Chương 27 - Trêu chọc
Lúc La Nhất Mộ vọt vào phòng tắm, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra đã nghe Giản Linh kêu thảm một tiếng nữa.
Vừa nãy cách một cánh cửa, tiếng kêu thảm thiết của Giản Linh không quá rõ
ràng, bây giờ giữa nàng và La Nhất Mộ không bị ngăn cách, tiếng hét của
nàng đâm thẳng vào tai cô. La Nhất Mộ sợ đến mức trái tim co rút, nhìn
về phía phát âm thanh, trong nháy mắt lại không biết nói gì.
Giờ
khắc này tư thế của Giản Linh cực kỳ buồn cười, áo của nàng cởi được một nửa, vừa vặn kẹt ở cùi chỏ tay phải. Cả cánh tay nhỏ bị thạch cao bọc
như một cây gậy đá cứng rắn, chính vì cây gậy đá nên áo của Giản Linh
kẹt ở chỗ không trên không dưới, muốn cởi không xong, muốn mặc lại thì
bị kẹp. Tay trái của nàng còn nắm vạt áo, cố gắng kéo áo lên trên, muốn
cởi cái áo thun chết tiệt này ra khỏi đỉnh đầu. Túm cả buổi vẫn không
nhúc nhích, nàng vừa mệt mỏi vừa sốt ruột, cánh tay phải cũng đã bắt đầu đau đớn, không khỏi tuyệt vọng lại hét to lên.
Không thấy dáng
vẻ ấy, tiếng kêu này đi vào tai La Nhất Mộ chỉ có thảm, La Nhất Mộ vọt
vào phòng tắm rồi, phát hiện bộ dạng của nàng, nó liền đổi ý vị. Thảm
không? Thảm. Đáng thương không? Cũng thật sự đáng thương. Nhưng ngoài
thảm và đáng thương còn có chút buồn cười. Nàng còn chưa biết La Nhất Mộ đã đi vào, còn đang ra sức đấu đá với cái áo bị kéo đến không ra hình
thù, như con mèo nhỏ bị cuộn len cuốn lấy, ngoài hài hước ra còn có chút đáng yêu. La Nhất Mộ chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với dáng vẻ này của
Giản Linh, không nhịn được, vui vẻ cười thành tiếng.
Lỗ tai Giản Linh dựng đứng, nhạy bén nghe được tiếng cười của La Nhất Mộ. Vẻ nhe
răng trợn mắt phút chốc cứng đờ cứ như bị phù phép đứng hình, giữ nguyên tư thế “cởi được một nửa” buồn cười đóng băng tại chỗ.
“Mộ… Mộ Mộ?” Cái áo bị kéo lên vừa vặn có thể che khuất đầu, không đến nỗi
khiến nàng phải đối mặt nhìn thẳng với La Nhất Mộ trong cảnh chật vật
này, nhưng giọng nói của nàng vẫn nhiễm sự hoang mang, “Sao… sao chị
vào đây?”
La Nhất Mộ đứng tại chỗ, nín cười, vẻ mặt nghiêm túc,
“Tôi đang muốn đi thì nghe thấy tiếng kêu của cô trong phòng tắm, tưởng
rằng cô bị ngã nên vào xem.”
“A… Ha ha ha ha…” Giản Linh lúng túng đến mức muốn tìm chỗ chui, thế còn đỡ hơn mặt đối mặt với La Nhất
Mộ vào giờ phút này. Nàng cười ngượng nói: “Em không sao, thật sự không
sao, Mộ Mộ chị mau đi ra đi, em… Em gặp chuyện ngoài ý muốn thôi, có
thể tự giải quyết…” Để chứng minh, nàng chưa từ bỏ ý định lại kéo áo,
kết quả càng quấn chặt, La Nhất Mộ chú ý tới đầu ngón tay của nàng đã
trắng bệch vì dùng sức quá độ.
Giản Linh bị áo cuốn lấy nên không thấy tình hình. Áo này là áo kiểu, mặt bên có một chiếc dây lưng trang
trí, cái dây đó quấn lấy vòng trang sức kim loại bên cạnh, vừa khéo hình thành một cái nút cột vạt áo của Giản Linh lại như cái túi. Chẳng trách nàng giãy giụa nửa ngày vẫn không thoát khỏi cảnh khốn.
Đúng là đồ ngốc, nào có ai tự buộc mình lại.
