo vệ chính mình. Người khác mắng
nàng thì nàng đánh lại, đánh cho chúng nó phục thì sẽ không dám mở miệng nữa. Vì chuyện đánh nhau này mà cha nàng phải bồi thường biết bao lần,
thường xuyên có phụ huynh dẫn đứa nhỏ sưng mặt sưng mũi đến mắng vốn,
nói là Giản Linh đánh, ông ấy chỉ có thể khom lưng cúc cung nói xin lỗi.
Giản Linh trốn sau lưng ông cười lạnh, lớn tiếng phản bác, “Sao bà không hỏi lý do tại sao con trai bà phải chịu đòn? Nó mắng tôi là con của đồ
điếm, bà nghe xem có phải tiếng người không? Nói tôi mất dạy, tôi thấy
con trai mấy người mới mất dạy, lớn lên làm một thằng tội phạm bị gông
đầu!” Mấy vị phụ huynh kia đuối lý, cuối cùng chỉ có thể tức tối bỏ đi,
mà cha nàng thì chỉ nói: “Dù gì đi nữa thì đánh người là không đúng. A
Linh không nên đánh người.” Giản Linh vô cùng khinh thường ông ấy, mắng: “Lúc chúng nó đánh tôi sao ông không nói đi? Thảo nào mẹ tôi bỏ ông, đồ nhu nhược!” Cha nghe vậy mặt trắng bệch, môi run rẩy, chẳng thốt được
một câu.
Mãi về sau, khi cha qua đời, Giản Linh mới thấy hối hận.
Ung thư gan thời kì cuối.
Kỳ thực bệnh này có thể chữa, chỉ là phải bỏ một số tiền lớn, nhưng nhà
Giản Linh không có tiền tiết kiệm, phần lớn số tiền quán Internet kiếm
được đều bị cha đem đi trả nợ cho Hách Tâm Nghi. Nếu muốn chữa bệnh thì
chỉ có thể bán quán, ông không nỡ, vẫn chịu đựng ngày ngày, cuối cùng là đau đớn đến chết. Khoảng thời gian trước khi ông đi, mặt lúc nào cũng
trắng bệch, gầy gò chỉ còn da bọc xương, giấu Giản Linh uống thuốc giảm
đau, một viên rồi một viên. Giản Linh không phải không phát hiện, chỉ
là… không để ý. Giản Linh xưa nay đều xem thường ngưởi cha khúm núm này.
Đến tận ngày nhìn thấy cha được xe cứu thương đưa đi, Giản Linh mới biết
ông ấy bệnh nặng cỡ nào, ông ấy chịu đựng lâu cỡ nào. Ông không muốn
chữa bởi vì phải để lại công ăn việc làm cho Giản Linh. Trình độ tốt
nghiệp trung học của Giản Linh vẫn là tảng đá lớn trong lòng cha, thời
đại này không có bằng cấp nhất định phải chịu khổ trong xã hội, ông
không thể không lo cho con gái.
Vải trắng che kín mặt cha, Giản Linh gục trên người ông khóc ròng, cuối cùng cũng biết hối hận, đáng tiếc quá muộn rồi.
Không còn ai nấu cơm cho nàng, đợi bên ngọn đèn khuya nữa, cũng không ai ở
dưới đèn may lại vết rách trên quần áo của nàng. Cha của nàng, nhu nhược là thật, đỉnh thiên lập địa cũng là thật, đáng tiếc Giản Linh nhận ra
quá trễ.
…
La Nhất Mộ làm đồ ăn xong bưng vào, trông
thấy Giản Linh ngơ ngác ngồi trên giường, đôi mắt vô định đổ từng giọt
lệ. Đầu tiên cô sững sờ, sau đó trái tim đau nhức như bị kim đâm. Trong
khoảnh khắc ấy, La Nhất Mộ cảm thấy Giản Linh rất đáng thương, nhỏ yếu
mà cô độc, tựa như con Samoyed của cô lúc mới được nhặt về, cả người lấm lem, trốn trong lùm cây sau nhà cô run lẩy bẩy, chỉ có thể để cho kẻ
khác xâu xé.
Đôi mắt La Nhất Mộ lóe lên, lẳng lặng đi tới đặt
thức ăn ở một bên, móc khăn tay trong túi áo ra, nắm cằm Giản Linh xoay
mặt nàng về hướng mình, nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt trên mặt nàng.
__________
Editor có lời muốn nói: Tâm sự một chút về bộ truyện này. Tới đây chắc các bạn đọc cũng đã thấy
được Tự đầu la võng không chỉ là truyện ngọt, mà còn có nhiều tầng ý
nghĩa và chiều sâu trong tính cách nhân vật nữa. Chú Samoyed đó thật ra
là thứ rất quan trọng đối với La Nhất Mộ. Giản Linh cũng từng có một quá khứ bất hạnh nên mới dẫn tới tính cách phản nghịch, trẻ con như hiện
tại – ta càng đọc càng phát hiện nhiều hơn. Vậy nên, mong các bạn độc
giả yêu quý có thể tin tưởng, kiên nhẫn, bao dung một chút với hai vị nữ chính của chúng ta, chầm chậm nhìn hai người thay đổi, làm bản thân tốt hơn vì đối phương. Từ cương vị của một người từng đọc và yêu thích bộ
truyện này đến mức bắt tay làm – D.H tin chắc rằng các bạn sẽ không hối
hận. Lời cuối cùng, chúc mừng năm mới!