La Nhất Mộ thấy nàng không thoát được nút thắt, không khỏi nở nụ cười, khẽ ho khan một cái, đi tới nói: “Dây áo của cô bị kẹp, đừng nhúc nhích,
tôi giúp cô.”
Cô ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Giản Linh, không
biết là Giản Linh nghe được tiếng nói hay ngửi thấy hương vị của cô, quả nhiên bất động.
Áo của nàng đã bị quấn vì giãy giụa, ngón tay La Nhất Mộ linh hoạt xuyên qua dây lưng buộc chặt, chẳng mấy chốc đã mở ra dây và vòng kim loại. Cô nâng cánh tay phải bị thương của Giản Linh
lên, dịu dàng, cẩn thận mà rút ra khỏi ống tay áo. Dường như muốn làm
cho cảm giác chật chội ghìm chết mình biến mất, thân thể Giản Linh lập
tức thả lỏng, nắm lấy vạt áo khẽ kéo, cuối cùng cởi cái áo thun chết
tiệt này ra.
Như chưa hết giận, nàng tàn nhẫn ném nó xuống đất,
con ngươi trừng nó. Đáng tiếc hiện tại ngồi xe lăn, bằng không nàng chắc chắn sẽ giẫm cho mấy cái hả giận.
Vì vừa mới cựa quậy nên mái
tóc ngắn đã rối bời dựng thẳng, cứ như bị gà bới. Thực sự là tiêu đời,
vốn muốn để lại cho La Nhất Mộ ấn tượng tốt, ai ngờ chữa lợn lành thành
lợn què, trái lại cho cô thấy bộ dạng mất mặt nhất của mình.
Mặt
Giản Linh đỏ bừng lên, đỏ từ đỉnh đầu đến cái cổ, tai nhọn cũng đỏ hoét, ánh mắt lom lom, không dám nhìn thẳng vào La Nhất Mộ.
Con ngươi La Nhất Mộ sẫm màu, môi mím lại, trầm mặc đứng cạnh Giản Linh, hồi lâu không cử động.
Tí tách.
Vòi nước không vặn chặt, một giọt nước nghiêng nghiêng rơi xuống bồn rửa
tay làm bằng sứ bóng loáng, âm thanh lanh lảnh, được phóng to vô số lần
trong phòng tắm nóng bức.
Giản Linh rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn La Nhất Mộ.
Yết hầu của La Nhất Mộ khẽ trượt lên trượt xuống.
Giản Linh không bỏ lỡ tâm tình nhỏ bé của cô.
Đây không phải vẻ mặt chán ghét hay trào phúng, mà là cái khác, cất chứa ý nghĩ sâu hơn.
Hoặc kỳ thực là thứ bản năng xa xưa mà bình thường, không thể nói cho người ngoài biết.
Giản Linh thật ra rất kinh ngạc.
Những thủ đoạn tự tin thuần thục mà quyến rũ lúc trước không thể đánh động La Nhất Mộ, vậy mà khúc nhạc đệm khôi hài này lại có thể đập vào lòng La
Nhất Mộ.
Có lẽ vẻ mặt lúng túng của mình trong mắt La Nhất Mộ lại là vô cùng đáng yêu.
Cũng chỉ có người kiêu ngạo, tự cho mình là nhất như Giản Linh dùng từ “đáng yêu” để mô tả bản thân, cũng chỉ có người như nàng nghĩ rằng người khác sẽ bị bộ dạng ngặt nghèo của mình hấp dẫn.
Chẳng ai tự tin đến thế, trừ Giản Linh.
Không chỉ vì nàng tự cao tự đại, mà là trong lòng nàng tự nhiên có dự cảm
mãnh liệt đó: cô giáo sư xinh đẹp, kiêu ngạo, lúc nào cũng lạnh nhạt với nguời khác trước mắt kỳ thực rất thích mình.
Đó là đương nhiên,
nếu không thích, sao cô lại ôm nàng ra khỏi suối phun lạnh lẽo, nếu
không thích, cô có thể từ chối nàng thẳng thắn, tại sao lại giúp nàng
hết lần này tới lần khác?
Mạnh dạn suy đoán, có lẽ không chỉ là thích, La Nhất Mộ cũng có thể có thứ cảm tình còn sâu sắc hơn thích đối với nàng.
Giản Linh đắc ý vểnh môi, ngẩng cao đầu lên, mi cong cong nhìn thẳng vào mắt La Nhất Mộ. Hàm răng trắng như tuyết, sáng loáng như vỏ ốc nhẹ cắn môi
dưới, mắt nai vẫy tay với La Nhất Mộ: “Mộ Mộ, chị ngồi xổm xuống được
không, em nhìn chị như vậy mỏi cổ quá.”
Con ngươi đen kịt, sương
mù mông lung lóe lên sóng gợn, giọng nói của Giản Linh cũng nhiễm sắc
thái bất thường như đầu độc, La Nhất Mộ bị hút vào.
La Nhất Mộ dường như mất đi nhận thức, đối với nàng là nói gì nghe nấy.
Cho nên khi Giản Linh bảo ngồi xổm xuống, La Nhất Mộ gần như không chút
do dự khuỵ một chân, nửa ngồi nửa quỳ cạnh Giản Linh, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đôi mắt thâm thuý giờ khắc này lại nhiệt liệt mà thành kính.
Giản Linh nở nụ cười gian, nàng chưa từng thấy La Nhất Mộ nghe lời như vậy,
nghe lời đến ngạc nhiên. Nàng thừa dịp La Nhất Mộ đang mê mẩn, giơ ngón
trỏ nắm cằm La Nhất Mộ.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh nâng cằm La Nhất Mộ lên, đưa đến trước mặt mình.
Sau đó Giản Linh nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm đôi môi mỏng của La Nhất Mộ.
Cảm giác lạnh lẽo khô ráo đến một cách đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Trí óc như bị đánh bởi dòng điện lớn mấy ngàn watt, vẻ mặt La Nhất Mộ bối
rối. Cô lung tung vội vã lùi về sau vài bước, che miệng mình, lảo đảo
đụng phải vách tường phía sau. Nỗi đau kịch liệt làm cho ý thức triệt để tỉnh táo, lồng ngực của cô trập trùng, nhìn Giản Linh một cái rồi hốt
hoảng lao ra khỏi phòng tắm.
Chỉ để lại dấu chân liên tiếp hỗn loạn, ngang dọc tứ tung.
Mạnh mẽ đóng sầm cửa kính nhưng lại khoá không được tiếng cười đắc ý làm càn của Giản Linh trong phòng tắm, La Nhất Mộ tựa vào cửa, phát hiện lòng
bàn tay đã bị bấm đến mức máu thịt be bét.
Cứ như lưng tựa vào lớp kính phía sau mà vẫn cảm nhận được tiếng cười thoả mãn trong phòng tắm.
La Nhất Mộ đứng dậy khỏi cửa, lùi về sau vài bước, rốt cuộc kiệt sức ngồi bệt trên sàn nhà.
Cô cúi đầu thật thấp, tóc dài phủ xuống bả vai, che khuất gò má của cô.
Nhịp tim đã lâu không đập nhanh như vậy, đập vào lồng ngực đến mức nó
bắt đầu phát đau.
Khát.
La Nhất Mộ chỉ cảm thấy khát đến khó chịu.
Đôi mắt đen như mực, tầm nhìn tụ tại một điểm trên sàn nhà mà thắp lên một
ngọn lửa phừng phực nguy hiểm, muốn đốt sàn nhà ra thành một cái lỗ
thủng.
Ngọn lửa sâu thẳm này chỉ thiêu đốt trái tim của cô.
Cổ họng sắp bốc khói rồi.
Gian phòng này thậm chí biến thành một đám cháy lớn, lửa hồng không ngừng
thiêu đốt lớp ngụy trang lạnh lẽo của La Nhất Mộ. Trán cô ứa mồ hôi,
không dám ở lại lâu hơn nữa.
“Tôi… Tôi đi đây, cô tắm xong thì
đi ngủ sớm một chút.” Lần đầu tiên, La Nhất Mộ căng thẳng đến độ nói vấp trước mặt Giản Linh. Lần đầu tiên, La Nhất Mộ hoàn toàn không thể áp
chế nhịp tim đập loạn cào cào.
“Đừng đi mà.” Giản Linh nói câu
này, phòng tắm truyền ra tiếng nước, có vẻ như nàng mới bắt đầu tắm rửa, tiếng nói của nàng lẫn lộn trong tiếng nước tí tách, mê ly mà không
chân thực, “Chị đi thì lỡ như em lại bị áo kẹp thì không có ai cứu em
nữa.”
Mặt La Nhất Mộ hiện lên màu đỏ ửng, xấu hổ nói: “Vậy đừng mặc quần áo! Kéo rèm cửa sổ lại, không ai nhìn cô!”
“Không được đâu Mộ Mộ, em ngại lắm, tắm rửa xong nhất định phải mặc quần áo,
đó gọi là lễ phép, không thì ngại lắm đó, dù đóng rèm cửa sổ thì em vẫn
sẽ đỏ mặt…”
Giản Linh không nói nữa, bởi vì nàng nghe được
tiếng đóng cửa rầm rập, chắc là La Nhất Mộ tông cửa xông ra. Tay nắm vòi sen dừng lại một hồi, sau đó khóe miệng cong lên, cười nhẹ một tiếng.
Doạ sợ chị ấy rồi nhỉ?
Xem ra vẫn không thể nóng vội…
…
Một đêm này La Nhất Mộ lăn qua lộn lại trắng đêm khó ngủ.
Âm thanh của Giản Linh như đầu độc xoay quanh bên tai cô, buộc chặt La Nhất Mộ đến mức nghẹt thở.
Đến mái tóc tím nổi bật kia cũng biến thành quyến rũ.
Trước khi gặp Giản Linh, La Nhất Mộ tự nhận là người vô dục vô cầu, cuộc sống của cô quy luật mà tự tin, cô tự tin mình nắm giữ lý trí tuyệt đối,
quyết không cho phép cái “cảm giác chi phối” phi logic đó xuất hiện.
Nhưng sau khi gặp Giản Linh, cô thường xuyên không kìm được mà nghĩ tới nàng, giống như bây giờ, cô càng kìm nén, lửa trong lòng càng lớn. Dáng vẻ
của Giản Linh càng khắc sâu vào đầu, cuối cùng mất hết lý trí, chỉ đành
nằm trong chăn, hai mắt nhắm nghiền.
Trước mắt đều là Giản Linh.
Cô cuộn mình thật chặt, tìm kiếm một lối ra.
Giản Linh, Giản Linh, Giản Linh…
La Nhất Mộ ôm chặt chính mình.
Bắp thịt quá căng, mồ hôi thấm ướt tóc dài, ướt đẫm dán vào cái cổ.
Khó chịu quá.
Lồng ngực nghẹn đến mức sắp nổ tung.
La Nhất Mộ nắm chặt đấm, răng nghiến vào nhau kêu kẹt kẹt.
Nếu bây giờ cô mở mắt ra, con ngươi nhất định là đỏ như máu.
Nếu bây giờ Giản Linh ở trước mặt cô, không chừng sẽ bị cô xé nát.
…
Thời gian trôi qua dài như một thế kỉ.
La Nhất Mộ trốn trong chăn, rốt cuộc thả ra bàn tay nắm chặt thành đấm, ngón tay của cô đã mất cảm giác, lòng rất trống rỗng.
Một người nằm trên chiếc giường dành cho hai người thì quá lớn, lớn đến vô biên vô hạn, chỉ có người kia mới có thể lấp kín.
…
Đứa con gái “du côn” như Giản Linh, nói năng ngọt xớt, hành xử không nghiêm túc chút nào, nhìn là biết một tên lưu manh xa hoa truỵ lạc, du hí nhân gian, chính là hạng người La Nhất Mộ ghét nhất.
Thật đáng ghét.
Đáng ghét nhất.
La Nhất Mộ liếm liếm môi.
Kỳ thực mùi vị rất tốt.
…
Sau đó La Nhất Mộ thường đến, hay nấu cơm cho Giản Linh, chưa bao giờ qua đêm.
Hôm nay khi La Nhất Mộ mua đồ ăn mở cửa nhà Giản Linh ra, Giản Linh đang lười biếng nằm trên sô pha ở phòng khách xem ti vi.
Điều khiển ti vi rơi xuống đất, Giản Linh hành động bất tiện nên không nhặt.
“Ồ? Mộ Mộ hôm nay đến sớm thế.” Nàng nghe thấy cửa có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là La Nhất Mộ. Nàng vui vẻ nhếch môi cười với La
Nhất Mộ, “Hôm nay không bận hửm?”
“Ừm.” La Nhất Mộ cụp mắt, đặt
chìa khoá lên trên tủ giày, đi vào phòng khách rồi tiện tay nhặt điều
khiển ti vi bên chân Giản Linh lên đặt vào tay nàng. Đầu ngón tay chạm
vào lòng bàn tay, mềm mại quá đáng.
La Nhất Mộ lại nghĩ tới giấc mộng đêm đó.
Bỗng nhiên kích động, muốn bao đôi tay trắng nõn này vào trong lòng bàn tay.
Cô cắn chặt đầu lưỡi, nếm trải cảm giác đau và mùi máu mới có thể làm bộ
không có gì, che giấu tất cả cảm xúc trong mắt. Quyết đoán nhắm mắt lại, lúc mở ra, chỉ còn sự trong sáng bình tĩnh, xoay người tiến vào nhà
bếp, làm Giản Linh không nhìn ra dị thường.
“Hôm nay có món ngon
gì đây?” Còn chưa bắt đầu làm cơm, Giản Linh đã hít mũi ngửi ngửi, theo
sau La Nhất Mộ như chú chó con, một tấc không rời, “Luôn phiền chị đến
nấu cơm cho em, xấu hổ quá.”
La Nhất Mộ liếc nàng, chỉ thấy miệng sắp nhếch đến sau gáy rồi, hoàn toàn không thấy chút xấu hổ nào trong mắt.
“Dù gì thì cô cũng coi như là bị thương vì tôi, chăm sóc cô cũng là nên.” La Nhất Mộ vừa nói vừa lấy đồ ăn trong bọc ra đi rửa.
“Cần em giúp không?” Nói là vậy, cái tay cái chân bị thương của Giản Linh
thì giúp được gì, chỉ là là tìm cớ chen chúc trong căn bếp nhỏ hẹp này,
tranh thủ thời gian chung đụng với La Nhất Mộ, dù có ngắn ngủi nhưng vẫn vô cùng tốt đẹp.
La Nhất Mộ không hề trả lời nàng, cũng không
đuổi nàng ra ngoài, ngầm cho phép nàng chiếm không gian căn bếp vốn
chẳng lớn. Cô đứng bên cạnh bồn thoải mái nhặt rau, Giản Linh cố sức
đứng một chân, tựa vào tủ chén lặng yên ngắm nhìn cô tiên ốc * không mời mà tới.
* cô tiên ốc: nhân vật trong truyện dân gian. Tương
truyền Thiên đế biết Tạ Đoan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lẻ loi hiu quạnh nên
thương cảm cho anh ta, lại thấy anh ta cần cù tiết kiệm, an phận thủ
thường, vì vậy phái thần nữ tiên ốc hạ phàm giúp anh ta.
Xinh đẹp, quá xinh đẹp.
Không hổ là đôi tay cầm bút, trắng như bạch ngọc trong suốt. Giản Linh nhịn không được, sờ mu bàn tay của cô một cái.
La Nhất Mộ giương mắt liếc nàng.
Giản Linh không hề ngại vì bị bắt, cười bình tĩnh, “Đúng đó, em muốn sờ cái tay nhỏ của chị, sao nào?”
La Nhất Mộ: “…”
Giở trò lưu manh quang minh chính đại như thế cũng là một loại bản lĩnh.
…
Bữa tối của hai người vô cùng phong phú, bốn món một canh.
Giản Linh ở nhà một mình khó chịu đến phát chán, cũng chẳng ai rỗi chuyện
cùng. Mỗi ngày chỉ mong đến buổi tối La Nhất Mộ tới nấu cơm cho nàng, vì thế lúc ăn cơm cũng không ngoan ngoãn, luôn tìm cơ hội trêu chọc La
Nhất Mộ.
Hoặc là cố ý giành thức ăn La Nhất Mộ đang gắp, hoặc là ở dưới bàn dùng chân nhẹ nhàng cọ bắp chân của La Nhất Mộ.
Mặt La Nhất Mộ nhìn bình tĩnh, tay cầm đũa thì run lên một hồi, một cọng rau xanh rơi xuống bàn.
Cô ngẩng đầu lạnh lùng trừng Giản Linh.
Nụ cười của Giản Linh xán lạn như mặt trời, vô tội chớp mắt với La Nhất
Mộ, “Mộ Mộ, chị không ăn cơm đi, nhìn em làm gì? Chẳng lẽ do em tú sắc
khả xan *?”
* tú sắc khả xan: đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi sự đói bụng.
La Nhất Mộ nhìn nàng, thâm trầm nghiến răng.
Đôi đũa trong tay bị bẻ gãy trong chớp mắt.
Tú sắc khả xan.
La Nhất Mộ cắn răng nghĩ, thật sự muốn đặt cô nhóc này lên bàn ăn, để cô ta biết cái gì gọi là “tú sắc khả xan” chân chính.
Giản Linh run lập cập, biết mình lại chọc cô phát hoả, rụt cổ một cái, cuối cùng cũng coi như ngoan ngoãn hơn không ít.
La Nhất Mộ nấu ăn ngon, đồ ăn vô cùng hợp khẩu vị của Giản Linh, một bàn
đầy món, Giản Linh ăn mà ngồi phịch trên ghế vỗ vỗ bụng.
“Ngày mai phải đi bệnh viện thay băng.” Cơm nước sắp xong, La Nhất Mộ bỗng nhiên nói.
“Được.” Giản Linh nấc cụt nói, “Nhưng ngày mai là thứ tư, chị có tiết mà nhỉ?
Em tự đi là được.” Bất tri bất giác, từ lúc Giản Linh bị thương đến giờ
đã là hai tuần, chân của nàng cũng chỉ cần rửa lần cuối, sau đó có thể
tự gỡ băng gạc, di chuyển vận động đơn giản để phục hồi. Thật ra bây giờ nàng đã có thể đi vài bước trong phạm vi nhỏ ở nhà, nhưng nàng sợ nếu
thương thế của mình có xu thế chuyển biến tốt, La Nhất Mộ sẽ không đến
nữa. Vì lẽ đó nàng vẫn ngồi xe lăn, dành thời gian hưởng thụ sự chăm sóc ngắn ngủi của La Nhất Mộ.
“Tôi đưa cô đi.” La Nhất Mộ nói.
“Vậy tiết của chị thì sao?”
“Đổi với giáo viên khác.”
Giản Linh nghe bèn nở nụ cười, nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Nàng biết La Nhất Mộ đặc biệt vì đưa mình đi bệnh viện kiểm tra nên mới đổi
tiết, bằng không với tính cách của cô, làm sao có khả năng dễ dàng mở
miệng đi nhờ người khác. Nghĩ tới đây, trái tim Giản Linh ấm áp.
Aaaa ––
Giản Linh vui vẻ hét hò trong lòng, rất muốn ôm chị giáo sư rụt rè bình tĩnh trước mặt, “tàn nhẫn” thơm lên mặt cô một cái.
Trên đời tại sao lại có người tốt đến vậy, đối với nàng săn sóc tỉ mỉ đến
tận xương tủy, chưa từng có ai chu đáo với Giản Linh như La Nhất Mộ, lo
trước nghĩ sau rất nhiều. Thứ Giản Linh không nghĩ tới thì La Nhất Mộ
đều nghĩ tới, thậm chí còn nghĩ trước Giản Linh, để về sau Giản Linh
không phải lo.
Dù là cha của nàng cũng không làm được tới mức của La Nhất Mộ.
Chí ít lúc nàng bị bắt nạt, cha sẽ chỉ bảo nàng nhịn, mà La Nhất Mộ thì sẽ
tàn nhẫn dạy dỗ kẻ ức hiếp nàng. Như một tuần lễ trước, Quan Tự đột
nhiên gửi cho Giản Linh mấy tấm hình, là hình La Miểu sưng mặt sưng mũi
nằm trên giường, mặt sưng như cái đầu heo, cả người quấn băng gạc như
xác uớp. Nếu Giản Linh không ấn tượng sâu sắc với hắn vì đôi bên có thù
oán, nàng căn bản không nhận ra hắn chính là người trong ảnh.
[Chuyện này là thế nào?] Giản Linh nhắn tin hỏi Quan Tự.
Quan Tự: [Tên nhóc kia không an phận, tuần trước đi bar uống rượu, chọc một nhóm côn đồ cắc ké nên bị tẩn một trận.]
Giản Linh: [Nhà họ La có vệ sĩ mà nhỉ? Nhiều vệ sĩ vậy mà vẫn không bảo vệ được cậu chủ của mình?]
Quan Tự chỉ nhắn lại một cái mặt cười, không nói gì hơn.
Nhưng thế đã đủ để Giản Linh hiểu.
Nàng nắm chặt điện thoại, nở nụ cười dịu dàng.
Nhìn đi, người này quả nhiên là anh hùng trong sinh mệnh của nàng.
Ai mà ngờ được giáo sư La chính trực luôn giữ nề nếp lại làm chuyện như
vậy, quả thực là vấy bẩn thanh danh giáo sư học viện luật của cô.
Nhưng Giản Linh lại ấm áp trong lòng.
Chị giáo sư ngoài lạnh trong nóng này thật là, hành sự không nói tiếng nào, nếu Quan Tự không nói cho nàng, nàng căn bản không biết La Nhất Mộ đã
giúp nàng xả cơn giận này.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Chị giáo sư của nàng đẹp đến không gì tả nổi, ngầu đến không ai bì được, đáng yêu đến mức không thể cưỡng lại.
…
Ngoại trừ buổi chiều đầu tiên, La Nhất Mộ không qua đêm ở nhà Giản Linh. Sáng ngày hôm sau cô liền đến đón Giản Linh, lúc đó Giản Linh còn đang ngủ.
La Nhất Mộ có chìa khoá nhà nên trực tiếp mở cửa vào, đi vào phòng ngủ
của Giản Linh, đứng bên giường, đẩy vai Giản Linh một cái, “Giản Linh,
dậy.”
“Ưm… Đi ra… Để em ngủ thêm chút đi…” Giản Linh kêu một tiếng, rụt đầu vào chăn.
La Nhất Mộ không phí lời với nàng, thẳng tay xốc chăn, “Dậy.”
“Ngủ thêm tí thôi mà…”
La Nhất Mộ lạnh nhạt nói: “Nếu không dậy thì tôi đi.”
Đừng đi!
Giản Linh lập tức trợn to hai mắt, ngồi bật dậy khỏi giường.
“Mộ Mộ à…” Nàng vuốt mắt kêu la, “Mới bảy giờ sáng, không phải quá sớm sao?”
La Nhất Mộ mặc kệ nàng khóc thét, chỉ bảo: “Rửa mặt, đánh răng.” Sau đó xoay người đi làm bữa sáng cho nàng.
Đơn giản ăn bữa sáng, La Nhất Mộ ôm Giản Linh xuống lầu rồi nhét nàng vào
xe, cài dây an toàn. Giản Linh quen được La Nhất Mộ ôm rồi, tay La Nhất
Mộ xuyên qua dưới cánh tay của nàng, nàng liền tự động ôm cổ cô, hai
người phối hợp hết sức ăn ý như bạn đời ở chung nhiều năm.
Dù đã
được La Nhất Mộ ôm tới ôm lui như thế rất nhiều lần, nhưng mỗi lần được
cô ôm vào trong lòng, Giản Linh đều không nhịn được hít một hơi thật sâu mùi hương của cô.
Như nghiện vậy.
Cô giáo sư trong nóng ngoài lạnh này mang trên mình một loại ma lực thần kỳ hấp dẫn Giản Linh.
Giản Linh nghĩ, còn tiếp tục như vậy, mình sẽ thật sự không thể xa rời chị ấy.
La Nhất Mộ ôm nàng vào xe rồi quay trở lại lấy xe lăn của nàng gấp bỏ vào
cốp sau, bản thân cô cũng lên xe, cài dây an toàn rồi mới nhớ ra, quay
đầu hỏi: “Giản Linh, có mang theo căn cước và hồ sơ khám bệnh không?”
Giản Linh một lòng nhìn chằm chằm tay phải nắm cần gạt số của La Nhất Mộ,
cái tay kia thật đẹp đẽ, thon dài sạch sẽ, Giản Linh yêu thích vô cùng.
Thế là vươn ngón tay chọt chọt mu bàn tay của cô, “Mộ Mộ, chị cứ gọi em
là Giản Linh Giản Linh không cảm thấy xa lạ sao? Chị gọi là A Linh đi,
hồi trước cha và bà nội của em đều gọi thế.”
Nàng nhẹ gãi mu bàn
tay của La Nhất Mộ, đôi mắt La Nhất Mộ lóe lên, cụp mắt nói được. Nhưng
Giản Linh không bỏ qua, nhất định bắt cô phải kêu ngay bây giờ.
Tay La Nhất Mộ lập tức nắm chặt cần gạt.
Yết hầu của cô giật giật, môi mỏng khẽ mở: “A Linh.”
Ngăn ngắn hai chữ, trầm thấp, có hơi khàn, tiếng nói tiết lộ sự lãnh đạm cố ý khắc chế.
Thật sự là…
Hay muốn nổ.
Trái tim nhỏ của Giản Linh đã nổ thành pháo hoa.
Lỗ tai bị câu nói này làm cho ngứa ngáy, bất giác liếm liếm môi.